Edit: Xiao yue
*****
Beta:
๖ۣۜJmiuღ
Từ khi sau khi tờ giấy hiệp ước hôn sự của Lãng Minh Nguyệt và Hách Liên trang chủ được truyền ra ngoài, quán rượu Cát Tường càng đông khách quý và đám nam thảo (đám nam nhân ở quán rượu) hoàn toàn không dám ở trước mặt nàng hỏi tới hoặc nhắc tới chuyện này, tất cả mọi người đều tỏ ra không nghe không nhìn thấy, nhưng ánh mắt nhìn nàng vẫn luôn có chút thương hại. Thậm chí đối với một số ít người mà nói, càng có thể tùy tiện không kiêng kỵ tỏ quan tâm nàng, sủng nàng, trêu chọc nàng, người trước như Hà Tấn, người sau như Vô Mộng.
Phát hiện Vô Mộng có thể là phu quân Hách Liên Kỳ của Lãng Minh Nguyệt – nàng, Mạc Tầm đối với hắn cũng dần dần không đề phòng. Nhìn thấy hắn sẽ không cố gắng trốn, thỉnh thoảng hắn lơ đãng chạm hoặc kéo tay nàng thì nàng cũng sẽ không cố gắng rút tay ra, cũng thuận theo tự nhiên đi cùng với hắn.
Đôi mắt kia, càng nhìn càng thấy quen thuộc.
Dù mặt không giống nhau, vẻ mặt phong thái kia, dáng vẻ lúc nhướng mày, bỏ qua hình dạng đôi môi, nhìn lâu, giống như nhìn thấy cùng một người, càng ngày càng quen thuộc.
Thường ngày, dưới ánh trăng trong đêm khuya lúc không có ai, hắn dạy nàng đánh đàn. Nàng ngồi trước, hắn ngồi sau. Mỗi một tiếng đàn cất lên, hơi thở của hắn làm nhịp tim của nàng không ngừng gia tăng, tiếng đàn của hắn đàn lên một khúc ca tươi đẹp, hoặc du dương, hoặc yên lặng, hoặc nhớ nhung, hoặc đau thương, bất kể là cái gì, đều rất hay, khiến cho người nghe vui sướиɠ.
Nàng thích nhìn ngón tay trắng nõn thon dài của hắn.
Nàng thích mùi hương thanh nhã mê người trên người hắn. Đến gần hắn có thể khiến nàng bàng hoàng mê hoặc cũng có thể an ủi lòng nàng bình yên.
Nàng thích hắn lẳng lặng nhìn dáng vẻ của nàng, dù không nói từng chữ từng câu, cảm giác là nữ nhân duy nhất trong mắt hắn, cũng có thể khiến nàng cảm thấy mãnh liệt không thở nổi.
Dù là ngắn ngủi, là tạm thời, không phải là vĩnh viễn, nàng cũng muốn có.
Chỉ trong chốc lát, cũng thấy vĩnh hằng.
Đối với người chuyển kiếp đến từ thế kỷ hai mươi mốt như nàng mà nói, quý trọng rất quan trọng, bởi vì nàng chẳng biết tại sao lại tới đây, cũng sẽ không biết lúc nào sẽ trở về. Căn bản tất cả giống như một giấc mộng, tỉnh mộng cái gì cũng mất, sao nàng có thể không quý trọng được đây?
Tối nay, trong vườn mùi hoa đặc biệt nồng đậm.
Mạc Tầm cảm giác thai nhi trong bụng cử động đặc biệt mạnh, thỉnh thoảng có chỗ trên bụng nàng lồi ra, có thể là tay nhỏ hoặc chân nhỏ, một hồi đá bụng dưới của nàng, một hồi lại đá bụng trên. Nàng bật cười, lấy tay sờ nhẹ đồng thời nói với bé cưng trong bụng: “Ngoan, mẹ ở đây, mẹ biết con rất muốn ra gặp mẹ, nhưng còn chưa đến lúc, phải chờ một chút. Có thể chơi, nhưng không thể dùng quá sức.”
Thai cử động, là một thể nghiệm rất kỳ diệu lại rất ca tụng, có một sinh mệnh nhỏ ở trong bụng nàng. Nó có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng, cũng sẽ không ngừng tò mò muốn thăm dò thế giới bên ngoài, hy vọng nàng có thể cùng nó chuyển động, vì vậy nó thỉnh thoảng đạp đạp, động tay động chân, khiến nàng cũng có thể chạm tới nó, cảm nhận được nó.
