Ki Thiên Duyên

Chương 14

Sinh tử vong tình tâm niệm động

nan ngôn khổ ý duy ngã tri

(sinh tử vong tình tâm đã động, khổ sở khôn kể mình ta hay)

Âu Dương Vô Cữu sử xuất bình sinh công lực, quắp Vương Ki chạy xuống chân núi, sau lưng tiếng sấm ầm ầm phảng phất như trời sập. Bước chân không dám ngừng nghỉ, chạy đến chân núi, phát giác lớp cát đen che trời lấp đất quanh Hắc Tùng lĩnh đã biến mất vô tung, lúc này sự tình khẩn cấp không kịp tra cứu, hai người chạy như bay xuống dưới núi.

Âu Dương Vô Cữu đã sớm thám thính đầy đủ tình hình quanh dãy Hắc Tùng, biết dưới núi có một cái chuồng nhỏ, bên trong nuôi vài con ngựa giành cho giáo chúng Huyết Sát sử dụng.

Hắn đi thẳng đến chuồng, không đợi giáo chúng trông coi thấy rõ là ai đã điểm huyệt bọn họ. Nơi này cách thành Hàng Châu có một đoạn đường, nếu dùng ngựa thay chân đương nhiên sẽ nhanh hơn nhiều.

Hắn đang muốn dẫn ngựa, chợt nhớ tới điều gì, bèn hỏi Vương Ki: “Tiên sinh biết kỵ mã không?”

Vương Ki nghĩ nghĩ, ngựa trần gian quả thật chưa từng cưỡi nhưng ngựa mọc cánh biết bay cũng tính chứ nhỉ?

Thấy y gật đầu, Âu Dương Vô Cữu liền chọn hai con có vẻ ngoan ngoãn hiền lành, vươn tay đỡ Vương Ki trèo lên, sau đó phi thân nhảy lên một con khác. Lúc này hắn mới quay đầu nhìn lại dãy Hắc Tùng, không khỏi chấn động, chỉ thấy trên dãy núi như mọc thêm một đỉnh núi đè lên cả mảnh rừng rậm, từ xa nhìn lại tựa như một ngọn núi lớn rơi xuống từ trời đè lên lĩnh đầu.

Âu Dương Vô Cữu thầm may mắn, nếu chậm thêm nửa bước chỉ sợ đã bị chôn sống dưới đất rồi.

Hắn nói núi này sập thật đúng lúc mà không hề hay biết Vương Ki bên cạnh đang tắc lưỡi tán thưởng kiệt tác của mình. Khu sơn đạc vang, tứ phương núi động, nhìn như một chiếc chuông xinh xắn lung linh nhưng lại có năng lực dời núi lấp bể, Hắc Tùng lĩnh nho nhỏ này tính là gì!

Âu Dương Vô Cữu quất mã tiên vào mông con tuấn mã Vương Ki đang ngồi, ngựa bị đau, tung vó chạy về phía trước, hắn cũng kẹp bụng ngựa đuổi theo sau, thẳng hướng thành Hàng Châu.

Đến ngoài thành Hàng Châu, trời đã sáng choang, bọn họ cả người nhếch nhác vội vã vào thành, Âu Dương Vô Cữu không muốn kinh động người trong phủ nên không hồi phủ, dẫn Vương Ki đến một khách *** hẻo lánh mướn một gian phòng hảo hạng.

Đối với phần chi phí phát sinh này, Vương Ki vậy mà không nói lời nào.

Âu Dương Vô Cữu vào phòng, nhẹ nhàng thở ra, thần kinh luôn căng thẳng vừa hơi thả lỏng, mỗi một tấc xương tức thì đau như bị bẻ gãy, hắn trộm nhìn Vương Ki một cái, thấy y đang ở cửa phân phó *** tiểu nhị không chú ý bên này, bèn nhanh chóng kéo vạt áo, nhìn vào, quả nhiên, một chưởng ấn đỏ như máu ịn ngay trước ngực không nghiêng không lệch, làn da xung quanh hiện màu xám đen đầy chết chóc.

Diệt hồn chưởng của Huyết Sát giáo, không chỉ có đánh gãy xương mà liệt độc ẩn nơi bàn tay được nội kình thúc giục sẽ mạnh bạo chảy vào cơ thể địch quân. Người trúng diệt hồn chưởng, hạn định ba ngày, hồn tiêu phách diệt, tuyệt không may mắn thoát được.

