Ánh trăng tỏa sáng trên trời một vầng sáng dìu dịu, yên bình hơn bao giờ hết, đêm nay trăng rất tròn và rất đẹp, thế nhưng lại không có một ai lại có tâm tình đi thưởng thức mặt trăng cả, bởi vì họ còn đang bận làm việc mà.
Đêm tối…. chính là một thời điểm rất thích hợp để làm việc xấu, nhất là thời điểm đêm trăng tròn như thế này.
Trong một khu rừng nọ, có một toán người mặc đồ dạ hành đang gấp ráp chạy như thể có gì đang đuổi theo họ vậy, mà đúng thế thật, phía sau họ là một đám hắc y nhân tay cầm đao kiếm, miệng không ngừng hò hét, rượt đuổi.
Cả người họ ai ai cũng đầy sát khí, mùi máu tanh nồng nặc tỏa ra khắp nơi,
trông họ chẳng khác gì tu la đến từ địa ngục, kẻ mà phải trải qua không biết bao nhiêu là lễ huyết tẩy bằng máu và xương người, chắc hẳn họ là những sát thủ được đào tạo kĩ lưỡng để đi gϊếŧ người đi, bởi lẽ không có một người bình thường nào mà có sát khí nồng đậm như thế được.
Thế nhưng là sát thủ mà sao lại thở dốc trong có vẻ mệt mỏi quá vậy? Liệu có bị giả mạo không?
Trái ngược với đám người mang bộ mặt uể oải kia, thì đám người bị coi là con mồi của đám sát thủ kia lại mang vẻ mặt hưng trí bừng bừng, tràn trề sinh lực.
Đặc biệt nhất vẫn là nữ tử vận y phục màu xanh lam giữa đám người kia, mặc dù là nữ tử nhưng sức lực lại chẳng thua gì một đám nam nhi, nàng vừa chạy mà vừa âm thầm nở nụ cười tựa như đây làm một cuộc thi chạy tiếp sức mà nàng sẽ là người nắm giữ chắc chắn chiến thắng này vậy.
_” Gia… à không, tiểu thư, bọn người kia vẫn bám theo chúng ta không buông, có cần thuộc hạ ra tay trực tiếp xử lý chúng không?”
Phượng Nghiên, một trong những hộ vệ thân tín của nàng mở miệng hỏi, thiên a~ lôi thần hay cái gì cũng được làm ơn lắng nghe lời thỉnh cầu của bọn ta, làm ơn cho chủ tử thay đổi chủ ý chơi rượt đuổi với bọn thích khách này đi, nếu không, không sớm thì muộn bọn họ cũng đi chầu ông bà sớm.
Vì sao ư, bọn họ đã chạy liên tục 3 canh giờ liền rồi, 3 canh giờ lận đó, là người chứ có phải trâu bò đâu mà chạy hoài như thế hả? Không chầu ông bà sớm mới là lạ đó.
Tất cả là chỉ tại bọn thích khách kia, tự nhiên khi không lại đi phá tâm tình ngắm cảnh của chủ tử làm gì không biết, khiến chủ tử không vui nên khi bọn họ phát hiện ra đám thích khách này chủ tử không cho họ ra tay tiêu diệt mà bắt giả vờ chạy trốn bọn chúng
Nói cái gì là rèn luyện thể lực, nâng cao sức cảnh giác, … cái này là trừng phạt, trừng phạt được không vậy, ô ô ô có cái nào thê thảm hơn cái này không vậy hả?
Chủ tử à bọn ta võ công rất là bình thường chứ đâu phải cao thủ như người mà từ khoảng cách xa như vậy có thể phát hiện ra bọn chúng chứ? Oan ức cho bọn ta quá đi.
Chúng thuộc hạ vừa chạy theo chủ tử mình ai cũng không khỏi phải ai oán ở trong lòng, nhưng biết làm sao đây ai bảo các người là thuộc hạ của người ta làm gì chứ?
