Sông Hô Diên, đại quân người Man cầm loan đao trong tay dồn dập lao qua khúc sông cạn, nước sông trộn lẫn bùn bẩn, bắn lên cao ba thước.
Mũi tên Đại Dung không ngừng bắn tới, đều bị tu sĩ người Man đã
qua sông ngăn trở. Trên cung không có Lộc Ly, tên bắn ra không mang theo linh lực, tu sĩ người Man chỉ cần nhẹ vung trường đao, là có thể ngăn hết thảy các mũi tên phổ thông, không đả thương được binh lính sau lưng.
“Ngừng tiễn!” Tướng quân cung tiễn hạ lệnh dừng lại, bắn như vậy chỉ lãng phí. Cung binh cùng lùi về sau, kỵ binh cầm trường mâu trong tay tiến trận, xông lên phía trước.
“Gϊếŧ ——” trên trường mâu trong tay
kỵ binh vẫn còn Lộc Ly, chạm vào
trường đao của
tu sĩ người Man, phát ra tiếng nổ vang rền đinh tai nhức óc.
Trường mâu mang theo linh lực, xẹt qua cổ vài tên người Man vừa vọt lên bờ, linh lực hóa thành gió lớn, trong nháy mắt cắt đứt đám cổ mềm yếu, từng mảng máu tươi phun tung toé. Tu sĩ người Man
nhấc theo đại đao sau lưng kéo tới, đưa tay nắm trường mâu kỵ binh ném lăn trên đất, một đao chém xuống đầu tu sĩ Đại Dung.
Đánh giáp lá cà, tiếng hô “Gϊếŧ” rung trời, bãi đá sông Hô Diên rất nhanh bị máu tươi nhiễm đỏ.
Một tiểu tướng Bắc Vực làm quân
tiên phong, vô cùng anh dũng, vọt tới phía trước một mình cuốn lấy ba tên tu sĩ người Man. Hắn là gia thần Thẩm gia, sắp được phong Thiên Hộ, ngân thương trong tay được làm rất tốt, linh quang Lộc Ly tràn trề, vững vàng chặn hai cây trường đao cùng chém tới.
Tiểu tướng nhíu mày nở nụ cười, vận chuyển linh lực, đột nhiên đẩy hai người ra, một chiêu thu thương đâm về phía tên còn lại nỗ lực đánh lén hắn. Ngay lúc này, Lộc Ly trên ngân thương lóe lóe, rắc một tiếng vỡ vụn, linh lực tiêu hao hết.
Đành phải khom lưng tránh thoát một đao kia, nhanh chóng sờ túi trang bị Lộc Ly, lại sờ thấy khoảng không. Mấy ngày nay Lộc Ly khan hiếm, ngay cả các tướng quân mỗi ngày cũng có hạn, hắn hôm nay đã dùng hết.
“Tướng quân cẩn thận!” Tu sĩ binh bên cạnh hô to một tiếng, xông lại cản thay hắn một đao, ba tên người Man kia nhìn ra
hắn không đủ Lộc Ly, lập tức hợp nhau tấn công.
“Phốc ——” Tiểu binh kia bị gϊếŧ dưới đao, tiểu tướng hô to một tiếng xông tới, lại bị người Man một đao chém đứt ngân thương, một đao nữa bổ về phía cổ hắn.
Tiểu tướng tuyệt vọng nhắm mắt lại, “Vèo ——” tiếng mũi tên xé gió từ bên tai truyền đến, mở mắt ra, liền thấy một nhánh linh quang dồi dào xẹt qua vai hắn, “Đùng” một tiếng bắn xuyên người Man kia.
Lực mũi tên vô cùng lớn, không hề ngừng lại, mang tên người Man tiếp tục xuyên qua một tiểu binh khác phía sau. Hai người bị xuyên thành một chuỗi, nặng nề đập về phía một đám người Man vừa bò lên bờ, giống như thả sủi cảo, dồn dập ngã rơi xuống sông.
“Quận chúa!” Tiểu tướng vui mừng quay đầu nhìn về phía sau.
Thẩm Doanh Doanh tay cầm cung thần Tang Hồ, sống lưng thẳng tắp mà cưỡi trên lưng ngựa, tiện tay vứt cho hắn một viên Lộc Ly, sau đó thét một tiếng làm thủ hiệu.
Kỵ binh cùng nhau lùi lại, cung binh tân trang Lộc Ly lần nữa tiến lên, vạn mũi tên cùng phát.
“Vèo vèo vèo!” Tưởng vẫn là mũi tên bình thông, tu sĩ người Man đón đỡ, nhưng không ngờ bị linh tiễn xuyên qua đao, thẳng vào tim.
Đứng bên kia sông, Ôn Thạch Lan thấy thế, lập tức hạ lệnh rút quân. Đại Dung tiếp tế, lúc này qua sông chỉ có một con đường chết, người Man chống lại chốc lát liền bắt đầu lùi.
Ôn Thạch Lan ngược lại nhảy lên, giục ngựa thẳng đến phía Thẩm Lâu.
