“Cứ vậy trước đi đã.”
Tiếng nói Tào Khải đè nén rất khẽ, gọi điện thoại xong, anh ta cúp máy, từ từ duỗi thẳng người. Thắt lưng có chút khó chịu.
Đây là nhà hàng Nhật hạng sang, trên chiếc tatami trong phòng riêng rộng rãi có hai chiếc bàn vuông và ghế dựa đều là mây tre đan. Dạng người béo bụng như Tào Khải thật sự căm thù loại ghế này đến tận xương tủy. Nhưng Lý Vân Sùng lại thích nhà hàng này, mỗi lần đến đây ông đều nói với Tào Khải coi như là cậu tập thể hình đi.
Nhân viên phục vụ bước vào cửa, bưng hai đĩa cua hoàng đế ướp đá vào rồi đi ra ngoài.
“Ăn đi, còn ngây ra đó làm gì?”
Lý Vân Sùng cầm lấy càng một con cua, nói với Tào Khải.
“Dạ, được
ạ.”
Tào Khải cũng cầm con cua lên, anh ta bình tĩnh liếc nhìn vẻ mặt Lý Vân Sùng. Tác phong ông luôn bình ổn, anh ta quan sát một chút cảm thấy tâm trạng Lý Vân Sùng dường như vẫn khá tốt, nên châm chước cất lời.
“Lý tổng, tên kia, tiền… đã lấy rồi.”
Khung cảnh trong nhà hàng yên
lặng, tiếng nhạc như có như không, Lý Vân Sùng không nói một lời.
“Nhưng mà, em nghe người ta nói…”
Tào Khải đưa tay sờ sờ lỗ mũi, giống như không biết phải mở lời thế nào.
Lý Vân Sùng khẽ nhíu mày nói: “Có gì thì cứ nói, rề rà!”
Tào Khải nói: “Tối nay chị Thành đi tìm hắn.”
Lý Vân Sùng ăn cua không thích chấm tương, dùng công cụ kẹp chiếc càng to
chắc, rắc một tiếng, lộ ra thịt cua trắng phau bên trong, hương vị tươi sống lan tỏa.
Tào Khải nói tiếp: “Lúc chị Thành đi tìm người đàn ông đó, em gọi cho người vừa gặp hắn, hắn đã cầm tiền,
nhưng lúc đi ra ngoài hắn lại dẫn chị Thành theo.”
Anh ta nói, mắt vẫn không rời khỏi mặt Lý Vân Sùng. Lý Vân Sùng cười khe khẽ, không thấy có vẻ tức giận, có điều cười
được một lúc mạch máu ngay huyệt thái dương nổi lên, kéo thẳng đến đầu lông mày, nó lồi hẳn lên giống như một con giun đang uốn éo.
“Thoáng cái đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?” – Lý Vân Sùng cười ha ha nói.
Ông cười xong, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt tối tăm.
“Mười hai năm rồi, vậy mà vẫn chẳng hề có chút tiến bộ.”
Ngoài phòng vang lên tiếng đàn ba dây vui vẻ, tiếng đàn và tiếng sáo phối hợp
có cảm giác không hợp nhau. Tào Khải biết Lý Vân Sùng nói chuyện gì. Mười hai năm trước, Thành Vân vì một người đàn ông mà một thân một mình đến thủ đô…
“Ngay cả tên cũng hơi giống nhau.” – Lý Vân Sùng nói xa xăm – “Vương Tề Nam, Chu Đông Nam… Hà…!”
Tuy là tiếng cười nhưng nghe rất lạnh lùng. Tào Khải nhếch môi, không nhịn được ngẫm nghĩ từng
chút một. Không ngờ đã qua lâu như vậy, Lý Vân Sùng vẫn còn nhớ rõ. Anh ta còn cho rằng ông đã sớm quên mất tên đàn ông chân mày gãy kia rồi.
Vương Tề Nam cũng cầm tiền của Lý Vân Sùng. Bao nhiêu nhỉ? Tào Khải không nhớ nữa. Giống với Chu Đông Nam, hắn ta lấy tiền xong cũng vẫn muốn đi tìm Thành Vân. Nhưng hắn ta không may mắn như Chu Đông Nam, còn chưa kịp gặp Thành Vân thì đã bị bắt. Giam nửa năm, Vương Tề Nam bị bệnh chết trong tù.
Tào Khải rũ mắt, đối mặt với cao lương mỹ vị bày đầy trên bàn chẳng hề có
khẩu vị. Tiếng nói Lý Vân Sùng như ẩn giấu hàng nghìn hàng vạn cơn dông, mỗi câu mỗi chữ đều vang vọng từng
hồi.
“Lòng tham không đáy, hắn cho rằng giữ được người đàn bà là đã ôm chặt được kho báu rồi sao?”
