Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa

Chương 15

Bên trong phòng học vô cùng yên tĩnh, Chu Tự Hằng dáng vẻ lười nhác ngồi

trên

ghế, ánh mắt nhìn xuống nên Minh Nguyệt

không

thấy



cảm xúc của cậu,



bé chỉ nhìn được hàng lông mi đen như mực của cậu mà thôi.

Đường vĩ tuyến 38 được Chu Tự Hằng kẻ rất thẳng, ngay chính giữa bàn học.

Mà vết phấn trắng, lại tựa như

một

lưỡi dao khắc

trên

bàn.

Tiếng của giáo viên ngữ văn trẻ tuổi

đang

vang lên rất truyền cảm, tông giọng

nhẹ

nhàng và biểu cảm.

Minh Nguyệt cho tới bây giờ vẫn luôn là

một

học sinh chăm ngoan cố gắng, thành tích luôn ở mức ổn định, chưa bao giờ

không

chú ý nghe giảng, thế nhưng vào lúc này,



bé hoàn toàn

không

có tâm trạng để học.

Khi



bé dần khôn lớn, cùng với việc Giang Song Lý về nước, vấn đề giáo dục Minh Nguyệt

đã

trở lại quỹ đạo, chuyện copy vở bài tập của Chu Tự Hằng

không

còn tiếp diễn nữa,



bé cũng

đã

không

cần đến

sự

chăm sóc của Chu Tự Hằng, nhưng vẫn ngồi cùng bàn với cậu.

Chu Tự Hằng cao lớn, nên Minh Nguyệt ngồi cùng cậu ở bàn cuối.

Minh Nguyệt quay sang nhìn Chu Tự Hằng, tư thế ngồi của cậu rất

không

nghiêm túc,

không

quàng khăn đỏ, cũng

không

mặc đồng phục mà mặc

mộtbộ thể thao màu đen, nhưng

không

thầy



nào trách phạt cậu, vì học sinh giỏi

thì

luôn luôn có đặc quyền.



bé rút

một

cái khăn tay kẻ caro đen trắng từ trong túi áo ra, lại nhìn cậu

một

cái, sau đó cẩn thận để cái khăn trùm lên đường kẻ trắng,

nhẹ

nhàng lau

đi

từng chút

một.

“Đừng có lau.” Chu Tự Hằng

nói



không

nhìn



bé.

Minh Nguyệt mặc kệ, cứ tiếp tục lau.

“Nào! Cái



ngốc này, sao

nói



không

chịu nghe lời vậy!” Chu Tự Hằng nghiêm mặt gắt lên, cuối cùng quay sang nhìn chằm chằm



bé, “Bảo em đừng lau rồi mà!”

Tay Minh Nguyệt rụt nhanh về như bị kim châm, lặng lẽ nắm chặt cái khăn trong tay.



bé từ

nhỏ

luôn rất ngoan ngoãn lễ phép, tuy tuổi còn

nhỏ

nhưng

đã

rất hiểu chuyện.Khi Giang Song Lý

đi

nước ngoài hai năm, Minh Nguyệt

khôngbao giờ kể khổ với mẹ trong điện thoại, chỉ luôn kể chuyện vui thôi, mà lúc Minh Đại Xuyên phải

đi

công tác,



bé cũng

không

khóc.

Hầu như



bé chỉ luôn tươi cười đáng

yêu, thế nhưng bây giờ lại

đang

lặng lẽ cắn môi, lòng buồn bã.

Chu Tự Hằng nhìn mái tóc dài buông xuống của



bé, che kín nửa khuôn mặt

nhỏ

nhắn,

thật

sự

rất muốn tết tóc cho



bé, nhưng lại nghĩ đến việc mẹ của Minh Nguyệt

đã

về nước rồi, từ nay

không

cần cậu tết tóc cho



bé nữa.





đã

dần lớn lên,

không

còn là

một

em bé ngây ngô luôn phải ôm đùi cậu mới có thể ngủ nữa rồi.



bé có

một

gương mặt rất xinh đẹp, hai má lúm đồng tiền

nhỏ

xíu, lông mi dài, da trắng như tuyết.