Mạc Tầm nằm trên ghế nằm tự tay Hà Tấn thay nàng chế tạo, tối nay cái gì cũng không muốn làm, lười biếng tham luyến nhìn chấm nhỏ trên bầu trời sáng chói.
Một chiếc áo khoác thật dày khoác lên người nàng, sau đó một thân ảnh cao lớn màu trắng ngồi xuống bên cạnh nàng ——
“Lại đang nói chuyện với đứa nhỏ trong bụng sao?” Thật xa chỉ nghe thấy tiếng cười cùng với tiếng nói mềm mại nhẹ nhàng của nàng.
Mạc Tầm thấy Vô Mộng, khóe miệng càng thêm tươi cười, đột nhiên đưa tay bắt lấy tay hắn đặt trên bụng nàng, cách một tầng y phục và đồ dùng hàng ngày đang nhẹ nhàng lắc lư ——
“Nó đang động đậy, vẫn luôn động như thế. Rất bướng bỉnh phải không? Huynh có chạm được nó không?” Nàng hưng phấn nói với hắn.
“Ừ, chạm được.” Vô Mộng nhẹ nhàng đáp.
Hắn thật sự sờ được vật nhỏ trong bụng. Quá kỳ diệu… Sự tồn tại quá mức chân thực làm cho căn bản hắn không thể nào coi thường…
Hai mắt hắn tản ra sự dịu dàng vô cùng, ngón tay thon dài không cần người khác chỉ bảo, tự động trả lời sự nhiệt tình của tiểu tử ở trên bụng của nàng nhẹ nhàng dao động.
Dưới ánh trăng, chỉ thấy hình ảnh tuyệt thế mỹ nam khẽ vuốt ve bụng thiếu phụ xinh đẹp, mặt của hai người đều mang sự từ ái lại dịu dàng mỉm cười. Để người ta nhìn thấy, sợ rằng cũng sẽ cho rằng mỹ nam kia là phụ thân của đứa nhỏ.
Hà Tấn ở một bên âm thầm trông coi, cũng cho rằng như thế.
Gần một tháng nay, hình ảnh một nam một nữ xinh đẹp ở chung với nhau này, hắn đã nhìn thấy không dưới mười lần. Hắn không thể phủ nhận, một nam một nữ này vô cùng xứng đôi, càng không thể coi thường nụ cười hạnh phúc và vui sướиɠ của Lãng Minh Nguyệt mỗi lần thấy Vô Mộng.
Cho nên, hắn chưa từng muốn thử ngăn Vô Mộng tới gần Lãng Minh Nguyệt, có lẽ cũng có thể nói, sao hắn có thể ngăn được nam nhân thâm tàng bất lộ này chứ? Người tập võ, nhất khi đạt đến cảnh giới nhất định sẽ dễ dàng có thể cảm nhận được năng lực đối phương có trên mình hay không. Điểm này hắn không muốn lừa mình dối người.
Suy nghĩ xong, thân ảnh của Hà Tấn biến mất ở trong ánh trăng, không muốn trở thành thứ đột ngột tồn tại trong khung cảnh xinh đẹp này.
Ánh mắt Vô Mộng quét qua nơi có người vừa rời đi, mắt lộ ra ý cười, môi cũng cười.
Không có người thứ ba chướng mắt lại đăm đắm thèm thuồng, Vô Mộng cảm giác mình nằm mộng cũng sẽ cười. Cho dù biết Hà Tấn không phải là đối thủ của hắn, bất kể là võ công hay là trong lòng
Lãng Minh Nguyệt, nhưng bớt đi một người cản trở, dù sao cũng làm cho lòng người vui thích.
“Nó có đá mặt huynh không?” Vô Mộng áp mặt lên bụng nàng, hại mặt của Mạc Tầm theo đó đỏ lên, tay chân cũng không biết để ở đâu.
“Không sao, nó muốn đá thì cứ đá, miễn sao nó vui vẻ là được rồi.” Vô Mộng mỉm cười nói. Hắn cảm thấy, nếu trong bụng nàng là một bé trai, lực chân có sức lực! Nếu thật là một bé gái, cũng tuyệt đối là một dã cô nương hiếu động, cả ngày chỉ muốn leo cây.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn cũng đã không hề nghĩ hoặc so đo đứa bé trong bụng nàng là nam hay nữ nữa. Hắn cẩn thận đắn đo, nghĩ tới nghĩ lui, hình như từ khi nàng mang thai đứa nhỏ của hắn, hắn chưa từng suy nghĩ qua chuyện đó, hoàn toàn vi phạm mục đích lúc trước lấy vợ sinh con của hắn.
