Lung Văn Song Bức Ngọc

Chương 20

Vừa nãy tôi đã kiểm tra qua, tám cỗ thi thể, không có lấy một cái còn sống… Chẳng lẽ, bởi tay tôi chạm qua chạm lại mà bọn chúng liền… thi biến?

Suy nghĩ này nhất thời xoẹt qua đầu óc của tôi, tôi lập tức ném hỏa chiết tử trong tay đi, đồng thời hung hăng rụt chân phải về phía sau. Không ngờ chân tôi thế mà lại có thể dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của bàn tay nọ.

“Nóng quá…” Một thanh âm rất khẽ vang lên, rất chậm, rất yếu ớt.

Tôi sửng sốt một hồi, thấy cây hỏa chiết tử vẫn còn hừng hực cháy trên mặt đất, lại vội vàng đi tới nhặt lên, cẩn thận soi xuống dưới chân… Là một người. Người nọ đích thực là một trong tám cỗ thi thể kia, nhưng hiện tại anh ta đã hé mắt nhìn tôi, rõ ràng là còn sống.

Anh ta chỉ chỉ vào cây hỏa chiết tử trên tay tôi, nói, “Nóng, đừng ném bậy…”

Tôi vội vàng gỡ mặt nạ phòng độc xuống, đỡ người nọ lên. Anh ta hình như ngồi không nổi, toàn thân mềm nhũn mà cũng lạnh đến dọa người.

“Anh, anh có sao không? Bị thương ở đâu?” Kỳ thực, trong hoàn cảnh hiện tại gặp được một người sống, tôi cao hứng vô cùng. Mặc dù nhân tâm nhiều khi còn tàn ác hơn ma quỷ, thế nhưng dù sao thì cũng là cùng chủng tộc, ít nhất có thể trao đổi thương lượng đi…

Anh ta lắc đầu, nói, “Không bị thương, cậu là ai?”

“Ách…” Tôi gãi đầu, bất đắc dĩ nói một câu, “Cũng là người trong nghề thôi, ha ha…”

Người kia ngẩng đầu nhìn tôi một cái, trong mắt lộ ra ý cười châm biếm, thế nhưng vẫn gật đầu, “Lạnh quá, cậu không phải có mồi lửa sao? Nhóm một đống lửa lên đi.”

Trong lòng tôi thầm nghĩ, tên khốn nhà anh là đang làm khó tôi sao, chu dù tôi có mồi lửa, nhưng phải tìm củi ở đâu để mà đốt đây?

Chẳng ngờ, anh ta tựa hồ như hiểu tôi đang suy nghĩ cái gì, vươn tay chỉ vào mất thi thể của đám đồng bọn.

Tôi ngu cả người, tức thì đứng bật dậy, khiến cho anh ta mất đi chỗ dựa lại ngã ngửa ra sau.

“Anh! Anh sao có thể châm lửa thiêu bọn họ!” Tôi ảo não, cũng quá đáng quá rồi! Bọn họ dù sao cũng là đồng bọn của anh ta đi?! Khó khăn một chút cũng thôi, lại còn muốn đốt bọn họ để sưởi ấm?!

Người đàn ông kia ném cho tôi một ánh mắt khinh thường, “Nghĩ cái gì vậy? Trong ba lô của bọn họ có quần áo, lấy ra mà đốt.”

Quần áo tất nhiên không thể cháy lâu dài, thế nhưng nhóm lên một ngọn lửa để sưởi ấm tạm thời cũng không khó. Hơn nữa, đám người này hình như rất sợ lạnh, cho nên quần áo mang theo đều là đồ đông cực dày, gộp tất cả quần áo của bảy người kia lại, xem như cũng đủ.

Kỳ thực tôi muốn đổi một bộ quần áo khác, thế nhưng cảm thấy kích cỡ cũng không vừa, chỉ đành tiếp tục ngồi một bên mà hong khô quần áo ướt sũng trên người mình thôi.

Nhờ vào ánh sáng của đống lửa, tôi quan sát người đàn ông đang ngồi bên cạnh. Có lẽ là vì lúc trước mới trúng một đòn trí mạng, cho nên hiện tại sắc mặt của anh ta vẫn trắng bệch đến dọa người. Tóc của anh ta rất dài, buông thẳng xuống tận xương vai, mà khuôn mặt thoáng ẩn thoáng hiện bên dưới mái tóc ấy thoạt nhìn cũng khá là thanh tú, ước chừng xấp xỉ tuổi tôi. Nhưng người này khi vừa tỉnh dậy, câu nói đầu tiên chính là bảo tôi đừng ném lửa linh tinh… e rằng tư duy cũng chẳng giống người thường đâu…

“Sao chỉ có một mình cậu?” Khi tôi còn đang ngẩn người suy nghĩ, anh ta bất chợt lên tiếng hỏi một câu như vậy.

