Đế Hồn Lạc

Quyển 1 - Chương 12

Xuy yên niểu niểu bao mễ phạn, trà hương liễu nhiễu thốn phiền ưu

[Khói bếp lượn lờ nấu cơm ngô, hương trà quấn quýt cởi ưu phiền]

—-

Dư Tĩnh cuối cùng có điểm hiểu được, xem ra thiếu niên này là tới tìm người, mà người kia trùng hợp có bộ dạng rất giống mình. Vốn việc này chỉ cần giải thích một chút là có thể giải quyết, đáng tiếc thiếu niên này hiển nhiên không thông tình lý, hơn nữa tính tình lại rất bá đạo, lại còn tuổi trẻ thân thủ rất cao, thật sự là tú tài gặp quân nhân.

Chờ thiếu niên kia buông y ra, hắn còn nổi giận gạt ngã một khối đá vẫn luôn che chắn trước cửa ra vào mà y không cách nào di dời, Dư Tĩnh trong lòng càng thêm khẳng định, tuyệt đối không nên chọc giận thiếu niên này.

Thấy thiếu niên tựa hồ không còn định phát giận nữa, Dư Tĩnh liền thật cẩn thận hỏi han: “Xin hỏi vị tiểu huynh đệ này đến lậu cư của tại hạ là có gì muốn làm sao?”

“Ở nhờ!”

......

Gặp qua ác bá cường thưởng nhà dân, cũng chưa từng thấy đúng lý hợp tình như thế.....

Bất quá Dư Tĩnh tốt xấu gì cũng hiểu được dự tính ban đầu của thiếu niên, nơi này hẻo lánh, những người ở phụ cận đều là thổ dân, Hán nhân thật sự là không nhiều lắm, ngày thường đôi khi cũng có các thương nhân vân du bốn phương vào núi buôn bán trao đổi hàng hóa đến đây ở nhờ, cho nên y không lấy làm kinh ngạc. Chỉ là thiếu niên trước mắt này...... Y tinh tế đánh giá, thiếu niên này nhìn qua chưa tới nhược quán, một mình đi vào chốn hoang man này, rốt cuộc là để làm gì?

Nhưng y không phải là người tò mò nhiều chuyện, đối phương nguyện nói liền nói, không nói, y cũng không tính đến hỏi.

Thế là lại nói: “Này đương nhiên không có vấn đề, tuy là phòng ốc sơ sài, nhưng cũng có một gian khách phòng. Tiểu huynh đệ lặn lội đường xa, hẳn cũng đã mệt mỏi rồi?”

“Tạm được.” Diêu Quang vừa thấy Tống Đế Vương hời hợt liền phi thường muốn đánh y một trận nên thân, dù sao món nợ nơi địa phủ còn chưa tính xong, trước mắt Dư Tĩnh này hiển nhiên là quên mất chuyện trước kia, quả thật vô tội, hơn nữa chính mình còn muốn ở nhờ trong nhà y, chung quy cũng được y chiếu cố, cho nên Diêu Quang áp chế tức giận trong lòng, chỉ chỉ tọa kỵ của mình, “Mã của ta mệt mỏi, ngươi tìm một chỗ cho nó nghỉ ngơi, uy tốt một chút, đừng để nó bị đói!”

“Mã?” Dư Tĩnh quan sát rất rất lâu, rồi mới nói, “Tại hạ tuy rằng không hiểu chuyện không nghề nghiệp, những cũng biết con này...... hình như là con la đi?”

“Ngươi quản nhiều như vậy làm cái gì?! Ta nói là mã chính là mã!!” Diêu Quang một cước đạp lên mông y, vốn nghĩ muốn buông tha cho tên gia khỏa này, ai ngờ y lại giẫm lên chỗ đau của mình.

