Anh Lại Gặp Em

Chương 20: Chạy trốn (2)

Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, Lục Thần Hòa nhìn chằm chằm vào vết hồng hồng trên tấm ga giường trắng tinh cùng với năm trăm tệ trong tay mình. Trong lòng lại dâng lên cảm xúc khó tả. Anh vốn định mang sự đau khổ của người khác làm trò vui cho bản thân, ngược lại lại bị sự đau khổ của người ta làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Tuy rằng anh cũng không phải là người tùy tiện cùng phụ nữ lên giường. Thế nhưng thỉnh thoảng vận động một chút lại bị gọi là động vật thích giao phối thế này, trong thời gian ngắn anh không thể tìm được một lý do nào để phản bác, thậm chí còn không hiểu được tại sao trong lòng lại có ý nghĩ đồng tình. Buồn cười nhất chính là anh lại bắt đầu muốn hỏi ngược lại bản thân, anh đúng là dã thú sao? Người phụ nữ gần ba mươi tuổi này thật sự làm lòng anh cảm thấy khó chịu.

Bỗng dưng, điện thoại trong phòng khách đột ngột vang lên cắt đứt suy nghĩ của anh. Lục Thần Hòa nhận điện thoại, là quầy tiếp tân gọi đến, "Xin lỗi, làm phiền anh. Xin hỏi Lục tiên sinh gọi người mang y phục đến đúng không ạ?"

"Đúng vậy." Anh lên tiếng trả lời.

Cúp điện thoại không bao lâu, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa.

Lục Thần Hòa mở cửa phòng, nhìn thấy những người đứng bên ngoài thì ngẩn ra. Anh nâng khóe miệng, ngoài mặt cười nhưng trong lòng lại không cười nhìn anh tài xế Tiểu Hàn. Thật tốt, có thể phản bội Boss của mình công khai vậy, rõ ràng là không muốn đi làm nữa mà.

Tiểu Hàn cúi thấp đầu, lấp bấp nói: "Xin lỗi, Lục Tổng... Y phục anh cần..."

Lâm Uẩn Trạch lên tiếng nói: "Cậu đừng trách Tiểu Hàn, là tớ bảo anh ta dẫn đường."

Đứng phía sau Lâm Uẩn Trạch là một người có khuôn mặt dịu dàng, chính là Đường Di. Lục Thần Hòa mở rộng cửa, gương mặt lạnh lùng nhận bộ quần áo, không nói một lời, đi thẳng vào phòng tắm.

Đường Di đứng ngoài cửa, không muốn bước vào. Lâm Uẩn trạch khẽ đẩy cô, ý bảo cô đi vào, lúc này cô mới bước tới mấy bước quan sát bên trong phòng. Quan sát một chút, cô đi vài bước, dưới chân đột nhiên vướng phải vật gì đó, suýt chút nữa là ngã xuống đất.

Lâm Uẩn Trạch đứng phía trước cách đó không xa rất nhanh chạy đến đỡ cô.

Lúc này, Lục Thần Hòa vừa thay đồ xong, mở cửa phòng tắm, vừa vặn bắt gặp một màn như vậy. Lâm Uẩn Trạch giống như vừa chạm phải điện, lập tức đẩy Đường Di ra. Đường Di bĩu môi, tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Lục Thần Hòa cũng xem như chưa nhìn thấy gì, thờ ơ xoay người đi về phía chiếc ghế nhỏ, nhặt bộ quần áo bẩn dưới đất lên, cất vào túi.

Đường Di nhìn thoáng qua vật dưới chân mình, thứ vừa khiến cô bị vướng chân suýt chút nữa thì ngã là một đôi giày cao gót của phụ nữ. Cô cuối người xuống nhặt nó lên, tò mò quan sát đôi giày bị gãy gót này.

Lâm Uẩn Trạch liếc mắt nhìn đôi giày gãy gót kia, hình như đã từng gặp qua rồi. Trên đất còn có đầy tiền, hình ảnh quen thuộc khiến Lâm Uẩn Trạch nhớ lại một màn ở K.O tối hôm qua, rất giống chuyện tối hôm qua, Lục Thần Hòa không nói gì đi nhanh đến giật lại đôi giày.

Đường Di hơi nhướng mi, khóe miệng nhếch lên, nói: "Làm gì vậy?"

Trong phút chốc, cả căn phòng lớn cực kì yên tĩnh, đến tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Lục Thần Hòa thấy Lâm Uẩn Trạch cầm đôi giày trên tay, môi mỏng mím chặt, không nói lời nào, bước nhanh đi tới chỗ Lâm Uẩn Trạch đưa tay giật lại đôi giày, tiện tay ném sang một bên.

