Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa

Chương 10

Hôm sau Chu Tự Hằng thức giấc rất sớm.

Ánh mặt trời chiếu vào khung cửa sổ, mây mù đã tan đi, thời tiết vô cùng ấm áp.

Tiểu thiếu gia theo thói quen muốn nhảy xuống giường, nhưng cái đùi đã bị giữ chặt.

Minh Nguyệt đang ôm chân trái cậu ngủ say sưa, trong ánh mặt trời, cậu

nhìn thấy hàng lông mi dài của Minh Nguyệt, tướng ngủ của cô bé trông

thật đáng yêu, môi hơi chu lên, thỉnh thoảng lại chẹp miệng, chóp mũi

nhỏ xinh cũng vểnh lên theo.

Cô bé giống như một con gấu Koala, coi chân Chu Tự Hằng như cái cành cây mà bám vào, hai tay ôm chặt không buông, dù đang ngủ say nhưng cái mông tròn vẫn nhích tới nhích lui.

Dáng vẻ này của cô bé, Chu Tự Hằng chưa từng được nhìn thấy bao giờ!

Cậu có phần kích động, hai mắt sáng rực lên.

Cảm giác này…Phải hình dung thế nào đây?

Cậu nhìn Minh Nguyệt một lúc, cảm thấy hơi tê chân, muốn bảo Minh Nguyệt buông chân mình ra để cậu còn xuống giường.Nhưng mấy hôm trước cậu đã

hứa sẽ không chê cô bé lười nữa, muốn ngủ bao lâu cứ ngủ, không thể nuốt lời được.

Chu Tự Hằng cũng không vội dậy làm gì, cậu suy nghĩ một lúc, quyết định

tiếp tục nằm ngắm hình ảnh Tiểu Nguyệt Lượng ôm đùi mình ngủ.

Càng nhìn thì trong lòng càng rối rắm.

Một mặt thì nghĩ chân mình dài ghê, trông thật cao lớn và mạnh mẽ, mặt khác lại cảm thấy vợ mình thật thấp bé.

Chu Tự Hằng rất đau lòng, cậu vò mái tóc rối của mình, cầm cái bình sữa ở đầu giường, uống một cách mãnh liệt trong sự sầu bi.

Cậu mυ'ŧ sữa chùn chụt, Minh Nguyệt cũng chẹp chẹp miệng theo, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát vào đùi cậu.

Mặt cô bé rất mềm mại, Chu Tự Hằng cảm thấy ngọt ngào như kẹo đường vậy.

Tiểu thiếu gia trừng to mắt, dừng động tác mυ'ŧ sữa lại, híp mắt suy nghĩ một lúc.

Thôi đi, vợ đáng yêu như thế, lùn thì kệ chứ, cậu còn không chê cười khi vợ bốn tuổi rồi vẫn còn dùng bỉm cơ mà, lùn một chút thì đã làm sao?

Chu Tự Hằng cậu thuộc tầng lớp đại ca cơ mà, sao có thể ghét bỏ cô vợ

yếu đuối của mình được? Nếu chuyện này mà bị truyền trên giang hồ thì

khó coi lắm.

Chu Tự Hằng tự an ủi mình như vậy, lại hớn hở tiếp tục uống cạn chai sữa.

Minh Nguyệt dụi hai mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy.

Thấy cô bé dậy, Chu Tự Hằng kiêu ngạo hất cằm nói ra quyết định của

mình: “Tiểu Nguyệt Lượng, anh xin lấy chim nhỏ của mình ra để đảm bảo,

rằng sau này anh tuyệt đối sẽ không chê em lùn đâu!”

Giọng của cậu có vẻ vang dội hơn bình thường, làm cho mấy chú chim đang phơi nắng bên ngoài cũng phải vỗ cánh bay đi.

Minh Nguyệt vẫn còn đang ngái ngủ nên mặt ngơ ngác không hiểu gì.

Tiểu thiếu gia ôm lấy mặt cô bé, bắt cô bé phải nhìn thẳng mình, bá đạo nói: “Này! Em có nghe thấy anh nói gì không đấy!”

Minh Nguyệt gật đầu, rồi lại lắc đầu, mắt to ngập nước, miệng chu lên,

đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ: “Chu Chu ca ca, chim nhỏ của anh bay đi rồi kìa! Sau này anh sẽ không còn chim nhỏ nữa rồi!”

