Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa

Chương 32

hắn

sử dụng từ “Cũng”, lấy kinh nghiệm của người trưởng thành để

nói

lên tâm tư của

một



bé mới lớn.

Chu Tự Hằng đỏ bừng mặt, bối rối ngơ cả người, chân tay luống cuống,

sự

kinh ngạc đọng lại

trên

mặt rất lâu, cuối cùng

không

kìm chế được mà nở nụ cười.

Dúm tóc

trên

đầu con trai dựng thẳng lên, sờ vào mà làm lòng bàn tay Chu Xung hơi ngưa ngứa, giống như có kiến bò qua vậy.

hắn

thật

sự

không

nỡ bỏ tay ra.

Trong phòng có mở cửa sổ, nhìn ra ngoài có thể thấy

một

bầu trời đầy sao

trên

mặt hồ, gió

nhẹ

thổi làm suy nghĩ của Chu Xung trở lại nhiều năm về trước, vào

một

hôm tuyết rơi,

hắn

bế con trai về từ cục cảnh sát.Khi ấy con trai vẫn chưa có tên, người

nhỏ

xíu, hai mắt mở to, khiến cho

hắn

nhìn mà hạnh phúc lắm, khẽ đưa tay lên xoa đầu con.

trên

đầu con trai có

một

nhúm tóc rất bướng bỉnh,

không

bao giờ chịu nghe lời,

hắn

vuốt tóc con, lập tức cảm thấy toàn thân ấm áp, dường như có thể cảm nhận được

sự

liên kết máu thịt

đang

chảy trong cơ thể.

hắn

đặt tên cho con, nuôi con khôn lớn, chứng kiến đủ từ giai đoạn con mới tập

đi, học

nói, tóc cũng dài ra



rệt.Chu Tự Hằng rất ít khi để người ta sờ tóc mình, nếu bị sờ

sẽ

rất tức giận, nhưng Chu Xung sờ

thì

con trai lại có vẻ kiêu ngạo pha lẫn xấu hổ mà ngẩng đầu lên cười, cái đầu lắc lắc cọ tới cọ lui trong tay

hắn.

hắn

vô cùng hoài niệm quãng thời gian ấy, nó như

một

bức tranh rực rỡ tràn ngập màu sắc mà tháng năm để lại cho

hắn, sưởi ấm con đường nhân sinh



độc mà

hắn

đã

đi

qua.

Chu Xung lại xoa đầu con mấy cái rồi thu tay về.

Hai bố con

đã

lâu rồi

không

thân thiết như vậy, mối quan hệ lạnh nhạt kéo dài bấy lâu,

thật

vất vả mới ló ra chút ánh sáng.

“Bố

nói

là…Tiểu Nguyệt Lượng…thích con?” Chu Tự Hằng vặn vẹo cơ thể, ấp úng hỏi.Cậu



ràng

đã

nghe thấy

rõ, nhưng vì vẫn chưa thể tin nên lại nôn nóng muốn được nghe lại

một

lần nữa.

Chu Xung rất hiểu tâm tư của con trai, thân là

một

người bố, giờ phút này trong lòng

hắn

có đủ mọi cung bậc cảm xúc chua cay ngọt đắng, vừa vui vì con trai

đã

biết rung động, lại vừa bùi ngùi khi thấy con trưởng thành, còn hơi có chút ghen tỵ với



bé con

đang

được con trai

hắn

nhung nhớ kia.

“Đúng, bố

nói

là Tiểu Nguyệt Lượng cũng thích con.” Chu Xung đáp trong

sự

mong đợi của con, “cô

bé trốn tránh con là vì

không

biết phải đối diện với con như thế nào,



bé nhìn trộm con, là vì



bé cũng giống con, lúc nào trong lòng cũng nghĩ đến con,

không

có lúc nào là

không

thấy nhớ.”