Ánh mắt Lý Vân Sùng nhìn vào mặt Tào Khải. Cả người Tào Khải đổ mồ hôi, trả lời cũng không được, mà không trả lời cũng không được.
Lý Vân Sùng hoàn toàn
không định nghe Tào Khải trả lời. Ông nheo mắt lại, nhìn xuyên qua Tào Khải,xuyên thấu qua hư không,
tựa như nhìn thấy được một người đàn ông như cỏ dại mọc ven đường.
“Lòng tham không đáy.” – Ông u ám nói – “Cũng không suy nghĩ xem thử
khả năng của mình.”
Tào Khải gật đầu, Lý Vân Sùng lại nói: “Không có lương tâm làm sao có thể thật lòng, cuộc đời đa phần là luồn
cúi.”
Ông nói một hồi giống như bị tự mình thuyết phục, khóe môi lại nở nụ cười thoải mái, ông nhìn về phía Tào Khải, giọng nói ôn hòa như cũ.
“Những kẻ ti tiện kia, linh hồn của họ đều trống rỗng, chứ đừng nói đến tình cảm. Cậu nói xem có đúng không?”
Tào Khải im lặng gật đầu. Lý Vân Sùng uống một ngụm trà.
Cuối cùng Tào Khải nói: “Lý tổng, hắn… Chúng ta đã tìm người hăm dọa hai lần, cũng từng đánh, nhưng hình như hắn đều nhịn hết, không báo cảnh sát. Chúng ta đập xe hắn, hiện tại hắn đi bán rau củ. Anh nói xem…”
Lý Vân Sùng
thấy hơi buồn cười, nhìn Tào Khải: “Đổi lại lúc cậu hai mươi mấy tuổi, đánh cậu hai lần mà cho cậu số tiền lên đến tám chữ số thì cậu có chịu nhịn hay không?”
“Dạ…!” – Tào Khải cúi đầu, cười hì hì.
Lý Vân Sùng cầm khăn lau tay, thuận miệng nói: “Tên này chẳng khác gì với Vương Tề Nam, là thứ vứt đi, thật là có chết cũng chết không xong.”
Tào Khải cầm miếng thịt cua trong tay, cũng chẳng nhớ đến việc phải ăn.
Bất chợt, anh ta nhớ ra gì đó, vội vàng bỏ thịt cua xuống, ép bụng kề đến.
“Đúng rồi, Lý tổng! Còn có chuyện em chưa kịp nói với anh.”
Lý Vân Sùng liếc mắt sang, trong lòng Tào Khải run lên, nói: “Chính là nữ ký giả trước đây, mấy hôm trước vừa quay trở lại.”
“Cô gái kia à?”
“Ừ, có điều cô ta cũng không làm gì, chỉ thuê nhà gần công ty chị Thành thôi.”
“Gần công ty Thành Vân?”
“Đúng ạ, sau hôm đó em bảo người để ý một chút, kết quả phát hiện cô ta
cũng thuê cùng một tầng lầu với tên họ Chu kia. Hai người là hàng xóm.”
“Vậy sao, khéo quá nhỉ!” – Lý Vân Sùng trông như chẳng hề lo lắng.
Tào Khải nói: “Chu Đông Nam kia…”
Nhắc tới cái tên này, Lý Vân Sùng cau mày lại theo phản xạ, Tào Khải ngập ngừng rồi mới nói: “Có cần lại tìm người…”
“Hà tất gì!” – Lý Vân Sùng nói.
Tào Khải sửng sốt: “Gì ạ?”
“Hắn không muốn đi thì không cần đi.” – Lý Vân Sùng đưa ngón tay thon dài chỉ chỉ hai cái đĩa trên bàn – “Muốn tách hai món đồ ra, chuyển cái này không được thì chuyển cái kia đi thôi.”
Tào Khải nói: “Bên phía chị Thành…”
Lý Vân Sùng thản nhiên nói: “Đàn bà suy nghĩ quá nông cạn, trong nhất thời dễ dàng bị cảm giác làm mờ mắt, nên không nhớ được vết xe đổ thì khiến cho cô ta hiểu chuyện là được rồi.”
“Chúng ta phải làm sao?”
Lý Vân Sùng thả khăn tay xuống, tốc độ rất chậm, giống như đang suy nghĩ gì đó.
…
Thịt bò hầm khoai tây, bông cải xào. Chỉ là hai món thường ngày nhưng Chu Đông Nam làm vô cùng bắt mắt. Anh nấu một nồi cơm, hơn phân nửa đều vào bụng mình. Lúc ăn cơm Chu Đông Nam
thường chả để ý gì đến chuyện khác, chỉ cắm cúi mà ăn, Thành Vân cũng không quấy rầy anh.