Cô bé mới chui từ trong chăn ra, đầu tóc rối bù, bím tóc lỏng lẻo, dáng vẻ còn như đang muốn nấc, đáng thương cực kỳ.

Theo như bình thường thì Chu Tự Hằng sẽ dỗ dành cô bé, nhưng mà…

“Ai bảo em là chim nhỏ của anh bay đi rồi? Chim nhỏ của anh luôn luôn có nhé!” Chu Tự Hằng tức giận xù lông, tóc dựng đứng cả lên.

Minh Nguyệt ngậm ngón tay, giọt nước mắt to như hạt đậu đảo quanh hốc mắt, nấc một cái rồi hỏi: “Vậy chim nhỏ của anh đâu?”

Tiểu thiếu gia đang giương nanh múa vuốt bỗng dưng cứng đờ cả người, mặt đỏ bừng lên, lông mi run rẩy, cậu lấy chăn che kín người, giận dỗi lên

án: “Tiểu Nguyệt Lượng, em đùa bỡn lưu manh!”

Tiểu Nguyệt Lượng lập tức ợ lên: “Ợ ~”

Chu Tự Hằng vội vàng nhảy xuống giường, che mặt lại.

Cô bé này, đúng là…chẳng nữ tính gì hết!

*

Hôm nay Chủ Nhật, nhà trẻ được nghỉ, cô giúp việc đã làm xong bữa sáng thơm ngào ngạt rồi.

Tiểu thiếu gia xấu hổ quá, cứ đứng trong phòng mãi mới dám ra.

Vì bảo vệ chim nhỏ, hôm nay tiểu thiếu gia mặc tận ba lớp quần, áo lông dài, che chắn rất cẩn thận.

Chu Tự Hằng đã sáu tuổi, theo chính sách nuôi thả của Chu Xung, cậu bé

không cần ai dỗ đi ngủ cả, cũng không cần ai gọi dậy mỗi sáng, có thể tự mình chăm lo cho bản thân, biết tự lấp đầy cái bụng khi đói, sau đó dẫn một đám đàn em đi chinh chiến khắp nơi.Cô giúp việc trong nhà chủ yếu

chỉ đảm nhiệm mấy công việc nội trợ thôi.

Nhưng Minh Nguyệt thì khác, cô bé được Minh Đại Xuyên nuôi như một cô

công chúa, lúc nào cũng nũng nịu ngọt ngào, còn biết hôn người ta để cảm ơn nữa, các cô giúp việc thích lắm, luôn giúp cô bé thay mấy bộ váy

thật đẹp.

Lúc Chu Tự Hằng đi tới phòng ăn thì thấy Minh Nguyệt đang ngồi trên ghế

trẻ con, cằm dính vào bàn, mặt phụng phịu, hai mắt liếc trái liếc phải,

nét mặt tỏ ra rất bối rối.

Vừa bước vào thì cậu nghe thấy cô bé đang than vãn: “Tại sao lại có

nhiều đồ ăn ngon như vậy chứ? Tiểu Nguyệt Lượng phải làm sao đây? Muốn

ăn hết quá đi, nhưng lại sợ sẽ mập.”

Sự xấu hổ và giận dỗi của tiểu thiếu gia lập tức tan biến.

Cậu rất muốn cười trêu Minh Nguyệt nhưng đã nhịn xuống được, hất cằm

nói: “Ăn đi ăn đi, dù em có mập thì anh cũng sẽ không chê đâu.”

Sau đó cậu lại chắp hai tay ra sau, nói tiếp: “Thấy anh đối với em tốt không?!”

Bị người ta nghe thấy lời mình nói, Minh Nguyệt xấu hổ cúi đầu, chọc

chọc hai đầu ngón tay vào nhau, ngoan ngoãn đáp: “Cảm ơn anh.”

“Hừ.” Chu Tự Hằng muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi, chỉ vui vẻ hừ một cái.

Minh Nguyệt tuy nhỏ nhưng sức ăn lại không hề nhỏ, cô bé ăn ngon đến mức miệng bóng nhẫy, hết sạch một l*иg bánh bao hấp và một đống sủi cảo, ăn xong còn hạnh phúc ôm bụng bự thở dài thỏa mãn.

