Cảm giác tỉnh dậy sau một đêm say rượu thật sự là kinh khủng.
Thị Y Thần ra sức xoa nắn huyệt thái dương một lúc lâu, khó khăn lắm mới mở được hai mắt lờ đờ mệt mỏi. Đột nhiên, một khuôn mặt đàn ông xa lạ đập vào mắt cô, trong phút chốc, cả người cô đều trở nên tỉnh táo. Cả người cô đang dựa vào ngực người đàn ông này, một tay để trên ngực anh ta, khiến cho tư thế của hai người trở nên cực kỳ ám muội.
OMG! Tại sao lại có đàn ông nằm trên giường của cô?!
Thị Y Thần nhắm mắt lại, đợi hai giây, sau đó mở ra, người đàn ông đó rõ ràng vẫn đang nằm trước mặt cô. Hai mắt của cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, OMG! Ở đây không phải là nhà của cô, là khách sạn! Cô lại có thể đi 419! OMG!
Cô hoảng loạn rút tay về che miệng, sợ mình vô tình bật ra tiếng hét sẽ làm anh ta thức giấc. Tay của cô nắm chặt tấm chăn che lên người, cô có thói quen không mặc gì khi ngủ, cho nên không mặc gì là chuyện rất bình thường. Nhưng mà người đàn ông nằm bên cạnh...cô nhìn đống chăn mền lộn xộn trên giướng. Trên người anh ta thì chỉ mặc duy nhất một cái áo choàng tắm, dây buộc áo đã tuột xuống từ lâu, bên trong lại không có mặc gì, lộ ra một bộ ngực rắn chắc. Nhìn anh ta ở khoảng cách gần thế này, nước da màu mật ong trơn bóng khỏe mạnh, cơ bắp lộ ra chắc khỏe lại có lực, mẫu đàn ông có vóc dáng hoàn hảo thế này thật dễ khiến người khác thấy phấn khích mà muốn sờ một cái. Nhìn lại khuôn mặt của anh ta, mi mắt vừa dài vừa rậm, sống mũi thẳng tắp, môi đầy đặn, đường nét cương nghị thể hiện sự sắc sảo. Mặc dù người đàn ông nằm trước mặt hai mắt vẫn đang nhắm chặt, nhưng có thể nhận ra được anh ta rất đẹp trai.
Chờ một chút! Người đàn ông này sao lại nhìn có vẻ quen mắt đến vậy? Chết mất! Thì ra là tên đàn ông chết tiệt trong thang máy dám cười nhạo cô!
Thị Y Thần dùng hết sức cắn lên mu bàn tay mình một cái, muốn chứng minh tất cả mọi chuyện xảy ra đêm qua không phải là sự thật. Nhưng cảm giác đau nhói từ mu bàn tay truyền đến lập tức kéo cô trở về hiện thực, đây không phải là nằm mơ.
Cô cắn răng, chậm rãi từng chút, từng chút một nhích người ra khỏi ra khỏi cơ thể của anh. Anh ta đột nhiên trở mình quay lưng về phía cô, Thị Y Thần sợ đến mức không dám cử động. Đợi một lúc, xác định anh ta vẫn còn đang ngủ, cô mới cẩn thận vén tấm chăn lên từ từ bò xuống giường, sợ bản thân làm anh tỉnh giấc. Cô quỳ rạp trên mặt đất tìm quần áo của mình, lại phát hiện chẳng có thứ gì, chỉ có duy nhất một cái khăn tắm. Cô nhặt cái khăn tắm rơi trên mặt đất lên, qua loa quấn quanh người, nhón chân rón ra rón rén như tên trộm đi vào phòng tắm.
Bụng của cô rất đau, dòng máu đỏ tươi từ bắp đùi chảy dọc xuống chân, cả người lập tức ngây ngốc chết lặng, không biết phải làm thế nào. Thị Y Thần che miệng ngồi ở trên bồn cầu, dòng máu đỏ tươi nhanh chóng nhuộm đỏ nước trong bồn cầu...
Cô xé giấy vệ sinh, ra sức lao chùi máu đỏ đang chảy giữa hai chân, máu tươi đập vào mắt làm cô sững sờ, cô cảm thấy thật sự sợ hãi. Mắt bỗng cảm thấy cay cay, nước mắt ủy khuất đang dần dần dâng lên, tràn ngập cả hốc mắt.
