Sinh Đồ

Chương 2

Chu Diễm tỉnh tỉnh mở mắt ra, cô muốn đứng dậy nhưng đầu lại ngã xuống giường.

Kính bị vỡ một nửa, ánh mặt trời chính thức xuyên cửa sổ chiếu vào, xuyên thấu qua cảnh vật trong phòng, cô nhìn thấy trần nhà có hoa văn màu vàng.

Trần nhà dường như rất thấp, ngồi dậy là có thể với tới, trên người cô có chút dinh dính khó chịu, bàn tay dường như chạm được vào lớp bụi, còn có những cục đá hình viên bi.

Yết hầu ngứa ngứa, cô ho hai tiếng, ngược lại cũng tỉnh táo vài phần, đột nhiên cô cảm thấy có điều khác thường.

Chu Diễm chống ván giường, nhìn về phía cửa ra vào.

Bên chân người nọ là túi sách của cô, đồ vật bên trong rơi đầy đất, phần lớn đều là sách vở giấy bút, trên tay anh ta còn cầm quyển ‘Tiếng Anh đại học mới biên soạn’, trang bìa mở ra, bên trong có ghi tên của cô.

Đối phương liếc nhìn cô một cái, Chu Diễm càng ho nặng hơn, lại lưu loát đi xuống giường.

“Anh....”

“Cô ở đâu ra?” Vẻ mặt đối phương không vui: “Tại sao lại ở trên thuyền của tôi?”

Chu Diễm ho kịch liệt, cho rằng đối phương nói “Sao lại ở trên giường của tôi?”, cô vừa sợ vừa thẹn, lúc ngừng ho thì nhanh chóng xoay người thu dọn túi sách, lúc ra khỏi cửa còn không rút quyển ‘Tiếng Anh đại học mới’, nói một câu ‘Rất xin lỗi’ rồi lập tức cả người như bị điểm huyệt.

(Thuyền - 船[chuán], giường - 床[chuáng])

Cô đứng trên sàn tàu, đập vào mắt là ánh nắng mặt trời mới mọc, đám mây bay bay, xa xa là cảnh Thanh Sơn, hai bờ sông Lục Ấm vô tận.

Mà thuyền, đang ở trong nước.

Cô quên mất, tối hôm qua cô lên một chiếc thuyền.

Một con thuyền chắc là thuyền hỏng và bị người bỏ hoang.

Chu Diễm yên lặng, quay đầu lại nhìn mới phát hiện người đàn ông kia đứng trong khoang thuyền, vẫn đang cúi đầu, hơi xoay người. Lúc này anh đi ra khỏi buồng nhỏ trên tàu, ngồi dậy, đứng ở nơi mặt trời chiếu, cao hơn cô một cái đầu.

Chu Diễm ôm túi sách nói: “Có thể... cập bờ hay không?”

Đối phương hơi hất cằm: “Bơi về.”

Chu Diễm cho rằng mình nghe lầm, mở to hai mắt nhìn anh.

Đối phương chỉ vào bờ, nói: “Chừng trăm mét, bơi về.”

Chu Diễm nói: “Rất xin lỗi, ngày hôm qua tôi cho rằng đây là chiếc thuyền bị bỏ. Tôi sẽ bồi thường cho anh.”

Đối phương đã xoay người đi vào khoang thuyền.

Chu Diễm đuổi vài bước, tới cửa dừng lại, cầu thang hơi cao nên suýt nữa cô giẫm hụt.

Vào cửa phòng bếp nhỏ, người nọ lấy mì sợi, ‘rầm’ một cái, đóng chặt cửa lại, cản Chu Diễm ở ngoài cửa.

Chu Diễm sửng sốt một chút, đứng ở ngoài cửa quay đầu nhìn lại, trước mắt cô là cả con sông trống trải.

Người trong phòng nhân lúc chờ nước sôi, lên nhà cầu, rửa mặt sau đó đi ra anh ngon lạnh bát mì sợi suông, húp vài ngụm cái bát đã thấy đáy. Anh liếc mắt ra cửa sổ, thấy cô gái kia còn đang ôm túi sách đứng tại chỗ, anh cũng không để ý mà nằm lại giường.

Chạy suốt một đêm nên anh rất buồn ngủ, anh nhanh chóng ngủ say.

***

Cho tới bây giờ Chu Diễm chưa từng ngồi thuyền, dưới mắt, bên chân chính là dòng nước chảy không biết độ sâu, cô có chút sợ hãi, chỉ dám ngồi ở giữa boong thuyền.

Mồ hôi bị gió thổi khô, quần áo ôm sát vào người rất khó chịu. Đầu Chu Diễm hơi choáng váng, cô rút khăn tay lau nước mũi, lau hết lại phát hiện không có chỗ để ném, cô lại nhét khăn vào trong túi.

QQ có mấy tin nhắn mới, Nghiêm Phương Phương gửi tới, nói cho cô biết bà chủ còn đang trong cơn tức giận, hôm nay mọi người sẽ sang trấn bên cạnh để diễn.