Vẻ mặt Đường Di rất bình tĩnh đưa mắt nhìn về phía chiếc giường gần chỗ phát hiện đôi giày, từ từ quan sát. Ánh mắt vừa vặn rơi vào mớ hỗn độn trên giường. Trên tấm ga giường trắng tinh có một mảng đỏ tươi, đẹp đến mức cực kỳ chói mắt.

Lâm Uẩn Trạch không chịu đựng được nữa, cuối cùng nhìn sang Lục Thần Hòa, tức giận nói: "Cậu nói một câu có được không?"

"Nói cái gì?" Lục Thần Hòa nhíu mày nhìn anh ta.

"Hai người các cậu sắp đính hôn rồi, có thể đừng ấu trĩ như vậy nữa được không? Hở một tí là tìm người khác hòa giải. Cậu có biết không, Đường Di suốt đêm qua ở lại nhà cậu không có về nhà. Sáng nay biết tin tức của cậu, cô ấy là người đầu tiên chạy đến. Cậu có biết là tớ và Đường Di rất lo lắng cho cậu không!" Lâm Uẩn Trạch không thể chịu đựng được Lục Thần Hòa đối xử lạnh lùng với Đường Di như vậy, giọng nói cao hẳn lên.

"Lo lắng cho tôi chuyện gì?! Sợ một người lớn như tôi sẽ đi lạc sao, hay sợ tôi thế nào? Em đến tột cùng là đang đợi tôi, hay là đang đợi người khác?" Anh quay sang Đường Di hỏi.

Đường Di nhướng mày, không mở miệng.

"Lời cậu nói là có ý gì, ở nhà của cậu không đợi cậu thì còn có thể đợi ai?" Lâm Uẩn Trạch không biết tại sao lại tức giận đến vậy.

"Thật không? Cô ấy tự nguyện chờ, là chuyện của cô ấy. Tớ không muốn về nhà, là chuyện của tớ. Đây từ đầu đến cuối đều là chuyện giữa tớ và cô ấy, không cần cậu quan tâm!" Lần đầu tiên, Lục Thần Hòa nói với Lâm Uẩn Trạch những lời giấu kín tận đáy lòng. Rõ ràng quan tâm người ta như vậy, vì sao lại không chịu đứng ra nói yêu Đường Di.

Lâm Uẩn Trạch đầu tiên là ngẩn ra. Rất nhanh, mang tất cả mọi chuyện cất giấu tận đáy lòng bộc phát ra hết, "Cậu nghĩ rằng tớ quản chuyện giữa hai người?! Là tớ ăn no nên rảnh rỗi không có chuyện gì làm?! Từ đây về sau nếu cậu không rảnh đi cùng Đường Di, xin vui lòng đừng gọi điện thoại cho tớ nữa, trên thế giới chỉ có mỗi cậu Lục Thần Hòa mới là người bận rộn, lẽ nào Lâm Uẩn Trạch tớ đây rảnh rỗi sao, không có chuyện gì làm sao?" Anh ta quay sang Đường Di nói, "Sau này nếu anh ta không có thời gian đi cùng em, em cứ điện thoại nói thẳng với anh ta. Nếu lần sau anh ta không chịu đi cùng em, em hãy chia tay anh ta đi!"Lâm Uẩn Trạch vừa nói xong, Đường Di vẫn giữ được vẻ bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng anh ta, trong mắt ẩn chứa một loại đau khổ không thể giải thích được.

Lâm Uẩn Trạch cố nén tình cảm trong lòng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì anh cũng sẽ phát điên. Anh cắn răng, không thể kiềm lòng được, tiếp tục mắng: "Kết hôn phải đợi qua ba mươi tuổi mới được sao? Hai người các cậu nếu muốn kết hôn, thì làm ngay đi, nếu không muốn, thì dẹp đi! Chẳng có chuyện gì liên quan đến tớ?! Cậu nghĩ rằng tớ là một thằng đáng chết thích bị kẹt giữa hai người sao?! Tớ con mẹ nó chính là ăn no rảnh tỗi, "bắt chó đi cày" xen vào việc của người khác! Từ giờ trở đi, chuyện của hai người các cậu hoàn toàn không liên quan đến Lâm Uẩn Trạch tớ đây, các cậu muốn làm thế nào, đừng làm phiền tớ là được! Còn nữa, đây là tiền hôm qua cậu ném đi, giờ cũng trả lại cho cậu."

Trút giận xong, Lâm Uẩn Trạch mang xấp tiền ném trước mặt, xoay người bỏ đi không quay đầu lại một lần.

Đường Di giống như tượng gỗ, đứng yên một chỗ không hề nhúc nhích, giống như bị chuyện gì đó đả kích rất nặng.

Trong mắt Lục Thần Hòa, cô vẫn luôn là người như vậy, luôn luôn im lặng, giọng nói trong trẻo ngọt ngào, ngoại trừ dịu dàng trầm ổn, không để lộ một động tác dư thừa nào.

