“Nhạc Huy, anh vẫn chưa ăn cơm mà, sao lại uống rượu luôn rồi, anh uống vậy dễ say lắm”.
“Hay là em gọi cho anh một phần bít tết trước, hay anh muốn ăn gì khác?”
Trần Ngọc Đình bước tới, ngồi ngay bên cạnh Nhạc Huy, nói với anh y như cách quan tâm hỏi han của bạn gái.
Nhạc Huy gượng cười, nói:
“Tới quán bar đương nhiên là uống rượu chứ ăn cơm làm gì, ăn cơm thì thà tới nhà hàng ăn luôn cho rồi”.
“Em đồng ý với anh tới uống rượu cùng anh không say không về mà”.
Trần Ngọc Đình nghe vậy cũng không khuyên nữa, cô ta biết chắc tâm trạng hôm nay của Nhạc Huy vô cùng tệ.
“Được thôi, vậy em uống cùng anh, uống đến khi anh không muốn uống thì thôi”.
Cô ta vội vàng rót một ly rượu Whisky cho mình, cạn ly với Nhạc Huy xong rồi uống trước.
“Cảm ơn em, nếu không anh cũng chẳng biết nên tìm ai tới uống cùng anh”.
Thấy Trần Ngọc Đình uống một hơi cạn sạch, Nhạc Huy cảm kích nói.
“Cảm ơn cái gì, chúng ta là bạn tốt mà”, Trần Ngọc Đình thản nhiên cười, cô ta hỏi: “Đúng rồi, hôm nay anh sao vậy, chắc không phải vô duyên vô cớ muốn chuốc say bản thân đâu nhỉ?”
Nhạc Huy thở dài một hơi, gượng cười nói:
“Liễu Nhược Hà sắp kết hôn rồi, là ngày mai, chắc em biết nhỉ?”
Trần Ngọc Đình thấy thế sắc mặt bỗng thay đổi, hơi chột dạ. Cô ta không ngờ Nhạc Huy lại biết tin Liễu Nhược Hà sắp kết hôn.
“Hả? Không phải chứ?”, Trần Ngọc Đình ra vẻ rất ngạc nhiên.
“Em là bạn thân của cô ấy, em không biết sao? Hơn nữa quan hệ giữa em và cô ấy tốt như vậy, chuyện lớn như này chắc cô ấy phải nói cho em chứ”, Nhạc Huy thắc mắc nhìn Trần Ngọc Đình.
Trần Ngọc Đình chột dạ nói:
“Gần đây em không chủ động liên lạc với Nhược Hà, Nhược Hà cũng không liên lạc với em. Nhưng điện thoại em hỏng rồi, cũng chẳng nhắn tin gọi điện thường xuyên. Có thể cậu ấy gọi điện cho em mà em không biết đó, hôm nay em mới đi đổi chiếc điện thoại khác”.
Nói xong cô ta lấy chiếc điện thoại mà cô ta mới mua để lên trên bàn trà.
Thật ra điện thoại của cô ta không hề bị hỏng, nhưng Liễu Nhược Hà có gửi tin nhắn mà cô ta không nhắn lại, nên đương nhiên cô ta phải mượn cớ để ứng phó với việc tại sao cô ta không trả lời tin nhắn, cũng không nói nội dung tin nhắn cho Nhạc Huy biết. Cho nên cô ta thay luôn cái khác, bịa một lời nói dối là hỏng điện thoại.
Nhạc Huy cũng không nghĩ nhiều, anh gượng cười nói:
“Anh không hiểu nổi tại sao mới ly hôn với anh chưa nổi một tháng mà cô ấy đã kết hôn cùng người đàn ông khác rồi”.
“Anh thừa nhận anh không có tiền đồ, hiện giờ anh vẫn không buông được cô ấy. Anh cố gắng để bản thân quên đi người con gái khiến anh đau khổ, nhưng khi tin tức cô ấy sắp kết hôn truyền tới tai bỗng chốc lại khiến anh hơi sụp đổ”.