Tính cả thời gian trước đó thì hẳn là còn khoảng một ngày.

Âu Dương Vô Cữu âm thầm cười khổ, trong lòng không khỏi thấy may mắn, may mắn kịp lúc mang Vương Ki ra khỏi động ma, nếu không bản thân trúng độc vong mạng, Vương Ki một thân một mình ném ở đó thì… Hắn vội vàng cắt đứt mạch suy nghĩ, không muốn nghĩ đến cảnh Vương Ki bất lực yếu ớt bị vây giữa rừng đao như sơn dương đợi làm thịt.

Cảnh như thế sẽ khiến hắn thấy tim đập nhanh khó dừng.

Công việc cần bàn giao còn nhiều lắm, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, với tai mắt của Phượng Tam hẳn là sẽ nhanh chóng tới đây.

Lúc này mặt trời đã lên cao, Vương Ki phân phó tiểu nhị xong, vừa lúc đóng cửa quay đầu lại nhìn hắn, tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cau mày nói: “Cậu trong người mang thương tích, sao còn không nhanh nghỉ? Tôi cho cậu dùng tiếp cốt đan, xương cốt tuy đã trị nhưng không thể thiếu tu dưỡng khôi phục, cậu đừng có chạy loanh quanh! Tôi đã dặn tiểu nhị đưa chút nước ấm và đồ ăn vào đây, hai ngày nay cậu ở trong núi nhất định chưa từng dùng cơm, ăn trước chút cháo, không được ăn thức ăn cứng.”

Y thấy thần sắc Âu Dương Vô Cữu có hơi mệt mỏi, trên cằm lởm chởm râu xanh, cộng thêm một thân áo đen đầy vết máu khô, may là vừa rồi chưởng quỹ và *** tiểu nhị không đi báo quan, có lẽ do gần đây thành Hàng Châu nhiều người giang hồ, dân trong thành đối nhân vật giang hồ máu me đầy người đã nhìn quen.

Âu Dương Vô Cữu yên lặng nghe y dặn dò, trướng phòng tiên sinh lùn hơn hắn nhưng có khí thế hơn người, khi không cầm bàn tính, trên người sẽ ít đi một phần sắc bén thêm vài phần xuất trần thoát tục, y tỉ mỉ dặn dò tuy có hơi hà khắc nhưng lại ẩn giấu quan tâm chu đáo.

Ngũ quan cân đối tuyệt không thể xem là tuấn mỹ, lại ngoài ý muốn vô cùng thu hút, con ngươi tối đen như mực cực kỳ sắc sảo, nhưng khi nhíu mày cúi đầu lại khiến người ta cảm thấy rất ngoan ngoãn, nhịn không được muốn chạm vào.

Vương Ki đang ngồi trên ghế đưa tay xoa xoa bả vai, phàm mã đúng là không thể chạy êm như thiên mã, xóc nảy một đường suýt đã xóc gảy xương y, y là một trướng phòng tiên sinh chứ đâu phải một đám ngựa thồ thấy ghét nào đó.

Âu Dương Vô Cữu nhìn ngón tay đang xoa nắn bả vai của y, mỗi khi ngón tay thon dài này gảy mộc châu đen thui thì hắn luôn không nhịn được suy nghĩ, đổi bàn tính thành cầm sắt thì…

“Cậu nắm tay tôi làm gì thế?”

Nghe thấy câu hỏi thắc mắc của Vương Ki, Âu Dương Vô Cữu mới nhận ra bản thân chẳng biết từ khi nào đã vươn tay nắm lấy tay Vương Ki. Bàn tay nam tử căn bản không có khả năng mảnh mai mềm mại như nữ tử, nhưng mười ngón mảnh dẻ nằm trong bàn tay to lớn của hắn chỉ bự bằng phân nửa, hơn nữa phi thường thích hợp để gảy dây đàn.

“Tiên sinh biết đánh đàn không?”

Nhớ rõ trong sân của mẫu thân có đặt một cây đàn cổ thời Nam triều Lương Nguyên Đế, tên là “Minh Liêm”, thực ra thì mẫu thân xuất thân giang hồ đâu biết đánh đàn thế nào, nhưng vì muốn phù hợp với sở thích của phụ thân nên mới bày một cây lương cầm. Hắn đã bắt đầu tưởng tượng, bên cửa sổ, Vương Ki một thân áo xanh, một cây đàn cổ vắt ngang trên bàn, lư hương nhang khói lượn lờ, bay ra ngoài cửa sổ dung nhập vào tầng tầng hải đường, ngón tay y gảy ngũ huyền, thiên âm quẩn quanh không tan…

“Không.”