Tôi sửng sốt, lập tức nhớ lại tình cảnh của mình lúc trước, “… À, tôi bị tác khỏi nhóm của mình.”

“Cậu tới đây là vì nửa miếng Lung văn song bức ngọc kia?” Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt dưới tia lửa bập bùng thoáng có chút gì lơ mơ bất định.

Tôi khựng người một chút. Tuy rằng giờ phút này hai chúng tôi đều là đơn thân độc mã ở nơi đây, nhưng người này thoạt nhìn cũng không giống người dễ bị người ta lừa gạt. Hơn nữa, vào thời điểm này, nói dối cũng không có tác dụng gì, cho nên tôi dứt khoát gật đầu.

Người đàn ông kia khẽ cười một tiếng, nhún vai tựa hồ cũng không quá lưu tâm tới đáp án của tôi.

Tôi có chút bực bội, chẳng lẽ anh ta hạ đấu lại không phải vì nửa khối ngọc kia hay sao? Còn có, người này thật là quái dị, tất cả đồng bọn của anh ta đều chết sạch, thế mà anh ta ngay cả một tia đau thương hay sợ hãi cũng đều không có.

Tôi nghe những tiếng lách tách phát ra từ đống quần áo đang hừng hực bốc cháy, lại nhìn mấy cái thi thể xung quanh, như thế nào cũng cảm thấy cần phải nói gì đó cho bầu không khí quỷ dị này giảm đi một chút, “Tôi tên là Ngô Tà, phải gọi anh như thế nào đây?”

Người đàn ông kia hiển nhiên không ngờ tôi sẽ hỏi tên anh ta, chính là ngẩng đầu quan sát tôi một chút, sau đó gượng cười, “Tôi họ Long, tên là Phúc Vũ.”

… Người này nói chuyện sao lại nho nhã đến vậy? Tôi nghe mà toàn thân cảm thấy không được tự nhiên.

“Vậy, anh Long, anh có biết tình huống bên trong ngôi mộ này rốt cuộc là như thế nào không? Tôi lần mò nửa ngày cũng không tìm được cửa ra.”

Vốn dĩ chỉ là không biết nói chuyện gì, cũng không trông chờ anh ta có thể nói cái gì cho tôi biết cho nên mới hỏi đại một câu. Thế nhưng chẳng ngờ, người đàn ông nọ lại gật đầu, tùy tiện nhặt lên hòn đá nhỏ, vẽ vẽ vài đường lên trên mặt đất.

“Đây là phòng chủ mộ, ở chính giữa đặt quan tài, là nơi linh khí của toàn mạch núi này hội tụ.” Vừa nói anh ta vừa vẽ một khối lập phương, đại diện cho gian mộ thất chính. “Phía Tây Bắc, Đông Bắc, Tây Nam và Đông Nam của gian mộ thất chính có bốn gian phòng bát giác, nơi đó là cơ quan bẫy rập, một khi đi vào thì tám, chín phần mười là không thể ra được.”

Tôi gật mạnh đầu, tự nhiên liên tưởng đến động tác đũa giỡn đặc biệt ‘đẹp trai’ của tên Hắc Nhãn Kính ngu ngốc kia.

Người đàn ông nọ mỉm cười, ở hướng Đông Bắc, Tây Bắc, Đông Nam và Tây Nam liên tục vẽ bốn hình vuông nhỏ, sau đó ở bốn góc của mấy hình vuông kia đánh dấu một đường ngang.

Trong lòng tôi âm thầm để ý, có lẽ là trước đó chúng tôi đã suy đoán đúng, khối Lung văn song bức ngọc kia quả nhiên là bảo vật trấn mộ.

Long Phúc Vũ cần hòn đá nhỏ nhỉ vào đường ngang ở phía đông, nói, “Nửa khối Lung văn song bức ngọc còn lại chính là nằm ở chỗ này.”

Tôi trầm mặc một hồi lâu, lại nói, “Thoạt nhìn muốn lấy được khối ngọc này thực… dễ.”

Long Phúc Vũ xấu xa cười, sắc mặt trắng bệnh ban đầu cũng vì nụ cười này loáng thoáng có thêm vài phần sinh khí. “Cậu muốn khối ngọc kia làm gì?”

“Không phải là tôi muốn.” Tôi đáp lại một câu như thế. Mà quả thực, tôi cũng chẳng hề có hứng thú với miếng ngọc này, lần này hạ đấu, chẳng qua là muốn đánh cuộc với Muộn Du Bình một phen mà thôi.

“Hừ.” Long Phúc Vũ khẽ hừ một tiếng, thanh âm không lớn, thế nhưng tôi lại nghe được thực rõ ràng.

Tôi biết anh ta không tin tôi, nhưng lời tôi nói chính là sự thật.