Cho nên các đồng chí a~
các vị cứ tiếp tục rèn luyện thể lực đi, để có thân hình chuẩn để mà có lắm người theo như chủ tử các người chứ? Hắc hắc
( chúng thuộc hạ:
bọn ta không thèm. T o T)
Cùng lúc đó, cách không xa nơi đây, cánh cổng không gian thời gian một lần nữa lại mở ra, bóng dáng bạch y phấp phới bay theo gió, mái tóc màu tím dưới ánh trăng bạc càng thêm diễm lệ gấp mấy lần.
Ánh Dương nhìn khung cảnh khu rừng rập rạp trước mắt mình nmà không khỏi kinh ngạc, nàng có đi đến lộn chỗ không vậy, hắn nói ở đây tồn tại một nửa linh hồn còn lại của nàng mà sao nàng lại không thấy gì vậy?
Ánh mắt nàng khẽ luân chuyển dò xét xung quanh nhưng lại không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì,
đột nhiên nàng lại nghe thấy tiếng vũ khí va chạm nhau vang vọng khắp khu rừng, màn đêm vốn dĩ là yên tĩnh nay lại không phải vang lên một hồi ồn ào.
Mi tâm nàng khẽ nhíu lại, không khỏi khó chịu, xưa nay nàng ghét nhất là phiền phức vậy mà vừa tới đây lại phải gặp tình cảnh này rồi, thế là thế nào?
Nàng quay lưng bỏ đi,
dự tính là sẽ theo linh cảm của mình mà đi tìm một nửa còn lại, nàng còn có việc phải làm, không hơi đâu mà đi xem náo nhiệt
Nhưng chưa đi được bao lâu thì đám người đó cũng đã đi đến chỗ nàng, khiến nàng vội vàng phi thân lên một thân cây gần đó mà ẩn nấp.
Vừa mới đến chính là hai phe hồi nãy mà chúng ta nhắc đến, một bên là bọn sát thủ, một bên là phe của nữ tử kia.
Không khí xung quanh giữa hai phe trở nên căng thẳng khác thường, ai ai cũng tập trung hết tinh lực duy nhất vào đối phương, duy chỉ có mình nữ tử kia là bình tĩnh thong dong, tựa như việc này chẳng liên quan gì đến nàng ta cả, nữ tử này nàng thưởng thức.
Nhưng sao nàng nhìn nữ tử này càng nhìn càng thấy quen, tựa như là đã gặp nhau ở đâu rồi, khí tức từ người nàng ấy phát ra khiến nàng mang máng nhớ đến một người nào đó nhưng đáng tiếc nàng cũng không biết người đó là ai.
_” Để coi lần này các ngươi còn chạy đi đâu. Người đâu? Gϊếŧ hết bọn chúng cho ta.”
Thủ lĩnh bọn sát thủ giương đôi mắt đầy sát khí, âm ngoan nhìn bọn họ mà hạ lệnh.
Được lệnh từ thủ lĩnh bọn thuộc hạ bắt đầu lao đến chém gϊếŧ một cách điên cuồng, nữ tử ấy thấy vậy cũng gật đầu âm thầm hạ lệnh cho người bên mình tấn công, còn phần mình thì chỉ né tránh, thoáng chốc khu rừng lần nữa lại vang lên thanh âm binh khí va chạm nhau.
Nhìn nữ tử ấy mỏng manh, yếu đuối thế không ngờ kĩ năng nàng ấy né tránh lại rất tốt, không một người nào trong bọn sát thủ có thể chạm được đến nàng ấy, dù chỉ là góc áo.
Nàng ấy né trái né phải nhanh thoăn thoắt, bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện tựa như là đang chơi đùa cùng bọn họ chứ không phải là đang đánh nhau, tà áo tung bay, xoay tròn trong không trung tựa như là đang vũ một khúc nhạc, một khúc nhạc kinh tâm động phách.
Ánh Dương nhìn nữ tử ấy mà khóe môi không khỏi nâng lên, người này hẳn là một cao thủ trong giang hồ đi, thân thủ cũng tốt thật đấy, trong lòng nàng không ngừng âm thầm ngợi khen nữ tử ấy.
Đang né tránh hăng say, đột nhiên ánh mắt nàng chợt lóe lên một tia lệ khí, nhanh như cắt hạ thủ với tên sát thủ đang đối kháng với mình, không thấy nàng ấy ra tay như thế nào, chỉ biết rằng ống tay áo nàng vừa hạ xuống thì đồng thời sát thủ kia cũng quỵ xuống, hai mắt trợn trắng như không cam lòng.