[Đại ca, Minh Nguyệt hình như

sẽ

cùng cái thằng ngốc ở lớp bên cạnh đóng Bạch Tuyết và bảy chú lùn hay sao ý!]

[Thằng ngốc nào?]

[Cái thằng mà Minh Nguyệt tặng hoa ở tiệc tối năm ngoái ý, cái đứa biết đánh đàn dương cầm đó đại ca!]

Chu Tự Hằng nhớ ra thằng nhóc đó

thì

ngay lập tức giận tái mặt, mày nhíu lại.

Minh Nguyệt đích thị là

một



công chúa

nhỏ

xinh đẹp như trong truyện miêu tả, da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun.

Nhưng người diễn vai hoàng tử lại

không

phải Chu Tự Hằng.

Cậu đột ngột giơ chân đá mạnh vào cái ghế bạn học đằng trước

đang

ngồi, làm bạn học đó suýt nữa

thì

ngã, nhưng vì sợ Chu Tự Hằng nên

khôngdám

nói

gì.

Chu Tự Hằng cũng

không

hiểu mình bị làm sao nữa, trong lòng như thể luôn có

một

ngón lửa

đang

bùng cháy, khiến cho cậu vô cùng phiền não.

Tâm trạng của cậu vốn

đã

không

được tốt, cho nên nhìn thấy ai cũng khó chịu.

Chuyện diễn kịch ở tiệc tối quan trọng như vậy, thế mà



nhóc kia lại

không

hề

nói

với cậu

một

tiếng, coi cậu là…

Là cái gì chứ?

Chu Tự Hằng giận dỗi thở hổn hển.



anh

trai cùng lớn lên từ

nhỏ? Là bạn cùng bàn? Hay chỉ là hàng xóm?

Chu Tự Hằng

không

tìm được từ nào thích hợp hơn để hình dung về quan hệ của hai đứa, cậu chỉ biết là, đối với cậu mà

nói

thì

Minh Nguyệt là

một

côbé hoàn toàn

không

giống với những bạn học nữ khác.

Nhưng dù thế nào

thì

đó cũng chỉ là suy nghĩ của

một

mình cậu mà thôi.

Vì quá tức giận nên Chu Tự Hằng mới vẽ cái vĩ tuyến 38 kia, như thế

thì

sẽ

khỏi phải quan tâm đến



nhóc kia nữa, nhưng lửa nóng trong lòng

thì

lại càng thiêu đốt dữ dội hơn.

Minh Nguyệt nghe tiếng đá vào ghế của Chu Tự Hằng, vang rất to, làm giáo viên

đang

giảng bài cũng phải dừng lại.





không

khỏi ngước lên nhìn Chu Tự Hằng.

Cái nhìn này lập tức bị Chu Tự Hằng bắt được.

Cậu thấy





đang

rơm rớm như sắp khóc.

Chu Tự Hằng rất hiếm khi thấy Minh Nguyệt khóc,



bé luôn tươi cười như

một

bông hoa hướng dương, cậu cực kỳ thích ngắm nhìn cặp má lúm đồng tiền

trên

hai gò má căng tròn của



bé.

Hình như





đang

rất tủi thân.

Chu Tự Hằng thở dài, khóe môi giật

nhẹ, hơi mất mặt

một

chút nhưng vẫn

nói: “Em sắp diễn vai công chúa Bạch Tuyết à? Cùng cái thằng mặt trắng

nhỏ

ở lớp bên cạnh đúng

không?”

(Editor: Mặt trắng

nhỏ

hay còn gọi là tiểu bạch, chỉ vẻ ngoài non nớt trắng trẻo trông có vẻ yếu ớt.)

Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn cậu.

không

nói

gì ư? Chu Tự Hằng tức tối nghĩ, nể tình lắm

thì

cậu mới hỏi đấy nhé!