Lời

nói

thẳng thắn này

đã

phá vỡ mọi nghi ngờ của Chu Tự Hằng mấy ngày nay.

Chu Tự Hằng càng nghe

thì

mắt lại càng tỏa sáng, cậu cúi đầu, đưa tay chống cằm, khẽ nở nụ cười, muốn mím môi nhịn xuống nhưng khóe miệng vẫn lộ ra

một

đường cong

thật

rộng.

Dáng vẻ này khiến Chu Xung nhớ lại mấy năm trước, lúc Chu Tự Hằng tặng son cho Minh Nguyệt, được Minh Nguyệt thơm

một

cái, khiến cậu nhóc cả đêm mất ngủ.

Khi đó con trai mới chỉ cao đến ngực

hắn, thế mà giờ

đã

cao đến tai

hắn

rồi.

Chu Xung hít sâu

một

hơi, đưa tay sờ vào túi áo muốn lấy thuốc, nhưng ngay lúc vừa rút ra

thì

hắn

đã

dừng lại ngay, cuối cùng lại cất lại vào túi.

Bên trong phòng bỗng trở nên yên lặng, Chu Tự Hằng lúc này vô cùng mất tự nhiên.

Hôm nay cậu lại để lộ tâm tình của mình trước mặt Chu Xung, cậu cắn môi, vẫn

không

thể ngừng mỉm cười, lấy

một

chai sữa tươi trong ngăn kéo bàn học, cắm ống hút vào hút, nhưng vì nghĩ đến chai sữa vừa đưa cho Minh Nguyệt, cậu lại

không

khỏi bật cười, hậu quả là bị sặc sữa.

Chu Xung đưa khăn giấy cho con, vừa dọn dẹp đống hỗn độn

trên

bàn vừa

nói: “Con trai ngốc của bố.”

Chu Tự Hằng đỏ mặt vì lời trêu chọc của Chu Xung, tức giận nhìn bố chằm chằm.

Chu Xung cười lớn, tiếng cười sang sảng truyền ra ngoài cửa sổ.

Chu Tự Hằng vốn thường tỏ ra người lớn, thái độ và giọng

nói

đều cực kỳ già dặn, nhưng giờ phút này khi ở trước mặt Chu Xung, cậu lại thể

hiện

ra tính tình của

một

cậu bé 14 tuổi bình thường.

Cậu vẫn còn rất ngây ngô, vẫn chỉ là

một

đứa trẻ,

không

biết gì về chuyện tình cảm nam nữ, cũng

không

dám

nói

một

câu

anh

thích em với



bé hàng xóm mà mình

đã

yêu

mến suốt bao năm qua.

“Đừng cười nữa!” Chu Tự Hằng thẹn quá hóa giận.

“Được được, bố

không

cười nữa.” Chu Xung

nói

được làm được, nhưng nét mặt vẫn

hiện



ý cười.

Chu Tự Hằng

không



là mình

đang

xấu hổ hay tức giận nữa, cậu đá văng cái ghế rồi đứng dậy

nói: “Con muốn

đi

ngủ, bố

đi

ra ngoài

đi.” Cậu chỉ tay ra hướng cửa.

“Rồi rồi, bố

đi

ngay đây.” Chu Xung đáp, “Vậy đĩa hoa quả này…”

“không

ăn nữa.” Chu Tự Hằng

nói, sau đó nhào lên giường đắp chăn kín người.

Thấy con trai nằm im

trên

giường

không

động đậy, Chu Xung liền

nhẹ

nhàng cầm đĩa hoa quả

đi

ra ngoài.

Chu Tự Hằng nghe tiếng bước chân của bố, trong lòng

không

thể diễn tả được cảm xúc, cậu nắm chặt chăn, cuối cùng vẫn

không

nhịn được mà

nói: “Ngủ ngon.”

Bàn tay

đang

cầm đĩa hoa quả của Chu Xung bỗng cứng ngắc lại,

hắn

vui mừng đáp: “Con cũng ngủ ngon nhé, con trai.”

