Sao Trời Lấp Lánh

Chương 45: Go camping!

Kết cục của Bạch Lễ cần một khoảng thời gian nữa mới đến. Bạch Lãng chỉ biết một phần của vụ hỏa hoạn, phần sau thì Cừu Tiềm không nói. Gã không muốn Bạch Lãng phải suy nghĩ nhiều, ba người họ Bạch phải bị tống khứ ra khỏi hai căn phòng ấy, ai bảo họ tệ bạc với con đẻ của mình chỉ vì nó.

Mà Bạch Lãng cũng chẳng dư dả thời gian để bận tâm những điều đó. Ngoài bận rộn với công việc cố định quay ‘Loạn Phố’ ra, thì những lời mời tham gia chương trình chuẩn bị cho giải thưởng cũng chiếm gần hết thời gian của anh. Đương nhiên, những chương trình này đều có kịch bản sẵn, chỉ cần không xuất hiện tình huống

‘tréo ngoe’

ngoài kịch bản là được. Đó được xem như một sự đãi ngộ đặc biệt.

Trong đó có một phần công việc tương đối đặc biệt, đó là tập đoàn vận tải hàng không đứng đầu cả nước – Dung Hàng mời Bạch Lãng đến tham dự họp báo, đồng thời tuyên bố đích danh anh làm gương mặt đại diện cho Dung Hàng trong năm năm tới.

Đầu tiên, với việc ký kết hợp đồng đại diện từng năm một thường thấy, thì năm năm liên tiếp được coi như một hợp đồng dài hạn, nhất là khi Dung Hàng chưa từng chỉ đích danh ai và cố ý tổ chức họp báo để công bố như thế trước đây. Động thái này của Dung Hàng như một hành động công khai ủng hộ Bạch Lãng. Trong cuộc họp báo còn có sự góp mặt của chủ tịch Dung Ái – người vốn rất ít xuất hiện trước ống kính, đồng thời Dung Tư Kỳ cũng trình diện với danh nghĩa là người của Dung gia, lần đầu tiên công khai thừa nhận danh tính tiểu thiếu gia của mình.

Tin tức vừa công bố, suýt chút nữa đã lu mờ tâm điểm của cuộc họp báo. Đương nhiên Bạch Lãng không quan tâm điều đó, anh chỉ biết cười và cảm động vì Dung Tư Kỳ từ bỏ sự kiên trì của cậu chỉ vì anh

(trước kia, cậu từng nói không muốn vì danh tính mà ảnh hưởng đến sự nghiệp âm nhạc của mình).

Trong đó, hình ảnh làm cánh phóng viên kích động nhất cũng chính là khi Dung Tư Kỳ và Bạch Lãng ôm nhau đầy hữu nghị.

Chưa kể, Cừu Tiềm còn đang khoanh tay ngồi ngay bên dưới, làm cánh phóng viên càng thêm nhấp nhổm không yên, trên bục dưới bục đều chỉ tiếc sao mình không mang theo máy ảnh để chụp hết lại.

Dưới sự động viên của bạn bè, người yêu và người nhà

(Tiểu Hải chỉ được ở nhà xem tivi),

những hệ lụy kéo theo từ sự việc ảnh chụp không làm tâm trạng của anh quá muộn phiền. Ngược lại, anh còn thu hoạch được những cái động viên thiện chí nho nhỏ từ người xung quanh, đạo diễn Chu, Khuyết Kỳ Danh, thậm chí cả Tôn Tịch Bân mới hợp tác chưa lâu. Tất cả đều cho anh cảm giác, được sống lại quả là món quà tuyệt diệu.

Chẳng qua, không phải chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió.

Sóng gió mới qua đi, Bạch Lãng nhận được lời mời tham dự tiết mục đặc biệt: ‘Go Camping!’

Đối tượng mời ngoài Bạch Lãng thì còn có Cừu Tiềm và Cừu Tiểu Hải.