Hai chúng tôi không tiếp tục tán gẫu với nhau nữa, xung quanh nhất thời một mảnh tĩnh lặng bao chùm. Ngay sau đó một hồi thanh âm ‘lạch cạch’ từ đâu truyền đến, giống như có cái gì đó đang lồm cồm bò trên mặt đất vậy. Mà thanh âm này khiến cho tôi cảm thấy có chút quen tai, hình như đã từng nghe thấy ở đâu rồi thì phải.

Tôi ngẩn ra, sau đó đứng bật dậy, rút một thanh đao nhỏ ở trong túi tranh bị ra. Nhưng mà cái gì cũng không hề nhìn thấy… xung quanh cũng không xuất hiện thêm bất cứ vật thể lạ gì… Đúng, không xuất hiện thêm bất cứ cái gì, thế nhưng… lại thiếu đi một cái gì đó.

Tôi trừng lớn con mắt, đếm lại một lượt đống thi thể ở xung quanh, đếm lại một lần nữa, rồi lại đếm lại một lần nữa… sáu cái… ngoại trừ Long Phúc Vũ còn chưa chết đang ngồi bên cạnh, đích thực là thiếu đi một cỗ thi thể.

Lòng tôi vù vù thổi lên một trận gió lạnh, trước đó tôi đã cảm thấy bãi đất này có cái gì đó là lạ, hiện tại sau khi nghe Long Phúc Vũ ba hoa mấy câu lại quên mất trọng tâm, cư nhiên lại đi nổi lửa mà nghỉ ngơi ở chỗ này!

Phải lập tức rời khỏi đây! Tôi đứng dậy, chuẩn bị nói một tiếng với Long Phúc Vũ, chẳng ngờ tên kia cư nhiên gãi đầu, ngáp một cái, rồi nói, “Ai nha~ Tôi quên mất, nơi này là sào huyệt của Huyết thi bức

(bức = dơi).”

Tôi phát ngốc rồi. Huyết thi bức mà anh ta nói tới, xem ra tám, chín phần mười chính là đám dơi khổng lồ ăn thịt kia đi. Nhưng là, anh ta lại nói nơi này là ‘sào huyệt’ của bọn chúng?!

“May là vừa nãy châm lửa, nếu không thì chẳng biết sẽ phát sinh loại chuyện gì đâu.” Long Phúc Vũ đứng lên, vỗ bụi đất bám trên quần áo, “Nhưng đống lửa nãy cũng sắp cháy hết rồi, xem ra khó lòng chạy thoát được.”



Anh ta rốt cuộc là đang nói cái gì? Cái gì mà khó lòng chạy thoát… Trong lòng tôi âm thầm kinh hãi, đảo mắt nhìn khắp xung quanh một lượt. Chẳng biết từ lúc nào, trên vách tường xung quanh chỗ chúng tôi, trên những mỏm đá nhô lên khỏi mặt nước, thậm chí trên cả những cây chông xuyên ra khỏi bức vách kia, đã treo đầy những vật thể đen xì nào đó… Khắp từ trên xuống dưới, bốn phía xunh quanh đều chi chít dơi ăn thịt!

Lần này chết chắc rồi! Tôi nhìn đống lửa đã không còn duy trì được bao lâu nữa, lại nhìn cảnh tượng đáng sợ xung quanh, thầm nghĩ, những con dơi này, chung quy là vẫn sợ lửa. Nhưng mà lửa hiện tại đã yếu đi rất nhiều, cho nên nhiều con đã bắt đầu giương cánh, chỉ chờ cơ hội lửa tắt để bay lên.

Mà Long Phúc Vũ kia, không biết có phải bởi vì đã từng trải qua một hồi chết hụt, cho nên vẻ mặt trì độn vô cùng, giống như chẳng hề quan tâm đến tính mạng của mình, cứ như thằng ngốc đứng lặng một bên quan sát, ra vẻ tìm kiếm một cái gì đó.

“Anh làm cái gì đấy?” Tôi gắt giọng hỏi, thần kinh lúc này đã căng thẳng đến cực hạn rồi.

“Trong hành trang của người ở bên cạnh cậu có súng và đạn.” Anh ta đáp một câu chẳng liên quan như thế.

Vào lúc này súng có tác dụng cái rắm gì, còn không phải vẫn chết như thường sao! Trong lòng tôi thầm mắng, thế nhưng vẫn lặng lẽ dịch chuyển đến cỗ thi thể bên cạnh, gỡ lấy balo của người nọ kéo về đây.

Trong ba lô có rất nhiều đồ hỗn tạp, tôi lấy ra được hai quả pháo sáng, còn có một cây súng lục và một băng đạn. Khẩu súng đất của tôi bởi vì lúc trước chạy như điên trong hàng lang cùng với Muộn Du Bình mà chẳng biết đã ném đi đằng nào rồi. Bất quá khẩu súng lục này tuy rằng lực sát thương không mạnh bằng súng đất, nhưng lại cơ động và thuận tay hơn.

