Đế Hồn Lạc

Quyển 2 - Chương 2

Thùy cá bất cụ quỷ vương hồn, diêm la khu thi thắng đào phù

[Người nào không sợ hồn Quỷ Vương, Diêm La khu thi hơn cả bùa đào]

—-

Vạn lượng hoàng kim!

Lão giả thấy bọn họ một bộ nghèo kiết hủ lậu, tin tưởng thư sinh này sẽ không cự tuyệt, cũng không ngờ Dư Tĩnh nghe xong vẫn chưa từng động dung, chỉ thản nhiên lắc đầu: “Tại hạ không nghĩ bán đi viên châu này.”

Lão giả nóng nảy: “Công tử giữ hạt châu này có gì dùng? Còn không bằng bán cho lão phu, đổi lại vàng bạc, mưu cầu phú quý!”

“Tại hạ tuy là gia cảnh nghèo khó, nhưng hài lòng thưởng nhạc, hạt châu này, quả thật là không bán.”

Lão giả kia đã mất ý cùng họ dây dưa, sắc mặt trầm lại, lạnh nhạt nói: “Viên bảo châu này ở trong tay nguời thường các ngươi bất quá chỉ là ngoạn vật, đúng là lãng phí! Lão phu hảo ngôn khuyên bảo, ngươi ngoan cố, cố tình không biết phân biệt! Hiện giờ ngươi bán cũng phải bán, không bán cũng phải giao bảo châu cho lão phu!!”

Lão lay động chuông đồng trong tay, đám tử thi bên ngoài vốn giống cọc gỗ đứng thẳng bất động đột nhiên nghe tiếng mà động, chỉnh tề vây quanh cửa điện, những người chết này sắc mặt cứng ngắc, song trảo như câu trước người, âm phong thổi lên, thật sự khiến người mao cốt tủng nhiên.

Dư Tĩnh nở nụ cười: “Lão tiên sinh thật là thú vị. Đã là bảo châu thì đều có linh tính, chỉ có người hữu duyên mới nhận được, giống lão tiên sinh đây cường thưởng hào đoạt sao có thể tới được tay?”

Thân ảnh hoảng động trước đống lửa, Diêu Quang hai bước tiến lên, không đợi lão giả kia kịp phản ứng, liền một cước đá vào bụng lão, đừng nhìn hắn tay chân gầy teo, một bộ không đến hai ba lạng thịt, nhưng công phu quyền cước một chút cũng không hàm hồ, lão giả tựa như bị cọc gỗ bị đạp bay ra ngoài, cùng đám tử thi ngăn trước cửa tông thành một đoàn.

Diêu Quang quay đầu lại nói với Dư Tĩnh: “Cần gì lãng phí lời lẽ, này không phải xong việc rồi sao?”

Dư Tĩnh tấm tắc lắc đầu: “Quân tử động khẩu, bất động thủ.”

“Xuy, ngươi động được sao?” Diêu Quang cười nhạt, “Nói thật dễ nghe, bất quá là do thư sinh tay trói gà không chặt các ngươi tìm lời thoái thác mà thôi!”

Trong khi nói chuyện, lão giả bị tẫn đến thất điên bát đảo đã bò lên, hung tợn nhìn thẳng hai người, nhấc tay lay động chuông đồng, đám người chết nhất thời cứng ngắc thân thể nhảy nhảy xông tới. Diêu Quang vung tay chân đã đánh ngã mấy cái, nhưng mà người chết thì sợ gì quyền cước, cũng không sợ chặt đầu toái cốt, nghe tiếng chuông hiệu lệnh lại đứng dậy tiến lên, đối phương nhân số đông, nhất thời vây khốn Diêu Quang cùng Dư Tĩnh.

Ngoài vòng tròn, lão giả thấy thế lại đắc ý.

Diêu Quang há lại cho lão kiêu ngạo, đang muốn thi triển pháp thuật tiêu hủy cả người lẫn thi, đột nhiên vào lúc này, phía sau liền vang lên thanh âm.

“Cẩn thận! Đừng đạp lên hành lý của ta!!”

Bên cạnh y bào màu trắng thoảng qua, đúng là Dư Tĩnh kia vì cứu giúp đám hành lý trên mặt đất bị người chết đạp phải mà xông lên, Diêu Quang cả kinh, sợ y bị tử thi gây thương tích, liền phải đưa tay đi kéo, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tử thi vốn nên là phác lên cư nhiên cương cứng tại chỗ, không chỉ như thế, tựa hồ còn lui về phía sau một bước nho nhỏ!