“Thằng nhóc đó biết đánh piano nhỉ, còn em

thì

biết múa, cũng hợp đôi đấy.” Cặp lông mày sắc bén của cậu dựng lên, giọng mỉa mai.

Cậu

thì

đi

học ghita, còn thằng nhóc kia lại đánh piano, cố tình muốn đối đầu với cậu có phải

không?

Minh Nguyệt nhìn Chu Tự Hằng

đang

trừng mắt nhìn mình,



bé im lặng

một

lát rồi phì cười.

Còn gọi người ta là mặt trắng

nhỏ

nữa chứ,

anh

mới là mặt trắng

nhỏ

thì

có ý, chẳng qua có quả đấm mạnh mẽ nên

không

ai dám

nói

thôi.

“Em còn dám cười!” Chu Tự Hằng đứng thẳng lên quát.

Minh Nguyệt lắc đầu

nói: “Em

không

đóng vai công chúa Bạch Tuyết đâu.”

Hả?

Chu Tự Hằng nghe xong

thì

từ từ hồi phục tinh thần, nét mặt thay đổi cực nhanh, lông mày giãn ra, khóe môi nhếch lên, cằm hất cao, dúm tóc

nhỏtrên

đầu thoắt

ẩn

thoắt

hiện.

Tựa như ngày xuân đến sau những đêm đông giá rét, ấm áp và tươi sáng.

“Vậy em đóng vai gì?” Chu Tự Hằng lại lười nhác ngồi xuống hỏi.

Minh Nguyệt ngập ngừng, xấu hổ đỏ mặt đáp: “Em đóng vai mẹ của công chúa Bạch Tuyết, vừa mới ra sân khấu

thì

đã

chết rồi.”

Chu Tự Hằng nghe xong

thì

không

nhịn được cười, Minh Nguyệt sợ bị giáo viên phát

hiện

nên rụt đầu lại, giận dỗi nhìn Chu Tự Hằng.

Chu Tự Hằng

không

cười nữa, cậu an ủi



bé: “không

sao hết, mẹ của công chúa Bạch Tuyết cũng là

một

mỹ nhân đấy.” Chỉ có điều là mất sớm, đoản mệnh.

Minh Nguyệt biết Chu Tự Hằng

đang

trêu mình nhưng vẫn nhận lấy

sự

an ủi,

nói: “Có cơ hội được tham gia là

đã

vui lắm rồi.”

Tâm trạng của Chu Tự Hằng trở nên rất tốt, Minh Nguyệt nhân cơ hội cầm khăn tay hỏi: “Bọn mình có thể…” Dừng

một

lát rồi

nói

tiếp: “Đừng kẻ vĩ tuyến 38

không?”

“Hử?” Chu Tự Hằng thờ ơ

nói.

Giọng của cậu rất

nhẹ

nhàng, nên Minh Nguyệt cứ cho là cậu

đã

đồng ý rồi,



bé mỉm cười lộ ra hai má lúm đồng tiền

nhỏ, lòng vui rạo rực cầm khăn tay lau vết phấn

đi.

Chu Tự Hằng giữ tay



bé, nhướn mày

nói: “anh

vẫn chưa nguôi giận đâu.”

Miệng

thì

nói

vậy nhưng giọng điệu

thì

nghe

không

giống chút nào.

Minh Nguyệt bị cậu giữ tay nên

không

nhúc nhích được.

Cậu trời sinh

đã

có sức lực rất lớn, suốt ngày cậy mạnh làm càn, Minh Nguyệt chỉ đành thuận theo

nói: “Vậy em phải làm gì

thì

anh

mới hết giận?”

Tự nhiên lại

đi

kẻ vĩ tuyến 38, tự nhiên lại tức giận với mình, tự nhiên bắt mình phải dỗ cho nguôi giận, Minh Nguyệt có phần tủi thân ấm ức, giọng nghe cực kỳ đáng thương.

Chu Tự Hằng mềm lòng mà

không

biết làm sao, phải vội vàng quay đầu

đi

chỗ khác

không

nhìn



bé nữa, như vậy mới bình tĩnh được.

