T thi xog rồi đây😁
Ai chào đón t ko?
Chương cuối như đã hứa nha.
Đủ 4 chươg rùi nhá😁
Giáng Sinh Zui Zẻ 😁
(~ o ~)~zZ (~ o ~)~zZ (~ o ~)~zZ
Nhân sinh là một trò đùa của tạo hóa. Đôi lúc trong cuộc đời sẽ có nhiều người mang đến cho bạn ấm áp, nhưng quyết định cuối cùng lại do bản thân mỗi người tự lựa chọn.
Là hữu duyên hay chỉ tình cờ lướt qua nhau giữa ngàn vạn con người?
......... ......... ......... ......... .........
Năm thứ hai bắt đầu với tiết thảo dược học của giáo sư Sprout, một phù thủy già tròn lùn, béo tốt.
Vì vấn đề sỉ số, Layla được xếp vào dãy hàng nhà Slytherin. Dù không thuộc nhà nào, nhưng quân số bên rắn khá ít nên thành phần " dư " Layla luôn bị các thầy cô sếp vào đó để bù trừ thiếu hụt.
Tiết này những phù thủy nhí sẽ học về cách thay chậu cho cây Nhân Sâm Trường Sinh.
Hermione dành về cho Gryffindor 10 điểm cộng, Harry và Ron tự hào ra mặt, đám rắn nhỏ bực bội cau có. Chỉ duy nhất một người không hề quan tâm mọi thứ, nét dửng dưng, lạnh giá vẫn nguyên si từ buổi sáng, chẳng chút thay đổi.
Nhắc nhở đám trẻ một chút, giáo sư Sprout bắt đầu làm mẫu. Bà lôi cái cây nhân sâm từ trong chậu ra. Xin thề với Merlin là hình dạng nó xấu kinh khủng, trông giống hệt một em bé sơ sinh với tiếng khêu nhức óc. Dù đã bịt kín lỗ tai nhưng mọi người vẫn khó chịu vô cùng, Neville trực tiếp ngất xỉu. Buồn thay cho cậu ấy vì bị quẳng luôn sang một bên chẳng ai thèm ngó. Bởi vậy mơí nói, Neville à , cậu ăn ở có đức quá đi. (╯-╰)/
Nhóm phù thủy nhỏ cuối cùng cũng được thực hành. Mấy cây Nhân Sâm đồng loạt được rút lên tạo thành dàn hợp xướng kinh khủng nhất hành tinh. Draco thích thú đưa tay chọc vào miệng cây và lập tức bị nó cắn cho một phát. Cậu bực bội vứt nó thẳng xuống chậu.
Layla rút cây Nhân Sâm ra khỏi châụ, nó cứ khóc ré lên và vùng vẫy hòng thoát khỏi tay kẻ đang túm đầu mình. Một đêm không ngủ khiến Layla khá mệt mỏi, thêm một hồi tra tấn lỗ tai này làm cô nhức đầu vô cùng.
Bụp ! Ưʍ..!! Bốp Bốp!!!
Tâm tình " khíu chọ ", Layla dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhét thẳng nắm đất vào mồm thứ cây " quái vật" nào đó, buộc nó im miệng. Chưa dùng lại, cô tiếp tục " khuyến mãi" thêm cho nó hai cái tát nảy lửa. Hốt ngay cho nóng, cô quẳng thẳng nó vào trong chậu, lấy đất lấp lại. Cả quá trình không hề nghe thấy cây Nhân Sâm phát ra một tiếng động.
Cả lớp lặng im không một lời. Xoay quanh cô gái tóc vàng là những ánh nhìn ngạc - nhiên - đến - không - thể - ngạc - nhiên - hơn. Mắt nai vàng ngơ ngác, cằm rớt sạch xuống đất, biểu cảm cạn lời.
- Màn sử lí thật tuyệt vời! 20 điểm cho trò Uranus!!!
Giáo sư Sprout hoàn hồn, tán thưởng cho Layla điểm. Đám nhỏ lúc này mới tỉnh lại, tiếng vỗ tay vang rần trong khu nhà kính số 3.
Trưa hôm đó, Ron nhận được một bức thư sấm. Khỏi phải nói nó loạn như thế nào. Vừa mở bức thư, chất giọng to khỏe của mẹ Ron đã như sấm vang trong phòng ăn. Ron sợ đến méo cả mặt, các phù thủy nhí nhà sư tử cũng không khá khẩm hơn khi bị oanh tạch " ké ". Lũ rắn nhỏ nhà Slytherin lại có dịp cười nhạo một trận.
Giờ ăn trưa kết thúc, học sinh lại kéo nhau tới lớp Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám. Và mọi thứ có thể sẽ cực kỳ ổn nếu Gilderoy Lockhart không trở thành giáo sư môn này.
