Nguyện Anh Được Bình An Vui Vẻ

Chương 9: No. 09

Editor: Linh Ngọc

Em gái An người luôn duy trì làn da xinh đẹp, lần này ngủ rất sâu, khi tỉnh dậy đã là buổi chiều gần năm giờ, cô dụi mắt vén chăn ra ngồi dậy, mơ hồ một lát mới nhớ hình như hôm nay Trần Nghiên và Chu Húc đến nhà.

Bây giờ trong phòng rất yên tĩnh, cô mang dép ra khỏi phòng, đúng là trong nhà không có người nào, nhưng cái bàn nhỏ trong phòng khách được bày vài dĩa nhỏ, trên từng dĩa đều bọc túi thực phẩm màu trắng, cô đi qua vén lên nhìn một cái, bên trong là sườn chua ngọt.

An Dịch cũng không để ý, trực tiếp lấy tay ngắt một miếng bỏ vào miệng, lúc liếʍ ngón tay, thấy một mảnh giấy nhỏ màu hồng nhạt bị ép dưới chiếc dĩa, cầm lên nhìn một chút, là tờ giấy Trần Nghiên để lại: Thấy cậu ngủ giống như heo, không đành lòng kêu cậu, tớ và Chu Húc còn có việc phải đi trước, cậu thức dậy nhớ phải hâm đồ ăn cho nóng, mặc dù được mua ở tiệm cơm, nhưng đây là tấm lòng của người chị em này ~ ps: Tại phòng bếp có chút đồ ăn vặt bánh ngọt, khi cậu đói bụng thì nhớ ăn, đừng ăn bánh bao nữa! ╰_╯

Cầm trong tay tờ giấy, em gái An đi vào phòng bếp, mở hai túi trắng có logo của trung tâm mua sắm Kim Bác ra, thấy bên trong là các loại bánh mì khô, bánh ngọt, bánh quy, còn có hộp trứng hộp vịt muối làm sẵn, hai hộp sữa tươi tinh khiết, một hộp táo đỏ sữa chua, một hộp xúc xích, ngoài ra còn có gà ác được làm sẵn.

An Dịch thấy nhiều đồ như vậy, giật mình, bất đắc dĩ cong khóe miệng một cái.

Cô không có lười biếng, hâm năm món ăn một món canh trên bàn cho nóng thật đàng hoàng, ngồi trên ghế yên lặng ăn, lúc ăn cũng không quên gửi tin nhắn tỏ ý cảm ơn đến hai vị chăm sóc bạn bè thật tốt này.

Chu Húc trả lời tin nhắn trước, nói lúc này có việc buổi tối sẽ điện cô, Trần Nghiên thì trực tiếp điện thoại gọi cô, hỏi cô nghỉ ngơi thế nào, thân thể có chỗ nào không thoải mái, An Dịch nói thân thể cô rất khỏe mạnh, Trần Nghiên lại dạy dỗ cô, "Cậu đó, đừng có liều mạng như thế nữa, thân thể chịu đựng không nổi bị bệnh, tiêm thuốc lại phải mất tiền, việc này chính là vô một ra một, bản thân cậu tự tính lại đi rốt cuộc ai có lợi?"

An Dịch biết Trần Nghiên có chút hơi lải nhải, cho nên cô ấy nói gì bản thân liền theo cô ấy nói chuẩn rồi không sai, quả nhiên, em gái Trần thấy thái độ bạn mình không tệ, cũng không thèm dài dòng nữa, ngược lại hỏi, "Ăn đồ ăn chưa? Nhớ kỹ phải hâm lại đó, trời lạnh như vậy, phải chú ý chăm sóc bản thân."

...

Chiều hôm sau, Chu Húc và Trần Nghiên lại lần nữa ghé chơi. Tối hôm qua ba người đã hẹn hôm nay cùng nhau ăn cơm, tài nấu nướng của An Dịch rất được, hôm nay cô làm đầu bếp, Chu Húc và Trần Nghiên phụ trách mua thức ăn.