Lục Thần Hòa đi đến trước mặt cô, nói: "Em nghĩ kỹ lại xem, nhất định phải đính hôn với tôi sao?"

Đường Di chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn anh ta, cực kì bình tĩnh nói: "Ừ."

Nghe một câu bình thản "Ừ" của cô, Lục Thần Hòa không thể tin nổi cười lạnh một tiếng, một giây sau đó có cảm giác máu đang dồn lêи đỉиɦ đầu, không chịu đựng được quát: "Cậu ta vẫn luôn ngốc nghếch như vậy, không nhìn ra được là tôi dốc hết lòng muốn tác hợp cho hai người, em vẫn cố tình cùng anh ta giả ngốc sao?! Ok, chỉ cần em không thấy hối hận, tùy em thôi."

Nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi Đường Di vụt tắt, vỗ vỗ vai anh, nói: "Thấy anh không sao là tốt rồi, em còn có việc, phải đi trước." Nói xong, cô xoay người, lẳng lặng rời khỏi, giống như chưa bao giờ xuất hiện ở đây vậy.

Căn phòng lớn trong phút chốc trở lại dáng vẻ yên tĩnh vốn có.

Lục Thần Hòa tay run run châm một điếu thuốc, không ngừng điên cuồng đi tới đi lui trong phòng. Lại là thế này, chuyền qua chuyền lại cuối cùng bóng vẫn nằm trong tay anh. Anh nhìn Tiểu Hàn, sau đó mới lấy lại tinh thần.

"Lục tổng, phải đi sao?" Tiểu Hàn đứng ở cửa cẩn thận hỏi.

Lục Thần Hòa trừng mắt liếc Tiểu Hàn, Tiểu Hàn nhanh chóng cúi đầu, không dám nói câu nào.

Gương mặt anh tuấn đen lại, Lục Thần Hòa nhặt đôi giày cao gót dưới chiếc ghế nhỏ lên, nhìn một chút, ngay cả vật rơi dưới đất cũng nhặt lên nhét vào túi áo, mang theo chúng rời khỏi khách sạn.

Tiểu Hàn cúi thấp đầu theo ở phía sau, trong lòng lẩm bẩm: lần này anh Lâm đẹp trai hại chết anh ta rồi. Sau này anh Lâm đẹp trai kia có “quyến rũ” anh, anh cũng không tiết lộ chỗ ở của tổng giám đốc.

Thanh toán toàn bộ chi phí ở quầy tiếp tân xong, Lục Thần Hòa đột nhiên nhìn Hàn nói: "Đưa chìa khóa xe cho tôi."

Tiểu Hàn khẽ run, sau đó nhanh chóng lấy chìa khóa đưa cho Lục Thần Hòa.

Lục Thần Hòa nhận chìa khóa xe, trực tiếp đi thẳng đến bãi đậu xe khách sạn.

Tiểu Hàn đi theo sau, sau đó Lục Thần Hòa ngồi vào ghế lái. Tiểu Hàn trong lòng lo sợ, hỏng rồi.

Lục Thần Hòa mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, khởi động xe, đạp chân ga, xe nhanh chóng lao nhanh thoáng chốc đã cách bãi đậu xe một khoảng mười mét.

Đến lúc Tiểu Hàn có phản ứng, ông chủ đã sắp lái xe rời khỏi đó.

Anh ta đau khổ gọi một tiếng: "Lục tổng..." ba chữ "Chờ tôi với." chưa kịp nói ra, liền nhận lấy ánh mắt gϊếŧ người của ông chủ.

"Tự gọi taxi mà trở về công ty không được than vãn." Lục Thần Hòa hạ cửa kính xuống, ném ra một câu nói lạnh như băng, liền lái xe nhanh chóng rời khỏi, chỉ để lại phía sau một làn khói đang dần dần tan biến trong không khí.

Tiểu Hàn lúc này mới ý thức được lần này thật là đã chạm đến giới hạn, vượt quá bổn phận. Ở công ty, có người nào không biết nội tâm Lục tổng sâu không đoán được. Đã biết ông chủ của mình ghét ai là sẽ trả lại gấp đôi. Anh ta than khổ: "Ông chủ, anh quá độc ác rồi. Ở đây cách công ty rất xa…" Quên đi, không than vãn sẽ không than vãn, anh ta sờ sờ túi tiền, chỉ có mấy đồng tiền xu, ví tiền rơi ở trên xe mất rồi. Xem ra ông trời cũng bắt đầu làm khó anh ta rồi, muốn đón xe quay về, là chuyện không thể nếu chỉ với bao nhiêu đây tiền.

Nếu không muốn chết ở nơi này, chỉ còn một cách duy nhất, đón xe buýt rồi đổi trạm liên tục quay về công ty.