Tiếng chuông thao túng động tác thi thể dù có vang lên như thế nào, liền giống như bị mất linh, đàn thi vẫn không nhúc nhích, nhắm mắt làm ngơ.

Lão giả cùng Diêu Quang đều là kinh ngạc bất định, nhưng mà Dư Tĩnh kia lại không thèm để ý đối diện chính là cái người chết, phân phó nói: “Nói ngươi đó! Nhanh nâng nâng chân lên, trong bao phục của ta còn có mấy khối bánh, bị ngươi đạp nát sao ăn được nữa a?” Người chết kia cũng không biết nghe được hay không, cư nhiên cũng thật sự lấy tốc độ nhanh nhất thối lui về phía sau, để Dư Tĩnh nhặt lên bao phục trên mặt đất. Y vừa đến gần, người chết này lại thối lui một bước thật dài, hiển nhiên không dám tiếp cận Dư Tĩnh.

Cuối cùng Diêu Quang phát hiện dị đoan, tiến lên vài bước, một phen nắm gáy Dư Tĩnh đi về phía trước, quả nhiên, y vừa để sát vào như thế, đám tử thi này lập tức lùi ra ba thước có thừa, đi về bên trái, lại lui, về về bên phải, vẫn là lui, lui, lui. Hiệu quả thực có thể so với độc xà gặp được hùng hoàng!

Bị nắm cổ đẩy tới lắc lui, Du Tĩnh đều bị lắc đến đầu cháng váng: “Dừng–! Dừng!!! Đừng lay nữa! Ta sắp xỉu......”

Diêu Quang buông tay, đám người chết kia lúc này cũng đã lui qua một bên, bộ mặt không chút biểu tình rũ xuống, tuy rằng âm trầm, nhưng không còn đằng đằng sát khí như vừa rồi, lại nói tiếp, tựa hồ còn có vài phần khϊếp sợ.

Không khỏi nói thầm: “Gia khỏa nhà ngươi xem ra còn hữu hiệu hơn cả bùa đào.” Được rồi, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, luôn có chút đạo lý, Diêm La vương chuyển thế cho dù chỉ còn lại một hồn nửa phách cũng có thể làm cho quỷ mị kinh nhϊếp thoái nhượng. Đáng tiếc bản nhân lại hoàn toàn không có tự giác, nhặt lên bao phục đầy tro bụi, lấy ra mấy khối bánh, nhưng người chết chân nặng, bánh đều bị đạp bên nát bên vỡ, ăn không được.

“Đều bị đạp hư cả rồi, thực rất đáng tiếc......”

Xem bộ dạng hắn bủn xỉn đau lòng như bị cắt thịt, hoàn toàn không còn tư thái thanh cao đoạn quyết cự tuyệt thiên kim vừa nãy.

Diêu Quang đảo cặp mắt trắng dã: “Ngày mai ra khỏi rừng tìm cái thôn trấn, đến lúc đó muốn ăn gì mà chẳng có?”

“Nhưng tối nay phải chịu đối.”

“Đói một ngày nửa ngày không không đói chết ngươi!”

“Không thể nói như vậy được...... Cái gọi là thực sắc tính dã, đều là chữ thực đứng đầu nha!”

“Vậy ngươi bắt tên gia khỏa đạp nát bánh bồi thường là được!!”

Dư Tĩnh làm như có thật lắc đầu: “Ta không thu tiền âm phủ.”

“......”

Diêu Quang không muốn tiếp tục cùng y đấu võ mồm, nếu tử thi mất khống chế, lão ti kia cũng không đủ gây sợ hãi, hắn đang muốn quay đầu lại tìm gia khỏa kia tính sổ, thế nhưng nhìn lại, gia khỏa kia đã không còn tung tích, xem ra là mắt thấy pháp thuật không còn linh liền thừa dịp hai người bọn hắn đấu võ mồm thì bỏ trốn mất dạng!

“Đáng giận!” Diêu Quang bẻ khớp ngón tay.

Dư Tĩnh tựa hồ cũng chú ý tới lão giả kia đã đi: “Kỳ thật phương pháp vận thi cũng không phải tà thuật, mang người chết về cố hương, hoàn thành chi nguyện của họ, nguyên là tích phú hành thiện, đáng tiếc người này bỏi vì bị cái lợi che mờ mắt, tâm thuật bất chính, chỉ sợ sau này khó có phúc báo.”