“A? A! Không?”

Vương Ki buông tay: “Tôi là trướng phòng đâu phải nhạc công, cũng không có sở thích ăn mặc rực rỡ mua vui cho khách.”

Âu Dương Vô Cữu bị đả kích tức thì không dám nói trong nhà còn có một cây cổ cầm, nếu không một vật vô dụng như cầm, chỉ sợ vừa về đã bị xách bán trả nợ.

Hắn vội vàng dời đề tài: “Tiên sinh có phải không quen cưỡi ngựa không?”

“Có, chỉ là không quen cưỡi loại ngựa này.”

Âu Dương Vô Cữu thấy lạ, nhưng nghĩ lại có lẽ trước đây cưỡi là ngựa Điền của Trung Nguyên, chân ngắn vững vàng, không thể so với Ðại Uyên Tây Vực đi đường lắc lư khó điều khiển, trong lòng thầm tự trách.

“Đều tại tôi nhất thời không xem xét, đã khiến tiên sinh khổ cực. Tiên sinh lại đây, tôi giúp tiên sinh thôi huyết quá cung.”

Nói xong kéo Vương Ki đến bên giường, ấn y ngồi xuống, sau đó đặt hai tay lên bả vai y, theo huyệt vị nhẹ nhàng xoa nắn. Hắn là cao thủ đứng đầu võ lâm, thủ pháp nhận huyệt đương nhiên là tinh chuẩn chính xác, chỉ thấy hắn thi hành đủ loại ấn, đẩy, chạm, nắn lên vai Vương Ki, lại thầm truyền chút nội kình xuống đầu ngón tay, thuận theo đường máu, khai thông ứ khí.

Thủ pháp của Âu Dương Vô Cữu quả là cao minh, Vương Ki chỉ thấy huyệt đạo bị nhào nặn đau nhức không thôi, nhưng làm xong lại dễ chịu không gì bằng, nhịn không được thoải mái thở dài.

Âu Dương Vô Cữu nghe thấy không khỏi cứng đờ cả người, thiếu chút nữa ấn nhầm huyệt đạo, ngưng thần tụ khí, khống chế tâm trí, nhưng cố tình cái người phía trước cứ mỗi khi đến chỗ thoải mái thì vừa thở dài vừa kêu rên, cuối cùng còn thoáng nghiêng đầu, nói: “Đại thiếu gia, cậu thật lợi hại! Ư… A, thoải mái quá… Đúng, chính là chỗ đó, dùng sức một tí…” Cảm giác bủn rủn khiến cho đôi mắt hắc bạch phân minh tràn đầy hơi nước mỏng manh, huyết khí trong cơ thể được Âu Dương Vô Cữu dùng nội lực điều động khiến cho hai má ửng đỏ, đôi môi hé ra tiếng rên thủy chung chưa từng khép kín, sau hàm răng trắng sáng là đầu lưỡi như ẩn như hiện càng thêm câu nhân.

Âu Dương Vô Cữu chỉ thấy cả người nóng lên, không biết là độc phát hay là thứ khác, dù sao tất cả nhiệt tức trong cơ thể đều không chịu khống chế mà hướng về hạ thân, tụ tập, ngẩng cao, khiến cho hắn ngay cả hô hấp cũng nặng nề.

!?

Âu Dương Vô Cữu bất ngờ buông tay, hắn không phải thiếu niên vừa ra đời, giang hồ phóng túng, hắn cũng không phải thánh nhân, đã sớm hưởng qua nữ sắc, chỉ là không dính đến tình yêu, cộng thêm không hề ham thích, nhưng vậy cũng không có nghĩa hắn không hiểu.

Hắn nhìn lom lom bụng dưới không thể tin được, chỗ đó nhô lên không hề che giấu, hiển lộ ra thú tính đen tối nhất trong nội tâm của hắn. Hắn có chút kích động, thử hung hăng đè nén xuống, nhưng vật thể đã sung huyết đến cứng rắn không được phát tiết sao có thể dễ dàng thư hoãn?