Chu Diễm gửi cho cô ấy một cái định vị, Nghiêm Phương Phương than thở: Làm sao em lại chạy xa vậy? Đó là cái nơi khỉ gió nào?

Chu Diễm thất vọng nghĩ, cô cũng muốn biết điều đó.

Cô lại mở nhóm lớp ra, bên trong đầu cô vẫn mơ màng.

Bạn học cũ đang lục tục chuẩn bị thi cuối kỳ, hẹn nhau kỳ nghỉ hè sẽ đi Vân Nam hoặc nước ngoài, có rất nhiều chủ đề, một lát lại nói thi thể mới lạ hôm qua giải phẫu, lát sau lại nói năm sau phải làm sinh viên trao đổi. Lại có người gửi một số di động lên, để mọi người thêm WeChat.

Chu Diễm không có WeChat, cô khóa màn hình, bắt đầu ngắm phong cảnh.

Buổi sáng ánh mặt trời ấm áp, giữa trưa hơi nắng. Đuôi thuyền có mấy bồn hoa không, vừa bẩn lại vừa vỡ, nhưng có thể giữ lại chút ấm áp.

Chu Diễm ngồi vào bên cạnh chậu hoa, cố gắng không nhìn nước sông phía dưới.

Người trong khoang thuyền tỉnh ngủ rời giường, trông thấy Chu Diễm ngồi khoanh chân ở đuôi thuyền đọc sách, nghĩ thầm cô nàng cũng là người kỳ lạ, hỏi: “Sao còn chưa đi?”

Chu Diễm ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, một lát sau mới hiểu được ‘đi’ nghĩa là ‘bơi’, cô nói: “Tôi không biết bơi.”

Đối phương ngáp một cái, bước ra cửa, đi vào trong khoang điểu khiển.

Chu Diễm hỏi: “Khi nào thì có thể vào bờ?”

“Chờ.”

Hai người không có chuyện gì, một người lái thuyền, một người lại ngồi xuống giữa boong tàu.

Chu Diễm đói tới mức ngực dán vào lưng, nghĩ xem có nên kéo một trang giấy, ha ha, cô nhìn thấy thuyền từng chút từng chút đi sát vào bờ, ý nghĩ ăn giấy trong đầu bị cô ném ra sau ót.

Chừng mười phút đồng hồ sau thuyền cập bờ, l.q.đ Chu Diễm không thể chờ đợi được chờ ở mép thuyền, người nọ liếc cô một cái, dẫm lên một cái cột trụ tròn ởmép thuyền, nhảy lên bờ.

Mặt đất cao hơn thuyền vài chục cm, không cần lấy công cụ. Chu Diễm thấy đối phương vượt qua dễ dàng, đến lượt mình mới phát hiện dùng cả tứ chi cũng khó lên được bờ.

Người nọ đi tới rừng cây ven đường, đợi Chu Diễm mất hết một nửa sức lực, bò được tới bờ cả người cũng đầy bùn đất. Anh vừa đi tiểu xong, kéo khóa quần đi qua người cô, ngồi xổm xuống quán rau củ.

Chu Diễm vỗ đất trên người, muốn tìm một nhà trọ nhỏ ở một đêm, cô đã xem qua bản đồ chỉ dẫn, muốn về phải qua vài chuyến xe, chỉ có thể đợi tới sáng mai.

Đợi tới khi cô vào khách sạn chuẩn bị móc túi tiền thì trái tim chìm tới đáy cốc.

Cô nhớ, túi tiền cô để trong xe, tối hôm qua mẹ cô ném bọc sách cho cô, làm sao có thể tốt bụng đưa tiền cho cô được.

Mẹ con nào có thể thù qua đêm, Chu Diễm bấm số điện thoại của mẹ mình.

“Mẹ.”

“Làm sao?”

Giọng điệu bình thản, Chu Diễm nghe không ra điều gì, cô nói: “Xảy ra chút tình huống, con đang ở thị trấn Lâm Châu, lái xe chắc mất nửa ngày... Túi tiền con rơi trong xe rồi, không thể quay về.”

Chu Diễm lẳng lặng chờ, sau một lát, mới nghe thấy: “Vậy thì đừng trở lại.”

Chu Diễm trầm mặc một lát, nói: “Con nói thật.”

“Mẹ cũng nói thật.”

“... Mẹ có ý gì?”

“Không phải con có chủ ý sao? Không phải lqđ con muốn đến trường sao? Không phải con nói muốn tự mình đi kiếm việc làm sao, được, đi đi.”

Chu Diễm chịu nhục: “Con sai rồi!”

“Nói xong rồi hả? Nói xong thì cúp máy.”

“Mẹ ——”

Đầu dây bên kia quả thật đã cúp máy.

Chu Diễm có chút không tin, trừng mắt nhìn điện thoại, gọi điện thoại cho chú Ngô, cuối cùng vừa vang lên đã bị dập máy. Cô lại gọi điện cho Nghiêm Phương Phương, cũng bị người dập máy.

Lễ tân khách sạn không kiên nhẫn: “Tiểu thư, rốt cuộc cô có ở hay không? Một phòng chỉ 60 đồng, đừng nói ngay cả 60 đồng cô cũng không có nhé?”

