Cố Tích Triều từ trong đống hộn độn kéo ra một cây cầm cũ kỹ, phủi đi bụi bậm phía trên rồi đem nó đặt lên bàn. Lướt vài cái để thử nghiệm âm sắc, sau đó y nhắm mắt lại, bắt đầu thong thả đánh đàn. Tiếng đàn uyển chuyển thê lương, du dương nhưng chất chứa một nỗi niềm bi thống.
Một khúc kết thúc, tiếng vỗ tay bất chợt vang lên.
Gia Luật Tà vỗ tay, không biết từ đâu lại đột ngột xuất hiện: “Hay lắm! Đàn rất hay! Thật sự là cầm khúc thế này chỉ có thể thuộc về thiên giới, nhân gian khó có cơ hội nghe được một lần.”
Cố Tích Triều mỉm cười: “Thế nhân chỉ nói Gia Luật tướng quân vô địch sa trường, tay đầy huyết tinh, lại không biết tướng quân cũng sẽ có nhã hứng đứng đây thưởng đàn.”
Gia Luật Tà đi lên phía trước, nắm lấy những ngón tay thon dài của Cố Tích Triều đang đặt trên dây cầm, tà tà cười: “Một khúc Tư Tử phú. Nếu ta đoán không sai, chủ nhân của Điệp hiên này chính là mẫu thân của ngươi. Cũng khó trách ngày đó Tiêu Loan mạo muội xâm nhập, lời nói còn mang theo mấy phần khiếm nhã khiến ngươi giận dữ dùng những ngón tay xinh đẹp này xuất ra tiểu phủ để trừng trị hắn.”
Cố Tích Triều ngẩng đầu cười lạnh, ánh mắt như băng: “Tướng quân nếu biết, vì sao còn dám đường đột cùng Tích Triều nắm tay? Chẳng lẽ… tướng quân cũng muốn như hắn nếm thử độ bén của tiểu phủ?”
Tia nguy hiểm ánh lên trong đáy mắt của Cố Tích Triều làm cho tim Gia Luật Tà bất chợt đập mạnh.
Trước đó một khắc, hắn còn cho là mình đã nắm chắc phần thắng, đắc ý dào dạt khống chế tình hình, nào ngờ chỉ trong chớp mắt, chuyển biến thay đổi bất ngờ.
Chỉ thấy trước mắt thanh ảnh chợt lóe, Cố Tích Triều đã vòng ra phía sau, Thần Khốc Tiểu Phủ đã nhẹ nhàng áp lên gáy hắn, vẽ ra một vệt máu đỏ tươi.
Hắn nghe thấy Cố Tích Triều ghé vào lỗ tai hắn lạnh lùng nói: “Cuộc đời ta ghét nhất chính là bị người khác uy hϊếp. Ngươi nếu không tin thì cứ thử thêm một lần nữa xem. Để xem đến lúc đó ngươi đem ta vạn tiễn xuyên tâm chết trước hay đầu của tất cả các ngươi sẽ rơi xuống đất trước.”
Gia Luật Tà mặc dù kinh hãi nhưng cũng không hề tỏ vẻ khϊếp đảm, khẩu khí có phần dịu đi nói: “Chẳng lẽ Cố công tử không còn hứng thú cùng tại hạ đồng hành?”
Cố Tích Triều thu hồi tiểu phủ, sát ý trong mắt biến mất, thay vào đó chỉ là thần thái lạnh nhạt mỉm cười: “Tướng quân nghĩ nhiều rồi. Điều thứ hai mà ta ghét chính là bị người khác vu oan. Tiêu Loan là do ta đả thương, nhưng không hề nguy hiểm đến tính mạng. Nếu có kẻ nào lợi dụng chuyện này để hãm hại ta, ta chắc chắn vì mình mà đòi lại công đạo.”
Mỹ nhân như thế, càng khó giải quyết lại càng có cảm giác thú vị. Khi Gia Luật Tà đi ra khỏi Điệp hiên, trên mặt mang theo ý cười trong suốt. Cố Tích Triều, chúng ta hãy cùng nhau chờ xem.
Trăng lên cao, ánh sáng nhu hòa dịu dàng phát ra tứ phía.
Cố Tích Triều buông cây đàn cổ, chậm rãi đứng lên, cầm lấy một quyển tranh cuộn cổ xưa trên bàn rồi nhẹ nhàng khai mở. Dưới ánh trăng, nữ tử trong tranh dung nhan thanh lệ, ngoại hình có bảy tám phần tương tự với Cố Tích Triều, chỉ là thiếu đi một phần kiệt ngạo bất tuân, nhưng lại hơn ở một phần bi sầu trong sạch.
Một mảnh mây đen bỗng nhiên bao lấy bầu trời đêm, nuốt chửng lấy những tia sáng mong manh vô cùng yếu ớt. Đến khi mây tan, nguyệt quang nhu hòa một lần nữa chiếu rọi thì nơi Điệp hiên kia đã không còn thấy bóng người, trên bàn chỉ còn một cuộn tranh chơ vơ lạc lỏng.
Khi Thích Thiếu Thương đi vào Điệp hiên, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy chính là cuộn tranh ấy còn lưu lại trên bàn. Hắn chăm chú nhìn người trong bức họa thật lâu, sau đó chậm rãi đem tranh cuộn lại rồi cẩn thận cất vào trong ngực, sau đó xoay người rời đi.
Rạng sáng hôm sau, sắc trời vẫn còn lờ mờ chưa rõ.
Hai người hai ngựa, kéo theo một chiếc mã xa, ly khai Vân Lai khách điếm. Ngồi trên lưng ngựa chính là Gia Luật Tà cùng Minh ca, ngồi ở trong xe chính là Minh nhi cùng Cố Tích Triều. Gia Luật Tà và Minh ca đều mặc trang phục của người Hán, thoạt nhìn giống như họ chỉ là hai thương nhân bình thường.
Minh nhi từ trong xe ngựa ló đầu ra, thấy người đánh xe thân hình nhỏ gầy, nhìn sao vẫn như một tiểu hài tử, liền nổi hứng lắm mồm hỏi: “Nè, ngươi đánh xe được không đó?”
Người nọ bực bội quay đầu lại, tâm tình không phục liền lớn tiếng reo lên: “Ít xem thường người khác đi, ở toàn bộ thành Dương Châu này tay nghề đánh xe của tiểu Thất chính ta là nhất nhì ở đây đó. Nếu không phải do người nọ bị bệnh, lão bản bắt ta phải đưa các ngươi đi đến biên giới thì còn lâu ta mới thèm đánh xe cho các ngươi!”
Người này không cần phải nói, chính là tiểu Thất của Vân Lai khách điếm. Minh nhi chưa từng gặp qua người có miệng lưỡi sắc bén như thế nên nhất thời bị làm cho á khẩu, im miệng ngồi trở lại trong xe.