Là hắn thay đổi? Có phải nàng làm hắn thay đổi?
Mặc kệ là loại nào, thật sự rằng sự xuất hiện của nàng cũng làm cho hắn thay đổi rất nhiều, không cách nào phủ nhận, cùng nàng ở chung một chỗ, hắn rất tự tại, cũng rất khuây khoả, hắn thích bộ dạng vui vẻ khi cười của nàng, rất muốn ôm nàng vào ngực, bất kể thân phận của hắn thật ra là Vô Mộng.
Giống như vậy, ôm nàng vào ngực…
Tay Vô Mộng nắm chặt ở bên hông hơi mập của nàng, tuấn nhan dựa vào trên bụng nàng. Nói dễ nghe là muốn nghe thai cử động, trên thực tế, chính là hắn muốn ôm nàng.
“Vô Mộng?” Hắn ôm nàng như vậy làm cho nhịp tim của nàng đập nhanh hơn.
Mặc dù bốn bề vắng lặng, nhưng nếu như bộ dáng hắn ôm nàng như vậy bị người khác nhìn thấy thì không phải cho rằng nàng thật sự cắm sừng phu quân Hách Liên Kỳ sao? Mặc dù, hai người này căn bản là cùng một người. Ôi…
“Đừng nhúc nhích, bé con đang chơi cùng ta đấy.” Vô Mộng không để ý tới kháng nghị của nàng, càng ôm chặt vòng eo mập mạp của nàng, chỉ sợ nàng chạy mất.
“Vô Mộng… Ta là người có phu quân…” Nàng không thể không nhắc nhở hắn, thân phận hắn lúc này không thể ôm nàng.
Quả nhiên, Vô Mộng dừng lại động tác, hơi mở rộng vòng tay ôm nàng ra một chút, nhưng lại không dời đi.
“Vậy thì sao?” Hắn lạnh lùng nói: “Hôn ước giữa nàng và Hách Liên Kỳ, chẳng qua là xây dựng dựa trên lợi ích của nhau, chờ nàng sinh hạ đứa nhỏ này, toàn bộ đều kết thúc không phải sao? Đừng nói với ta nàng thương Hách Liên Kỳ.”
Giấy hiệp ước cũng bị truyền khắp thiên hạ rồi, không phải tất cả đều là chủ ý của nàng sao?
Nàng muốn cho người đời đều biết Hách Liên Kỳ – hắn chỉ vì đứa nhỏ mới cưới nàng, không có chuyện yêu đương sướt mướt, không phải nàng bị hắn lờ đi, mà là đây căn bản chỉ là một cuộc giao dịch, cũng không ai thiếu ai… Mặc dù, đến bây giờ hắn còn chưa biết mục đích nàng làm như vậy, nhưng tuyệt sẽ không phải bởi vì nàng thương hắn chứ?
Mạc Tầm nghe vậy hơi sững sờ.
Hắn cho rằng, nàng không yêu hắn sao? Có lẽ, người khác nhìn cũng sẽ là như thế. Nàng không có lý do thương hắn, không phải sao? Nhưng, buồn cười chính là, nàng lại thương hắn.
Nàng nhẹ nhàng đẩy Vô Mộng ra khỏi người, đứng lên, ngước nhìn ánh trăng trên trời, nhẹ nhàng cười.
“Đúng vậy, ta
không có lý do thương Hách Liên Kỳ. Nhưng ta vẫn là thê tử của Hách Liên Kỳ, ta muốn tuân theo lễ tiết phu thê nên có.”
Vô Mộng lạnh lùng nói: “Cái này cần gì? Ngay cả hiệp nghị bí mật giữa hai người cũng công khai cho mọi người rồi, còn hy vọng hắn ta nhớ tới một chút hoặc thậm chí tình phu thê chưa từng tồn tại sao?”
Đột nhiên, Mạc Tầm quay đầu lại sâu kín nhìn hắn: “Huynh nói, Hách Liên Kỳ sẽ vì chuyện này mà hận ta sao?”
Vô Mộng cười nhạo một tiếng, cụp mắt. “Ta cũng không phải là hắn ta, làm sao ta biết được?”
“Vậy nếu huynh là Hách Liên Kỳ, huynh sẽ hận ta sao?”
Nghe vậy, Vô Mộng như có điều suy nghĩ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Không phải vấn đề có hận hay không, nam tử hán dám làm dám chịu, nếu là sự thật, coi như bị bày ra trước mắt người đời thì có làm sao? Nói cho cùng, người bị thương tổn là nàng, không phải Hách Liên Kỳ.”
