Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa

Chương 12

Chu Tự Hằng nghiêm túc suy nghĩ

một

lát rồi

nói: “Vậy bố về nhà

đi,

không

có tiền cũng

không

sao, con

sẽ

làm chỗ dựa cho bố.”

Lời

nói

của con trẻ, mà lại có thể làm rung động lòng người.

Chu Xung cầm điện thoại trong tay, phút chốc rơi vào yên lặng.

Hải Nam cách Nam Thành mấy vạn cây số, Nam Thành

thì

đang

có tuyết rơi, còn Hải Nam

thì

trời trong nắng ấm.

Vì khoảng cách xa xôi nên chỉ có thể liên lạc với nhau bằng điện thoại,

một

bên là

hắn, còn

một

bên là con trai.

Ở nơi xa, con trai

đã

thể

hiện

sự

quan tâm của mình với bố, dù chỉ là những cử chỉ vô ý, nhưng cũng đủ khiến lòng ấm áp.

Phòng của Chu Xung ở sát biển, từ đây có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ, ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp, nhưng giờ phút này đây,

hắn

chỉ muốn được trở về căn nhà ở Nam Thành, ngắm tuyết rơi và ôm con trai ngủ.

hắn

lại hít

một

hơi thuốc, bên trong căn phòng ảm đạm có làn khói trắng bay lên, trong đầu

hắn

lại nhớ đến giọng

nói

non nớt của con trai, cứ thế ngẩn người cho đến khi đầu ngón tay bỗng cảm thấy nóng rát.

Điếu thuốc

đã

tự động bị đốt sạch từ bao giờ.

“Bố, có phải bố ngủ quên rồi

không?” Chu Tự Hằng đợi mãi

không

thấy bố

nói

gì, bèn rụt rè hỏi.

“Đâu có, bố chỉ

đang

nghiêm túc suy nghĩ

một

chút thôi.” Chu Xung đáp,

trên

môi

hắn

nở nụ cười, đây là điều chưa từng xảy ra trong mấy hôm nay.

Chu Xung ném điếu thuốc vào trong gạt tàn, tưởng tượng dáng vẻ của con trai lúc này,

nói: “Bố lại chuẩn bị phải

đi

công tác ở nơi khác rồi, con có thể tự chăm sóc cho mình

không?”

Lại bận nữa rồi.

Chu Tự Hằng vò đầu, buồn bã

nói: “Con

đã

là người lớn rồi, có thể chăm sóc cho Tiểu Nguyệt Lượng rồi đó, con còn biết buộc tóc cho em ấy nữa, đẹp lắm ạ.” Vừa nhắc đến Tiểu Nguyệt Lượng là tâm trạng cậu bé trở nên tốt hơn nhiều, cuối cùng cậu chúc bố ngủ ngon rồi cúp máy.

“Chúc con ngủ ngon.” Chu Xung nghe tiếng tút tút trong máy, mãi vẫn

không

chịu để điện thoại xuống.

Chu Tự Hằng trở về phòng, Minh Nguyệt

đang

ngồi

trên

giường cậu, thở hổn hển uống sữa tươi,



bé vẫn còn dùng bình sữa, trông đáng

yêu

cực kỳ.Nhà họ Chu rộng quá, Minh Nguyệt sợ

không

dám ngủ

một

mình, ngày nào



bé cũng chạy vào phòng Chu Tự Hằng, chiếm lấy cái giường

khôngchịu rời

đi.

Chu Tự Hằng cũng thích ngủ cùng Minh Nguyệt, nhưng cậu vẫn phải nhắc nhở



bé: “Khi nào bố em về, em

không

được

nói



anh

với em ngủ chung giường đấy nhé!”

Minh Nguyệt ngơ ngác đồng ý, nhưng vẫn thắc mắc: “Nhưng tại sao vậy ạ?”

“Bố

anh

nói

trước khi kết hôn

thì

phải nghe lời bố vợ, nếu

không

sẽ

không

cưới được vợ đâu.” Chu Tự Hằng thấm thía

nói.

Bình thường Chu Tự Hằng sau khi vào phòng

thì

đều tươi cười kể chuyện cho Minh Nguyệt nghe, nhưng hôm nay tâm trạng cậu

không

được tốt lắm, chỉ lấy

một

hộp sữa tươi ra rồi yên lặng ngồi uống

trên

thảm.

“anh

ơi,

anh

không

kể chuyện cho em nghe sao?” Minh Nguyệt ngồi

trên

mép giường, đung đưa cái chân ngắn hỏi.