Đến khi anh cơm nước xong, ngẩng đầu khỏi bát, Thành Vân mới thong thả đẩy bát của mình qua. Lần này Chu Đông Nam không nhận.
“Em ăn đi.” – Anh nói.
“No rồi.”
“Em ăn ít quá, tôi nấu khó ăn lắm à?”
“Tôi vốn không đói.”
Chu Đông Nam đặt bát xuống, đôi mắt đen láy nhìn Thành Vân đăm đăm: “Sức khỏe em không tốt sao?”
“Gì hả?”
“Hút thuốc, uống rượu,” – Chu Đông Nam liệt kê – “thức đêm, buông thả,…”
“…” – Thành Vân vắt chéo hai chân ồ lên một tiếng, lạnh lùng nhìn anh – “Vậy tôi xếp vào hạng chót rồi đó hả?”
Chu Đông Nam im lặng cầm lấy bát cơm của Thành Vân, lùa vài đũa, xơi hết phần cơm còn thừa vào bụng.
“Tối nay ở lại chỗ tôi đi.” – Anh ăn xong, miếng cơm cuối cùng
vẫn còn trong miệng đã cất lời nói với Thành Vân.
“Hôm nay tôi hơi mệt.” – Thành Vân nhìn anh.
“Không sao cả, tôi cũng mệt, hôm nay chỉ ngủ thôi.” – Chu Đông Nam nói.
Thành Vân cười: “Lần đó không phải hai chúng ta cũng “ngủ thôi” hay sao?”
“…”
“Đừng lộn xộn.” – Chu Đông Nam đứng lên, thu dọn bát đũa mang vào phòng bếp, vừa đi vừa nói – “Em nghỉ ngơi chút đi, đã bật nước nóng rồi, em muốn tắm lúc nào cũng được.”
Phòng bếp lại bắt đầu vang lên tiếng lanh canh, Thành Vân hít sâu một hơi, đứng dậy. Cô bật điều hòa lên, cởϊ áσ khoác ra, dự định sẽ nghe lời Chu Đông Nam đi tắm trước.
Cô nhớ lần trước khăn để trong tủ bên cạnh. Cô đi đến kéo ngăn tủ lấy khăn lông ra. Chiếc khăn lông kéo theo tuýp kem dưỡng da tay chỉ còn một nửa. Đàn ông dùng đồ đạc không kỹ lưỡng, tùy tiện nặn bóp, tuýp kem dưỡng da tay trông vô cùng méo mó. Thành Vân khoác khăn lông vào người, hai tay cầm lấy tuýp kem dưỡng da tay, từ từ vuốt phẳng lại, rồi mới đẩy kem lên từng chút
một.
Bản thân Thành Vân cũng không ý thức được vẻ dịu dàng khó hiểu này. Cô nhanh chóng làm tuýp kem ngay ngắn, cuốn lại phần đã dùng hết, rồi thả lại vào tủ.
Lúc đang định đóng tủ thì cô bỗng thấy được gì đó. Trong tủ có một chiếc hộp nho nhỏ. Chiếc hộp nhìn khá quen. Thành Vân kéo hết ngăn tủ ra, thấy một hộp Marlboro trắng bao giấy.
“Thuốc lá cũng chuẩn bị cơ à?” – Cô khẽ nói thầm rồi lấy hộp thuốc ra. Lúc này cô mới phát hiện hộp thuốc đã mở, bên trong thiếu sáu bảy điếu.
Thành Vân ngỡ ngàng. Cô nắm lấy hộp thuốc vô cùng quen thuộc kia, bên tai vẫn vang vọng tiếng Chu Đông Nam rửa chén trong phòng bếp. Tiếng nước chảy ào ạt.
Thành Vân bỗng quay đầu, tìm kiếm khắp phòng. Phòng Chu Đông Nam rất bừa bãi, nhưng Thành Vân vô cùng tinh mắt. Cô phát hiện một chiếc bật lửa trên đầu giường, nhìn từ chữ in thì xem ra là mua ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu.
Thành Vân nhìn bốn phía, trong nhà không có gạt tàn thuốc. Ánh mắt cô dừng lại ở chậu hoa cũ nơi bệ cửa sổ, cô đi đến, quả nhiên bên trong có tàn thuốc.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy… Bảy điếu thuốc.
Thành Vân đứng trước bệ cửa sổ một lát, sau đó bỏ hộp thuốc lá vào ngăn tủ. Thuốc này không phải là của cô.
Cô đi đến phòng bếp, đứng dựa vào cửa, đầu tựa vào khung cửa, yên lặng nhìn người bên trong. Chu Đông Nam đã rửa chén xong, đang chà nồi. Chiếc nồi sắt to đen sẫm không biết mua ở đâu, trông thì chắc chắn nhưng vừa đυ.ng vào lại dễ hỏng.