***

Nội dung của show truyền hình thực tế ‘Go Camping!’ chủ yếu là mời ba gia đình văn nghệ sĩ, cùng nhau khoác ba lô về vùng làng quê hoặc vào rừng cắm trại trong ba ngày hai đêm, sau đó cắt ghép những tình cảnh oái oăm, vụng về của người nổi tiếng, cảnh vui đùa bên gia đình, hay thậm chí là cảnh vợ chồng đấu khẩu nhau, nhằm mang lại tiếng cười cho khán giả. Chủ đề lành mạnh, tự nhiên, nên vừa mới ra mắt đã được khán giả đón nhận rất nồng nhiệt. Chỉ có điều, đối tượng được chương trình nhắm tới trước nay đều là những gia đình trọn vẹn, giờ mời Bạch Lãng, Cừu Tiềm và Cừu Tiểu Hải, thì quả là khác thường.

Nếu Bạch Lãng nhận lời, đề tài về

‘hôn nhân đồng giới’

sẽ càng bị đẩy lên cao, nhưng nếu Bạch Lãng từ chối, vậy lại không phù hợp với thái độ công khai của hai người gần đây. Kiểu như hai người đã dám thừa nhận trước công chúng, chả nhẽ lại không dám đến tham gia chương trình à.

Rốt cuộc đằng sau lời mời này là tốt hay xấu? Hay muốn nịnh bợ Cừu Tiềm nhưng khéo quá quá vụng? Đến cả Phương Hoa cũng còn đang cân nhắc.

Ban đầu Bạch Lãng không muốn tham gia, đến khi Phương Hoa tra ra phó giám đốc sản xuất chương trình có quan hệ cá nhân khá thân thiết với Lý Sa – con gái rượu của CEO công ty Nhịp điệu giải trí, thì anh thẳng thừng từ chối không buồn đắn đo.

Song từ chối thì từ chối, Cừu Tiềm vẫn biết việc này. Trên bàn ăn tối đó, gã lẩm bẩm bảo đời thật lắm kẻ dở hơi, còn hỏi anh mấy câu về picnic, để Tiểu Hải nghe được, thế là nhóc tỳ gào thét om sòm,

‘Con muốn đi dã ngoại với chú A Bạch!!! Cắm trại đi cắm trại đi!!’

Gào thét cả tối liền, đến độ Bạch Lãng và Cừu Tiềm đều phải bịt tai thề thốt, dù trời có sập xuống cũng tìm một ngày để cả nhà cùng đi chơi.

Việc này nhà Dung Tán không dưng cũng trúng đạn. Cuối cùng hai nhà hẹn nhau, chọn một ngày thường xin nghỉ cả trường học và công ty, cùng đi dã ngoại hai ngày một đêm.

Chọn ngày thường chủ yếu vì Bạch Lãng là người của công chúng, anh không muốn trong ngày cả nhà quây quần bên nhau hiếm hoi lại thành ngày tụ họp fanclub. Đằng nào cả hai nhà đều không định vào rừng rú thật cho mệt thân, chỉ chọn một khu quy hoạch thành địa điểm cắm trại có cảnh đẹp mà thôi.

Muốn bốn người lớn đều bận tối ngày gạt mọi công việc ra trong hai ngày liền, ngày đi cắm trịai buộc phải ấn định vào ba tuần sau.

Song chẳng biết có phải ông trời trêu ngươi hay không, mà nơi bốn người chọn lựa mãi mới quyết định là khu cắm trại ven hồ, thì lại đυ.ng trúng ekip ‘Go camping!’ đến quay chương trình. Khi Cừu Tiềm và Dung Tư Vũ

(cha của Dung Tán, anh trai của Dung Tư Kỳ)

lái xe đến chỗ cắm trại, thấy ngay hai chiếc xe buýt chở đầy trang thiết bị đang được dỡ xuống.

Vì để cuộc picnic được trọn vẹn, Bạch Lãng buộc phải chủ động tìm đến người chịu trách nhiệm sản xuất bên kia. Lại trùng hợp thế nào, người này Bạch Lãng có quen, chính là giám sát sản xuất của bộ phim ‘Chung một mái nhà’ lần trước, Trần Đông Lý*.

*Nhân vật phụ thứ n: Cái ông ăn 2 cốc chè, được anh nhà nhường cho ăn ý.

“Giám sát Trần, lâu lắm mới gặp,” – vừa thấy người, Bạch Lãng cười khổ chào hỏi, “Nay quay chương trình hả anh?”

