Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa

Chương 24

Từ khu biệt thự Lâm Hồ đến trường Nhất Trung phải

đi

ngang qua sông Tần Hoài.

Nếu thời tiết đẹp

thì

Nam Thành là

một

nơi rất thích hợp để ngắm mặt trời lặn, bức tường thành cổ kính kiểu cung đình được ánh hoàng hôn chiếu rọi, làm

hiện



từng chiếc trụ cầu được mạ vàng,

trên

sông thấp thoáng những mái chèo.

Lúc này, Chu Tự Hằng dừng xe đạp lại, thỏa mãn tâm nguyện muốn ngắm mặt trời lặn của Minh Nguyệt,





thì

ngắm cảnh, còn cậu

thì

nhân cơ hội để ngắm



bé, thỉnh thoảng có

một

cơn gió khẽ làm mép váy



bé tung lên, cậu nhìn mà tim đập thình thịch.

Chu Tự Hằng rất thích trời mưa, những lúc trời mưa, cậu

không

mang ô, còn Minh Nguyệt

thì

mang

mộtcái ô rất lớn,



bé ngồi đằng sau xe đạp, duỗi dài cánh tay trắng trẻo

nhỏ

bé ra, cố gắng che mưa cho cậu.Lúc

đi

qua chỗ trũng hoặc hòn đá, Minh Nguyệt

không

cẩn thận bị nhào về đằng trước, va mạnh vào lưng cậu, nhờ thế mà cậu được ngửi thấy

một

mùi hương rất thơm, kèm theo đó là

sự

mềm mại của cơ thể con

gái.

Bất luận thời tiết có ra sao, giây phút được đèo Minh Nguyệt

đi

học chính là thời điểm vui nhất trong ngày của Chu Tự Hằng.

Minh Nguyệt giống như

một

con chim

nhỏ, cứ líu lo sau lưng cậu, hai cái chân đung đưa, hưng phấn kể những chuyện trong ngày.Những lúc như vậy Chu Tự Hằng đều thầm cảm ơn Minh Đại Xuyên, cậu cảm thấy ông chú hàng xóm có khuôn mặt nghiêm túc đó cũng có điểm đáng

yêu

đấy chứ, ít nhất

thì

Minh Đại Xuyên

đã

cho phép cậu được đưa đón Minh Nguyệt

đi

học mỗi ngày.

Tháng chín năm 2000, Chu Tự Hằng vào trường Nhất Trung với điểm thi là 0, lập nên lịch sử mới cho nhà trường.Vậy mà cậu

không

hề cảm thấy xấu hổ,

đi

học rất tùy ý, cậu

không

thích mặc đồng phục, suốt ngày diện cả cây đen, cũng

không

thích nghe giảng, lại còn đánh nhau

một

trận với đám đầu gấu của trường, thành công lên vị trí đại ca, cứ thế tung hoành ngang ngược.

Và thế là cậu cũng được mọi người đặt cho

một

biệt hiệu là “Tung hoành ca”.

Tất nhiên Chu Tự Hằng rất thích cái tên này, nếu

không

phải trong lòng vẫn còn

một

chút xíu ngượng ngùng

thì

cậu nhất định

sẽ

bảo bọn đàn em gọi Minh Nguyệt là “Tung hoành tẩu”.

Mong ước

nhỏ

nhoi này được cậu cẩn thận giấu trong lòng, cứ mỗi lần nghĩ đến là lại tủm tỉm cười.

Dường như mọi hào quang hồi

nhỏ

đã

bị cậu vứt bỏ hết, giờ đây cậu

không

còn là cậu học trò thông minh nhưng có phần nghịch ngợm trong mắt các thầy



nữa, mà trở thành

một

hỗn thế ma vương, tuy thông minh nhưng lại

không

dành cho việc học.