Nhạc Huy đập mạnh ly rượu xuống đất, kích động nói:
“Cô ấy làm vậy là đang chà đạp lên tình cảm của anh! Anh thích cô ấy bao năm như thế, vậy mà lại không bằng nổi một tháng yêu nhau của cô ấy với người ta. Cô ấy đang vả vào mặt anh, vả vào mặt Nhạc Huy anh!”
Trần Ngọc Đình bị Nhạc Huy làm cho giật mình, vội vàng an ủi nói:
“Anh đừng nghĩ nhiều như thế, tại sao phải khiến bản thân buồn bã chỉ vì lỗi lầm của cậu ấy chứ? Hai người đã ly hôn rồi, cậu ấy muốn làm gì thì cũng chẳng liên quan tới anh nữa”.
“Chuyện qua rồi thì cứ để nó qua đi, anh có cuộc đời và tương lai tốt đẹp của anh, cậu ấy không đi cùng anh đi tới cuối chặng đường là tổn thất của cậu ấy”.
Vừa an ủi, Trần Ngọc Đình vừa cầm ly rượu mới rót đầy rượu cho Nhạc Huy.
Muốn xảy ra chuyện gì đó sau khi uống say thì trước tiên phải uống say đã.
“Em nói đúng, cho nên anh không đi tìm cô ấy, không tới chất vấn cô ấy”, Nhạc Huy gượng cười nói: “Vì thế anh gọi em tới, anh biết em sẽ khuyên bảo anh, sẽ uống cùng anh tới lúc say”.
“Hai ngày nay anh cũng nghĩ quẩn suốt, đợi sau khi anh nghĩ thông rồi, anh sẽ không dây dưa chuyện này nữa”.
“Cảm ơn em, Ngọc Đình!”
Anh nhấc ly rượu lên, cạn ly với Trần Ngọc Đình rồi lại uống cạn một hơi.
Hai người ở trong phòng VIP xa hoa lộng lẫy uống rượu say sưa với nhau, quên hết mọi ưu phiền, chỉ tập trung mượn rượu giải sầu.
Uống mãi uống mãi, đã uống hết một nửa số rượu trên bàn.
Trần Ngọc Đình hơi nể phục tửu lượng của Nhạc Huy, thậm chí còn sợ hãi trước tửu lượng của anh. Cô ta không biết hồi Nhạc Huy mười mấy tuổi anh đã uống rượu cùng với ông nội của anh rồi, sớm đã thuộc mức nửa của thần rượu rồi.
Nhưng Trần Ngọc Đình không dám uống nhiều như Nhạc Huy, nếu cô ta uống nhiều như thế thì chắc chắn cuối cùng sẽ say tới mức bất tỉnh nhân sự.
Cho nên nhân lúc Nhạc Huy không để ý, lúc thì cô ta nhấp một ngụm nho nhỏ, lúc thì đổ rượu vào thùng rác.
Cô ta luôn giữ cho bản thân ở mức tỉnh táo, có thể say, nhưng không được say gục ra đó.
Uống mãi tới mười giờ tối, cuối cùng Nhạc Huy cũng đã uống say rồi, say đến mức bước đi có hơi loạng choạng. Thấy đống chai rượu trên mặt đất, Trần Ngọc Đình không khỏi ngứa ngáy da đầu.
“Nhạc Huy, anh vẫn ổn chứ…”, cô ta thử hỏi han.
“Được! Anh vẫn ổn, anh sẽ không nhớ cô ấy nữa, anh sẽ không nhớ người phụ nữ đó nữa!”, cả người Nhạc Huy nồng nặc mùi rượu, mắt mơ màng hét lớn lên.