“Ô Bạch Lãng!!? Đúng là cậu rồi! Sao lại đến đây?” – Trần Đông Lý mừng ra mặt, sau đó thấy giám đốc Cừu đang xách ba lô ra khỏi xe cùng một cậu bé phấn khích nhảy tưng tưng cách đó không xa, xe khác thì là một cặp vợ chồng lạ mặt dẫn theo một cậu bé rất xinh trai, hiển nhiên đây mới là hoạt động gia đình đích thực, “Khéo thật, ha ha, lần trước nghe cậu không tham gia làm tôi tiếc lắm đấy, không ngờ nay lại gặp, ha ha, đúng là có duyên!!”

Nét mặt của Trần Đông Lý và ngữ điệu đều không có vẻ gì giận dỗi, Bạch Lãng khéo léo đáp, “Thực ra cho thằng bé tham gia cũng được, nó háo hức muốn đi cắm trại lắm, nhưng em không muốn nó dính dáng đến truyền thông quá sớm, ai ngờ lại vẫn gặp đoàn, chuyện này…”

Trần Đông Lý không đợi anh nói xong đã xua tay, “Anh biết anh biết, đa số người từ chối cũng vì sợ trẻ nhỏ tiếp cận với màn ảnh quá sớm, chuyện này anh hiểu. Không cần cậu phải nói, anh sẽ nhắc bên quay phim tránh nhà cậu ra. Nhưng trăm phần trăm là khó đấy nhé, vẫn có thể bị lọt một ít vào đấy.”

“Chỉ cần không cố ý là được, chẳng may dính vào cũng là chuyện bình thường, em cảm ơn anh.” – Bạch Lãng kéo mũ lưỡi trai xuống, yên tâm cười, “Nhưng mọi lần đều chọn địa điểm có tính thử thách mà, sao lần này lại đến khu picnic này?”

Đến lượt Trần Đông Lý cười khổ, kề sát vào anh nói, “Còn không phải vì khách mời sao? Lần này có nữ hoàng khí chất Nguyễn Doanh, trước kia làm giáo viên, nhất quyết không cho con cổ bước vào khu vực nguyên sinh, sợ có rắn rết sâu bọ, không ngủ được. Ekip đành phải phối hợp, đổi địa điểm coi như thay đổi không khí, lần này cũng cố ý không

‘chỉnh sửa’, muốn quay được nhiều cảnh chân thật hơn, không ngờ lại gặp các cậu.”

Bạch Lãng hỏi cùng vì tò mò, chỉ gật đầu, lại hỏi đoàn làm phim cắm trại ở đâu, họ sẽ tránh xa chỗ đó để không quấy rầy.

Trần Đông Lý chỉ vị trí, mặc dù khu vực picnic ven hồ khá rộng, nhưng cũng chẳng tránh được bao xa. Song Trần Đông Lý rất nhiệt tình cho Bạch Lãng biết lịch trình làm việc của cả đoàn, bao gồm những hoạt động gì vào khung giờ nào, rất hữu dụng. Đổi lại, Bạch Lãng hứa có món ngon nhất định sẽ mang sang biếu một phần.

Trần Đông Lý mập nghe thấy thì hí hửng, hắn vẫn ghi nhớ không ít cảnh Bạch Lãng mang theo cơm hộp trong hậu trường phim ‘Kim ngọc kỳ ngoại’, giờ hăm hở bảo nhất định phải mang sang đấy, hắn chờ.

Hai người tán gẫu thêm dăm ba câu, chung quanh đã có người nhận ra thanh niên trẻ tuổi đang nói chuyện với giám sát chương trình chính là Bạch Lãng gần đây thường xuất hiện trên màn ảnh nhỏ, bắt đầu có tiếng xì xào, Trần Đông Lý gọi đạo diễn, hỗ trợ và nhân viên khiêng máy quay đến, nhắc lại lời Bạch Lãng vừa cậy nhờ.

Trừ ngạc nhiên ra thì ai cũng đồng ý không quay chụp trộm.

Chẳng qua khi Bạch Lãng bị Cừu Tiềm gọi về, ai nấy vẫn len lén ngoái ra nhòm theo.

***

Trong tiềm thức của Cừu Tiềm, đi picnic chính là dựng lều, bắc bếp, nhóm lửa, nấu ăn, sau đó chờ cơm chín.