Nhưng cậu vẫn được lên lớp bình thường, chưa từng bị

yêu

cầu lưu ban.Chu Xung trở thành khách quen của nhà trường, lúc

thì

đến vì kết quả học tập của Chu Tự Hằng, lúc

thì

để xin lỗi và gửi tiền thuốc men cho phụ huynh của những học sinh bị Chu Tự Hằng đánh, có khi

thì

đến họp phụ huynh,

hắn

an vị ngồi ở bàn cuối cùng, mặc tây trang chỉnh tề, nghe giáo viên

nói

về vấn đề dạo gần đây “có

một

vài học sinh” rất yếu kém, nét mặt tỉnh bơ

không

một

chút tức giận.

Chu Xung như trở thành

một

người khác,

hắn

để ý đến từng chuyện

nhỏ

nhặt nhất của Chu Tự Hằng, bất luận Chu Tự Hằng có quan tâm hay

không,

hắn

đều

sẽ

nói

hết về chuyện công ty và chuyện thường ngày dạo gần đây phát sinh cho con trai nghe, có

đi

đâu cũng

sẽ

báo cáo hết với con, nhưng Chu Tự Hằng chỉ hời hợt

nói

“Biết rồi!”, chẳng thèm nhớ ở trong đầu.

Cuối tháng tư, Giang Nam dần bị chìm trong cái nóng oi bức.

Chu Tự Hằng ngồi

trên

xe đạp, dừng

trên

con đường

nhỏ

ở khu Lâm Hồ chờ Minh Nguyệt.

Cậu lười nhác bấm chuông thúc giục: “Em mau xuống

đi, còn chậm chạp nữa

thì

anh

không

đợi nữa đâu đấy.”



đang

trong thời kì vỡ giọng nên giọng cậu có phần trầm hơn trước, nhưng vẫn trong trẻo và dễ nghe,



ràng là

nói

vậy, nhưng giọng điệu nghe vào

thì

chẳng cảm thấy là cậu

đang

mất kiên nhẫn gì cả, ngược lại còn như là

đang

muốn trêu chọc người ta vậy.

“Em ra ngay đây.” Minh Nguyệt mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài đáp lại, “Chu Chu,

anh

đợi em nha, chỉ

mộtchút nữa thôi.”



bé vội vội vàng vàng giơ ngón trỏ ra, giọng điệu khẩn thiết.

“Ừ.” Chu Tự Hằng nhíu mày, giả bộ tức giận đáp.

Trong phòng truyền đến tiếng Minh Đại Xuyên dặn dò, còn cả Giang Song Lý nữa, Minh Nguyệt vâng vâng dạ dạ rồi mở cửa chạy ra ngoài.

Có thể vì hôm nay hơi nóng nên



bé mặc đồng phục mùa hè của trường Nhất Trung, váy dài màu xám, sơ mi trắng và

một

cái áo khoác, tất che

đi

cặp đùi trắng nõn, giày da màu đen, tóc buộc

mộtnửa.cô

bé có mái tóc rất dài, chạm đến tận thắt lưng, làm nền cho vòng eo mảnh mai của

một



gái.

Chu Tự Hằng vốn

đang

lười nhác ngồi

trên

xe đạp, thấy



bé chạy tới

thì

không

tự chủ mà đứng thẳng người lên, nhìn

một

lượt từ

trên

xuống dưới rồi huýt sáo khen ngợi: “Minh



nương hôm nay nhìn lại xinh hơn rồi.”

Giờ cậu

đã



một

thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, sống mũi cao thẳng, lông mày rậm hơi xếch lên.Cậu mặc

một

cây đen, vóc dáng cao lớn, lúc khen Minh Nguyệt, đôi mắt cậu sáng lên như ngọc vậy.

Vẻ ngoài

thì

có vẻ như

đang

trêu đùa

một

cách hờ hững, nhưng

thật

ra trong lòng cậu

đang

rất căng thẳng, tay cầm lái cũng

đã

rịn mồ hôi.



ràng ngày nào cậu cũng được gặp



bé,



ràng ngày nào cũng khen



bé, nhưng

không

hiểu sao vẫn cứ kích động như vậy.

“Em chỉ mặc đồng phục thôi!” Minh Nguyệt vừa bực vừa buồn cười nhìn cậu, “Tất cả mọi người đều mặc giống nhau mà.” Trừ Chu Tự Hằng bá đạo ra.