Hôm nay khí sắc An Dịch tốt hơn nhiều, chí ít không trắng bệch dọa người thảm như hôm qua. Trần Nghiên và Chu Húc thấy cũng yên tâm, ba người tụ họp ở phòng khách cùng nhặt rau, trò chuyện tình hình gần đây, thỉnh thoảng lại nói đôi câu đùa giỡn, vô tư giống như được trở lại sân trường vậy. Nghe thấy Trần Nghiên đang yêu đương, Chu Húc ngạc nhiên, "Cậu như vậy cũng có người tìm đến sao... Hey, đau quá đau quá!

"Ai kêu miệng chó của cậu nói bậy bạ!" Trần Nghiên vặn lỗ tai trái Chu Húc ba cái, bên phải ba cái, hừ hừ, "Kêu chị."

"Chị, chị, cậu là chị của tớ, buông tay, mau buông tay đi."

Trần Nghiên hừ một tiếng, buông lỏng tay, vẻ mặt Chu Húc đau khổ xoa lỗ tai, trong miệng lầm bầm, "Cậu nói xem sao cậu vẫn bạo lực như vậy chứ, cẩn thận coi chừng hù người ta chạy mất, đến lúc đó không có chỗ khóc."

Trần Nghiên lại liếc mắc nhìn, không thèm phản ứng với cậu ta. Thấy An Dịch vẫn giống như trước đây yên lặng nhìn bọn họ cãi nhau, cũng không can dự, mặc dù vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng cũng khiến cho người khác cảm thấy ấm áp, có loại vẻ đẹp tĩnh lặng, Trần Nghiên nhịn không được ôm vai người đẹp, thân thiết nói bên tai cô: "Cô tớ có giới thiệu, người nọ là bác sĩ, lớn hơn tớ ba tuổi, là người vô cùng tốt, gần đây anh ấy đi Bắc Kinh giao lưu học tập, không có đến Vũ Lăng, chờ sau này tớ giới thiệu cho các người quen biết nhau."

An Dịch cũng kéo cậu ấy một chút, "Cậu thích là được rồi."

Chu Húc thấy hai người này không coi ai ra gì "biểu hiện ân ái" có chút ghen tị nói, "Ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì, người không biết còn tưởng rằng hai người là một đôi."

Thấy Trần Nghiên bắt đầu vén tay áo, Chu Húc đành chịu, "Được được, coi là tớ lắm miệng. Đúng rồi, gần đây điện thoại của Lâm Kha gọi không được, cậu ấy lại đổi số sao?"

Lâm Kha cũng là một thành viên trong tập thể của bọn họ, sinh ra ở Vũ Lăng là người địa phương, bây giờ chạy đến Bắc Kinh phiêu dạt. Cô gái đó mới thật sự mạnh mẽ, vén tay áo lên là dám đánh nhau với đàn ông, là nữ hán tử thích hợp chiến đấu. Ngoài ra An Dịch, Chu Húc là quan hệ tốt nhất với cậu ấy, trước đây Chu Húc và Lâm Kha kém một chút nữa là thành đôi, đáng tiếc có duyên vô phận, đã bị chặn lại, Chu Húc thành Tiểu Bạch đáng thương.

Nhưng mà tuy rằng hai người không phải là một đôi, nhưng quan hệ cũng không trở nên tồi tệ, vẫn duy trì tình bạn trở lên nhưng không đến tình yêu.

An Dịch lắc đầu nói không biết, "Tuần trước chúng tớ còn nói chuyện điện thoại," vừa nói vừa nhìn Trần Nghiên, Trần Nghiên nhún vai, "Tớ và cậu ấy không liên lạc nhiều, cậu cũng biết, từ khi cậu ấy ở cùng với Sở Mẫn quan hệ chúng tớ rất bế tắc."

Sở Mẫn chính là kẻ đã ngăn chặn Chu Húc, trước kia là nam thần của Trần Nhiên, cô ấy theo đuổi một thời gian, đáng tiếng cuối cùng bạn thân lại trở thành người nhà của nam thần.

Nhắc tới cũng rất cẩu huyết.

Vùng xung quanh lông mày Chu Húc cau lại, có chút lo lắng nói, "Sẽ không xãy ra chuyện gì đó chứ, điện thoại không gọi được, máy tính cũng không trả lời, QQ cũng không đăng nhập."

