Đêm dài thanh tĩnh, một vầng trăng cao cao ở trên bầu trời, khu rừng rậm rạp bất chợt truyền đến vài tiếng nói.
“Ai~ Sesshoumaru sama, ngài chậm một chút a!”
Một cô bé mặc kimono bó gối ngồi bên lửa trại, bĩu môi oán giận ra tiếng.
”Kajinbo kia thật là xấc xược, cầm kiếm chạy đi đâu rồi?” Thanh âm sắc nhọn bất mãn từ bóng tối truyền đến.
“A?” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô bé kinh hỉ nhìn về giữa màn đêm, quả nhiên thấy hai yêu quái mình chờ đã lâu, cao hứng la lên chạy về phía bọn họ.
“Sesshoumaru sama!”
“Rin, đừng nhúc nhích.” Nghe được mệnh lệnh, cô bé nghe lời dừng động tác chạy, đứng yên không nhúc nhích.
Tuyết y nam yêu nhảy lên giữa không trung, vươn tay phải đánh một chiêu vào trong rừng cây, động tác hoa lệ tuyệt đẹp, nháy mắt liền đem cây cối to lớn chém thành hai khúc, nữ yêu mặc kimono nấp phía sau cây không thể trốn kịp.
“Nữ nhân?” Sesshoumaru hơi hơi nhăn mặt. Mùi này thật làm người ta chán ghét…
“Ta nhớ mùi này — – giống mùi của tên Naraku vô lễ hãm hại ta.”
“Ừm~” Đặt cây quạt trước ngực, nữ yêu tà mị tránh một đòn sắc bén.
“Ngươi chính là anh trai của Inuyasha — – Sesshoumaru? Ha ha, thật sự là rất đẹp trai!” Híp đôi mắt màu đỏ, nữ yêu kia mở miệng trêu đùa với nam yêu đẹp như thần trước mắt. (Thần: “Chị chán sống rồi à?” =_=”)
A, thật sự là một yêu quái thuần huyết hoàn mỹ….
Đối với lời nói vô lễ của nàng, Sesshoumaru vẫn đạm mạc như trước, đôi mắt vô tự lãnh đạm nhìn nàng.
“Ta là sứ giả của gió — – Kagura, phân thân của Naraku. “ Ta muốn, ngươi nhớ kĩ tên ta. ”
“Phân thân?” Cho nên, có mùi giống nhau sao?
“Đúng vậy, mà cái răng ngươi đưa Kajinbo rèn đao là của Goshinki (Quỷ Ngộ Tâm) nha! Hắn giống ta, là phân thân của Naraku.”
“Thì sao?” Khinh thường hừ một tiếng, “Ngươi đến đây chỉ để nói vậy?”
“A~” Cười một tiếng, Kagura đưa quạt che nửa khuôn mặt, “Ngươi không cảm thấy sao? Bảo kiếm tràn ngập tà khí của Goshinki (Quỷ Ngộ Tâm) — – Nanh Quỷ đang ở gần đây!”
Vừa nói vừa cuộn lên một trận yêu phong tại chỗ, nháy mắt thừa cơ bay lên trên trời cùng chiếc lông vũ khổng lồ.
“Thanh kiếm kia là của ngươi.” Nữ yêu đã đạt được mục đích, quay đầu nói với tuyết y nam yêu phía dưới một câu rồi biến mất trong đêm đen.
Nếu có thể, hãy dùng sức mạnh của ngươi giúp ta trở thành một cơn gió tự do đi…
“Bãi cái gì khốc thôi (mình không hiểu)? Thật sự là một cô gái khả nghi!” Tiểu yêu ngửa đầu, bất mãn oán giận nói. So với pháp sư kia còn làm người ta chán ghét hơn.
Tóc dài bị yêu phong thổi lên chậm rãi hạ xuống, tuyết y nam yêu không để ý đến tiểu yêu oán giận hơi nghiêng đầu, ra lệnh cho cô bé phía sau còn đang duy trì tư thế cứng nhắc.
“Rin, có thể cử động.”
“Ưm? Vâng.” Nhận được lệnh, cô bé
buông lỏng tay chân, vặn vẹo thắt lưng. Ha, mệt quá, nhưng mà không biết vị đại tỷ kia dung mạo trông thế nào, cũng xinh đẹp giống như Lăng Nguyệt neechan sao?
Gió đã sớm truyền tin, ngoại trừ yêu kiếm tràn đầy tà khí còn có…
Ngẩng đầu lên nhìn về phía thương khung vô tận, Sesshoumaru thì thào vài chữ.
“Nanh… Quỷ?”
Bầu trời trong xanh, mặt cỏ xanh biếc, trong không khí tràn ngập bùn đất cùng hương thơm của cỏ xanh, nhè nhẹ làm tinh thần người ta thư sướиɠ.
Một pháp sư áo trắng quần đỏ cưỡi ngựa nhàn nhã đi chậm ở trên sơn đạo uốn lượn, âm thanh chuông đồng trầm thấp như tấu lên một khúc nhạc xưa, thần bí mà cổ xưa, phảng phất tồn tại mãi với thời gian.
“Vù vù vù…”
Nghe được thanh âm quen thuộc, ý cười nhạt trên mặt Tiêu Lăng Nguyệt dần dần biến mất, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy một đám trùng độc đang nhìn chằm chằm nàng. Rút trường kiếm cổ xưa phía sau lưng, mang theo linh lực hờ hững chém một đường vào không trung, nháy mắt đem những thứ theo dõi đáng giận chém dưới kiếm.
Đây là lần thứ mấy rồi?
Từ khi nàng tinh lọc tà khí cho Khôi, tiêu trừ tai hoạ ngầm sau này, liền cáo biệt sơn mị tiếp tục hành trình, chỉ là dọc đường có không ít khách không mời mà đến.
Đây thực chất là theo dõi Kikyou đi, nhưng mà, vì sao hiện tại ngay cả bản thân cũng bị theo dõi? Nàng tự nhiên sẽ không ngu ngốc mà cho rằng Naraku nhận lầm nàng là Kikyou, rõ ràng nàng chưa gặp Naraku bao giờ a?
Trừ khi, Kagewaki…
“Pháp sư đại nhân, lần sau gặp mặt, gọi ta là Kagewaki đi…”
Trong ban đêm yên tĩnh, hắn tươi cười đẹp như hoa quỳnh lặng lẽ nở rộ, lại cũng chỉ có thể chớp mắt liếc qua một cái.
Nghĩ đến hiện tại thiếu niên yếu đuối kia trở thành một phần thân thể của Naraku, trong lòng nàng dâng lên một cỗ bi thương.
Rõ ràng là dịu dàng lương thiện như vậy, rõ ràng là khát vọng sống như vậy, lại không thể không thuận theo số mệnh. Nếu sức lực của hắn không đến từ thân thể gầy yếu ấy mà giống như nàng phát ra từ linh hồn, có phải tất cả sẽ không như bây giờ?
Đáng tiếc, tất cả chỉ có thể là nếu…
Vận mệnh, nàng không đủ sức đi ngăn cản, cũng… không dám ngăn cản.