Vì vậy, từ nay về sau trên con đường này có một đôi tổ hợp một lớn một nhỏ.
Thiếu niên thiên sách tuấn tú cao gầy, sau lưng mang trường thương, trong tay bế một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài.
Tiểu oa nhi muốn thiếu niên làm gì, thì thiếu niên thiên sách liền làm đó.
Diệp Thanh Ca: Đi, mua hết xe mứt quả kia cho bản thiếu gia.
Lý Uyên: Lão tử không đi.
Diệp Thanh Ca móc ra một thỏi vàng: Mua xong còn dư lại tất cả thuộc về ngươi.
Lý Uyên: …
Chốc lát sau, một tay Lý Uyên đẩy xe mứt quả một tay bế Diệp Thanh Ca, Diệp Thanh Ca ăn đến trên mặt trên tay đều là nước đường, qua loa lau hết lên người Lý Uyên, Lý Uyên đè ép tính tình ôn tồn mà dụ dỗ: Tổ tông, ngươi còn muốn mua gì không?
Diệp Thanh Ca chớp chớp mắt to, tay nhỏ bé dính sền sệt ấn một cái lên mặt Lý Uyên: Ngươi.
Lý Uyên bị dính đến khó chịu: Lão tử một đại hoạt nhân
(người sống)
đang sống sờ sờ, ngươi mua thế nào được.
Diệp Thanh Ca ngang ngược: Bản thiếu gia cứ muốn mua đấy!
Lý Uyên “xì” một tiếng, không tính toán với hắn.