Đêm qua, Thị Y Thần uống rất nhiều, hoàn toàn không biết mình rốt cuộc đã làm nên chuyện gì. Cô chỉ nhớ mang máng rằng mình cùng Chu Kiều Na đã uống rất nhiều, rất nhiều. Sau đó lại muốn đón xe về nhà, nhưng lúc đứng dậy rời đi lại không nhớ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô thật sự là không thể nhớ nỗi. Trong lúc mơ hồ, cô nhớ rõ là đã chạy theo một người đàn ông có diện mạo cực kỳ đẹp trai, hóa ra đó không phải là bị hoa mắt, cũng không phải là cảnh trong mơ, mà là do rượu khiến cô có can đảm cùng đàn ông đi thuê phòng, lên giường.
Thị Y Thần một tay che miệng, một tay ôm bụng đang rất đau, trinh tiết cô bảo vệ suốt hai mươi chín năm chỉ trong một đêm đã không còn, nhưng cô lại chẳng hay biết gì, ngay cả người đàn ông đang nằm bên ngoài là ai cô cũng không biết. Trời ạ, cô làm sao có thể làm ra loại chuyện thế này. Cho dù là đói khát, muốn tìm một người đàn ông để yêu, cô cũng không thể nào làm ra loại chuyện như vậy...
Thị Y Thần bối rối nắm tóc. Chuyện đã như vậy, không cần anh ta phải chịu trách nhiệm, cô chỉ mong có thể rời khỏi đây, sau này không phát sinh chuyện gì là tốt rồi. Cô lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, bắt đầu tìm quần áo của mình, cuối cùng phát hiện nó nằm trong thùng rác trong phòng tắm. Bộ đồ lót cùng cái áo khoác đang lẳng lặng nằm ở đó, tỏa ra một mùi hôi thối khó chịu. Thị Y Thần nhặt nó ra, nhưng không có can đảm để mặc lại nó một lần nữa.
Cô ép bản thân mình trở nên tỉnh táo, cầm lấy cái bàn chải đánh răng đang nằm trên bàn trang điểm, trên bao bì có ghi rõ tên cùng địa chỉ khách sạn. Hơi xa K.O., nhưng không phải xa lắm. Thị Y Thần không cần suy nghĩ nhiều, cô đi ra ngoài ngước mắt nhìn số phòng, sau đó lại rón rén trở về phòng tắm, cẩn thận bấm số điện thoại, gọi vào di động của Chu Kiều Na. Rất nhanh, đầu dây bên kia liền vọng đến thanh âm trong trẻo của Chu Kiều Na, "Xin chào, ai đấy?"
Thị Y Thần thấp giọng, sợ đánh thức người đàn ông đang ngủ say bên ngoài, run rẩy nói: "Chu Điện, là tớ."
"Nha đầu chết tiệt kia, tối hôm qua cậu thật là sung sướиɠ nha."
"Cậu biết chuyện xảy ra sao?! Khoan hãy nói chuyện này. Cậu mua giúp tớ một bộ quần áo, mua luôn cả đồ lót, cả băng vệ sinh nữa, sau đó đưa đến..." Thị Y Thần liếc mắt nhìn lại địa chỉ khách sạn rồi khẽ đọc, " Phòng 2202, khách sạn XX ở phía bắc đường Trung Sơn, nhanh nhanh một chút."
"Hả? Quần áo của cậu đâu? Bị xé mất rồi à?" Chu Kiều Na cầm điện thoại nhưng trong đầu đang tưởng tượng ra cảnh bọn họ chiến đấu kịch liệt trên giường.
Thị Y Thần không biết cô bạn đang nghĩ gì, nói: "Ừ, mọi chuyện chi tiết sẽ kể lại cho cậu sau." Cúp điện thoại, cô vẫn ngồi trên bồn cầu trong phòng tắm, cảm giác toàn thân lạnh đi, thân thể càng không ngừng run lên.
Sau khi Thị Y Thần rời khỏi giường ngủ, Lục Thần Hòa lập tức mở mắt ra, anh nhìn cô đang quấn khăn tắm rón ra rón rén trong phòng tắm như kẻ trộm. Thật ra lúc cô rút tay ra khỏi ngực anh, anh đã tỉnh dậy rồi, chỉ là cô không phát hiện ra mà thôi. Anh thấy cô hoảng hốt cắn mu bàn tay của mình, đau đớn cau chặt mày, bộ dạng rất đau khổ. Ngay cả khi cô rời giường, trông cũng cực kỳ thống khổ, hình như cô rất sợ anh tỉnh lại. Anh nghe thấy loáng thoáng trong phòng tắm tiếng nức nở của cô. Lục Thần hòa hơi nhíu mày, người phụ nữ này thật sự là kỳ quái, tại sao mới sáng sớm rời giường đã khóc rồi?