Tôi thở dài, dựa vào mấy thứ trên tay hiện tại, cũng chẳng chống đỡ được bao lâu. Nhìn đống lửa mỗi lúc một yếu dần, lại cảm nhận được vết thương đang âm ỷ đau nhức trên lưng, thầm nghĩ lần này lại không thể tránh khỏi một hồi dày vò da thịt rồi. Súng này, tên Long Phúc Vũ kia là ý bảo tôi dùng để tự sát có phải không?

Ngay thời khắc lằn ranh của sống chết, Long Phúc Vũ kia đột nhiên cười nhẹ một tiếng, “Hắc, thật sự là có.”

Không đợi tôi lên tiếng hỏi có cái gì, đã thấy phía trên vách đá bất chợt nhô ra một cọc chông đá nhọn hoắt. Tôi hoảng sợ vội vã tránh ra. Mà phía trên cái chông to bự này, cư nhiên xuất hiện một lỗ thông gió tối đen như mực. Lỗ thông gió này to gấp đôi cái lỗ mà tôi cùng Hắc Nhãn Kính và A Qua đã bò qua lúc trước, xem ra chỉ cần cong người là có thể thuận lợi di chuyển ở bên trong.

Trong nháy mắt tôi hiểu được, vừa rồi tên này ngẩn người tìm tìm kiếm kiếm chính là tìm chỗ để khởi động cơ quan. Nhưng là cũng không để tôi có thời gian kịp suy nghĩ nhiều, đống lửa đã sắp tắt ngúm rồi.

Thời khắc cuối ngay khi ánh lửa biến mất, tôi nghe thấy vô số tiếng vỗ cánh ở xung quanh. Con Huyết thi bức ở gần chúng tôi nhất tức tốc lao tới, tôi cắn răng một cái, giơ súng đánh rụng vóng vuốt của loại súc vật vừa mới chạm đến chóp mũi tôi.

“Anh đang làm cái gì đó, chạy mau đi!” Tôi thấy Long Phúc Vũ kia vẫn còn ngây ngốc nhìn cửa động mà không chạy, nhất thời nổi nóng, người này, chẳng lẽ không biết là tôi đang yểm trợ cho anh ta hay sao?

Chẳng ngờ tên kia thế nhưng quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi một cái, vẫn tiếp tục ngẩn người không hề nhúc nhích.

Lập tức một con dơi lao tới định tấn công vào lưng của anh ta. Tôi hoảng hốt, tức tốc nã đạn vào con dơi kia, nhưng là kỹ thuật bắt súng của tôi không thể sánh bằng bọn Phan Tử, cho nên con dơi kia chỉ bị kinh hách một chút, vỗ cánh bỏ đi chứ không chết.

Nhưng bộ dạng hiện tại của tôi có quá nhiều sơ hở, vì thế, má và vai phải lập tức bị trúng một trảo của đám súc sinh, cảm giác đau rát theo đó mãnh liệt lan tràn. Thật không thể hiểu tên đần độn kia đang nghĩ cái gì, cứ ở đây bắn đạn chúng tôi cơ bản là không thể thoát được! Cắn răng một cái, tôi nhét khẩu súng vào trong người sau đó quay lại kéo theo tên ngốc kia tức tốc chạy vào lỗ thông gió.

Tôi cảm thấy tay của tên kia cứng đờ, nhưng cũng không giãy dụa thoát khỏi tay tôi, vì thế tôi trực tiếp lôi anh ta chạy vào lỗ thông gió. Trong thời khắc này, trên thân thể tôi để lộ ra không biết bao nhiêu sơ hở chết người, thế nhưng nếu như một người đã lâu vào bước đường cùng mà nổi cơn điên thì cũng chẳng còn quan tâm đến bất cứ một cái gì cả.

Tôi một tay che mặt, một tay lôi kéo cổ tay của tên ngốc kia, dùng tất cả sức lực của mình mà chạy như điên như dại. Tiếng vỗ cánh không ngừng vang lên bên tai, lúc này đây, tôi bất chợt nhớ đến Muộn Du Bình. Hiện tại tôi mới biết kéo theo một người bỏ chạy trối chết có bao nhiêu vất vả. Thì ra lúc trước anh ta cũng tổn hao tâm sức để kéo tôi bỏ chạy như thế này, một đường che chở cho tôi. Đối với anh ta mà nói, tôi thực sự là một gánh nặng…

Nghĩ như thế, tôi không khỏi cảm thấy sống mũi cay cay, nhưng nhịp bước dưới chân lại càng nhanh càng mạnh.

— Tiểu ca sẽ không cảm thấy cậu là gánh nặng của anh ta đâu —