Thế nên sau khi dựng lều xong, bê mấy tảng đá xếp thành một chiếc bếp lò đơn sơ, lửa thì đã có bật lửa. Cừu Tiềm còn sắm một chiếc bàn gấp chuyên để đi picnic, lắp vèo vèo mấy cái là có chỗ để đầu bếp Bạch chuẩn bị trổ tài. Cả hành trình, Bạch Lãng chỉ phụ trách bê đồ, chưa đến một tiếng, Cừu Tiềm đã thảnh thơi ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

Tổ văn hóa Dung Tư Vũ và cô vợ Lâm Tình xem mà thán phục không thôi, khi Cừu Tiềm chuẩn bị đâu ra đấy rồi thì hai vợ chồng vẫn còn đang loay hoay nghiên cứu bản hướng dẫn dựng lều. Cừu Tiềm không giúp, chỉ ngồi một bên chõ mồm vừa chế giễu vừa hướng dẫn, chỉ huy hai vợ chồng dựng được chiếc lều lên. Cắm trại mà, phải tự tay làm mới thấy hay.

Tiếp theo, Cừu Tiềm dắt hai nhóc tỳ ra hồ câu cá, đây là sở trường với một Cừu Tiềm từng sống lênh đênh trên biển. Dung Tư Kỳ hăm hở đi theo, Lâm Tình thì ở lại giúp đỡ Bạch Lãng. Lâm Tình và Dung Tư Vũ đều làm việc tại tập đoàn Dung Hàng, thuộc hàng quản lý cấp cao, điển hình của motip phụ nữ vì công việc, cơm nước trong nhà đã có giúp việc lo, chuyến đi này, cô là phụ nữ duy nhất trong đoàn, tuy không quen tay nhưng cũng muốn thể hiện mình là một người phụ nữ đảm đang tháo vát.

Thế nhưng khi thấy Bạch Lãng cầm dao thái phay phay, củ quả miếng nào miếng nầy đều tăm tắp, mỏng dính như ánh sáng xuyên qua được, Lâm Tình đứng xem mà tròn mắt há mồm. Cô không biết Bạch Lãng có từng học hay chưa, chỉ cảm thấy cắt đồ ăn thôi cũng có thể đẹp trai bá cháy như vậy, thế là vừa thán phục vừa bừng bừng khí thế quyết tâm về nhà luyện tay nghề làm bếp. Đương nhiên, được trực tiếp hưởng trái đắng không ai khác chính là dạ dày của Dung Tư Vũ và Dung Tán trong mấy ngày liền, làm hai cha con chả bao giờ dám nhắc lại chuyện này nữa. Nhưng dù bi kịch có đang lơ lửng trên đầu hai cha con Dung Tán hay không, thì hôm nay cả sáu người đều rất vui vẻ.

Khu sinh thái được quy hoạch khá hoàn thiện, ngoài chỗ lấy nước tiện lợi và buồng vệ sinh di động ra, khu picnic vẫn bảo tồn được cảnh rừng núi tự nhiên. Nên non xanh nước biếc, đẹp không thua gì vùng rừng núi nguyên sinh, nguyên sơ đến lòng người nhẹ bẫng thanh thản. Hôm nay lại là ngày thường, ngoài đoàn làm phim, khu cắm trại không đông người, không chật chội, không khí càng thêm yên bình.

Nên chỉ chốc lát sau đã nghe thấy tiếng Tiểu Hải sung sướиɠ thét lên, vang khắp khu cắm trại.

“Chú A Bạch ~~ Cá!! Ba ba với con câu được cá nè!!”

Không chỉ Bạch Lãng, bên phía ekip chương trình cũng bị thu hút theo.

Chỉ thấy Tiểu Hải sung sướиɠ giơ một con cá bé teo, chạy xăng xăng về chỗ Bạch Lãng. Anh mới đứng dậy dang tay đón, nhóc tỳ đã đâm sầm vào chân anh, giờ con cá lên hồ hởi bảo, “Ba ba với con câu đấy! Là cá thiệt đó! Là cá chú A Bạch thích nhất!!”

“Đúng rồi! Tiểu Hải giỏi quá,” – anh cười, xoa nhẹ đầu thằng bé.

Tiểu Hải cười toe toét bảo, “Con cho chú, con với ba ba sẽ câu con cá lớn hơn! Để chú được ăn thiệt nhiều thiệt nhiều!”