Giải quyết xong tên đó, nàng quay mặt lại với gốc cây nơi mà Ánh
Dương đang ngồi, ngước mặt lên nhìn, như có như không mà nở nụ cười.
Giây khắc ấy dường như mọi hoạt động đầu óc của nàng đã đình trệ, khung cảnh trước mắt như nhòa đi,
khiến nàng không thể thấy được gì ngoài một mảnh trắng xóa, nước mắt cũng vì thế mà không tự chủ được mà rơi xuống.
Ngũ quan hài hòa, làn da trắng như tuyết, môi anh đào chúm chím xinh xắn, hắc mâu to, lóng lánh như 2 hòn bi, lông mi dài mà cong vυ't…. dung nhan nàng ấy… chỉ 3 chữ thôi: rất xinh đẹp, đẹp đến độ tạo cho người ta cảm giác hít thở không thông, một vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành khiến người thần cũng phải căm phẫn, người này đúng là một đứa con cưng của trời mà, có lẽ mọi vẻ đẹp trên thế gian này đều tập trung hết vào một mình nàng ta đi.
Giống, rất là giống, tại sao nàng ấy lại giống tỷ tỷ của nàng quá vậy, mặc dù vẫn còn vài chỗ khác biệt nhưng cũng có năm, sáu phần tương đương với nhau, chẳng trách tại sao nàng càng nhìn lại càng thấy quen, hóa ra là vì nguyên nhân này.
Đúng lúc ấy thì một tên sát thủ thừa lúc nữ tử ấy không để ý, âm thầm đến gần định một chiêu hạ sát, nữ tử ấy cảm nhận được tiếng bước chân đang tiến gần đến mình, ống tay áo lần nữa khẽ động nhưng chưa kịp làm gì thì tên sát thủ ấy đã ngã lăn đất, đầu thân một nơi, máu tung tóe trên nền đất khiến mọi người không hẹn mà cùng nhau quay lại.
Tất cả đều hít một ngụm lãnh khí, là ai ra tay tàn độc như thế vậy?
Có phải là tiểu thư không? Bọn thuộc hạ quay lại nhìn chủ tử nhà mình thì thấy nàng khẽ lắc đầu, khẳng định việc này không phải là do nàng làm, không phải tiểu thư thì ai mà còn có thể có võ công cao cường đến như vậy vậy hả?
Có thể thần không biết, quỷ không hay mà ra tay đoạt mệnh tên đó, nên biết rằng là bọn này chính là những tử sĩ, võ công rất là cao cường, ngay cả bọn hắn khi đối kháng cũng phải dùng hết sức mà đánh, vậy mà người này….?
Được rồi, con người này không còn được gọi là người nữa, mà chính là quái thú, là yêu nghiệt được không?
Tên thủ lĩnh nhìn thuộc hạ mình chết vô lý mà không khỏi phải tức giận, hắn rống ầm lên:
_” Là kẻ nào, rốt cuộc là kẻ nào ra tay sát hại huynh đệ của ta, ngươi mà để ta bắt được đừng trách ta độc ác, ta sẽ lóc thịt, lột da ngươi ra cho chó ăn.”
Khuôn mặt đầy sẹo của hắn vặn vẹo hết cả lên, các khớp xương tay nắm chặt lại, gân xanh nổi đầy thể hiện rõ tâm trạng bây giờ
của hắn.
_”Khúc khích, khúc khích, lóc thịt, lột da cơ đấy, vị đại ca này, huynh có khả năng đó sao?”
— —— —— —— —— —
Lần đâu tiên hội ngộ, hình bóng của chàng đã khắc ghi sâu vào tim ta.
Rồi nhân lúc vô tình vận mệnh đã trói buộc ta và chàng.
Khiến cho ta vốn nên là một đời tiêu dao lại vì chàng mà ràng buộc
Tựa như gông vàng khảm ngọc
Tựa như thiêu thân lao vào lửa
Cũng không thể nào thoát khỏi hai chữ ái tình.