Không phải không muốn kỵ con ngựa cao to, vấn đề là bộ thân mình này của hắn hiển nhiên có vài tì vết, đại khái là lúc hoài thai không được chiếu cố tốt, hơn nữa lại là bảy tháng sinh non, cắn bản là rất tệ hại, không chết non đã xem như không tồi, sau khi trưởng thành luôn xanh xao vàng vọt, tóc khô vàng, còn sinh bộ mặt rỗ, hắn cũng không phải chưa thử ăn nhiều thứ bổ dưỡng để mượn đó mà sinh trưởng, nhưng vấn đề là thân mình này chính là hư không thể bổ, ăn mấy thứ dầu mỡ nhiều chút cũng phải thượng thổ hạ tả, ăn tôm cua còn có thể sinh ra một thân sưng đỏ, ngứa ngáy khó chịu, thật sự là gây sức ép, cuối cùng hắn không còn cách nào khác phải buông tha. Gánh theo thân thể gầy yếu này chạy nạn, sợ lắc lư khó chịu nên ngay cả mã cũng không dám kỵ, đành phải chọn con la thấp thấp bé bé.

Dư Tĩnh nhìn bộ dạng hắn giận dỗi, nhưng thật ra có vài phần ngây thơ đáng yêu của trẻ con, trong lòng không khỏi trầm tĩnh lại.

Bất quá chỉ là một hài tử chưa lớn hẳn thôi, một cái đại nhân như y có gì mà phải so đo chứ, lập tức sắc mặt nhu hòa rất nhiều, ấm giọng nói: “Có câu tu mười năm mới được chung thuyền, ngươi ta có thể ngụ cùng một nhà, nói vậy ít nhất cũng có mười năm duyên phận đi?” Y buông tạp vật trong tay, vỗ vỗ bui bậm trên quần áo, chắp tay nói: “Còn chưa thỉnh giáo tiểu huynh đệ danh tính là gì?”

Thiếu niên trừng mắt nhìn y một lúc lâu, bỗng nhiên đè ép thanh âm hừ nói: “Hơn mười năm? Ít nhất ngươi cũng triền ta hơn một ngàn năm.” Dư Tĩnh không có nghe rõ, đang muốn hỏi lại lần thứ hai, liền nghe thiếu niên tức giận nói: “Ngươi có thể gọi ta là Diêu Quang.”

Dư Tĩnh nghe vậy không khỏi ngây ngốc sửng sốt một chút, tên này, sao lại quen thuộc như thế, giống như trong lòng y từng nhắc đi nhắc lại cái tên này, nhưng lại giống như một mảng kí ức phi thường xa xôi mơ hồ.

Sau một lúc lâu, y chấn tác tinh thần, đề nghị: “Mặt trời đang lặn, vẫn là ứng phó cái bụng người trước, sau mới chăm sóc tới bụng “mã” đi!”

Từ từ gặp không, khói bếp lượn lờ.

Bếp lò phía sau trúc ốc, tố y thư sinh xắn tay áo, nấu thức ăn, không thể tưởng được tay chân cũng thật lưu loát, không thấy nửa điểm va chạm, có thể thấy được ngày thường nơi núi hoang đất hoang này quả thật chỉ có một mình y ở lại.

Không bao lâu, trên bếp đã có một nồi cơm bốc lên hương khí, Dư Tĩnh sớm đã thu thập bàn ghế ở chỗ thoáng khí, chờ y dọn xong chén đũa, ngẩng đầu lau mồ hôi, tiếp theo quay đầu lại nhìn Diêu Quang ngồi trên một tảng đá cách đó không xa, vẫn ánh mắt cực kỳ sâu thẳm trừng y không biết bao lâu.

Diêu Quang nhảy xuống, phủi phủi tay, nghênh ngang đi qua bên người y, kéo ghế trúc ngồi xuống. Trên bàn chỉ có một nồi cơm nóng, còn có một cái đĩa dưa muối, thật sự không tính là phong phú.

Dư Tĩnh có chút ngượng ngùng: “Nơi này không thể so với Trung Nguyên, không thể có cái gì nguyên liệu nấu ăn tinh xảo, đêm nay không kịp lên núi, sáng sớm ngày mai tại hạ lên núi chặt một đoạn măng non về nếm thử?”