Sống lưng căng cứng thoáng thả lỏng, băng tuyết bao phủ

hắn

suốt hai năm qua dường như

đang

dần tan

đi,

hắn

đứng trước cửa phòng Chu Tự Hằng, ngây người hồi lâu,

trên

mặt có

một

vệt nước, đưa tay sờ lên khóe mắt

thì

mới phát

hiện

là mình

đã

khóc từ bao giờ.

hắn

khẽ cười, chuẩn bị rời

đi, bên trong lại truyền đến tiếng của Chu Tự Hằng.

Chu Tự Hằng hô to: “YES!”, nằm lăn lộn quay cuồng

trên

giường, lực mạnh đến nỗi khiến cánh cửa cũng phải rung lên, dường như cậu

đang

rất hưng phấn, cật lực muốn giải tỏa niềm vui sướиɠ vô hạn trong lòng.

Chu Xung cầm đĩa hoa quả đứng ở góc tường, nước mắt còn chưa kịp lau

thì

đã

lại bật cười.

“Con trai ngốc.”

*

Sáng sớm hôm sau.

Minh Đại Xuyên cầm sách ngồi đọc trong phòng khách, vừa đọc vừa ghi chú lại, như thể

đang

nghiên cứu

một

cuốn sách chuyên ngành khó hiểu vậy.

Giang Song Lý chê cười

nói

với con

gái: “Ba con đó, lớn tuổi rồi mà còn thích đọc tiểu thuyết võ hiệp.”



lườm Minh Đại Xuyên

một

cái rồi bưng đồ ăn sáng đặt lên bàn, Minh Đại Xuyên để sách xuống, nghiêm túc đứng lên

nói: “Tôi

đã

biết, thưa phu nhân.”

Giang Song Lý bị chồng trêu liền bật cười, lại

nói

với con

gái: “Ba con bị tẩu hỏa nhập ma rồi.”

Minh Nguyệt bày biện bát đũa, nháy mắt hỏi: “Lúc bố còn trẻ cũng đọc tiểu thuyết võ hiệp, vậy khi đó bố gọi mẹ là gì ạ?”

Giang Song Lý liếc nhìn Minh Đại Xuyên,

nhẹ

giọng

nói: “Khi đó bố con cũng

không

đứng đắn chút nào, cứ gọi mẹ là



nương.” Lúc

nói

mặt



hơi hồng lên, búi tóc lỏng làm rơi xuống vài lọn, gương mặt nhìn có phần khả ái hơn cả lúc trẻ.



nương…

[Này, Minh



nương.]

Minh Nguyệt như

đang

nghe thấy tiếng Chu Tự Hằng gọi mình, theo bản năng nhìn ra cửa sổ, sau khi ý thức được là bên ngoài

không

có ai,



bé lại cúi thấp đầu, lông mi cũng rũ xuống, tay cầm thìa hồi lâu mà vẫn

không

nhúc nhích.

Giang Song Lý rót

một

ly sữa tươi cho con

gái, dịu dàng thúc giục: “Sao lại đờ người ra thế kia, hôm nay

không

phải con

nói

sẽ

đi

chơi với Tiểu Hằng sao? Mau ăn

đi, đừng để

anh

phải chờ lâu.”

“Hừ!” Minh Đại Xuyên nhíu chặt mày, “Có phải đợi

thì

đấy cũng là phúc khí của nó.”

Minh Nguyệt

không

lên tiếng, cái đầu

nhỏ

gần như muốn vùi vào trong bát,



bé cố gắng che dấu

đi

gương mặt đỏ bừng của mình,

không

dám đυ.ng đến ly sữa bên cạnh.