Để cho người đời người biết nàng vì tiền vì nhà có thể ký hiệp ước không muốn đứa nhỏ, đối với nàng có ích lợi gì? Sợ rằng sẽ nói nàng là nữ tử thanh lâu ham đua đòi, vô tình vô nghĩa. Nói như vậy, tin tưởng sẽ khác xa so với nhận xét những gì hắn làm nhiều hơn.
Mạc Tầm cười. “Nếu Hách Liên Kỳ là huynh, cũng sẽ vì ta gánh chịu chút phiền muộn này chứ?”
Chẹp…nàng còn cười?
Vô Mộng nheo lại mắt, thắc mắc và nghi ngờ nói: “Nếu Hách Liên Kỳ vì nàng gánh chịu một chút phiền muộn này, nàng có vui không?”
“Đúng vậy, nếu như có thể giày vò đến hắn ta, dù chỉ là một tí tẹo, ta cũng sẽ vui vẻ.” Mạc Tầm đáp, một đôi mắt sáng chói yên lặng rơi vào trên người Vô Mộng.
Nàng thương hắn.
So với hắn có lẽ còn nhiều hơn.
Vì hắn, nàng có thể làm rất nhiều rất nhiều việc… Bao gồm vứt bỏ hắn, trở thành tội nhân.
***
Thời gian buôn bán của Quán rượu Cát Tường so với quán rượu bình thường không quá giống nhau. Thanh lâu kỹ viện của người ta chuyên làm buổi tối, quán rượu Cát Tường lại bắt đầu buôn bán từ giữa trưa đến tối, buổi trưa là thời gian hẹn trước luôn luôn phải xếp hàng, qua một tháng sắp xếp mới tới lượt, buổi tối bởi vì tướng công của các vị phu nhân quan lớn phần lớn đều về nhà, cho nên các phu nhân cũng phải ở nhà bầu bạn, ngược lại khách khá là ít.
Mấy vị danh thảo ở trong hội ngắm phong kiêm uống trà, kết hợp với
đầu bếp hôm nay đặc chế chút thức ăn, ngẫu nhiên có người chơi chữ, ngẫu nhiên có có người ngâm thơ làm câu đối, đương nhiên cũng có người rỗi miệng chỉ thích khoe khoang, hoặc có người nằm ở dưới đại thụ không nói một lời, tóm lại, tất cả mọi người đều tự do tự tại, đây là tôn chỉ mở cửa tiệm của bà chủ, bọn họ cũng rất vẻ vui tuân theo.
“Hôm nay thức ăn đặc biệt tinh xảo, ăn rất ngon, đầu bếp là thế nào? Xuất phát từ trong lòng? Hay muốn lấy lòng chúng ta?”
“Phun, đầu bếp lấy lòng chúng ta làm gì? Còn không phải là do vị khách quý kia tới.”
“Khách quý?” Đang nâng bút luyện chữ một tên nam thảo dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn: “Huynh đang nói đến vị khách tháng trước đến làm khách trong phòng bà chủ hơn nửa ngày không đi ra ngoài kia?”
“Không phải là hắn thì là ai đây? Bà chủ muốn chiêu đãi vị quý khách kia, mới mời đầu bếp đặc chế chút thức ăn này, chúng ta là dính ánh sáng của hắn, cho nên ăn nhiều một chút đi. Cơ hội này cũng không phải là thường có.”
“Người nào nói? Sau này hắn không thường tới! Không phải bà chủ sắp sinh sao? Đứa nhỏ này ra đời, bà chủ cũng sẽ không còn là Hách Liên phu nhân nữa rồi, người ta sẽ càng siêng năng tới mới phải!”
“Vậy cũng chưa chắc, bà chủ tuy đẹp, nhưng ta thấy tiểu tử kia tuổi tác không lớn nhưng lại coi thường ta, không làm nổi núi dựa.”
Có người không cho là đúng phất tay một cái, gắp thức ăn vào trong mồm: “Nói đến đáng tiếc, Hách Liên trang chủ cùng bà chủ chúng ta nhìn rất xứng đôi mà.”
“Xứng đôi cái gì cơ? Không phải nói Hách Liên trang chủ bị bệnh sao?”
“Hách Liên trang chủ bệnh cũng có năng lực sinh con, lại gấp gáp sinh con, không phải sao?” Người nói chuyện nhỏ giọng xuống.
“Nếu như không có hiệp ước, người nọ sớm đi trước một bước, không phải bà chủ sẽ thành phú bà sao?”