Nhìn chăm chăm vào gương mặt quen thuộc kia, Diêu Quang không khỏi giật mình, tựa như lúc không phải ở trong ngôi miếu đổ nát nơi hoang dã, mà là đang ở trong Diêm La điện ở Hắc Thằng Hỏa Đại Địa Ngục, vị Diêm La điện quân nghiêm minh phương chính, bút son nơi tay, nhìn rõ mọi việc.

“Hỏng bét!!”

Còn không chờ Diêu Quang phục hồi tinh thần lại, thư sinh kia lại nhảy lên, “Người nọ đi rồi, vậy những thi thể này tính sao đây?” Hắn nhìn nhìn sắc mặt Diêu Quang tuyệt đối không tính là tốt, thật cẩn thận hỏi, “Ngươi có thể đuổi thi được không?”

Diêu Quang lúc này mới nhớ tới phiền toái còn ở sau đầu, nhìn quanh bốn phía, đám thi thể vừa rồi còn dữ tợn đáng sợ, hiện tại bởi vì bị vứt bỏ mà thật sự có vẻ đáng thương hề hề, khóe mắt giật giật.

“Không biết.”

“Vậy làm sao đây? Tuy nói đều là người chết, thế nhưng không thể cứ như thế bỏ lại mặc kệ đi? Nếu là quẳng lại mặc kệ, xác chết có thể bị hư thối, sinh ra giòi bọ nhai cắn thịt thối, chờ da thịt nát vụn lại một khối một khối rơi xuống, đến cuối cùng còn lại một bộ xương khô dính huyết nhục, kia thật sự là rất khủng bố!!”

Diêu Quang mắt lạnh nhìn thư sinh một bên giảng ra mấy lời ghê tởm quỷ dị, một bên còn cắn một khối bánh coi như đầy đủ còn có thể ăn, trong lòng không khỏi oán thầm, đều đầu thai làm người cả rồi, có thể bình thường một chút được không vậy?

Bất quá lời này cũng không phải hoàn toàn vô đạo lý, cũng không thể đem một đống thi thể quăng đó không để ý tới, chưa chắc những người qua đường tới nơi này trú mưa cũng có đảm lượng như bọn họ, nếu hù chết một hai cái, tra ra thì bọn họ cũng không thoát khỏi quan hệ. Diêu Quang hừ một tiếng, xoay người đi đến sau hương án kéo xuống bố liêm cũ nát, xem xét một cái tượng thần bên trong, nhưng thấy tượng thần bằng gỗ tuy nhiều năm chưa sửa chữa mà lộ ra vẻ hư hỏng, nhưng còn có thể nhìn ra thần tượng đầu đội miện lưu, thân vận triều phục, ngồi trên tòa sen cửu sắc, chung quanh có chín đầu thanh sư phun lửa, vây quanh bảo tọa.

Diêu Quang buông bố mạn, bỏ lại một câu: “Ngươi chờ ở trong này, ta đi giải quyết sự tình.” Liền ra khỏi miếu đổ.

Hắn cũng không lo lắng còn lại một mình Dư Tĩnh có thể gặp nguy hiểm gì hay không, dù sao cho dù có cường đạo đến đây, cũng sẽ không có lá gan đi đả đánh cướp một cái thư sinh văn nhược ngồi ăn bánh giữa một loạt thi thể đứng thẳng tắp như thế này.

Diêu Quang đi ra khỏi miếu, lúc này mưa đã tạnh, ánh trăng tản mát, chung quanh đều là những vũng nước hoặc sâu hoặc cạn. Hắn tay trái niệp quyết, niệm động pháp chú, chỉ thấy trong lòng bàn tay từ từ dâng lên một đoàn hồng quang, hồng quang kia vỡ nát hóa ra một con tiểu tước đuôi ngắn mày xanh đen, giương cánh bay vào khoảng không, nguyên lai là một con Cốt.

Cốt nhu thuận đứng trên lưng bàn tay Diêu Quang, hiển nhiên đang chờ nghe hắn nói chuyện, đã nghe Diêu Quang phân phó nói: “Ngươi đến cửu tiêu thiên cung, tìm Thái Ất thiên tôn, nói với hắn phàm trạch ở Hoa Dương hoang phế lâu ngày, không người để ý, hiện giờ càng bị coi như nghĩa trang mà dùng, đúng là đáng tiếc. Thiên tôn pháp lực vô biên, nhất định có thể diệu pháp điểm thi, trọng khai pháp môn.”