Lão ta luyên huyên trên trời dưới đất một hồi rồi thả lũ ma xói nghịch hơn quỷ sứ ra ngoài. Tệ hơn thế, lũ ma xói bắt đầu quá tung mọi thứ, lão Lockhart bất tài chẳng làm gì được ngược lại còn để chúng lấy mất cây đũa phép. Cuối cùng lão cuống cuồng lên chạy trốn.
Từng hành động một thu gọn vào tầm mắt Layla, cô cực kỳ khinh bỉ Lockhart. Bất tài, vô dụng chỉ được cái ngoại hình hơi đẹp mà đã bốc phét lên. Theo lời lão cha thì hình như trước đây hắn còn tán tỉnh mẹ cô thì phải? Chậc...chậc..Khỏi nói cũng biết hắn bị cha cô "dần" một trận thảm cỡ nào. Dám trêu ghẹo mẹ cô ? Cóc tía mà cũng đòi ăn thịt thiên nga? A.... Dù sao phận làm con như cô cũng nên nối gót cha mình mà " báo đáp" cho hắn chứ nhỉ?
Môi mỏng khẽ cong, súng đã lên nòng. Lockhart, ông chính thức vào tầm ngắm!
Bốp!
Con ma xó từ đâu " hạ cánh" trực diện vào gương mặt quý giá của Lockhart, hành động bỏ trốn của lão phá sản. Đầu óc Lockhart quay cuồng, sao bay đầy trời.
Cốp! Cốp...!
Thêm vài con ma xó bay cao và bay xa hướng tới mục tiêu duy nhất.
Trận PK giữa Lockhart và Ma Xó. Lockhart knock out!
Bịch...!
Người "yêu dâú" ngất xỉu, còn lũ ma xó thì được Hermione xử đẹp.
- Thầy ơi? Thầy?
Cô bé tốt bụng Layla " ngoan ngoãn" ngồi xổm xuống lay lay vị giáo sư đáng thương vừa bi "ngộ sát".
- Thầy ấy ngất rồi.
Harry khó xử nhìn "xác chết" dưới sàn, Ron nhăn mặt hỏi.
- Làm sao để thầy ấy tỉnh giờ?
- Để tôi.
Ai đó cầm quyển sách dày như cuốn từ điển, bộ mặt đường hoàng đỉnh đạt hạ thủ.
Chát! Chát!...
"Hung khí" nặng kí giáng thẳng vào mặt " cái xác".
- Đau quá!
Lockhart tỉnh dậy, hét một tiếng rồi lại bất tỉnh.
- Cách này không được rồi.
Buông cuốn sách, Layla nâng cằm khó hiểu xem xét tình trạng vị giáo sư " đáng đánh". Mọi người toát mồ hôi. Ôi ...Merlin ơi! Đánh bằng cuốn " từ điển" cỡ bự ấy chưa chết là may rồi chứ nói gì tới tỉnh?
Đáng tiếc, nếu March có ở đây thì chắc chắn hắn sẽ chẳng ngần ngại bồi thêm cho Lockhart vài cú đạp. Và xoa đầu khen đứa con gái quý báu " Con làm tốt lắm!".
Thật là...hậu sinh khả úy....cha nào con nấy.... Cầu Merlin phù hộ ông bình an Lockhart à...
Thế là cả đám hùa nhau " rinh" ông thầy về bệnh xá.
Đưa tay phủi quyển sách, phượng mâu tím thẫm khép hờ như con hồ ly xảo quyệt. Thật là...cô cũng quá nhẹ tay đi. Thôi kệ, giải quyết chuyện này trước đã!
- Harry, tôi có thể nói chuyện với cậu một lát không?
Giương đôi mắt nhìn cô gái không mặn không nhạt đang đứng trước mặt Harry gật đầu. Hai người họ đi tới một góc khuất bên bờ Hồ Nước Đen thì Layla dừng lại.
Cứ như thế một lúc lâu, đến khi Harry sốt ruột định lên tiếng thì người kia mở lời.
- Tại sao lúc đó lại cứu tôi?
- Hả?
Harry ngạc nhiên, Layla đang nói cái gì vậy?
- Cậu nói gì thế Layla?
- Tại sao lúc đó lại cứu tôi?
Vẫn là câu nói ấy.
- Cậu có thể sẽ rơi xuống, vậy tại sao lại cứu tôi?
- Ý cậu là lúc trên xe?
Harry càng ngày càng mờ mịt nhìn Layla xoay người lại đối diện mình. Đôi mắt khác lạ lúc nào cũng tĩnh lặng như nước hồ thu giờ xen đầy sự khó hiểu. Cậu tự hỏi cô ấy đang vướng mắt điều gì?
- Tại sao cứu tôi?
Layla lặp lại, cô thật không hiểu lí do cậu ta cứu cô. Không phải con người đều xem trọng tính mạng của mình hơn sao? Cô và Cứu Thế Chủ chả là gì của nhau cả, vì sao phải mạo hiểm tính mạng cứu cô? Sẽ có người thật sự tốt với cô như March và Doris sao?
