Mệt mỏi nằm nhoài trên đất, Layla bỏ mặt cho tâm hồn bay đến tận nơi xa. Rất nhiều hình ảnh cứ lóe lên rồi vụt tắt trong đầu cô trước khi cô kịp thấy rõ nó.
Nó là gì? Tại sao cứ liên tục ám ảnh cô như thế?
Layla không hiểu, nhưng l*иg ngực cô lại khó chịu vô cùng. Đau đớn, xót xa, nhớ nhung và hoài niệm....Tại sao cô lại mang tâm trạng nặng nề thế này? Layla không ngừng tự hỏi... Nhưng câu trả lời này sẽ chẳng ai cho cô, mà chính bản thân Layla phải tự đi tìm lời giải đáp....
Hình xăm từ từ rút đi, trả lại làn da trắng hồng nguyên bảng cho chủ nhân nó.
Không gian im ắng tột cùng như chưa từng có cuộc chấn động mạnh vừa rồi.
Roạt!
Layla mở bừng mắt, bật dậy, cảnh giác nhìn về phía tiếng động phát ra.
Từ đống bầy nhầy, hỗn độn, huyết nhục mơ hồ của con rồng, một thứ gì đó chợt bò ra.
Thứ nhớt nhác, đen xì, dài ngoằn nhe nanh đầy chất lỏng. Từng giọt xanh màu lục diệp óng ánh rơi xuống đất. Ngay lập tức, chỗ chất lỏng ấy chạm vào phát ra tiếng xèo xèo khô khốc và cái mùi cháy khét gớm ghiếc tựa như những cái xác bị nướng đen.
Tay nắm chặc đũa phép, đôi mắt tím thẫm của Layla cứ dán chặc vào con đại hắc xà trước mặt. Nó to gấp đôi cơ thể cô, làn da đen xì, hàm đầy nọc độc đang chực chờ cắn ngập vào cổ con mồi.
Đôi mày lá liễu nhăn lại thật chặc, gương mặt lấm tấm mồ hôi. Layla âm thầm quan sát thật kỹ con đại xà. Nó từ trong xác con rồng kia chui ra. Sống cộng sinh? Không, khả năng này quá mơ hồ. Vậy không lẽ.....con rồng kia bị con rắn này điều khiển? Nhưng làm sao? Bằng cách nào?
- Sh*t!
Layla tức đến độ chửi thề, tình huống này quá bất lợi cho cô rồi. Cơ thể cô đã quá mệt do trận đánh vừa rồi. Nếu nay lại đối đầu trực diện với nó chắc chắn kẻ chịu thiệt là cô. Không được, Layla nghĩ đi nào...nghĩ đi....
Khè...Khè...
Đột nhiên, Hắc xà lao thẳng tới chỗ Layla như một mũi tên vừa rời tiễn.
- Defesive Charge!
Dù tung bùa phòng thủ kịp lúc nhưng Layla vẫn bị hất bay một đoạn khá xa.
Rầm!!!
Chiếc đuôi to lớn ấy đập mạnh vào cơ thể nhỏ nhắn của cô gái nhỏ. Bóng dáng gầy yếu bay lên theo vòng cung rồi ngã vào đống cột đá siêu vẹo khiến nó đổ ập xuống đất.
Ở giữa đống đổ nát, Layla đau đớn nhìn con mãn xà trườn tới chỗ mình. Tầm nhìn của cô nhòa dần theo dòng máu không ngừng túa ra trên đầu. Layla cảm thấy như có cả ngàn mũi kim không ngừng châm vào cơ thể cô, khắp nơi đau nhứt vô cùng.
Tình trạng Layla lúc này vô cùng thảm hại. Chân trái gãy với vết thương dài từ bắp đùi xuống đầu gối, lộ cả xương trắng. Hai cánh tay cô chôn bị đá đè cứng và ý thức đang mờ dần đi... Thứ cuối cùng đọng lại trong mắt cô là hình ảnh con đại xà đang nuốt dần cơ thể cô vào cái mồm tối như hang động sâu trong lòng đất.