Môi Chu Đông Nam mím lại, toàn bộ
sự chú ý đều đặt vào chiếc nồi kia. Sau khi chà xong, một tay anh giơ nồi lên lật lại, đổ nước đi. Trong lúc lật chiếc nồi, anh chú ý đến Thành Vân đang đứng ở cửa.
“Em không đi tắm à?”
“Tôi nhìn anh.”
Chu Đông Nam khựng lại: “Nhìn tôi làm gì?”
Thành Vân không nói gì. Nếu như là bình thường cô nhất định sẽ nói vài câu chế giễu anh một chút. Nhưng bây giờ cô chẳng muốn nói gì cả, cô chỉ muốn nghe anh nói thôi.
Chu Đông Nam đặt chiếc nồi đã chà xong lên bếp lò, cầm giẻ lau bếp, lau xong thì rửa tay đi ra ngoài. Thành Vân đứng chắn ở cửa, không có ý định rời
đi.
Chu Đông Nam đi đến trước mặt cô, Thành Vân ngửa đầu nhìn anh.
“Sao vậy? Không cho tôi ra ngoài à?”
“A Nam!”
Thành Vân bỗng gọi anh, Chu Đông Nam ngừng lại, bị kẹt ở cửa. Thành Vân chờ anh đáp lời.
Một lúc sau Chu Đông Nam mới rầu rĩ nói: “Không phải hôm nay mệt mỏi sao?”
Thành Vân khẽ nói: “Chẳng lẽ lần nào tôi gọi anh là A Nam thì hai chúng ta đều phải lên giường sao?”
“Thế thì không phải…”
Thấy Thành Vân không có ý đó, Chu Đông Nam thở phào. Không phải là anh không muốn, có điều người anh vẫn còn đau. Thành Vân không chịu tránh đường, Chu Đông Nam chỉ đứng bên cạnh cô chờ đợi, dù
sao anh cũng thích ngắm cô. Trong ánh mắt cô như có lời gì đó, anh chờ cô nói ra.
Một lát sau…
“Anh thích tôi không?”
“Thích.”
“Khổ như vậy cũng thích hả?”
Chu Đông Nam nhìn cô khẽ nói: “Không khổ.”
Đôi môi mỏng mấp máy, Thành Vân kết luận: “Nói dối.”
Chu Đông Nam hít sâu vào một hơi, giống như muốn dằn xuống cảm xúc sắp tuôn trào, anh nói: “Thành Vân, tôi không nói dối, lời tôi nói đều là thật.”
Thành Vân không nói, đốt xương bàn tay đang nắm chặt trắng bệch ra. Có nói thật hay không nhìn vào mắt sẽ biết. Cô phải lấy hết sức lực mới có thể nhìn vào mắt anh.
Chu Đông Nam đến gần cô, khẽ nói: “Em theo tôi trở về Quý Châu thì chẳng có gì là khổ, hai chúng ta sẽ sống hạnh phúc.”
Trở về – Đó là từ thần kỳ biết bao. Không phải đi, mà là trở về.
Thành Vân hé môi, tiếng nói đã nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Nếu không thể trở về thì sao?”
Yên lặng một hồi, Chu Đông Nam đã khôi phục lại như lúc đầu. Anh nói: “Không thể trở về cũng sẽ không khổ.”
Phòng bếp rất cũ, ánh đèn rất tối, trong bếp chất đầy đồ tạp nham, anh đứng trong đó có vẻ còn chật chội hơn. Hình ảnh yên tĩnh trông khá giống trong những bộ phim kinh phí thấp năm tám mươi.
Môi Thành Vân run run, không biết là vì muốn nói chuyện hay là vì điều khác.
“Em…”
“Tôi đi tắm.”
Thành Vân cúi đầu nói một câu rồi nhanh chóng quay đi vào nhà vệ sinh. Đóng cửa lại, cô vặn vòi nước hết cỡ. Nước rất nóng nhưng thân thể còn nóng hơn. Cô vịn vào vách tường gạch men, nước chảy thẳng xuống, xối vào người cô, chảy dọc theo dáng vóc gầy yếu của cô.
Choáng váng đầu óc, cô cảm thấy trời như sắp sụp xuống.
Người trước đây –
Có thể nói, cô cho rằng đó là người đàn ông duy nhất khiến cô yêu đến mức nguyện ý chết vì anh ta cũng đã sớm mang theo trái tim cô mà biến mất tăm.
Giờ đây cô đã ba mươi tuổi. Trong những năm qua, có rất nhiều tình cảm cô đã quên đi. Nhưng lúc này, ông trời lại cho cô gặp được một ly rượu trong, gặp được một người đàn ông vì cô mà học hút thuốc lá.