Chỉ cần có dính dáng đến sữa là





sẽ

nhớ lại

sự

việc

đã

làm mình trằn trọc mất ngủ cả đêm kia, chai sữa mà Chu Tự Hằng

đã

uống qua vẫn được giấu trong phòng thay đồ, dư vị thơm ngọt dường như vẫn

đang

đọng lại

trên

bờ môi.



bé liếʍ liếʍ môi, hai mắt chớp chớp.

“Minh



nương, em nhanh lên nào!” Bên ngoài truyền đến tiếng gọi, còn kèm theo cả tiếng chuông kêu, giọng của Chu Tự Hằng hơi khàn hơn bình thường

một

chút, nhưng tinh thần

thì

lại hưng phấn hơn hẳn.

“Ầm ĩ quá

đi

mất!” Minh Đại Xuyên chỉ muốn dùng

một

cước để đá bay Chu Tự Hằng ra khỏi Nam Thành thôi.

Chu Tự Hằng vẫn kiên trì ấn chuông xe đạp, Minh Đại Xuyên cúi đầu mắng: “Thằng nhóc thối này!” Giang Song Lý nghe vậy

thì

lườm chồng

một

cái.

Minh Nguyệt vội vàng đặt thìa xuống, ôm balo rồi vội vã

đi

ra cửa, nhưng lại bất ngờ quay vào nhà, hôn Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý mỗi người

một

cái rồi mới thay giày

đi

ra ngoài.

“Đẻ con

gái

vẫn là thích nhất!” Minh Đại Xuyên vui vẻ lắm, nét mặt cũng giãn ra.

Giang Song Lý cũng vui, nhưng lại kéo tay chồng

nói: “anh

Chu có nỗi khổ riêng của mình,

anh

đừng suốt ngày

nói

mấy lời như thế nữa.”

Minh Đại Xuyên

không

phản ứng gì, chẳng biết là

đã

nghe lọt tai hay chưa.

Bên ngoài trời nắng đẹp, từng đám cỏ lau ven hồ đung đưa theo gió, cây cỏ um tùm, từng đàn chim nô nức bay tới.

Minh Nguyệt đầu tiên là chạy ra ngoài, sau đó lại

đi

chậm lại,



bé vẫn chưa hiểu



tâm tư của bản thân, vừa muốn tránh xa Chu Tự Hằng, lại vừa

không

kìm được mà chạy vội tới khi nghe thấy tiếng cậu gọi.

Chu Tự Hằng mất ngủ cả đêm hôm qua, sáng sớm cậu đứng

trên

sân thượng

thật

lâu, nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ có che rèm màu vàng nhạt ở phòng Minh Nguyệt, thiếu chút nữa là nhìn xuyên thấu được luôn rồi, nhưng cuối cùng cậu cũng chỉ đứng yên ở sân thượng nhà mình,

không

lén lút vượt tường vào phòng của Minh Nguyệt.

Vì còn trẻ nên dù có mất ngủ

một

đêm

thì

tinh thần vẫn phấn chấn, ánh mắt vẫn sáng rực như cũ, Chu Tự Hằng liếc nhìn môi Minh Nguyệt, dúm tóc

trên

đầu chợt vểnh cao lên.

Cái động từ hôn gián tiếp này cực kỳ hấp dẫn đối với Chu Tự Hằng, cổ họng cậu bỗng trở nên khô khốc, khẽ liếʍ môi

trên

một

cái,



ràng hôm qua

đã

ấp ủ cả đêm mà bây giờ lại

không

thể

nói

ra thành lời, liền cắn răng

nói: “Ừm…Chúng ta

đi

thôi.”

Minh Nguyệt gật đầu, chậm rãi bước đến đằng sau cậu, ngồi ra yên sau xe đạp, cùng Chu Tự Hằng đến địa điểm thi đấu.

Trong lòng cả hai đều

đang

có những tâm tư riêng, sợ đối phương phát

hiện

ra manh mối nên dọc đường chẳng ai

nói

câu nào.