Trần Nghiên tức giận, "Có Sở Mẫn bên cạnh, một người ngoài như cậu buồn lo vô cớ cái rắm gì chứ!"

Chu Húc trừng mắt cậu ấy, "Cậu đó quá nhẫn tâm cũng đã có tình mới rồi, còn có ý tứ gì với tình cũ nữa chứ?"

Trần Nghiên nghe xong rất không vui, thấy hai người muốn cãi nhau, An Dịch đành phải đứng lên hòa giải, "Được rồi, yên lặng một chút đi, nhặt rau nhanh lên một chút, hai người không đối bụng nhưng tớ đói!" Rồi nói với Chu Húc, "Lâm Kha có người nhà có bạn trai, nhìn lại một chút đi, nếu thật sự không ổn, đến lúc đó đến nhà cậu ấy tìm chú với dì hỏi một cái!"

Đề tài này đến đây chấm hết, sau đó ba người cũng không nhắc lại, chờ ăn cơm xong, ba người lại tán dóc một hồi, Chu Húc và Trần Nghiên mới tạm biệt đi về.

Qua hai ngày, An Dịch không quá bận rộn về đơn đặt hàng như vậy nữa, trưa nay, cô đã dành một chút thời gian mua một số sản phẩm bảo vệ sức khỏe chạy đến bệnh viện hỏi thăm lão phật gia nhà Chu Húc.

Kì trước cô từ quê trở về Vũ Lăng, ngày hôm sau đã đến thăm một lần rồi, khoảng năm sáu ngày mà dì ấy cũng chưa xuất viện, cô cảm thấy mình cần phải tới thăm lần nữa.

Chu Húc phải đi làm cũng không cần cậu ta hộ tống, An Dịch rất thân với mẹ Chu, vốn Trần Nghiên cũng muốn đến, nhưng ngày mai là hôn lễ chị họ của cậu ấy, cậu ấy là phù dâu, không đi được.

Bệnh viện khá xa chỗ ở của An Dịch, cô phải chuyển xe buýt hai lần mất một tiếng mới đến được.

Người lớn tuổi có vấn đề về tim, đó là chứng bệnh cần được điều trị cẩn thận, vì thế thời gian nằm viện tương đối lâu.

Thấy An Dịch mang nhiều đồ đến, dáng dấp mẹ Chu mập mạp, mặt mũi hiền lành lại trách mắng cô, "Cũng không phải là người ngoài, mang tặng mấy thứ này làm gì, chỗ dì không thiếu mấy thứ này."

An Dịch cười cười, "Cũng không đắt, nhiều ít là tấm lòng, dì đừng ghét bỏ là được, đúng rồi, chú không ở đây sao?"

Mẹ Chu đang muốn trẻ lời, cửa phòng bị đã bị người bên ngoài đẩy ra, sau đó thấy Chu Kiến và Mục Thanh một trước một sau đi đến.

"Ơ, An Dịch ở đây nè, thật là trùng hợp!"

Thấy An Dịch, Chu Kiến rất ngạc nhiên. Thật không may, vừa lúc hôm nay Mục Thanh nói muốn tới thăm bệnh, thời gian không sớm không muộn, vậy mà lại gặp được em gái An, cái này nếu không phải là duyên phận vậy cái gì mới là duyên phận?

An Dịch cũng có chút kinh ngạc, nhưng mà cô là người hướng nội, bình thường trên mặt không có vẻ mặt đặc biệt gì. Cô đứng lên gọi một tiếng anh ba, thấy Mục Thanh, mím môi kêu một tiếng đại ca, tuy rằng không rõ ràng, nhưng làm người trong cuộc, Mục Thanh nghe được trong đó không hề tình nguyện.

Hôm nay cả người anh vẫn là âu phục màu sẫm thẳng thớm, gương mặt ngăm đen không biểu hiện gì, nhàn nhạt lên tiếng, thoạt nhìn cửa kỳ lạnh lùng, đối lập với người hôm đó người thích tò mò tham gia vào chuyện riêng tư của người ta.

An Dịch bĩu môi trong lòng, vô cùng khinh thường dáng vẻ làm bộ làm tịch của anh.