Anh giơ tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, kim đồng hồ đã điểm chín giờ rưỡi. Từ trước đến nay giấc ngủ của anh cực kỳ ít ỏi, nhưng tối qua nằm trên giường này lại ngủ như chết rồi. Đêm qua anh thực sự bị dày vò nhiều quá…
Lục Thần Hòa xoa xoa huyệt thái dương, chuẩn bị đứng dậy. Lúc này mới nhớ tới trên người chỉ mặc duy nhất một cái áo choàng tắm, quần áo bị nôn bẩn đã ném vào thùng rác rồi. Anh cầm điện thoại di động đặt ở đầu giường, gọi một cú điện thoại, trong điện thoại chỉ dặn dò giản đơn chỗ mình đang ở, gọi người đó đưa sang đây một bộ quần áo mới.
Cúp điện thoại, anh lại nằm xuống giường, kéo tấm chăn, lại phát hiện trên ga giường trắng tinh có một vết đỏ chói mắt.
Đầu của anh bị một trận co rút đau đớn dữ dội, môi mím lại thành một đường nhìn về phía tấm kính thủy tinh ngăn cách phòng tắm, tấm kính thủy tinh bị tấm màn cửa che khuất, không nhìn thấy rõ khung cảnh diễn ra bên trong.
Cuối cùng Lục Thần Hoa cũng hiểu rõ vì sao Thị Y Thần lại khóc. Xử nữ gần ba mươi tuổi! Chẳng lẽ cô lại cho rằng, đêm qua anh cùng cô đã phát sinh quan hệ. Tại sao anh có thể phát sinh quan hệ với cô được chứ? Cho dù là đầu óc mụ mị đi chăng nữa anh cũng sẽ không đói khát đến mức làm ra loại chuyện như vậy. Đêm qua, thật sự chẳng phát sinh chuyện gì, chỉ đơn giản là nằm ngủ mà thôi. Đêm qua coi như có lập kỳ tích đi chăng nữa, thì cũng là kỳ tích anh cùng phụ nữ lên giường, lại không hề xảy ra chuyện gì mà chỉ đơn giản là ngủ. Điều này làm cho bản thân Lục Thần Hòa cũng cảm thấy thật đáng kinh ngạc! Anh không thể nào nghĩ ra, mình lại có thể nằm ngủ ngon lành cạnh người phụ nữ chỉ mới gặp có hai lần, thật sự cảm thấy bình yên. Chuyện này thật không có khoa học!
Chuông điện thoại trong phòng khách chỉ vang lên một tiếng, Thị Y Thần liền nhanh chóng lao ra bắt máy, Chu Kiều Na nói đã đến đại sảnh khách sạn rồi. Cô đi theo hướng dẫn của người phục vụ đến lối rẽ ở hành lang, chỉ một lúc sau đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Thị Y Thần lao nhanh ra đó, mở cửa.
Trong tay Chu Kiều Na cầm một túi xách lớn, thở hồng hộc đứng ngoài cửa, nhìn Thị Y Thần từ trên xuống dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, liền nở nụ cười mờ ám, "Ôi ôi ôi, nhìn cậu thế này, đêm qua nhất định là tình hình chiến đấu thật sự kịch liệt nha, có đạt “cực khoái” không vậy?"
Thị Y Thần lập tức che miệng cô bạn, kích động đáp lại: "Chính xác là chẳng khác gì xác chết. Cậu đứng bên ngoài chờ tớ." Cô không muốn Chu Kiều Na nhìn thấy thảm cảnh trong phòng, lại còn người đàn ông nằm trên giường đó nữa. Cho dù là chị em tốt đi chăng nữa, nhưng loại tình huống khó xử thế này không nên thấy vẫn hơn. Nhận lấy quần áo và đồ dùng hàng ngày, Thị Y Thần liền chui vào phòng tắm.
Lục Thần Hòa chống nửa người, nhìn cái gương đối diện tủ quần áo có thể nhìn thấy cảnh tượng phía phòng tắm, vừa vặn thấy Thị Y Thần cầm một túi đồ lớn bước vào phòng tắm.
Chỉ một lúc sau, Thị Y Thần thay xong quần áo mới, ngước mắt nhìn theo tấm gương phản chiếu liền nhìn thấy Lục Thần Hòa nửa nằm nửa ngồi trên giường, nghiêng nửa thân người, hai mắt nhìn cô chằm chằm. Cô xoay người, chạm phải ánh mắt đen láy, sâu thẳm của anh, lập tức trở nên bối rối, đứng yên một chỗ không nhúc nhích.
Lục Thần Hòa từ từ đứng dậy bước xuống giường, bước đến cửa phòng tắm, bộ dạng giống như muốn nói lần này không thể bỏ qua cho cô được.