Nhưng hành động theo bản năng này của cậu lại khiến Minh Nguyệt hiểu lầm.

Từ

nhỏ

cậu

đã

luôn hướng nửa bên mặt về phía Minh Nguyệt, kiêu căng nhận lấy

một

cái hôn từ



bé.

Hôn

một

cái, cho ăn kẹo; hôn

một

cái, tết tóc cho; hôn

một

cái, cho copy bài tập; hôn

một

cái…

Minh Nguyệt liếc mắt nhanh như mèo nhìn giáo viên Ngữ Văn

đang

giảng bài,



bé cầm sách giáo khoa lên che mặt, ngồi bàn cuối cũng là vì Chu Tự Hằng thôi chứ

thật

sự

thì



bé rất thấp, cho nên lúc này có làm hành động gì mờ ám

thì

giáo viên cũng

không

phát

hiện

ra được.

Minh Nguyệt tiến sát vào Chu Tự Hằng,

nhẹ

nhàng hôn

một

cái lên má cậu.

“Đừng giận nữa mà.”





nhỏ

giọng

nói.

Chu Tự Hằng bỗng cảm thấy

trên

mặt tự nhiên có gì đó mềm mềm thơm thơm chạm vào, từng chút từng chút

một

xuyên qua da, thấm sâu vào máu.

Trong lòng cậu nhộn nhạo lắm, tựa như có

một

hạt giống

đang

âm

thầm nảy mầm, cố gắng chui lên từ trong đất.

Tay của Minh Nguyệt vẫn còn

đang

bị cậu nắm chặt, bàn tay



bé nho

nhỏ

mềm mại chứ

không

như tay cậu.

Chu Tự Hằng theo bản năng vuốt ve tay



bé, sau đó vội vàng hất ra như bị điện giật.

Trong lòng tuy

đã

hết giận rồi nhưng ngoài mặt

thì

vẫn tỏ vẻ kiêu căng như đại thiếu gia, ai nhìn vào cũng

không

thể nhìn ra được

sự

bối rối căng thẳng của cậu.

Minh Nguyệt lại hỏi: “Em lau

đi

được chưa?”

Chu Tự Hằng: “Ừ.”

Minh Nguyệt vui vẻ lau vết phấn

đi, từ góc nhìn của Chu Tự Hằng, cậu có thể nhìn thấy

sự

vui vẻ

trên

gương mặt



bé.

Minh Nguyệt lau xong liền cất khăn vào trong cặp sách, đúng lúc tiếng chuông hết giờ vang lên.



bé hơi ảo não, vì

đã

không

nghe giảng tiết này.

Chu Tự Hằng nhớ ra

một

chuyện,

nói: “Hai ngày nữa

anh

sẽ

đi

Hồng Kông với bố, em có muốn

anh

mua gì

không?”

Cậu có phần mất tự nhiên, tay cứ vuốt vuốt cây bút máy.

Minh Nguyệt

không

đáp,

sự

vui vẻ bỗng chốc bị giảm bớt.

“anh

bảo đảm

sẽ

về trước sinh nhật em.” Chu Tự Hằng

nói

như đinh đóng cột, sinh nhật



bé là cuối tháng chín, cậu

sẽ

về kịp.

Minh Nguyệt

nói: “Vâng ạ.”

Chu Tự Hằng nhìn nụ cười của





thì

không

biết làm sao, cậu có phần gượng gạo chuyển chủ đề khác để

nói: “Em dạy

anh

mấy câu tiếng

anh

đi, nghe

nói

người dân Hồng Kông

nói

tiếng

anh

tương đối nhiều.”

Minh Nguyệt đồng ý: “Để em về hỏi mẹ.”

Trường tiểu học Nam Thành chưa phổ cập việc dạy tiếng

anh, phải đến lớp năm mới bắt đầu học, cho nên cả Minh Nguyệt và Chu Tự Hằng đều chưa biết tiếng

anh.

Chu Tự Hằng

thì

không

muốn học, còn cái đầu

nhỏ

của Minh Nguyệt

thì

chưa thể chứa quá nhiều kiến thức.