Kết thúc....thật...sao..?
Bóng tối bao trùm lấy tất cả, cô gái nhỏ mất đi lí trí...
Vầng trăng tròn vành vạch, soi sáng bóng hình in đậm dưới ánh trăng đêm. Một con hắc xà to lớn đang nuốt trọn thân hình một người con gái.
Đánh chén xong bữa ăn, nó cuộn tròn lại nghĩ ngơi chờ con mồi tự tiêu hóa. Bỗng cái bụng của nó bắt đầu phình to, phình to...
Gréc!!! Gào!!! Gréc!!!
Con hắc xà đau đớn, quằng quại, lăn lộn trên mặt đất. Chỗ biến dạng trên thân nó bắt đầu nhô lên cao dần, cao dần...và...
Phụt!
Graò!!!! Gréc!!!! Graò!!!
Âm thanh ghê rợn vọng mãi trong không trung. Thứ gì đó đã đâm thủng bụng con rắn. Vết rách chạy dần lên phía trên. Hắc xà thống khổ, không ngừng đập mạnh cơ thể mình vào những bờ đá. Chiếc đuôi to lớn đập nát toàn bộ các thứ nó quét qua. Máu đổ ào ạt từ vết thương giống hệt dòng suối máu tanh ghê rợn. Vết máu loan đến đâu, cỏ cây chết sạch đến đấy. Thế mà cái thứ đang phá hủy nó từ bên trong vẫn chẳng có giấu hiệu dừng lại.
Vết thương cứ ngày một lớn dần lên, cho tới khi con rắn gục xuống, không còn động đậy. Cái thứ giống vết cắt ấy đã chia đôi cơ thể nó ra, từ ổ bụng lên tới tận cái đầu đã chia thành hai nửa.
Sắc bạc lấp lánh của ánh trăng hòa quyện cùng màu đỏ quyến rũ nhuộm đẫm cả mặt đất. Mọi thực vật trong bán kính 200m đều héo úa. Cảnh tượng đổ nát hoang tàn mà lại hấp dẫn vô cùng...
Nhất là khi bóng dáng đơn bạc ấy bước ra từ chiếc đầu rắn đã bị cắt đôi. Phượng mâu tím yêu dị câu hồn đoạt phách. Tóc trắng phiêu bồng giữa không trung. Đôi tay đầy máu tanh như hai chiếc bao tay lụa đỏ đắc giá. Từng bước đi nhẹ nhàng, uyển chuyển. Tử liên thẫm sắc trên vầng trán cao rộng. Hoa văn yêu dã từ nửa khuôn mặt chạy thẳng xuống bờ vai trái, trãi dài xuống tới bàn tay nhuốm máu.Môi đỏ như son nhếch lên nhẹ nhàng khi quay đầu lại nhìn thành quả.
- Cũng không tệ...
Chân ngọc nhấc lên đặt trên chiếc đầu đại xà. Ánh nhìn ghét bỏ, giễu cợt với thú vui vô vị.
Rốp!
Một phần cái đầu đó đã nát bét dưới gót giày.
- Súc sinh như ngươi cũng dám chống lại ta?
Bốp!
Phần còn lại của cái đầu bị đá bay. Tay ngọc cầm đũa phép hắc ngọc chĩa vào cái xác. Dây lửa ngay lập tức bắn ra từ đầu đũa , nhanh gọn quấn lấy con mồi mà thiêu đốt nó ra tro.
Ngoài ánh lửa tàn nhẫn liếm láp con mồi, bóng hồng nhấc gót rời đi. Đâu đó, chất giọng tựa ma chú vẫn văng vẳng trong không trung..
- Xin chào..hỡi cố hương...
.....................
Hì...chươg trước hơi dở nên t viết lại. Hy vọg chươg này ổn hơn.
Nhớ vote và cmt cho t nhé❤