Căn phòng màu trắng, quần áo màu trắng, đây là lần thứ ba Ryoko ở trong tình huống như thế này. Xem ra, nữ chủ xuyên không cho dù không xuyên đến cổ đại, cũng cùng ở trong bệnh viện thế này a, bác sĩ gì đó cũng không chia ra đâu. Mà lúc này, ba Hirota đang ngồi bên giường, một mặt đầy lo lắng, từ sau khi Ryoko đến trong căn phòng này, ông ấy vẫn duy trì trạng thái này.
Thật choáng váng, cô cảm thấy cả người không chút khí lực. Ryoko mê man bỗng nhiên nhíu nhíu mày. Biến hóa rất nhỏ kia vừa khéo rơi vào trong tầm mắt của Hirota Kimoto, ông nhìn cô chằm chằm. “Con gái bảo bối!”
Một bàn tay xoa huyệt thái dương, người trên giường rốt cuộc cũng đã chậm rãi mở mắt ra, đây là thế nào? Ý thức vẫn còn mơ hồ, Ryoko nghi hoặc đảo mắt tuần tra bốn phía, đồng thời liền nhớ lại mọi thứ. Cô nhớ được mình đang đợi Kid đến, sau đó Ran đến bên cạnh làm cho tôi không còn khẩn trương, lại sau đó, đợi chút… lại sau đó là cô bị hôn mê. Mạnh mẽ trợn tròn hai mắt, tay ấn huyệt thái dương bị kiềm hãm, Ryoko giật mình tỉnh ngộ.
“Con gái bảo bối, con làm sao vậy?” Nhìn sắc mặt cô thay đổi nhiều lần, Hirota lo lắng hỏi.
Nghe được giọng nói quen thuộc còn mang theo lo lắng, Ryoko quay đầu lại, khi nhìn thấy người trước mắt trong nháy mắt cô đã đứng hình. Trời ạ! Người kia thật sự là ông chủ hăng hái của tập đoàn xx Nhật Bản sao? Ryoko triệt để bị kinh sợ. Người trước mắt rõ ràng nếu một lát không thấy lại già đi vài phần, tóc bạc trước trán ông nhè nhẹ phân tán, biểu hiện sự thất lạc của ông. Mặc dù lúc này trong ánh mắt ông tràn ngập vui mừng nhưng vẫn không che giấu được sự tiều tụy của ông. Đúng vậy, tôi đã té xỉu, vậy thì ‘Lệ nguyệt’ nhất định cũng đã bị Kid lấy đi. Cuối cùng tôi vẫn không bảo vệ được hy vọng duy nhất của ông ấy.
Trong mắt Ryoko lóe lên một tầng lệ quang.
“Như thế nào, có phải con cảm thấy không được thoải mái không?” Hirota thấy người trước không nói chuyện bỗng nhiên hiện lên nước mắt, tâm tình nhất thời hoảng hốt.
“Thực xin lỗi, con đã không bảo vệ được ‘Lệ nguyệt’.” Giọng điệu cô mang theo tự trách, mang theo đau xót và áy náy.
“Không sao, không sao, chỉ cần bảo bối không có việc gì là tốt rồi, ‘Lệ nguyệt’ đã mất thì cũng đã mất rồi.” Lời nói bình thản tựa như mây trôi, giống như chỉ đơn giản là đánh mất một viên đá bình thường. Chỉ có Ryoko biết, trong lòng ông ấy đang đè nén tuyệt vọng cùng đau lòng vô cùng lớn.
Nâng tay lên nước mặt nơi khóe mắt, Ryoko khó khăn bài trừ một chút tươi cười: “Vậy bảo bối có yêu cầu ba ba nhất định sẽ đồng ý chứ?”
“Hả?” Hirota lão bá có chút phản ứng không kịp với suy nghĩ con gái bảo bối này.
“Con muốn chuyển trường, chuyển trường, chuyển trường, chuyển trường! Ba ba không thể cự tuyệt đâu!” Nụ cười của Ryoko mang chút vô lại, miệng làm nũng nói.
Chuyển trường? Trường học bây giờ không phải đã rất tốt rồi sao, mặc dù nghi hoặc, cuối cùng Hirota vẫn gật đầu. Ai biểu đây là con gái bảo bối của ông chứ, làm ông không có biện pháp nào.
“Ba ba tốt nhất!” Nhìn đến Hirota gật đầu, Ryoko cao hứng lên, theo trên giường đứng dựng lên, ôm lấy ông bác mặt mày cuối cùng cũng đã giãn ra. Trong lòng lại nghĩ đến: Kaito Kid, ngươi chờ xem, chị đây đến để trả thù!
————– Ta đây là đường phân cách chuyển trường
————–
Trường trung học Ekoda năm hai lớp B hôm nay ngoài ý muốn có náo nhiệt. Bởi vì hôm nay trong lớp có học sinh chuyển trường, hơn nữa theo đường tin tức nhỏ, người chuyển đến là một mỹ nữ, cho nên, các nam sinh trong lớp phần lớn đều rất hưng phấn một cách dị thường. Đương nhiên trong đó bao gồm cả cái vị đã cởi bỏ lễ phục màu áo trắng, hóa thân thành ‘sắc lang’ – bạn học Kuroba Kaito.
“A, Kaito cũng thật chờ mong học sinh chuyển trường đến hôm nay sao?” Aoko với tư cách là người ngồi cùng bàn rầu rĩ hỏi.
“Đương nhiên rồi, nghe nói là đại mỹ nữ, không biết sẽ là như thế nào, thật sự làm cho người ta chờ mong mà!” Kaito một mặt chờ mong hoàn toàn làm người nào đó phát hỏa, Aoko đem sách giáo khoa căm giận hướng trên bàn vỗ, lại không thèm để ý Kaito. Mà Kaito nhìn Aoko tức giận rõ ràng như vậy chính là ngượng ngùng cười. Từ nhỏ cùng lớn lên với nhau, tính tình vẫn cứ là như vậy đâu.