- Vì chúng ta là bạn.
Hả? Cậu ta nói gì?
Layla ngẩn đầu nhìn sâu vào đôi mắt xanh lơ màu nước biển ấy.
- Chúng ta là bạn và tớ sẽ không bao giờ bỏ mặc bạn mình!
Rất nhiều năm sau, Layla vẫn còn nhớ rõ. Cậu nhóc tóc nâu rối bù cười dịu dàng với cô. Đôi con ngươi xanh màu biển cả, trong veo, thuần khiết, chân thật và sạch sẽ, xoáy sâu vào trái tim cô. Nó trái ngược với tâm hồn xấu xa, nhơ nhuốc, đầy bụi bẩn cùng máu tanh cả hai kiếp người cô từng trãi. Trong phút chốc, Layla tưởng chừng như mình đã nhìn thấy thiên thần.
- Ha...ha...Ha!!!Ha!!Ha...!!!
Kẻ phía trước bỗng bật cười làm Harry phát hoảng.
- Cậu sao thế Layla?
Cô gái không đáp, chỉ cúi đâù, mái tóc dài che khuất đi gương mặt.
Layla cười giễu cợt cái ý tưởng thoáng qua phút chốc trong đầu mình. Cô đang nghỉ cái quái gì vậy? Bạn ư? A...cái mong ước cô đã quên lãng từ khi nào.
Đã từng, Layla từng hy vọng có được một người bạn bên cạnh, cùng chơi đuà, chia sẻ bao vui buồn. Nhưng rồi, cái bản chất xấu xa, kinh tởm của lòng người làm tâm hồn cô chai sạn. Thật buồn cười, cô là ai? Là một người thừa kế, cô được huấn luyện như thế nào? Chẳng lẽ những âm mưu, quỷ kế từng trãi qua chưa đủ để cô tỉnh ngộ ư?
Ngày tháng trôi đi, trái tim và tâm hồn cô cũng dần phủ một lớp băng dày lạnh lẽo. Âm mưu, thủ đoạn, những cuộc ám sát,... Chúng cướp mất đi của cô quãng thời gian tuổi thơ hồn nhiên nhất cuộn đời. Để sống sót, cô tự buộc mình đứng lên, phải thật mạnh mẽ và cường đại. Một đóa hồng cao quý đầy gai nhọn. Ước mơ đơn thuần thưở xưa cũng bị cô dầng quên lãng.
Hôm nay, từng lời ấy lại nhắc cô nhớ đến mong ước hôm nào. Liệu cô sẽ tìm được một tình bạn chân thật tại nơi này sao?
"Không! Không thể! Đây chỉ là cảm xúc nhất thời thôi! Layla, đừng để nó chi phối mày!"
Layla như tự thôi miên bản thân mình. Đúng vậy, trước đây chưa từng ai đối xử với cô như thế nên cô mới nhất thời cảm động mà thôi. Bảo hộ cô nhất thời không thể bảo hộ cô nhất thế. Sau này chỉ cần gặp nguy hiểm tới tánh mạng, chưa chắc họ sẽ liều mình cứu cô lần nữa. Đúng, họ sẽ bỏ chạy và tự lo cho mình trước thôi.
Chỉ có gia đình, tình thân mới bền vững. Số mệnh đã đưa cô tới nơi này, cho cô một gia đình như cô mong muốn. Bằng mọi giá cô phải bảo vệ họ. Đúng vậy, ngoài gia đình ra, cô chẳng cần gì cả!
Lòng đầy kiên định, Layla khép đôi mắt lại. Để rồi lúc mở ra từng cảm xúc giao động, hỗn loạn, khó hiểu đều biến mất.
Harry thất thần nhìn chăm chăm vẻ tuyệt mĩ mà lạnh lùng trên tác phẩm đẻo khắc tuyệt mĩ vừa hiển hiện. Cậu đọc được vẻ hờ hững, lạnh nhạt trong đôi mắt ấy.
- Nợ này, tôi sẽ trả.
Không mặn không nhạt bỏ lại một câu, Layla phất áo bước đi, bỏ lại sau lưng một cậu nhóc với gương mặt đơ hơn cây cơ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đời người đôi lúc trớ trêu thế đấy. "Hoa rơi hữu ý ", đáng tiếc...." nước chảy vô tình"...
.......................................
Hú ze, tặng các nàg đây. ❤
M.n thấy chương này thế nào? Lần đầu t tả nội tâm đấy. Run lắm lun.
Để lại nhận xét chương này cho t nhé!
Không nhận xét là ba tuần sau mới có chương đó. 😑
Dạo này tình trạng đọc chùa nhìu quá làm t ức chế lắm.
Làm ơn đừng đọc chuà!!!
Nhớ để lại cmt nhận xét chương cho t nha! Iu m.n nhiù❤