“Ồ, thế à?” Chu Tự Hằng nghiêng người, lại tỉ mỉ nhìn





một

lượt, nghiêm túc

nói: “Vậy

thì

em mặc trông đẹp nhất.”

Đó

thật

sự

không

phải là câu

nói

đùa.

Minh Nguyệt quả rất xứng đáng với lời khen ngợi của cậu,



bé lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam, khuôn mặt tinh xảo, cái trán căng bóng, đôi mắt hoa đào, lông mi dày như

một

cái quạt

nhỏ, cứ chớp chớp khiến cho lòng Chu Tự Hằng nhộn nhạo, lúc cười lên

thì

mắt cong lại như vầng trăng khuyết, in sâu vào tim cậu.cô

bé có cái mũi cao giống Minh Đại Xuyên, cặp môi đầy đặn, cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, vô cùng đáng

yêu

và ngây thơ.

Mặc kệ có phải “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” hay

không, tóm lại ngày nào Chu Tự Hằng nhìn thấy



bé, cũng thấy



bé càng ngày càng xinh lên rất nhiều.

Minh Nguyệt

không

để ý đến mấy lời của Chu Tự Hằng,





đi

tới ngồi ra phía sau xe.

Mặc dù có tấm lưng cao rộng của Chu Tự Hằng ở ngay trước mặt, nhưng



bé lại

không

ôm lấy eo cậu, cũng

không

nắm lấy áo cậu, chỉ bám chặt hai bên yên xe để đảm bảo an toàn.

Chu Tự Hằng hỏi: “Ngồi vững chưa?

anh

đạp đây.” Lại oán giận ca thán: “Ngày nào cũng lề mề, sắp muộn rồi đấy.”

Minh Nguyệt cười lấy lòng: “Làm phiền

anh

Chu Chu rồi.”

Chu Tự Hằng hừ

nhẹ

một

cái rồi đạp xe.

Tất nhiên là cậu

không

sợ muộn học rồi, ở trường cậu vi phạm nội quy rất nhiều, chuyện

đi

học muộn có đáng gì,

nói

vậy cũng chỉ vì muốn nghe

một

câu cảm ơn của



bé thôi.

Cậu đạp xe

đi

rất

nhẹ

nhàng,

một

mặt vì



bé rất

nhẹ, mặt khác là cậu cảm thấy rất phấn chấn khi được đèo



bé.

đi

đến đoạn dốc để ra ngoài khu biệt thự, chú bảo vệ

đang

cầm tờ báo,

nói

một

câu quen thuộc: “Cậu Chu

đi

thong thả nhé.” Đáp lại chú chỉ là tiếng xe đạp vυ't qua như gió, làm lật cả trang báo

trên

tay.

“Này



Minh,



hát

một

bài cho tôi nghe

đi

nào.” Chu Tự Hằng vừa đạp xe vừa

nói, “Cái bài ‘chiếc xe đạp của năm tháng’ mới học hôm qua ý, cho hợp với hoàn cảnh bây giờ.”

“không

hát.” Minh Nguyệt co chân lại, vì buổi trưa nắng nóng nên



bé mới mặc đồng phục mùa hè, nhưng sáng sớm trời vẫn hơi lạnh, Chu Tự Hằng lại đạp xe nhanh nên càng lạnh hơn.

Hành động co chân của Minh Nguyệt bị Chu Tự Hằng phát

hiện, cậu khéo léo

đi

chậm lại, nghe



bé thở phào

nhẹ

nhõm

thì

khẽ mỉm cười.

“không

hát

thì

để

anh

hát.” Chu Tự Hằng vui vẻ hát, vì

không

quen thuộc với bài này lắm nên đoạn đầu cậu chỉ huýt sáo, sau mới bắt đầu hát:

“Rất thích những lúc có em bên cạnh, nhìn ra hướng gió thổi,

Tình

yêu

là lớp học của hai ta, nó như thế nào vậy…”

Cậu chỉ hát bình thường thôi, nhưng cũng khiến Minh Nguyệt đỏ mặt.