Chu Tự Hằng rất thích kể chuyện, mặc dù Minh Nguyệt

không

thích nghe, nhưng cậu vẫn chỉ cho là Minh Nguyệt

không

biết thưởng thức nghệ thuật mà thôi, nên cứ bắt



bé phải nghe.

Mấy chuyện mà cậu kể, nhân vật chính có thể là thỏ, chó con, hoàng tử, nhà vua, kỵ sĩ, công chúa, nhưng chuyện nào cũng rất ngắn, bởi vì ai làm nhân vật chính

thì

đều chết rất dễ dàng.

Hôm nay cậu

không

kể chuyện nữa, Minh Nguyệt có phần vui vẻ hơn thường ngày.

Chu Tự Hằng lắc đầu đáp: “Hôm nay

anh

không

có tâm trạng để kể.”

nói

xong cậu lại thở dài

một

cái, nghiêng đầu

nói: “Em có biết Hải Nam là

một

nơi như thế nào

không?”

Cậu nghe

anh

trợ lý

nói

là bố

đang

ở Hải Nam,

một

nơi giống như Quảng Châu, và ở rất xa Nam Thành.

Xa cỡ nào vậy nhỉ?

Chu Tự Hằng

không

biết.

Minh Nguyệt cố gắng suy nghĩ vắt óc, cuối cùng ủ rũ bĩu môi đáp: “anh, em

không

biết.”



bé lại ngập ngừng

nói

tiếp: “Em cũng

không

biết Luân Đôn là gì, mẹ chỉ

nói

Luân Đôn là

một

nơi thường xuyên có mưa, có rất nhiều nhà cao tầng, còn có hoàng tử và công chúa nữa, nhưng em

thật

ngốc, mãi mà

không

thể tưởng tượng ra được.”

“Em

không

ngốc!” Chu Tự Hằng phản bác, “anh

thông minh như thế mà cũng

không

biết Hải Nam có hình dạng thế nào nữa là, Luân Đôn chắc là xa hơn Hải Nam

một

chút.”

Minh Nguyệt được Chu Tự Hằng an ủi

thì

cười khanh khách, lập tức thơm

một

cái lên mặt cậu: “Chu Chu ca ca,

anh

thật

tốt.”



bé nhảy xuống giường, cái chân mập mạp trắng trẻo dẫm lên mặt thảm, kéo Chu Tự Hằng ra đứng trước cửa sổ.

“Mặc dù em

không

biết Hải Nam là gì, nhưng em biết là

trên

thế giới này chỉ có

một

vầng trăng thôi,

anh

và chú Chu có khi lại

đang

cùng nhìn trăng sáng đấy.”



bé kéo rèm cửa ra, đưa tay chỉ lên trăng.

Nam Thành tuyết

không

ngừng rơi,

trên

trời trăng vẫn sáng như

một

viên ngọc, làm rung động lòng người.

“Bố

anh

cũng

đang

nhìn lên trăng sao?” Chu Tự Hằng lấy tay chống cằm hỏi.

“Chắc là vậy đó.” Minh Nguyệt cười híp mắt đáp.

*

Vào ngày sinh nhật của Chu Tự Hằng, tuyết rơi cực nhiều, bầu trời cũng trở nên u ám.

Ngoài sân tuyết vẫn chưa tan, phủ kín mặt đường như

một

tấm thảm trắng vậy.

Đừng

nói

là trẻ con, mà ngay cả người lớn cũng phải trầm trồ cảm thán vì là lần đầu tiên trông thấy tuyết rơi nhiều đến thế.

Chu Tự Hằng kéo theo

một

đám đàn em

đi

chơi ném tuyết, còn Minh Nguyệt

thì

ngồi

một

bên nặn người tuyết,



bé mặc áo bông trắng, đội mũ trắng, mặt cũng trắng, nhìn giống như em bé tuyết vậy.

Trước khi

đi

chơi, Chu Tự Hằng nắm hai tay Minh Nguyệt, cẩn thận dặn dò



bé: “Em nhớ phải ở yên đây nặn người tuyết đấy nhé, em mà

đi

xa là

anh

sẽ

không

tìm được em đâu, đến lúc đó

anh

chỉ còn biết cưới người tuyết về làm vợ thôi đó.”

Minh Nguyệt ngoan ngoãn đồng ý, sau đó nghiêng đầu nhìn Chu Tự Hằng, bĩu môi

nói: “Em với người tuyết

không

giống nhau mà.”



bé đứng chống nạnh, dáng vẻ rất uy vũ.

