[Thích Cố] Vong Ưu

Chương 17

Edit:

Nguyệt Phong

Khuôn mặt chân thực cảu Lâm Tể Huyền mày kiếm mắt phượng, hàm chứa uy nghi, hai phiến môi hơi mỏng khẽ nhếch mang theo một vẻ cao ngạo, khinh cuồng, của kẻ đứng trên vạn người, từ khi sinh ra đã không lấy nhân gian đói khổ làm phiền lòng.

“Tiểu Hầu Gia!” Một lời nói vô thưc thốt ra lại làm Thích Thiếu Thương thêm một lần nữa cả kinh. Khuôn mặt, cùng nụ cười lạnh lùng của người này trong yến tiệc ngày trước liền hiện ra trong đầu. Hơn nữa, nếu chủ mưu đừng sau những âm mưu là kẻ có địa vị càng cao thì những chuyện phát sinh sau đó lại càng đáng sợ, khiến cho tâm người khác so với một kẻ đứng trên phiến băng mỏng càng cảm thấy vạn phần bất an.

Tiểu Hầu gia lạnh lùng cười nói: “Thích Thiếu Thương, ngươi cũng biết rõ bắt cóc hoàng thân quốc thích sẽ là tội danh gì? Đâm bị thương ta sẽ nhận lãnh hình phạt như thế nào?”

Thích Thiếu Thương không đáp, đã biết rõ kẻ trước mặt muốn đổi trắng thay đen, vậy cần gì phỉa mở miệng. Đưa mắt nhìn về phía Cố Tích Triều liền nhận ra trên mặt y không có một tia ngạc nhiên, xem ra y đã sớm biết chuyện này, chỉ là che dầu không nói, Nghĩ đến đó, trong lòng không khỏi có chút buồn phiền.

Truy Mệnh lúc này cùng đã đi đến bên cạnh thay hắn trả lời: “Tiểu hầu gia sợ rằng giờ này đang ở trong biệt uyển uống rượu hưởng phúc, sao lại xuất hiện trong cái sân viện bé nhỏ rách nát đó, còn bị chúng ta xem như kẻ chủ mưu mà bắt về đây?”

Tiểu Hầu Gia nghe y nói xong, sắc mặt vẫn giữ nguyên một bộ nhàn nhã, ý cười trên môi lại càng nở rộng hơn: “Đó là bởi vì ngươi cùng Thiết Thủ đối cới Thích Thiếu Thương công tư bất phân, muốn giúp hắn trốn thoát, lại gặp ngay lúc bản hầu đang thường phục vi hành nên mới ra tay bắt cóc, mưu đồ đem ta làm con tin nhằm thoát tội.”

Truy Mệnh nhíu mày, sắc môi tuy vẫn còn tái nhợt nhưng vẫn nghiêm giọng nói: “Nhật nguyệt minh chừng, chúng ta lấy pháp hành xử. Mặc dù Tiểu Hầu Gia cùng chúng ta mỗi người đều có mục đích riêng của mình nhưng cuối cùng vẫn nên do Đại Lý Tự phán xét quyết định, cũng không phải bằng vào thân phận cảu ngài có thể tùy tiện phán quyết. Hơn nữa Tiểu Hầu Gia đến nơi này làm gì người trong lòng so với chúng ta càng minh bạch vạn phận, cần gì ở nơi này cứ quanh co đánh đố.”

“Đúng là như thế.” Tiểu Hầu Gia gật đầu, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi,”Ở nơi này không có gì phải quanh co giấu giếm, nhưng nếu ra khỏi nơi này thì lại bất đồng rồi.” Thanh âm của hắn tràn ngập cao ngạo, mãn ý, bày ra tư thái ung dung, nắm rõ mọi việc trong lòng bàn tay.

Thích Thiếu Thương trước hết nhìn về phía Cố Tích Triều, sợ rằng thái độ vừa rồi cảu Tiểu Hầu gia lại chọc giận y, một búa không nương tình mà lại hướng gã phóng tới. Hôm nay thân phận của người nọ đã được làm rõ, vô luận là gã có âm mưa gì cũng không thể ở trong tay bọn họ gặp bất trắc.

Nhưng mắt thấy Cố Tích Trieuf ngực phập phồng đè ép cơn giận, cuối cùng cũng thu liễm đi ít nhiều. Nét mặt vẫn mang vẫn mang theo tức giận nhưng cũng không phải biểu tình gặp thần sát thần gặp phật sát phập như hắn vẫn lo sợ mà chỉ ẩn tàng một sự lạnh lẽo băng hàn, trong đôi con ngươi đen thẫm như bắn ra ngàn vạn kiếm phong sắc bén, tựa như thiết kim đoạn ngọc.

Truy Mệnh đi đến bên người Cố Tích Triều giật nhẹ ống tay áo của y. Khuôn mặt mới vừa rồi vẫn mang vẻ nghiêm nghị nay lại lộ ra nét non nớt, sắc diện không chút huyết sắc lại càng làm cho khuôn mặt thường ngày vốn anh tuấn lại phảng phất tựa như một hài tử: “Cố Tích Triều, nhị sư huynh lúc nào mới tỉnh?”

Cố Tích Triều nhíu mi, quay nhìn Thiếu Thủ được Truy Mệnh an trí trên một chiếc ghế dài, huyệt đạo trên người bị phong bế không thể động đậy.

“Hắn so với Thích Thiếu Thương trúng độc nặng hơn một chút, vẫn chưa thể xác định dược hiệu đã mất hết hay chưa, tuyệt đối không thể lơ là. Chờ thêm một chút.”

Truy Mệnh gật đầu, trong lòng có chút thở dài khi nghĩ đến tình hình trước mắt, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể im lặng ngồi đợi. Nghĩ vậy liền quay qua, một bên tiếp tục giúp Lưu Anh băng bó vết thương cho Tiểu Hầu gia, một bên chờ Thiết Thủ khôi phục.

Qua bốn canh giờ, Cố Tích Triều tiến đến thay Thiết Thủ xem mạch, vẫn là lắc đầu.

Truy Mệnh trên mặt lộ rõ sự lo âu, trong lúc nhất thời nhìn Cố Tích Triều nhíu nhíu mày, trong lòng không khỏi thấp thỏm tự hỏi, có vấn đề sao?

Cố Tích Triều sắc mặt âm trầm, thong thả đi vài bước, đột nhiên quay người, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú Tiểu Hầu Gia, chất vấn: “Ngươi hạ cái gì trên người hắn.”

Tiểu Hầu Gia liếc nhìn ánh mắt của y, nhưng lại vẫn nhàn nhã trả lời: “Ngươi không phải cũng có thể nhận ra Tử U Tam Phách, cần gì tìm ta để xác định lại?”

Cố Tích Triều vẫn không buông tha, từng chữ từng chữ truy vấn: “Ngoại trừ Tử U Tam Phách.”

Bị y một đường nhìn chằm chằm như vậy nhưng gã chỉ xuy một tiếng bật cười: “Ngoại trừ Cửu U Tam Phách, ta, vì, cái, gì, phải, nói, cho, ngươi?”

Lời nói, thái dộ ẩn hàm kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhưng vẫn khôn chọc giận Cố Tích Triều, lửa giận của y giống như theo một đao vừa rồi đã toàn bộ phát tiết ra ngoài. Hiện giờ, y chỉ bình tĩnh nhìn Tiểu Hầu Gia, ánh mắt mang theo cả sự uy hϊếp, chậm rãi nói ra phán đoán của mình.