Ngu Uyên theo tiếng mà ra, cùng Trảm Lang đao xẹt ngang trên không trung, phát ra bùm bùm tia lửa. Hai cỗ linh lực cực kỳ cường hãn va chạm, gió lớn cuốn theo tảng cỏ trên đất, nhấc lên cao khoảng một trượng.
Kiếm khí như ánh cầu vồng, theo kiếm chiêu biến hóa, nhuộm cả một vùng trên không bằng thứ ánh sáng chói mắt. Linh kiếm đánh vào trên thân đao, như chuỳ sắt vạn cân rơi thẳng xuống, chấn động đến mức người ở dưới nghiêng ngả.
Ôn Thạch Lan lấy làm kinh hãi, linh lực mênh mông như núi cao biển thẳm lại cố ý thu liễm vào một điểm, so với Thẩm Kỳ Duệ mạnh hơn không chỉ một chút! Thế này sao có thể là sức mạnh của một tên hậu bối hai mươi tuổi?
Nhìn lại Thẩm Lâu, từng chiêu từng thức vững như núi Thái Sơn, không tốn sức chút nào, hiển nhiên còn chưa tới cực hạn.
“Khá lắm, ngươi trước đây cũng không lợi hại như vậy!” Ôn Thạch Lan không nhịn được tán thưởng hắn.
“Ngươi trước đây, cũng không bỉ ổi như thế.” Thẩm Lâu nghiêng người tránh thoát một đao, mắt lạnh nhìn Ôn Thạch Lan.
Đời trước cùng Ôn Thạch Lan đánh gần mười năm, tuy rằng đạo bất đồng, nhưng không trở ngại hắn thưởng thức người này. Thần võ thiên thành, quang minh lỗi lạc, một đời anh hào. Không ngờ, bây giờ lại thành tiểu nhân đâm sau lưng hại người.
Nghe nói như thế, Ôn Thạch Lan hơi biến sắc mặt, trong mắt nổi lên mấy phần cáu giận. Đúng vào lúc này, Ngu Uyên kiếm phá tan linh lực phòng ngự, đâm thẳng tới hắn. Một kiếm thường thường, không nhanh bao nhiêu, cũng không có biến chiêu, dường như người thiếu niên mỗi sớm tập luyện cơ sở chiêu thức, lại thế nào cũng không chống đỡ được.
“Xì” một thanh âm vang lên, Ôn Thạch Lan né tránh không kịp bị đâm trúng vai, Trảm Lang đao nghiêng đập tới, mạnh mẽ phá tan Ngu Uyên.
“Đùng ——” doanh người Man vang lên tiếng kèn lệnh. Hết thảy người Man lui về bờ Bắc sông Hô Diên, Ôn Thạch Lan bị thương, không tái ham chiến.
Sắc trời dần muộn, Thẩm Lâu hạ lệnh thu binh, trận hôm nay xem như chịu đựng được.
Lâm Tín nghênh ngang ngồi trong lều nguyên soái, thưởng thức văn chương, ấn soái của Thẩm Nguyên soái. Thân vệ Nguyên soái đứng một bên im lặng không lên tiếng,
nhóm binh tướng lưu doanh không dám tới gần, vò đầu bứt tai ngó bên trong.
“Nguyên soái các ngươi, thường ngày ngủ nơi nào?” Lâm Tín ngậm một cái bút, chớp chớp mắt nhìn tiểu thân vệ đang mắt nhìn mũi nhìn tim.
“Hồi Hầu gia, bây giờ đang hành quân, Nguyên soái ngủ sau tấm bình phong.” Tiểu thân vệ chỉ mặt sau ghế tựa Lâm Tín ngồi, kia một bức bản đồ cực lớn đảm nhiệm vai trò bình phong. Bức bản đồ này phân mành thành hai nửa, phía trước dùng để thương thảo công việc, mặt sau dùng để nghỉ ngơi.
Gối giáo chờ sáng, bất cứ lúc nào nhổ trại.
Lâm Tín ngáp một cái, đứng dậy. Vội vã chạy một đường, kéo theo Lộc Ly chạy mấy trăm dặm, lúc này cảm thấy hơi mệt.
“Hầu gia phải nghỉ ngơi? Thuộc hạ dựng cho ngài…” Tiểu thân vệ nói còn chưa dứt lời, liền bị Lâm Tín xua tay ngăn lại.
“Ngươi vừa cũng nghe thấy Thẩm Thanh Khuyết nói, bản Hầu có thể ngủ ở đây, lui ra đi.” Lâm Tín ung dung nói, trong lời nói tất cả đều hàm hồ ám muội.
Tiểu thân vệ mới có mười mấy tuổi, nhìn non cực kì, nghe lời này đỏ tới tận cổ, lóng ngóng nói lắp: “Thuộc, thuộc hạ xin cáo lui.”