“Cảm ơn con,” – Bạch Lãng nhận cá, lại giữ chặt nhóc con sắp chạy vèo đi câu tiếp, giơ ấm nước ra, “Uống miếng nước rồi đi.”

“Vâng,” – Tiểu Hải uống mấy hớp qua quýt trên tay anh, anh không cất đi mà giao cho nó, “Cầm cho ba ba uống.”

Thế là nhóc tý cầm ấm nước, vừa hô to vừa chạy đến bên Cừu Tiềm đang buông cần, “Chú A Bạch bảo ba ba uống nước ~”

Cừu Tiềm nghe lời uống nước, uống xong còn vắt vẻo chiếc ấm lên cổ, chả để ý hình tượng giám đốc Cừu tẹo nào.

Mấy phút sau lại có tiếng Tiểu Hải sung sướиɠ vang lên, “Lại câu được cá rồi!!” – lần này sau khi về dâng cá cho Bạch Lãng, cu cậu còn cầm theo bốn cây nấm xiên nướng thơm lừng mang về, “Chú A Bạch nướng nấm ~”

Đến lần thứ ba nghe thấy Tiểu Hải hô lên lại câu được cá thì ai nấy trong khu cắm trại đều phải ngoái nhìn về phía hồ; hồ này có nhiều cá thế cơ á, mới câu đã được mấy con rồi? Lại nhìn theo Tiểu Hải tất bật chạy về phía Bạch Lãng, lúc đi lại mang theo bốn xiên ớt xanh nướng về bên hồ.

“Chú A Bạch nướng thúi ~”

Bạch Lãng nghe thấy còn gọi với theo thằng bé, “Ngoan ngoãn ăn, đừng có lén đưa ba con ăn hộ đấy!”

“Hể ~~~” – Tiểu Hải trề môi kéo dài âm, không muốn tẹo nào.

Nhân viên đoàn làm phim vẫn đang dòm lén, chỉ thấy Tiểu Hải chia đều cho mỗi người một xiên, xong thấp thỏm nhìn trộm về phía Bạch Lãng mấy lần mới chạy đến bên cậu bạn xinh xắn kia, rủ rỉ rù rì gì đó, mọi người đều đoán hẳn là đang nhờ bạn ăn hộ đây.

Thế là Bạch Lãng rời khỏi bếp nướng, cố ý giậm giậm chân thật mạnh như muốn đi bắt trẻ không ngoan, làm Tiểu Hải hoảng hốt kéo cậu bạn đứng bên, vừa chạy vừa cười cho Bạch Lãng đuổi. Không đuổi được mấy bước, Cừu Tiềm cũng vứt cần câu, gia nhập vào đội đuổi bắt. Chỉ thấy hai người lớn, một trước một sau vây quanh hai đứa trẻ, Tiểu Hải vô dụng trốn sau lưng bạn, trong khi cậu bạn thì dang hai tay bảo vệ như một hiệp sĩ, đương nhiên cuối cùng cả hai đều bị tóm gọn và bị cù nách cười ngặt nghẽo. Lúc này, anh chàng văn nhã vẫn bất động bên hồ mới khoái chí hô lên, “Ha ha, tôi cũng câu được rồi!”

Mấy người mải chơi đến quên trời đất nghe thấy vậy thì chạy ra cổ vũ, bao gồm cả bà mẹ trẻ duy nhất đứng canh bếp nướng nãy giờ. Thì ra là thấy Cừu Tiềm sát cá quá, anh ta uất ức không chịu thua.

Mọi thứ đều diễn ra tự nhiên và vui vẻ, dù không có hoạt động hay cao trào nào, nhưng vẫn khiến người xem không rời được mắt.

Vậy nên, đám quay phim bên kia chỉ biết đấm ngực dậm chân sao không được quay, trong khi ba gia đình minh tinh bên này mới vừa buồn tẻ phân công công việc xong, chuẩn bị dựng lều.

Thậm chí Nguyễn Doanh còn liếc xéo về phía Bạch Lãng, bực mình lẩm bẩm, “Ầm ĩ thế chẳng phải quấy rầy người khác rồi còn gì?”

Thế nhưng con gái cô, một cô bé mặc váy hồng tầm bốn năm tuổi, giật nhẹ bộ quần áo thường đắt tiền của mẹ, “Mẹ, con cũng muốn câu cá.”