Nói xong liền nhẹ nhàng nhấc tay lên, cốt hiểu ý, bay lên cao, nhắm thẳng phía cuối trời bay đi.

Lấy tính tình kiêu ngạo của tiên nhân trên trời, sao có thể nhìn được miếu trạch của mình ở thế gian bị xem như nghĩa trang? Nếu để cho tiên nhân khác biết, nhất định phải bị giễu cợt có pháp nhãn mà như mù. Nói vậy chỉ cần tin tức này đưa tới, không đến nửa ngày, vị thần linh được cung phụng trong miếu kia nhất định sẽ hạ phàm hiển linh, trùng tố miếu thờ, tái dẫn hương khói, tiếng lành đồn xa.

Những thi thể bị để lại trong miếu, tự nhiên sẽ có người lo liệu.

Một đêm không nói chuyện, ngày thứ hai, hai người dậy thật sớm, kinh qua một đêm mưa, bên ngoài trời sáng khí trong, chướng vụ tan hết, đột nhiên mắt thấy dãy núi trùng điệp nhấp nhô tùy ý, nhưng lại không mất đi vẻ đẹp của sơn linh thủy tú.

Diêu Quang đem hành lý một lần nữa đặt lên lưng la rồi mới lên ngựa, xoay vòng đầu ngựa, thoáng xoay người một cái liền đem cái thư sinh vì nhìn thấy sơn xuyên tráng lệ mà thi hứng dâng trào muốn sáng tác kéo lên ngựa. Động tác rất chi lưu loát, nói vậy một đường xuống dưới sớm đã tập mãi thành quen.

“Đi mau, nếu là không muốn lại gặp được mấy chuyện hi kỳ cổ quái, trước khi mặt trời lặn phải tới được thôn trấn kế tiếp!”

Dư Tĩnh ngồi ở phía sau nhìn biểu tình ẩn sau lưng của đối phương, tuyệt đối là cảm thấy được Diêu Quang này chính là dùng đàn làm củi, nướng chim hạc để ăn, nề hà đối phương xem ra là bộ dáng thiếu niên, nhưng vô luận là lực đạo, võ nghệ, pháp thuật, đều là nổi bật hơn người, đừng nói là tay hay chân, chỉ cần hắn tùy tiện động một đầu ngón tay đều có thể khiến y nằm úp sấp.

Dư Tĩnh quay đầu lại nhìn thoáng hoang miếu đêm qua ở tạm, mơ hồ còn có thể nhìn thấy bóng dáng đám thi thể theo chân bọn họ trải qua một đêm, không khỏi có chút lo lắng: “Để bọn họ ở lại đây thật sự không thành vấn đề sao?”

Diêu Quang dắt dây cương, lúc này có một con tiểu tước đuôi ngắn lông xanh đen không biết từ nơi nào bay xuống, cư nhiên không sợ vật sống, đáp trên đầu ngựa, Diêu Quang tùy tay phất, tiểu tước kia cũng không biết là cực nhanh bay đi hay là bất ngờ biến mất, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

“Ngươi có thể lưu lại bồi chúng nó. Dù sao ngươi cũng không nhất định phải theo ta ra đi.”

Dư Tĩnh vội vàng thu hồi tầm mắt, ha hả cười làm lành nói: “Ta sao có thể yên tâm ngươi một người ra đi chứ?”

“Hừ.”

Nửa tháng ở chung, y sớm đã quen với thái độ lãnh ngạnh của thiếu niên, cũng không so đo, ngồi thẳng trên lưng ngựa, nhàn nhã vô sự, liền nghiêng đầu rủ rỉ bên tai: “Nói đến Nam Trung này, hiện giờ từ Quỳ Châu Lộ, qua Hồ Bắc lộ, Quảng Nam tây lộ, ngã rẽ Đồng Xuyên lộ, nhưng nói ra, kỳ thật cũng chính là hơn mười châu, dân Di Việt chiếm đa số, phong tục dân tình cực khác với người Hán, không hề ít truyền thuyết hi kỳ cổ quái......”

Dọc theo đường đi nghe y tinh tế bình luận, cũng biết người này học thức uyên bác, vả lại đối với dân phong dân tình các nơi đều hiểu biết rất tường tận, hơn nữa thanh âm của y thường xuyên lẩn quẩn trên đỉnh đầu, chậm rãi, nhẹ nhàng, làm cho người ta rõ ràng thực thanh tỉnh, rồi lại nhịn không được thả lỏng, buồn ngủ.