Diêu Quang không ừ hử gì, cầm lấy chén đũa cúi đầu lùa cơm. Tuy nói có hồn phách tinh quân kí phụ, nhưng bất quá đây chỉ là một túi da phàm nhân, một đường bôn ba nửa điểm thức ăn cũng chưa vào bụng, Diêu Quang sớm đã đói đến da bụng dán da lưng, cầm lấy chén đũa là miệng lớn ăn cơm. Cơm này không phải nấu từ gạo, chính là lấy hạt bắp nghiền nhuyễn, dùng sàng sàng lại, nấu cùng với nước, xong dùng muôi xới lên là thành. Tuy nói không tinh tế như gạo trắng, ăn vào cũng thật sự thô ráp, nhưng bắp đích mùi thơm ngát trọn vẹn, lại có một phen phong vị khác.

Dư Tĩnh thấy hắn ăn đến sảng khoái, trong lòng tất nhiên là cao hứng.

Y nhìn thân hình thiếu niên đơn bạc, sắc mặt như sáp ong, tuy nói không có bệnh trạng gì, nhưng cũng không phúc hậu, nói vậy cũng là cái người cơ khổ, tuy rằng không biết lễ phép, đối xử với mình luôn ác mồm ác miệng, còn quyền đấm cước đá, bất quá không biết vì sao chẳng thể giận nổi, y đối với thiếu niên lần đầu gặp mặt này có một loại cảm giác quen thuộc kỳ diệu, thậm chí còn có một tia thương tiếc khó nói nên lời.

Bữa cơm này y còn cố ý cho thêm thịt khô, thịt khô là lúc lễ mừng năm mới y thay lão thôn trưởng viết văn thơ đối ngẫu, lão nhân đặc biệt tặng cho y, vẫn luôn luyến tiếc ăn, đêm nay khó được khai trai (ăn mặn), y đem thịt khô băm ra, vùi vào trong cơm, dùng đũa đẩy ra nhất thời mùi thịt bốn phía, bên gắp thịt vào chén Diêu Quang, bên nói: “Ăn thêm chút thịt!”

Diêu Quang ngậm một miệng cơm, dùng cái mũi hừ hừ hai tiếng.

Đợi hai người dùng cơm xong, Diêu Quang lão thái gia cứ ngồi im không nhúc nhích, vẫn là Dư Tĩnh thu thập chén đũa, cầm đến lu nước rửa sạch, thuận tiện nấu nước sôi, chờ chén đũa đã rửa sạch, nước cũng vừa sôi tới, Dư Tĩnh dùng ấm mang tới, lại cầm trà cụ lá trà, đặt lên trên bàn, cuối cùng là một trận yên tĩnh. Nhìn y động tác thuần thục, đổ nước trà xanh vào chén, hương thơm nhè nhẹ tỏa ra, sau khi ăn cơm uống một ly, có công hiệu tiêu thực.

Diêu Quang lăng lăng nhìn ánh trăng lắc lư vụn vỡ trong chén trà trước mặt, lại ngoài ý muốn chưa phun ra một câu khinh thường.

Nước, chính là từ dòng suối nhỏ cách đó không xa dẫn tới.

Trà, lại là loại trà vụn thứ phẩm.

Nhưng hương trà lượn lờ, cùng với nam tử ngồi đối diện vén tay áo pha trà, lại làm cho hắn có một loại cảm giác quen thuộc, vì thế cứ lẳng lặng nhìn động tác của y, thấy trà lại rót vào chén, lại uống một ngụm, giống như hết thảy ưu phiền đều tan biến, tất cả bôn ba mỏi mệt trong phút chốc hóa thành hư không, tâm thần bất tri bất giác thả lỏng......

Lúc này Dư Tĩnh đang suy nghĩ nên nói chuyện với thiếu niên như thế nào, để hắn có thể buông khúc mắc, vui vẻ thoải mái.

Nhưng y còn chưa nghĩ xong, Diêu Quang lại lên tiếng trước: “Trà không tồi.”

Dư Tĩnh sửng sốt một chút, nháy mắt mấy cái, trà như vậy mà không tồi? Tự mình biết mình, trà này bất quá là ngẫu nhiên có người bán hàng rong vào núi mua bán đến ở nhờ, thuận tiện tặng cho y một ít lá trà vụn nát, cũng không đáng giá, ở trong thành không ai uống loại trà này cả.