Sau tấm bình phong, giường chiếu có chút đơn sơ, chỉ là một tấm gỗ bằng phẳng, mặt trên trải da hổ, vứt một cái gối tròn. Lâm Tín đạp rơi giày leo lên, cọ cọ mặt trên da hổ, đều là mùi của Thẩm Lâu, hương cây cỏ thanh lạnh xen lẫn mùi mồ hôi nhàn nhạt.
Bên ngoài màn, truyền đến tiếng vài hán tử nói nhỏ.
“Ôi nương ôi, Hầu gia thật ngủ thẳng cẳng trên giường Quốc Công gia?”
“Vừa mới hai người bọn họ…”
“Ngươi nói, có phải giao hảo cùng nam có thể tăng linh lực? Nhìn Quốc Công nhà chúng ta, gần đây rất mạnh!”
“Trở về cướp nam nhân thử xem.”
Quân Thẩm gia không hổ xuất thân thổ phỉ, há mồm ngậm miệng chính là cướp, nhưng cũng biết đúng mực, không dám bàn tán quá nhiều Lâm Tín và Thẩm Lâu, trong ngoài lời đều là kính nể.
Lâm Tín vốn còn muốn tiếp tục nghe, nhưng bị khí tức của Thẩm Lâu bao khỏa, không lâu liền ngủ thϊếp đi. Chờ Thẩm Lâu đầy người sát khí trở lại lều trại, liền thấy trên giường có dư một Tín Tín ngủ đến mềm nhũn, lãnh ý trong con ngươi lập tức tiêu hết.
Trong giấc mộng, dường như có người đem mình ôm vào trong ngực, mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt. Lâm Tín cọ nhiệt độ quen thuộc kia, lâm vào mộng cảnh.
Bị một mũi tên của Thẩm Doanh Doanh xuyên qua xương, trọng thương tỉnh lại, nhìn thấy chính là khuôn mặt đòi nợ của Thẩm Lâu. Chưa nói vài câu, người kia liền bỏ lại hắn mà đi, Lâm Tín đói bụng, chỉ có thể tự mình tìm ăn.
Cánh rừng ngoài căn phòng nhỏ, tựa hồ đi mãi cũng không đến điểm cuối. Một con thỏ chạy trước mắt, Lâm Tín tăng tốc đuổi tới, bỗng nhiên một bóng đen xông tới, trực tiếp đánh úp về phía vết thương trên vai hắn.
“A ——” vết thương chưa khép miệng, máu chảy ồ ạt, đối phương không biết cầm thứ gì, thu hồi toàn bộ máu. Cảnh tượng trước mắt càng ngày càng mơ hồ, Lâm Tín có chút không thấy rõ, bỗng nhiên nghe tiếng Thẩm Lâu: “Người nào!”
“Hô!” Lâm Tín đột nhiên thức tỉnh, phát hiện mình ngủ trong ngực Thẩm Lâu.
“Tín Tín?” Thẩm Lâu đang xem sổ sách, cảm giác người trong lòng chợt run lên một cái, lập tức cúi đầu nhìn hắn.
“Ngươi trở về, ” Lâm Tín ngẩng đầu nhìn, ngoài màn đã đen kịt một màu, đầu giường thắp cây nến, chiếu hai mắt Thẩm Lâu tràn đầy thân thiết, “Ta vừa, mơ thấy chuyện trước kia.”
Thẩm Lâu giật mình trong lòng, “Chuyện gì?”
“Khi đó, ngươi ném ta ở lại trong phòng nhỏ rồi đi, sau đó có phải đi lại trở về?” Lâm Tín ngồi dậy, tiến đến trước mặt Thẩm Lâu hỏi y.
“Ngươi không nhớ rõ?” Thẩm Lâu nghe Lâm Tín hỏi như vậy, môi mỏng kéo thành một đường thẳng, “Ta không ném ngươi, phải đi tìm thuốc.” Mặc dù lúc đó hận cực, y cũng không thể ném Lâm Tín trọng thương một thân một mình, sau khi phỉ nhổ chính mình, vẫn trở về. Nhưng không ngờ nhìn thấy Lâm Tín bị tập kích, ngã xuống trong rừng.
Đầu quả tim Lâm Tín khẽ run, sao mình lại quên đoạn kí ức này? “Vậy ngươi có nhớ không, ai đánh lén ta?”
“Không thấy rõ, sợ ngươi xảy ra chuyện gì, nên không đuổi theo, ” Thẩm Lâu lắc lắc đầu, “Sao vậy?”
“Vừa mơ thấy, người kia dường như, cầm máu của ta đi.” Lâm Tín liếʍ liếʍ môi khô khốc.
Đầu ngón tay Thẩm Lâu khẽ run, nắm bên thắt lưng Lâm Tín, “Giấc mộng có thể loạn, có lẽ do vụ việc ở cung yến.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Tín Tín:
Nha nha, thấy ác mộng
Lâu Lâu:
Lão công ôm một cái, không sợ không sợ
Trùng Trùng:
Nha nha, thấy ác mộng
Sư phụ:
Đùi gà bị cướp, hay canh cá đổ trên đất?
Trùng Trùng:…