Xế chiều, Minh Đại Xuyên đưa hai đứa về nhà, Chu Xung quá bận rộn, vì công ty

hắn

hiện

nay

đang

là công ty đứng đầu ở Nam Thành.

Giang Song Lý

đang

nấu cơm,



mặc

một

cái tạp dề màu lam, tóc buộc cao lên, nét mặt dịu dàng thanh tú, sau khi trở về từ

anh

quốc,



đã

trở thành giáo viên tiếng

anh

của trường đại học Nam Thành.

Lúc Minh Đại Xuyên về,

hắn

lập tức tiếp nhận công việc xào nấu thức ăn.

Giang Song Lý vừa rửa rau vừa

nói

với Minh Nguyệt

đang

uống sữa: “cô

giáo của con

nói

là con

sẽ

đóng công chúa Bạch Tuyết đúng

không? Để mai mẹ dẫn con

đi

mua váy mới nhé.”

Minh Nguyệt có cả

một

tủ quần áo đẹp, nhưng Giang Song Lý vẫn luôn cảm thấy con

gái

bị thua thiệt,

yêu

thương con đến tận đáy lòng.

“không

cần đâu ạ.” Minh Nguyệt đung đưa mũi chân, “Con

đã

nói

với





sẽ

không

đóng vai công chúa nữa rồi.”



bé hơi xấu hổ, “Đóng vai công chúa

thì

sẽ

phải hôn môi.”

Giang Song Lý nhìn con

gái, cảm thấy hơi tiếc, chỉ có Minh Đại Xuyên là nghiêm túc

nói: “Con làm thế là đúng.”

“Dù thế

thì

vẫn phải mua váy đẹp.” Giang Song Lý

nói, “Con

gái

mẹ

không

cần diễn

thì

cũng vẫn là

một

công chúa

nhỏ

xinh đẹp.”

Minh Nguyệt đỏ mặt ôm eo mẹ.



bé suy nghĩ

một

chút rồi

nói

ngọt sớt: “Mẹ, mẹ dạy con mấy câu tiếng

anh

thường dùng được

không

ạ?”

Giang Song Lý cười, dịu dàng

nói: “Con muốn học tiếng

anh

rồi à?”



là giáo viên tiếng

anh, nhưng lại chưa muốn dạy vỡ lòng cho con

gái

khi còn quá sớm, thành tích học tập của Minh Nguyệt luôn ở tầm trung, cho nên hai vợ chồng càng

không

thể nóng vội.

“Dạ.” Minh Nguyệt nheo mắt cười, “Mẹ

nói

một

câu cho con nghe

đi.”

Minh Đại Xuyên

đang

xào thức ăn, nghe thế

thì

liền bật ra

một

câu: “I love you.”

Lúc

nói

hắn

nhìn Giang Song Lý, ánh mắt rất dịu dàng,

không

hề phù hợp với tác phong thường ngày của

hắn.Thông thường cứ tan làm là

hắn

về nhà ngay,

không

đi

xã giao nhiều, lúc này

hắn

đã

cởϊ áσ vest ngoài ra, xắn tay áo sơ mi lên, mặt mũi khôi ngô tuấn tú.

Giang Song Lý nhất thời sửng sốt, sau đó mỉm cười, giống như



bé sinh viên năm nào còn

đang

học đại học,

nhẹ

nhàng đáp lại: “I love you, too.”

I love you.

Minh Nguyệt nhẩm lại mấy lần, lặng lẽ

đi

ra khỏi bếp.

Sáng sớm hôm sau, Chu Tự Hằng như thường lệ tới gõ cửa nhà Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt cười khanh khách

nói

với cậu: “Em dạy cho

anh

một

câu tiếng

anh

nè.”

“Câu gì?” Chu Tự Hằng tựa vào khung cửa hỏi.

Minh Nguyệt bước lại gần, ghé vào tai cậu, chậm rãi

nói: “I love you.”

Chu Tự Hằng nghe xong cũng nhắc lại theo: “I love you.”