Chu Tự Hằng nhìn Minh Nguyệt, trong lòng ngứa ngáy lắm, cực kỳ muốn uống một hộp sữa ngay bây giờ, nhưng lại nghĩ nếu uống sữa trước mặt vợ thì

xấu hổ lắm, phải cố gắng kìm chế thôi.

Cậu lại nhìn cô bé, bỗng nghĩ ra một chuyện quan trọng.

“Ai buộc tóc cho em vậy?” Tiểu thiếu gia trợn mắt hỏi.

Minh Nguyệt hồn nhiên đáp: “Dì Lý ạ.”

Dì Lý đang quét nhà, nghe Minh Nguyệt nhắc đến mình thì vẫy tay với cô bé, Minh Nguyệt cũng cười rất đáng yêu đáp lại.

Việc này đã chọc đến tổ ong vò vẽ Chu Tự Hằng, cậu nổi giận đùng đùng

quát: “Không phải em đã nói sẽ để anh buộc tóc cho sao? Sao em lại không giữ lời vậy hả? Mau tháo ra cho anh!”

Chu Tự Hằng là người rất có nguyên tắc, luôn nói một không hai, tính

tình bướng bỉnh dễ nổi cáu, người giúp việc chẳng bao giờ dám chọc giận

cậu bé cả.

Minh Nguyệt bị Chu Tự Hằng dọa cho sợ chết khϊếp, cô bé rụt cổ lại, dùng đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn cậu nói: “Nhưng tóc em đang đẹp mà.”

Thật sự rất đẹp luôn ý! Dì giúp việc chải đầu công chúa cho mình, còn đeo vương miện nhỏ nữa, xinh lắm nha.

Chu Tự Hằng bị ánh mắt của cô bé làm cho mềm lòng, lập tức quay đầu đi

không nhìn nữa, cứng rắn nói: “Không được! Chính em đã nói là sẽ để anh

buộc tóc cho rồi, mà anh cũng đã hứa là sẽ chăm sóc em thật tốt, sao em

lại không tin anh?”

Nói xong, cậu tự cảm thấy rất ấm ức, môi bĩu ra cong tớn.

Minh Nguyệt nhìn mái tóc luôn không chịu nghe lời của Chu Tự Hằng, biết

là Chu Tự Hằng sẽ không buộc được tóc đẹp cho mình đâu, nhưng nghe cậu

nói xong thì cô bé lại tự thấy mình đã sai rồi, suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu đáp: “Thôi được rồi, để em tháo ra.”

Cô bé lại nhắc Chu Tự Hằng: “Chu Chu ca ca, anh có thể làm được đúng cái đầu như thế này không?”

Chu Tự Hằng liếc nhìn một cái, mạnh dạn gật đầu.

Minh Nguyệt hơi buồn, luyến tiếc gỡ mái tóc công chúa ra.

Chu Tự Hằng thấy cô bé lề mề thì lên tiếng thúc giục: “Nhanh lên nhanh

lên!” Sau đó còn gỡ cái vương miện nhỏ trên đầu cô bé xuống.

Chiếc vương miện lấp lánh xinh xắn, Chu Tự Hằng nhìn mà thầm nghĩ, thứ gì của Minh Nguyệt cũng thật đẹp.

Tóc của Minh Nguyệt rất dài, lúc xõa ra dài đến tận eo luôn.

Chu Tự Hằng phấn khởi mang gương đến, lại cầm theo lược và dây buộc tóc, xắn tay áo lên, thần thái rất nghiêm túc, như thể đang chuẩn bị đánh

nhau với ai vậy.

Minh Nguyệt thì lại không vui chút nào.

Tiểu thiếu gia bỗng cũng tự cảm thấy mình làm không đúng, đáng ra không

nên to tiếng với Minh Nguyệt mới phải, cậu cầm lược lên, nhẹ nhàng cẩn

thận chải tóc cho Minh Nguyệt, nói: “Em yên tâm đi, anh trai sẽ buộc tóc thật đẹp cho em, sau đó đeo vương miện vào rồi chơi trò anh hùng cứu

công chúa nhé!”

“Anh nói thật không đó?” Minh Nguyệt hỏi.

Chu Tự Hằng đưa ra lời thề son sắt: “Anh xin lấy…” Tí thì lỡ lời, cậu vội vã sửa lại: “Anh hứa!”