“Có gì

không

giống nhau?”

Minh Nguyệt học

đi

ngang như con cua, đáp: “Em có thể cử động này.”

Chu Tự Hằng: “…”

Dặn dò xong, Chu Tự Hằng lấy kính râm từ trong túi quần ra đeo vào, sau đó kêu gọi

một

đám đàn em đến, cực kỳ uy phong bày binh bố trận chơi ném tuyết.

Chu Tự Hằng làm mưa làm gió ở cái khu này, có tầm ảnh hưởng rất lớn, tuy

nói

là chơi ném tuyết, nhưng

không



một

đứa bé nào dám ném cậu, mà chỉ có cậu

đi

ném mấy đứa thôi.

Hôm nay Chu Tự Hằng tràn trề sức lực,

một

mình xử lý tơi bời đám đàn em luôn.

Nhưng có qua

thì

phải có lại, chơi xong, cậu bảo



giúp việc lấy

một

thùng đồ chơi với kẹo tới rồi phân phát cho mấy đứa nhóc.

Mấy thứ này là kho báu mà Chu Tự Hằng luôn nâng niu, đám đàn em hâm mộ lắm, nhưng

anh

Chu chỉ cho phép nhìn thôi chứ

không

được sờ vào.

Thế mà bây giờ Chu Tự Hằng lại đứng

trên

bậc cao, cho

một

tay vào túi quần,

nói: “Mấy đứa thích

thì

cứ việc mượn, hôm nay tâm trạng của

anh

đây rất tốt.”

Đàn em số

một

mắt sáng rực, chảy nước miếng hỏi: “Hôm nay sao đại ca lại vui thế ạ?”

“Hỏi lắm!” Chu Tự Hằng hậm hừ, nhưng vẫn trả lời: “Hôm nay là sinh nhật của

anh

đây, mấy đứa hát chúc mừng sinh nhật

anh

đi!”

Mấy đứa nhóc đồng loạt đáp ứng, cùng nhau hát vang.

Tuy bị lệch tông lệch nhịp, đứa lên cao đứa xuống thấp, nhưng Chu Tự Hằng vẫn rất hài lòng.

Cậu đưa mắt nhìn ra cổng khu chung cư, có rất nhiều người

đi

đường vội vã, nhưng

không

một

ai,

không

một

ai là người mà cậu quen.

Càng

không



một

người nào,

không

một

người nào, giống như Chu Xung.

Chu Tự Hằng đứng nghe mấy đứa nhóc hát bài chúc mừng sinh nhật, chân giẫm lên đống tuyết dày, lầm bầm

nói: “Chu Xung, bố đúng là đồ tồi,

không

về

thì

thôi, ông đây

sẽ

lấy hết đồ chơi ra chơi,

không

cần bố!”

Tuy trách móc nhưng hốc mắt cậu

đã

đỏ hoe rồi, dù vậy

thì

hình tượng lão đại cũng

không

thể bị đánh mất, thế là cậu liền ngửa mặt lên nhìn trời

mộtlúc để bình tĩnh lại.

Đây là sinh nhật lần thứ sáu của Chu Tự Hằng.

Vậy mà Chu Xung

không

hề gọi điện thoại tới, cũng

không

đặt bánh sinh nhật về nhà, ngay cả

anh

trợ lý hay đưa sữa tươi đến cũng chẳng có

một

lời thông báo.

không

về

thì

thôi, Chu Tự Hằng nghĩ, cậu có

một

đám đàn em rồi, sinh nhật cậu có cả đám chúc mừng là được.

Sau khi hát xong, mấy đứa nhóc liền cầm mỗi đứa

một

món đồ chơi rồi giải tán, trước mắt Chu Tự Hằng lập tức trở nên trống trải.

Cậu lại đưa mắt nhìn ra cổng khu chung cư

một

cái, khẽ mím môi rồi quay

đi.

Dưới đất tuyết rơi rất dày, Chu Tự Hằng giẫm lên mà bị lún xuống bắp chân, cứ thế bước ngắn bước dài mà

đi.