Không khỏi mượn ánh trăng ảm đạm lặng lẽ đánh giá thiếu niên, lại phát giác hắn trừng nước trà, biểu tình không được tự nhiên nói không nên lời, nhất thời hiểu được, thiếu niên này, nguyên lai cũng sẽ ngượng ngùng a!

Dư Tĩnh lúc này mới phóng khoáng tâm, cười nói: “Thức ăn đêm nay có hợp khẩu vị không?”

Diêu Quang liếc mắt nhìn y: “Có câu là quân tử xa nhà bếp, mới vừa rồi nhìn tư thế của ngươi, cũng đạo lý này.”

Dư Tĩnh nói thầm trong lòng, biểu tình vừa rồi là nhìn lầm rồi đi, miệng còn độc như thế, không đến hai câu liền tổn hại người ta...... Nhưng y vẫn không so đo, thản nhiên nói: “Cho dù có thanh cao thế nào, cái bụng vẫn phải được trông nom. Tại hạ một người ở lại, cũng không có tôi tớ hầu hạ, đừng nói vào bếp nấu ăn, cho dù giặt đồ quét tước cũng phải tự mình động thủ.”

Thiếu niên nhấp một ngụm trà nóng, nhỏ giọng nói thầm: “Trái lại làm ăn ngon.”

Ban đêm yên tĩnh không tiếng động hơn nữa ít ai lui tới, chỉ có côn trùng trong bụi cỏ kêu rả rích, Dư Tĩnh tự nhiên không bỏ sót lời Diêu Quang, lộ ra nụ cười hiểu ý. Thiếu niên này, tuy rằng miệng độc, tay chân nặng, tâm tính kiêu ngạo, nhưng cũng không phải ác nhân.

Không tiếp tục câu thúc, hào phóng hỏi: “Diêu Quang, thân thủ ngươi thật không tồi, ngươi là người trong võ lâm?”

Diêu Quang nhướng mày liếc y một cái, đột nhiên lộ ra một ý cười quỷ dị: “Không. Ta là tróc yêu.” Nói xong, liền nhìn chòng chọc vào Dư Tĩnh, giống như đang đợi y biến sắc.

“Nhưng......” Thư sinh thật đúng là lộ ra nét mặt kinh ngạc, Diêu Quang không khỏi có chút đắc ý, lại nghe thư sinh kia nói, “Nhưng trên đầu ngươi không có đạo kế a! Chẳng lẽ ngươi bị sư phụ đuổi ra khỏi sơn môn? Với, với tính tình này của ngươi, phỏng chừng cũng không có sư phụ nào chịu được đồ đệ như vậy a......” (đạo kế – cái mũ đạo sĩ thường đội)

“Ngươi ──” Diêu Quang bị y làm tức giận đến nói không ra lời, cũng lười đi biện giải, nghĩ lại liền nhíu mày hỏi: “Ngươi một mình ở tại hoang sơn dã lĩnh, chẳng lẽ không sợ quỷ quái sao?”

Dư Tĩnh nở nụ cười: “Tử không nói quái, lực, loạn, thần, những thứ hư vô mờ mịt này nọ, bất quá là thế nhân bịa đặt. Ở trong này vài năm, cũng không từng gặp qua con quỷ nào sắc mặt trắng bệch, đầu lưỡi đỏ lòm.” Diêu Quang ngầm trở mình xem thường, có ác quỷ nào dám giương oai trước mặt

Quỷ Vương a?!

Thư sinh bên nói, bên rót cho mình chén trà, tuy nói trà không tốt, nhưng tinh tế thưởng thức, cũng là có mùi có vị: “Nói sau, nếu thực sự có quỷ, đó là chuyện không thể tốt hơn!”

“A?”

“Ngươi nghĩ nghĩ a, những nơi thế ngoại u tĩnh cũng không phải dễ dàng có như vậy. Có quỷ quái, tự nhiên sẽ không sẽ có người dám đến quấy rầy, ngay cả cửa cũng không cần đóng, có thể đề phòng cướp, này không phải rất tốt sao?”

“......”