Đương Ngưu Lang Xuyên Việt Biến Thành Tiểu Quan

Chương 11

Edit:

Đông Thảo

Mang theo một bụng nghi hoặc trở lại cầm các, Vương công tử đã muốn ngồi được một khoảng thời gian, trên bàn dọn sẵn một chút điểm tâm, một bình nhưỡng tửu, điểm tâm trên bàn một miếng cũng chưa hề đυ.ng qua,nhưng rượu thì đã vơi hơn phân nửa.

Ta thay khách sáo cười nịnh:“Vương công tử hảo nhã hứng, nghĩ như thế nào lại đến chỗ này của ta?”

Vương công tử kéo ta qua, để cho ta ngồi xuống ở bên cạnh hắn, cười cười:“Gọi ta Diễn Thanh là được. Đào Y, ta tới tìm ngươi trò chuyện, không được sao?”

Tìm ta nói chuyện? Ta sửng sốt, kia hoàn hảo, đỡ phải giống như lúc đó ở trên giường xấu hổ.

Ta cũng không dám quên đêm đó ở trên giường ta như thế nào áp hắn.

Bất quá xem bộ dáng hắn bây giờ, hẳn là gặp phải chuyện gì không hài lòng đi, nếu không cũng sẽ không chạy tới chỗ ta đây.

“Đào Y, theo giúp ta uống chút rượu đi, ta trong lòng hảo buồn.” Vương Diễn Thanh lại xuất ra một chén rượu, thay ta châm rượu,“Chúng ta tựa như trước kia như vậy, tâm sự tốt lắm.”

Trước kia như vậy…… Hẳn là nói thời điểm lúc Đào Y còn là thanh quan đi?

Ta gật gật đầu, uống xong một ly, lẳng lặng nhìn hắn.

Ta biết lúc này ta nói cái gì đều là dư thừa, Vương Diễn Thanh hẳn chính là muốn tìm một đối tượng lắng nghe hắn nói đi?

Rượu quá ba tuần, Vương Diễn Thanh trên mặt mơ hồ đã dẫn theo vài phần men say ngà ngà, hắn gục mặt xuống bàn, híp lại đôi mắt sương mù nhìn ta, miệng thì thào:“Hắn muốn thành hôn! Hắn muốn thành hôn!”

Ai! Lại là một người vì tình mà đau khổ a!

Ta nghĩ đến cái đêm lúc ta không cẩn thận thượng hắn, hắn gọi tên một người, tựa hồ là ta, tựa hồ cũng không phải.

Khi đó, ánh mắt của hắn có chút trống rỗng, có chút mờ mịt, nói lời cũng mơ hồ không rõ, hẳn là xuyên qua ta đang nhìn thấy hình ảnh người khác đi?

“Đào…… Y?” Vương Diễn Thanh thì thào kêu tên của ta, tay hướng hướng thân ta,“Ta muốn uống nước.”

Thật sự là phiền toái!

Ta đi ra lấy một chén trà giải rượu cho hắn uống.

Hắn

khụ một tiếng, lập tức bắt lấy tay của ta, bi thương nhìn ta:“Đào Yết, không cần thành thân được không?”

Đào Yết…… Đào Y……

Phỏng chừng hai người chúng ta tên cũng tương tự mà thôi.

Ta bất đắc dĩ thở dài, đem Vương Diễn Thanh đưa đến trên giường, thay hắn đắp thêm mền.

Nhìn xem sắc trời còn sớm, Vương Diễn Thanh lại ngủ say như chết, bây giờ có thể đến chỗ của Tiêu Diễm.

Tuy rằng hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt, không biết nói sao nhưng

ta cũng muốn thân cận hắn một chút.

Vừa mới còn nói muốn đi đến nơi hắn ăn cơm chiều, không biết hiện tại hắn đang làm gì.

Cầm một ít điểm tâm, ta đóng cửa lại, hướng Dạ uyển đi đến. Mới vừa đi tới cửa, chợt nghe đến bên trong truyền đến một trận tiếng rêи ɾỉ ngắt quãng, xảy ra chuyện gì, không cần nói cũng biết.

Ta dừng lại cước bộ, ngơ ngác đứng trong chốc lát, lập tức theo đường cũ trở về.

Ngực một trận cuồn cuộn, ta tựa hồ đến bây giờ còn có điểm không rõ ràng, ta rốt cuộc đi tới nơi nào đây.

Hoặc là nói, ta biết, nhưng vẫn đang trốn tránh.

Cơ hồ là một đường chạy trở về Cầm các, Vương Diễn vẫn còn đang ngủ say, ta đơn giản thu thập một chút đồ vật vương vãi, cởi hài, nằm lên giường, ngủ thẳng bên cạnh hắn.

Ngày thứ hai rời giường, Vương Diễn Thanh vẫn còn nằm ngủ, ta rửa mặt xong, bưng nước trở về phòng, Vương Diễn Thanh đã muốn tỉnh, đang ngồi ở đầu giường ngẩn người.

“Ngươi tỉnh?” Ta cười cười, mang chậu nước đến, hầu hạ hắn rửa mặt, sau đó cùng hắn ăn một chút điểm tâm.

“Diễn Thanh.”

Thời điểm trước khi đi, ta gọi hắn,“Ta……”

Ta cúi đầu, làm ra một bộ dạng bất an, hai tay lộng ống tay áo, ấp úng:“Cái kia…… Ngươi về sau có thể hay không cũng thường xuyên đến tìm ta trò chuyện? Ta, ta biết ta trèo cao, nhưng là…… Nhưng là, ta thật sự đem ngươi trở thành bằng hữu duy nhất của ta.”

Nói chưa hết lời, mặt đã muốn nghẹn đỏ bừng, người ở bên ngoài trong mắt xem ra, cũng đỏ bừng.

Vương Diễn Thanh kinh ngạc một lát, lập tức cười cười:“Bằng hữu sao?” Âm lượng tuy nhẹ, vẫn là rơi vào trong tai ta.

Nhìn thấy bóng lưng hắn rời đi, ta tạm thời nhẹ nhàng thở ra.

Nhìn dáng vẻ của hắn, lời của ta hẳn là hắn nghe được đi.

Đi vào loại địa phương này, cũng không phải hy vọng của ta, nhưng là, nếu có thể tận lực giảm bớt chuyện ta không muốn làm, đành phải lợi dụng người bên cạnh đi.

Sự tình so với ta mong muốn tựa hồ còn thuận lợi hơn, chưa đến vãn thiện (cơm trưa), Vương Diễn Thanh liền cùng Mặc Đường đi tới, nói là muốn dẫn ta đi ra ngoài đi một chút, vài ngày sau trở về.

Ta ở trong lòng đắc ý cười, vài ngày a, như vậy cũng đủ rồi.

Cơ hồ không mang theo thứ gì, ta đi theo Vương Diễn Thanh ra cửa, lên xe ngựa.

Đến thế giới này một tuần, ta lần đầu tiên xuất môn.