Chu Diễm xoay người rời đi.

***

Chạng vạng, rau dưa không còn tươi nhưng giá cá lại rẻ.

Người bán tưới ít nước lên rau, nói: “Rau tươi rau rươi, buổi chiều vừa ngắt.”

“Lấy một quả bí đao.”

“A.” Người bán cầm dao, chuẩn bị cắt, so so trên quả bí đao rồi hỏi: “Thế này đã đủ chưa?”

“Lấy cả.”

“Cả? Ăn hết được sao?”

“Ăn trên thuyền.”

“A, vậy có muốn mua thêm chút khoai tây cà rốt không? Có thể để lâu. Mộc nhĩ và nấm hương của tôi cũng là hàng mới.”

Vị khách lấy tiền ra, rải rác một đống: “Nhân tiện nhiều như vậy, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”

Lấy được mấy túi thức ăn, xa xa có người quát lên: “Lý Chính!”

Anh cầm đồ ăn đứng lên: “Ôi, tôi nói sao hôm nay mặt trời lại hanh thế, hóa ra là đuổi tôi rời thuyền để gặp anh!”

Đối phương cười ha ha: “Ông mặt trời đang giúp tôi rồi, mời anh ăn cơm mời cả tháng, tiền mời khách cũng sắp mốc meo rồi! Hôm nay thì may mắn, vừa làm việc ở gần đây, đi ra thì thấy anh!”

Lý Chính chỉ vào bờ sông: “Vừa xong.”

“Đây là chạy chỗ đó sao?”

“Nhân vài đơn hàng nhỏ, sao so được với ông chủ lớn như anh.”

Đối phương lại cười lớn, kề vai sát cánh với anh: “Đi một chút đi, nói gì thì hôm nay cũng phải thoải mái đi với tôi, lại gọi vài cô gái.”

Lý Chính nói: “Anh mời ăn cơm hay là mời đi vài cô gái?”

“Vừa ăn vừa làm, ăn xong rồi làm, tùy cậu! Ha ha ha ha!”

Lời nói ồn ào, cùng làn gió thoảng qua tai, Chu Diễm trông thấy người nọ lên chiếc xe, tiếp tục đi về phía trước.

Chu Diễm chưa quen cuộc sống nơi đây, cũng không sợ, ven đường có hệ thống cung cấp nước, cô đón nước uống, thấm mát vào họng, ngay cả tâm tình cũng tốt hơn.

Chu Diễm lại uống vài ngụm, còn rửa sạch cánh tay và chân, thuận tiện xỉ mũi.

Sau đó, cô nên làm cái gì bây giờ, cô không rõ ràng, chỉ có thể đi dạo lung tung.

Vào tiệm bán quần áo, nhân viên cửa hàng đang dùng cơm, không rảnh để đón cô, cô nhìn giá tiền rồi đi ra khỏi tiệm quần áo, dọc đường đi đi dừng dừng, quanh chóp mũi là mùi thịt, mùi đồ ăn. Quán nướng người Tân Cương rất đông khách, chân ba con dê nướng đang treo trên lò, không phải thịt chuột, hàng thật giá thật, không lừa già trẻ.

Chu Diễm đi vào bên cạnh cửa hàng sách Tân Hoa, lúc lật sách nghĩ, treo ba cái đùi dê hoàn chỉnh, ai biết trong lò có càn khôn hay không, thịt chuột không phải không thể ăn, còn có nơi chuyên dùng chuột để làm đặt sản, nhưng tóm lại thịt dê rất tốt, sinh âm bổ dương, hạ thực đông trường.

Sau khi đi ra khỏi cửa hàng sách, đập vào mắt cô là muôn vàn màu sắc, xe tới xe lui. Ở đầu ngõ có một người thả một cặp l*иg đựng cơm bên cạnh chú chó lang thang, chú chó lang thang ăn rất hồn nhiên quên mình.

Chu Diễm nghĩ, hay là ăn giấy.

***

Ngọn đèn bên bờ đã tắt.

Lý Chính cả người đầy hơi rượu trở về, đối phương lái xe tiễn anh, vừa xuống xe đưa cho anh ít chân giò hun khói, nhìn thời gian còn chưa tới mười hai giờ, có chút tiếc nuối: “Lãng phí thời gian tốt!”

Lý Chính uống nhiều, lúc lên thuyền hơi choáng đầu chóng mặt, anh tiện tay đặt chân giò hun khói lên sàn tàu, quay lưng lại, kéo khóa quần thả nước xuống sông.

Xa xa là một mảnh mênh mông, tiếng nước dưới chân ào ạt, ngàn vạnh chúng sinh nhỏ như con kiến hôi, nước anh thả ra từ hướng đông bắc tây nam, quẹo một cái nhập vào sông lớn, trong đầu anh miêu tả bản đồ, nghĩ đến sông Trường Giang.

Sau khi thả hết nước, anh run lên hai cái, kéo khóa quần, sau đó nghe thấy một giọng nói khàn khàn, gọi anh: “Anh Ba....”