Đột nhiên cậu cảm thấy rất buồn, trong ngày quan trọng nhất của cuộc đời này, lại

không



một

ai ở bên cạnh mình cả, bố

thì

nói

không

giữ lời, mẹ

thì

sẽ

chẳng bao giờ xuất

hiện, cậu giống như là



bé bán diêm, bị người ta vứt vào

một

xó.





bé bán diêm

thì

còn có diêm để quẹt, mỗi

một

que diêm sáng lên là

một

giấc mơ đẹp, mà cậu

thì

ngay cả quyền được mơ cũng

không

có.

Chu Tự Hằng cứ nghĩ mãi, cho đến khi giẫm vào

một

vũng nước, làm cho giày ướt hết.

Nhìn

đi, đến cả vũng nước cũng bắt nạt mình!

Chu Tự Hằng giận dỗi, Minh Nguyệt từ xa trông thấy cậu, vội vàng chạy tới kéo vạt áo cậu lôi

đi.

“Chu Chu ca ca,

anh

đi

theo em!” Minh Nguyệt cười tươi như hoa, gương mặt đỏ bừng động lòng người.

“Được rồi được rồi, đừng kéo áo

anh!” Chu Tự Hằng đưa tay cho



bé, “Em cầm tay

anh

mà lôi này.”

Minh Nguyệt thuận theo nắm lấy tay cậu.

Chu Tự Hằng thấy lòng bàn tay lạnh như băng, cậu dừng bước, giận dữ quát



bé: “Em làm gì mà để tay lạnh như vậy hả! Em đúng là

không

chịu nghe lời gì cả!”

Minh Nguyệt chỉ cười híp mắt mà

không

nói.



bé kéo cậu đến vườn hoa,

hiện

giờ là mùa đông nên chỉ còn lại cành khô trơ trọi,

trên

mặt đất có

một

chú người tuyết được nhào nặn

một

cách rất thô sơ.

Minh Nguyệt vui vẻ nhảy nhót, người tuyết này cao hơn



bé rất nhiều.

“anh

tháo kính mắt ra đưa cho em được

không?” Minh Nguyệt ngẩng lên nhìn người tuyết

một

lúc, sau đó ngượng ngùng đỏ mặt

nói.

Chu Tự Hằng từ trước đến giờ vẫn rất thích dáng vẻ làm nũng đáng

yêu

của



bé, cậu giả vờ nhăn nhó

một

chút rồi tháo kính ra đưa cho Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt đứng

trên

bậc thang đeo kính mắt lên cho người tuyết, sau đó



bé lại

đi

xuống ngắm lại, cảm thấy cực kỳ hài lòng, phấn khích vỗ đến đỏ cả tay.

“Đây là người tuyết kiểu gì vậy?” Chu Tự Hằng hỏi, cậu chưa bao giờ thấy người tuyết đeo kính râm cả.

Minh Nguyệt đỏ mặt, mắt nhìn xuống mũi chân, xấu hổ

nói: “Đây là chú Chu ạ.”

một

lúc sau,





nói

tiếp: “anh, hôm nay là sinh nhật

anh, em

không

biết

đi

đâu để tìm chú Chu cả, cho nên em làm người tuyết chú Chu này để tặng

anh

đó.”

Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Chu Tự Hằng: “anh, để người tuyết chú Chu này dự sinh nhật với

anh

nha, có được

không?”

Chu Tự Hằng nhìn hàng lông mi dài của



bé, trông còn xinh đẹp hơn những con búp bê mà cậu

đã

từng thấy.

Trong lòng ấm áp lắm, giầy

đã

ướt nhẹp nhưng cậu

không

hề thấy lạnh, hai mắt lại đỏ hoe.Cậu quay đầu

đi,

một

lúc lâu sau mới kiêu ngạo đáp: “Được.”

Minh Nguyệt vui vẻ cười tươi.

Chu Tự Hằng

đi

tới ngắm nhìn người tuyết méo mó kia, sau đó lại tháo khăn quàng cổ ra đeo cho người tuyết.

Minh Nguyệt vỗ tay khen ngợi: “anh

thật

là giỏi!”

Chu Tự Hằng

đang

định đáp lời

thì

bỗng nghe thấy

một

tiếng gọi từ đằng sau.

“Con trai!”

Chu Tự Hằng xoay người lại, thấy Chu Xung từ

trên

xe bước xuống, lấy từ trong cốp ra

một

cái mô hình máy bay dài nửa mét, giang tay hô lên: “Bố về rồi đây!”

Chu Tự Hằng lập tức lao về phía bố.

Chu Xung suýt nữa

thì

ngã khi con trai nhào vào lòng mình,

hắn

ôm con rồi

nói: “Chúc mừng sinh nhật con!”