Minh Nguyệt rất xấu hổ, sau khi bước vào giai đoạn trưởng thành, đây là lần đầu tiên



bé cảm nhận được tư vị của tình đầu, tiến

một

bước

thì

sợ vượt quá ranh giới, lùi

một

bước

thì

lại sợ

sẽ

trở thành người dưng, chẳng biết làm thế nào cho phải.

Chu Tự Hằng rất kích động, cậu

một

lòng

một

dạ

yêu

mến



bé kia nhiều năm, giờ đây tiến

một

bước

thì

e là hơi vội vã quá, nhưng lùi

một

bước

thìlại sợ chậm trễ, chẳng biết làm thế nào cho phải.

Người đến tham gia thi đấu rất nhiều, phân nhóm dựa theo số tuổi, Minh Nguyệt ở nhóm thanh thiếu niên, các thí sinh nộp đĩa CD nhạc để đấu vòng loại, Minh Nguyệt nắm rất chắc các kỹ thuật cơ bản, nhưng khi được chọn bước vào trận chung kết cũng

không

tránh khỏi lo lắng và hồi hộp, hai giờ chiều hôm nay

sẽ

đấu vòng cuối cùng.

Cuộc thi nhảy ở thành phố Nam Thành

đã

tổ chức được mấy năm, đây là lần đầu tiên Minh Nguyệt tham gia,





thật

sự

có phần căng thẳng.

Nhưng Chu Tự Hằng

thì

còn căng thẳng hơn cả



bé nữa.

Minh Nguyệt trang điểm và thay đồ mất hai tiếng, Chu Tự Hằng ở bên ngoài đợi, uống tận sáu cốc sữa tươi, làm cho chủ cửa hàng trợn mắt há mồm.

Chuyên viên trang điểm cho Minh Nguyệt theo hơi hướng cổ điển, ở mi tâm vẽ

một

đóa mẫu đơn, Minh Nguyệt có gương mặt xinh đẹp, trang điểm vào nhìn có phần quyến rũ

không

hợp với số tuổi, khiến Chu Tự Hằng nhìn thấy mà ngây người.

Chuyên viên trang điểm là do Chu Tự Hằng mời tới, trang điểm cho Minh Nguyệt nhìn đẹp hơn rất nhiều so với những người khác.

Minh Nguyệt mỉm cười nhìn Chu Tự Hằng, đôi mắt híp lại, má lúm đồng tiền hơi lộ ra.

Chu Tự Hằng ho khan hai tiếng, tay đút túi quần, nét mặt làm ra vẻ như

không

có chuyện gì.

“Đẹp

không?” Minh Nguyệt hỏi.

Đẹp lắm! Chu Tự Hằng tự trả lời trong lòng, thêm phó từ vào nữa là “Con mẹ nó quá đẹp luôn ý!”

Nhưng cậu

không

nói

ra thành lời, thậm chí còn mất tự nhiên đáp: “Nhìn cũng được.”

Minh Nguyệt

không

cười nữa, đầu cúi thấp để lộ cái cổ trắng

nhỏ

yếu ớt.

Chu Tự Hằng

âm

thầm cho mình

một

cái tát, sao mà ngu thế

không

biết, lại dỗ dành



bé: “anh

chỉ

nói

đùa thôi mà, em là người xinh đẹp nhất.”

Minh Nguyệt thoáng chốc đỏ bừng mặt, ngập ngừng

nói: “Cảm ơn

anh.”

Xinh quá

đi

mất! Chu Tự Hằng cứ nghĩ thầm trong lòng mãi, lại vơ lấy cốc sữa uống

một

ngụm.

Minh Nguyệt

đã

trang điểm xong, cứ ngồi nhìn cậu hồi lâu, Chu Tự Hằng đứng ngồi

không

yên, bèn

nói: “Em nhìn đủ chưa vậy? Cũng muốn uống sữa tươi à?” Giọng cậu bỗng

nhỏ

đi, “Cốc này

anh…anh

uống qua rồi.”