Ánh mắt của cậu rất kiên định, Minh Nguyệt lại hay dựa dẫm vào cậu từ

nhỏ rồi, nên tâm trạng cô bé trở nên tốt lên nhanh chóng, ngoan ngoãn

ngồi yên.

Trong phòng lúc này đang rất ấm áp, ánh mặt trời rực rỡ từ bên ngoài chiếu vào mái tóc của Minh Nguyệt, trông cực kỳ đẹp mắt.

Chu Tự Hằng lén ngửi tóc cô bé, thơm ngào ngạt.

Cậu thấy hơi xấu hổ, không biết là do sợ sẽ buộc tóc không đẹp, hay là vì đây là lần đầu tiên cậu chải tóc cho con gái nữa.

Chu Tự Hằng từ bé đến giờ chỉ giỏi đánh đấm thôi, bây giờ đối diện với

mái tóc đen dài của con gái, cậu thật sự thấy hơi khó xử.Tay của cậu

toàn dùng để bắn súng cao su, luyện công phu, cho nên mấy lần liền đều

kéo tóc Minh Nguyệt rất đau, khiến cho cô bé phải trừng mắt nhìn cậu.

Chu Tự Hằng ngượng ngùng lắm, cậu móc một cái kẹo sữa trong túi quần ra, bóc vỏ rồi đút vào miệng cô bé, tránh cho cô bé lại cằn nhằn.

Minh Nguyệt tập trung ăn kẹo, không cảm thấy đau nữa.

Chu Tự Hằng vừa nhớ lại kiểu đầu công chúa vừa chải tóc cho cô bé, tóc

Minh Nguyệt rất mềm, chẳng khô cứng như tóc cậu.Cậu lén nhìn Minh

Nguyệt, cô bé đang phồng má ngậm kẹo, vị ngọt làm cho cô bé thỏa mãn

nheo mắt lại.

Chu Tự Hằng lần đầu tiên buộc tóc cho con gái nên làm không tốt lắm, chỉ có một nửa số tóc được buộc lên, còn lại thì bị xõa tung xuống.

Minh Nguyệt ngẩng lên nhìn mình trong gương, thấy cái vương miện bị cài vẹo một bên thì buồn lắm, mếu máo ngậm ngón tay.

“Tiểu Nguyệt Lượng không xinh nữa rồi.” Minh Nguyệt nói, “Nhìn như con sư tử ý.”

Chu Tự Hằng tuy hơi xấu hổ nhưng vẫn miễn cưỡng nói: “Sao lại không xinh nữa? Em đừng nói linh tinh!” Cậu lại nhìn Minh Nguyệt, nói tiếp: “Làm

gì có con sư tử nào mập như vậy chứ!”

Minh Nguyệt nghe xong thì chỉ biết ấp úng không nói nên lời.

Chu Tự Hằng nói thật mà, cậu cảm thấy Minh Nguyệt để cái tóc rối xù này

trông rất xinh, còn xinh hơn tất cả những bạn trong lớp mẫu giáo của cậu nữa.

Cái dây buộc tóc của Minh Nguyệt sắp rơi xuống rồi.

Chu Tự Hằng lại tháo chun ra, một lần nữa chải lại tóc cho cô bé.

Vì đã có kinh nghiệm rồi nên lần này cậu đã buộc đẹp hơn một chút, chiếc vương miện cũng được đeo thẳng hơn, Minh Nguyệt cũng tạm hài lòng.

Chu Tự Hằng nói: “Em phải tin tưởng anh, anh nhất định sẽ buộc tóc thật đẹp cho em, sau này anh cũng sẽ luôn giúp em buộc tóc.”

Minh Nguyệt nhìn mình trong gương, xấu hổ mỉm cười, Chu Tự Hằng cũng vui lắm.

“Em xinh không?” Minh Nguyệt nhảy xuống khỏi ghế, cầm váy xoay tròn một vòng.

Chu Tự Hằng cố kìm nén nụ cười đắc ý, nhưng vẫn kiêu ngạo hất cằm đáp: “Xinh lắm!”

Cậu suy nghĩ một lát, quyết định sẽ nói thật lòng mình: “Xinh nhất từ

trước đến giờ luôn.” Mặc dù em rất hay đùa bỡn lưu manh với anh.

Minh Nguyệt nghe xong liền đi tới hôn Chu Tự Hằng một cái.