Vương Ki ngồi đằng trước đang thoải mái thì đột nhiên thấy bàn tay to rụt lại, ván giường phía sau vang lên tiếng lạch cạch thật lớn, xoay lại, thấy Âu Dương Vô Cữu quần áo không cởi đã nằm thẳng cẳng giữa giường, mặt xoay vào trong, hai mắt nhắm nghiền, cánh tay kéo một đống đệm chăn ôm trước người.

Giọng nói có chút lạnh lùng kiên quyết từ trong chăn truyền ra: “Tôi mệt. Tiên sinh về phủ trước đi, tôi ngủ một giấc sẽ về sau.”

Mặc dù chẳng hiểu tại sao nhưng nếu hắn đã phân phó, Vương Ki cũng không nói nhiều, đứng xuống giường, ra khỏi phòng sau đó thuận tay thay hắn khép cửa.

Âu Dương Vô Cữu lúc này mới mở to mắt, sau một lúc lâu, thở phào một cái, đẩy ra đống chăn, lộ ra hạ thân đang hăng hái kích động phía dưới.

Hắn làm sao vậy?

Cư nhiên sinh ra du͙© vọиɠ với một nam tử…

Cũng đâu phải chưa từng gặp qua tiểu quan dùng sắc thị nhân. Trong tay Phượng Tam có một cửa tiệm như thế, nhưng những thiếu niên mềm mại mị nhược này chưa bao giờ có thể làm hắn sinh ra chút du͙© vọиɠ. Huống chi trên người Vương Ki căn bản không có một tí mùi son phấn.

Loạn rồi? Loạn rồi!

Hắn đã không biết mình suy nghĩ cái gì.

Rõ ràng đã biết trên người mang bao nhiêu kỳ vọng.

Lão nhân nghiêm khắc đến không giống ông ngoại của mình, còn có người phụ thân chỉ biết triền miên hồng trướng không lo gia nghiệp, võ lâm, gia nghiệp, bởi vì hắn là minh chủ võ lâm, bởi vì hắn là đứa con duy nhất… Thân phận, địa vị, lưng mang trách nhiệm, há có thể dung hắn tâm sinh nhung nhớ với một nam tử khác.

Đưa tay che mặt, giữa kẽ tay lọt ra tiếng thở dài.

Dù sao hắn cũng sắp chết, còn lo mấy thứ này làm gì?!

Ma xui quỷ khiến, tay hắn đưa xuống lần mò, giải khai khố đầu của mình, vật thể đã sớm nhất trụ kình thiên bên trong gấp gáp vọt ra phân nửa, Âu Dương Vô Cữu cầm hơn nửa phần còn lại đang khí thế nấp sau lớp vải dệt, hắn đã quen thuộc ngọn nguồn kɧoáı ©ảʍ của bản thân, luật động từ nhẹ nhàng đến tăng tốc khiến cho hô hấp trở nên ngày càng nặng nề.

Trước mắt lay động bóng người màu xanh, cúi đầu trước ánh đèn, bàn tay từng nắm qua, tươi cười sau khi mua hời được bảo kiếm, ngón tay lướt qua làn da trong rừng cây tối tăm…

“A…”

Nháy mắt, cả người kéo căng, du͙© vọиɠ khống chế không được trút ra, một dòng bạch trọc dính ướt bàn tay hắn.

Hắn có chút sững sờ, sau đó chậm rãi rút tay lại, trừng mắt nhìn niêm dịch sềnh sệch tại đầu ngón tay tản ra vị tanh, sau một lúc lâu, yết hầu chậm rãi rung động, tiếng cười, từ vô thanh dần được đè nén mà vang lên, mang theo vô tận chua xót.

Điên rồi… Thân trúng kịch độc, rõ ràng còn có rất nhiều việc phải hoàn thành, nhưng hắn lại trốn trong một khách *** nho nhỏ, điên cuồng dựa vào một tia nhớ nhung hư vô mà thủ ***.

Ngửa đầu, nhắm hai mắt, tiếng cười dần đứt quãng, sau đó đình chỉ.

Đây có lẽ là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng trong đời hắn buông thả…

————————————–

Lời tác giả: Âu Dương là đại nhân… Âu Dương là quân tử… Âu Dương là người tốt… huhuhuhu… Đột nhiên thấy mình quá trớn rồi…