Con mẹ nó! Chu Tự Hằng lại muốn cho mình

một

cái tát, uống rồi

thì

thôi, giải thích làm cái rắm gì,

không

phải

đã

suy nghĩ cả đêm rồi sao?

Minh Nguyệt chẳng qua là

đang

nhìn trộm Chu Tự Hằng, lại bị cậu bắt được,



bé cũng rất bối rối, liên tục xua tay, cái miệng

nhỏ

uống

một

ngụm nước rồi

nói: “Em…em lên sân khấu đây.”

nói

xong liền xách váy rời

đi.

Cuộc thi lại tiếp tục, dưới sân khấu có rất nhiều khán giả đứng cổ vũ, nhóm thanh thiếu niên có 15 thí sinh, Minh Nguyệt bốc thăm vào vị trí thi thứ tám, từ trước đến giờ



bé luôn rất may mắn, lần này cũng

không

ngoại lệ.



bé vốn cũng

không

quá căng thẳng, nhưng sau khi nhìn từng tấm màn

trên

sân khấu được kéo ra, bên ngoài truyền đến tiếng vỗ tay và hô hào oanh tạc màng nhĩ, khiến cho tâm trạng



bé lại trở nên hồi hộp.

Minh Nguyệt nắm chặt tấm rèm, lặng lẽ ló đầu nhìn bên ngoài

một

chút, thấy có đông nghịt khán giả

thì

tay bắt đầu rịn mồ hôi.

“Căng thẳng lắm sao?” Chu Tự Hằng

không

biết nhảy vào từ lúc nào, cậu cúi xuống vỗ lưng cho Minh Nguyệt.

“Vâng ạ.” Minh Nguyệt kéo ống tay áo của Chu Tự Hằng, ngửa đầu nhìn cậu.

Lúc này chỉ an ủi bằng miệng

thì

không

mấy tác dụng, Chu Tự Hằng liền cúi thấp người xuống, để cho



bé dựa vào vai mình.

“Thí sinh số tám Minh Nguyệt, xin mời lên sân khấu.” Nhân viên lên tiếng gọi



bé.



bé đáp lại, nhưng vẫn

không

nỡ rời khỏi Chu Tự Hằng, Chu Tự Hằng nắm lấy vai



bé,

nói: “anh

sẽ

ở dưới cổ vũ em.”

“Nhưng em

không

nhìn thấy

anh.” Minh Nguyệt rơm rớm nước mắt.

“anh

bảo đảm là em

sẽ

nhìn thấy

anh.” Chu Tự Hằng hứa, còn giơ ba ngón tay ra, sau đó

đi

xuống dưới sân khấu.

Lúc Minh Nguyệt ra sân khấu,



bé hơi hoảng sợ, đứng ở chính giữa nơi tập trung ánh đèn, lại là lần đầu tiên dự thi

một

cuộc thi lớn thế này,

thật

sựkhông

thể tránh khỏi lo lắng.



bé nhìn xuống dưới đất, bước chân có phần hơi yếu ớt.

Bên dưới sân khấu tối om, chỉ có thể nghe thấy

một

chút tiếng động xột xoạt.

Bỗng nhiên ở bên ngoài cửa truyền đến

một

tiếng huýt sáo, sau đó có

một

ánh đèn nổi lên, từ đằng xa, Minh Nguyệt có thể lờ mờ nhìn thấy mặt Chu Tự Hằng, cố gắng nhìn kĩ,

thật

sự

đúng là Chu Tự Hằng rồi.

Cậu cầm

trên

tay

một

cái que phát sáng, nhiệt tình đứng vẫy.

Chu Tự Hằng lại huýt sáo

một

lần nữa, còn chụm tay vào thành cái loa, lớn tiếng hô: “Minh



nương cố lên!”

Minh Nguyệt nhìn cậu, tâm trạng căng thẳng và hồi hộp bỗng chốc biến mất hoàn toàn.