“Cô giáo, cô giáo đến!” Không biết là nam sinh nào ở trong lớp khó kìm nén được sốt ruột đột nhiên hô lên, phòng học ngay lập tức yên tĩnh lại, mấy chục ánh mắt như tia laze quét về phía cửa. Mà lúc này Ryoko cách cửa chỉ có vài bước đột nhiên run lên không biết lý do. Này, lúc này cũng không phải là mùa đông đi! Cô áp chế cảm giác kỳ quái trong lòng, Ryoko tiếp tục theo thầy giáo đi đến phòng học.
Cô
giáo giống bình thường đi vào trong phòng học, là do
bởi vì phòng học an tĩnh đến kỳ lạ, thoáng kinh ngạc một chút, hôm nay làm sao mà hai người kia không náo loạn? Sau đó sửa sang lại nỗi lòng đứng ở trên bục giảng, đương nhiên tính cả Ryoko.
“Thật xinh đẹp!” Cô giáo còn chưa giới thiệu, phần lớn các nam sinh bên dưới đã biến thành mắt hoa đào. Sỡ dĩ nói phần lớn, là vì có hai người ngoại lệ.
“Là cô?” ; “Sao lại là cô?” Hai âm thanh từ trong góc truyền đến, vừa khéo rơi vào tai Ryoko. Ryoko theo hướng hai âm thanh kia nhìn qua, người đầu tiên cô nhìn đến là cậu nam sinh tóc vàng mặc đồng phục màu xanh – Hakuba Saguru, Ryoko hơi gật đầu hướng về cậu ta chào hỏi, Hakuba Saguru cũng mỉm cười đáp lại.
“Xoẹt
–” Ánh mắt ghen tị trong nháy mắt tập trung ở trên người Hakuba, ánh mắt của những nam sinh này như muốn toát ra lửa. Hakuba Saguru không hổ danh là đại thám tử, hoàn toàn không bận tâm đến
những ánh mắt này, vẫn cười nhìn người ở trên bục giảng.
Mà lúc này ánh mắt Ryoko lại chuyển hướng sang giọng nói của người thứ hai – Kuroba Kaito. Kaito tự cho là Ryoko còn chưa biết thân phận thật sự của mình, tránh né ánh mắt, làm bộ như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Được lắm, dám giả bộ như không quen biết chị, đợi đến khi tan học chị sẽ khiến cho cưng phải nhận người! Ánh mắt gϊếŧ người kia Kaito nghĩ không muốn nhìn cũng không được, thật sự rùng mình một cái. Tiếp đến, lại là “Soạt –”
một tiếng, chẳng qua lúc này ánh mắt toàn bộ đều biến thành đồng tình, những ánh mắt kia dường như đều đang nói ‘Sáng sớm như vậy, liền chọc tới mỹ nữ, cậu chết chắc rồi!’
“Ây… Cái kia, để cô giới thiệu với mọi người một chút.” Nhìn học sinh đều chơi trò đá mắt, cô giáo rốt cuộc không chịu nổi nữa, mở miệng nói. “Đây là học sinh mới chuyển trường đến lớp của chúng ta – Hirota Ryoko, hi vọng mọi người hãy cùng nhau giúp đỡ bạn ấy.”
“Hirota Ryoko? Là thiên kim tiểu thư mấy tháng trước đột nhiên xuất hiện?”
; “Tớ nghe nói…” Nhất thời, phía dưới lại là một mảnh nói nhỏ. Đối đám học sinh đau đầu kia cô giáo quyết định không nhìn bọn họ, chỉ đối Ryoko nói: “Chỗ ngồi của bạn học Ryoko sẽ ở đâu nhỉ?”
Lời vừa nói ra, những đợt nói chuyện riêng lập tức đình chỉ lại, không giống lúc trước khi Haibara chuyển trường, nam sinh trung học vẫn có chút thái độ đúng mực, không có tranh nhau gọi người ngồi vào bên cạnh mình, nhưng những đôi mắt này lại nhanh chóng nhìn chằm chằm, mang theo khát vọng vô hạn.
Ryoko nhìn thấy những ánh mắt này, lập tức lại rét lạnh, quyết định tìm người quen biết bia đỡ đạn. Vì thế, bất hạnh thay, Hakuba Saguru không có người ngồi bên cạnh liền trở thành người duy nhất được chọn. Dù sao vừa rồi, nhìn cậu ta cũng có khả năng chịu đựng, hẳn là không có việc gì. Kết quả, tại trong âm thanh trái tim bị tan nát ‘crack’ của các nam sinh khác, Ryoko ngồi xuống bên người Hakuba Saguru.
“Lại gặp mặt rồi, mong cậu chỉ giáo nhiều hơn!” Kéo ghế dựa ra, Ryoko hoạt bát trừng mắt nhìn về phía Hakuba Saguru. Nhất thời, toàn bộ phòng học như ngọn lửa ở trong đám cháy tranh nhanh bừng cháy, giữa không trung còn kèm theo tiếng phi đao điên cuồng bay đi. Nhìn thoáng qua ánh mắt của các nam sinh trong lớp, Hakuba Saguru cười khổ nhìn Ryoko, dường như đang nói ‘Cậu hại tớ!’ đương nhiên, đương sự của chúng ta tuyệt đối sẽ không đồng tình với cậu ta, ánh mắt kia cô hoàn toàn không thèm nhìn đến.
“Được rồi, mọi người, chúng ta bắt đầu buổi học.”
“Vâng!” Một mảnh lên tiếng trả lời.