Trần Ngọc Đình thấy thế biết ngay Nhạc Huy đã uống say rồi. Tửu lượng của Nhạc Huy này đúng là khiến người ta phải kinh ngạc, uống nhiều vậy rồi mà vẫn không mất đi ý thức.
Lúc anh định rót rượu uống, Trần Ngọc Đình kéo lấy anh, khuyên nhủ:
“Nhạc Huy, đừng uống nữa, không thể uống nữa. Nếu anh muốn uống thì để lần sau chúng ta tới uống tiếp”.
Trần Ngọc Đình dìu Nhạc Huy dậy, đưa anh rời khỏi quán bar, ra ngoài cửa quán bar bắt một chiếc xe taxi.
“Bác tài, cho chúng tôi tới khách sạn gần nhất!”
Sau khi lên xe, Trần Ngọc Đình nói với tài xế.
Bác tài xế đó là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mấy tuổi, thấy cảnh tượng đó ông ta bỗng cười:
“Được, tôi hiểu”.
“Cô gái, ra ngoài thuê phòng với bạn trai à? Trông hai người uống say bí tỉ kìa”.
Nhạc Huy vùi đầu như thể đang ngủ. Mặt Trần Ngọc Đình ửng hồng, hơi ghét khuôn mặt của người tài xế, không trả lời.
Bác tài xế tự cảm thấy mất mặt nên cũng không bắt chuyện với Trần Ngọc Đình nữa.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng người lớn, Trần Ngọc Đình vội vàng nói với bác tài xế đó:
“Bác tài, phiền bác dừng lại chút!”
Bác tài xế liếc nhìn cửa hàng người lớn đó, ngầm hiểu rồi dừng xe lại, nói nhỏ:
“Đám thanh niên mấy đứa đúng là biết chơi…”
Trần Ngọc Đình thấy Nhạc Huy vẫn vùi đầu, cô ta nói với anh:
“Nhạc Huy, anh đợi em chút, em đi vệ sinh”.
Thấy Nhạc Huy không đáp lại, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm. Rón ra rón rén xuống xe, chạy vào cửa hàng người lớn như là kẻ ăn trộm.
“Ông chủ, có… có cái loại… thuốc đó không?”
Trần Ngọc Đình ngại đỏ bừng mặt, bất chấp hỏi.
Ông chủ vừa nhìn đã biết cô ta là một người con gái xinh đẹp, bỗng chốc cũng bị sững sờ, mắt sáng lên:
“Có, có chứ! Ý cô em là thuốc Viagra* đúng không?”(*Viagra: Là thuốc điều trị chức năng tìиɧ ɖu͙© của nam giới).
Trần Ngọc Đình lắc đầu liên tục, nôn nóng nói:
“Không, là… là thuốc kí©ɧ ɖụ© đó…”
Ông chủ nghe vậy bỗng hiểu ra, ha ha cười nói:
“Tôi biết rồi, ý cô là cái này đúng không?”
Ông ta vội vàng lấy một hộp gì đó ở trong tủ ra, nói:
“Đây là loại thuốc kí©ɧ ɖụ© mới nhất trong năm nay, chỉ cần mở nắp ra, mùi hương bên trong sẽ tỏa khắp phòng. Thành phần trong hộp này có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoóc-môn, loại thuốc này là loại thuốc bán chạy nhất trong năm nay. Tôi giảm giá cho cô, chỉ bán cho cô với giá tám trăm linh tám tệ, được chứ?”
Trần Ngọc Đình vội vàng cầm lấy thuốc, tìm lấy một nghìn tệ trong ví rồi vứt cho ông chủ.
“Cảm ơn ông, ông chủ!”
Cô ta nhét hộp thuốc vào trong túi rồi chạy đi.
Ông chủ nhìn bóng hình quyến rũ của Trần Ngọc Đình, tay cầm một nghìn tệ, mặt cười rộ lên, nói thầm:
“Xem ra con gái càng xinh thì lại càng điên cuồng táo bạo…”
“Hi hi!”