Chu Tự Hằng quay đầu nhìn, mím môi cười, lại hát lớn hơn: “Rất thích những lúc có em bên cạnh, nhìn ra hướng gió thổi.Tình

yêu

là lớp học của hai ta, nó như thế nào vậy…”

“anh

không

thể hát câu khác được à?” Minh Nguyệt cúi đầu lầm bầm.

“anh

không

biết câu khác.” Chu Tự Hằng càng ngày càng mặt dày, lại quay đầu dí sát vào tai



bé,

nhẹnhàng dụ dỗ: “Chê

anh

hát

không

hay

thì

em hát

đi,

anh

sẽ

không

chê em đâu, vì

anh

thích nghe em hát mà.”

Suýt nữa

thì

môi cậu chạm vào tai



bé rồi, cậu giật mình ngồi thẳng người dậy, vành tai ửng đỏ, cọng tóc

trên

đầu cũng dựng thẳng bất động.

Lời ca Chu Tự Hằng hát khiến cho Minh Nguyệt nảy sinh

một

chút rung động thiếu nữ, cho nên



bé vẫn cương quyết

không

chịu hát.

Ồ!



bé này cũng bướng ra phết đây!

Nếu là người khác

thì

Chu Tự Hằng

đã

cho ăn đấm rồi, nhưng vì là Minh Nguyệt nên cậu rất kiên nhẫn.

Chu Tự Hằng vừa ngân nga hát hai câu, bỗng trông thấy

một

hòn đá

không

lớn

không

nhỏ

ở phía xa, suy nghĩ

một

chút rồi đạp xe lao qua.

Lúc xe lăn qua hòn đá, Minh Nguyệt theo quán tính bổ nhào về phía trước, vừa vặn đập vào lưng Chu Tự Hằng vốn

đã

bày sẵn tư thế chỉ chờ



bé lao vào.

Mẹ nó, mềm quá

đi

mất!

Chu Tự Hằng cảm thán.

Mẹ nó, sao mà thơm thế!

Chu Tự Hằng mỉm cười vì đạt được ý đồ, nhưng

không

dám thể

hiện

lộ liễu quá.

Gần như cả vùng ngực của Minh Nguyệt

đã

dán vào lưng Chu Tự Hằng, thời gian này cậu cao lên rất nhanh, lưng hơi gầy gò, bộ ngực

đang

trong thời kì phát triển của Minh Nguyệt bị đập vào cái lưng cứng ngắc đó nên bị đau, mà



bé lại

không

dám ở giữa đường xoa ngực, chỉ có thể nhẫn nhịn, hít thở

thậtsâu.





nhỏ

hơn các bạn nữ trong lớp

một

tuổi, chưa có kinh nguyệt, ngực chỉ mới nhú lên chút xíu, cho nên chưa thích ứng được với mấy chuyện này.

Đến khi cơn đau dịu

đi

thì

Chu Tự Hằng

đã

dừng xe trước cổng trường Nhất Trung, cậu cầm cái cặp sách rỗng để ở giỏ xe lên rồi chuẩn bị

đi

vào trường.

Minh Nguyệt

thì

đứng yên tại chỗ

một

lúc.

Chu Tự Hằng thấy





không

theo kịp

thì

lại quay lại, thấy khóe mắt



bé có nước mắt, mặt đỏ hồng, nhìn như

một

đóa mẫu đơn bị thấm đẫm sương mai vậy.

Cậu

không

tự chủ được mà liếc xuống, xuống chút nữa…

Nhớ lại xúc cảm khi nãy, cậu nghĩ ngợi

một

lúc lâu, sau đó cúi xuống, ghé vào tai



bé hỏi: “Em…có phải…khụ, ngực đau

không?”

Cậu

không

phải là

một

đứa nhóc

không

hiểu chuyện, lúc đầu cậu chỉ chưa kịp phản ứng thôi, chỉ thấy bị đυ.ng vào rất thoải mái, bây giờ mới nhận ra là chắc hẳn Minh Nguyệt đau lắm.

Chu Tự Hằng vô cùng áy náy, cậu đưa tay lên vò đầu, thử dò xét: “Khụ, hay là…để

anh

xoa cho em nhé?”