Bên cạnh Chu Kiến đã cùng mẹ Chu bắt đầu trò chuyện việc thường ngày, còn mang theo một vài hộp nhìn qua quả nhiên là đồ dinh dưỡng dành cho bà điều trị, "Mẹ hai, đây là đại ca hiếu kính mẹ. Phải mất rất nhiều tiền, đều là hàng nước ngoài."

Mẹ Chu nghe vậy rất vui vẻ, không phải vui vì những thứ này là sản phẩm dinh dưỡng cao cấp, mà vì tấm lòng, Mục Thanh và nhà họ Chu có nguồn gốc khá sâu, bây giờ giá trị của nó không phải bình thường, có thể đến bệnh viện thăm bà thật sự là quá nể mặt rồi.

"Con đó, sao lại để Tiểu Mục tốn kém, Tiểu Mục, gần đây công việc có phải rất bận rộn hay không, bác thấy con hình như gầy đi rồi."

Chu Kiến giễu cợt, "Con không nhìn ra đại ca gầy đi chỗ nào, nói đến gầy, con thấy An Dịch mới gầy kìa, sắc mặt cũng không tốt, là bị bệnh sao?"

An Dịch giật nhẹ khóe miệng, nói cho có lệ, "Hai ngày trước bị cảm." Thừa cơ lập tức cáo từ, mẹ Chu vẫn chưa nói gì, Chu Kiến đã khua tay nói, "Đi cái gì, gần trưa rồi, cùng nhau ăn một bữa đi, tiện đường nói chút chuyện thiết kế. Vừa lúc hôm nay đại ca mời khách, chúng ta đi Thượng Nhược Hiên đi."

...

Bởi vì Chu Kiến thực sự nhiệt tình quá mức, lý do hợp lý, em gái An không thể từ chối, chỉ đành đồng ý đi theo ăn cơm chùa.

Thấy mục đích đạt được, Chu Kiến rất hài lòng, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của anh em mình, trong lòng cậu ta nói, anh thật sự không vui thì đừng ở lại, lúc này giả bộ cái quái gì chứ!

Hôm nay Chu Kiến không lái xe, ba người ngồii trên chiếc Hummer của Mục Thanh, An Dịch rất biết điều ngồi phía sau xe, Chu Kiến bắt đầu trò chuyện bản thiết kế gần đây được gởi lên do bộ phận thiết kế, "Anh thấy nhìn đều giống nhau, không có gì đặc sắc An Dịch, bên em tiến triển thế nào rồi?"

Gần đây An Dịch bận rộn với đơn đặt hàng trong tiệm mình, nào có dư thừa tinh lực nghĩ đến cái này! Đương nhiên, không thể nói thật ra, cô lắc đầu nói, "Em vẫn chưa có ý tưởng, anh ba, xin lỗi, hai ngày trước thân thể em khó chịu, linh cảm không tốt lắm, nhưng em nhất định sẽ chú ý nộp bản thảo trong tuần này."

Trong lòng Chu Kiến căn bản không trông cậy gì cô, vì thế đặc biệt hiểu lòng người nói, "Không có việc gì, sức khỏe quan trọng hơn, linh cảm thứ này chỉ có thể từ từ đi ra, không thể gấp. Vậy bây giờ em có định hướng đại khái không, là lễ phục hay trang phục hằng ngày?"

Cái này thật sự có nghĩ tới, An Dịch trả lời, "Lễ phục."

"Lễ phục sao, phương diện này phải có kiến thức lớn..."

...

Thượng Nhược Hiên cách bệnh viện không quá xa, cách hai con đường, Chu Húc còn chưa nói hết nhận xét về lễ phục thì đã đến nơi.

Chờ xe dừng xong, Chu Kiến nhanh nhẹn nhảy xuống xe, nói một câu, "Anh đi mua gói thuốc lá, hai người vào trước đi." Lời còn chưa dứt, người đã chạy xa năm sáu bước.

An Dịch không nghĩ nhiều, nhưng Mục Thanh lại cảm giác bất đắc dĩ, quay đầu liếc nhìn tiểu nha đầu vẫn ngồi trên xe, "Đi thôi, chúng ta vào trước."