Edit: Sakura
Beta: Vivi
Hôm nay Hòa Thuận làm thêm giờ nên về hơi muộn, lúc này trời đã tối thui. Đi trong tiểu khu mà gió bắc thổi như dao cắt, Hòa Thuận dựng cổ áo lên, rảo nhanh bước chân, rất muốn nhanh chóng trở về nhà. Bỗng nhiên anh nhìn thấy đằng sau bụi cây lùn ở cửa nhà lập lòe đóm lửa, Hòa Thuận đoán chắc có người hút thuốc ở đó, trong lòng thì nghĩ trời tối lạnh như thế còn ai chạy ra ngoài hút thuốc. Anh cứ cắm đầu đi vào nhà mình, bỗng nhiên từ chỗ đám lửa lập lòe vang lên tiếng thở dài, nghe thấy tiếng này thì anh nhận ra được đây là em hai của mình Lý Hòa Bình. Anh dừng bước rồi đi tới chỗ cây lùn kia, vòng qua hàng cây hoa hồng khô héo thì anh nhìn thấy Hòa Bình đang ngồi xổm dưới cây sồi xanh hút thuốc lá liên tục, vì trời tối nên không nhìn thấy rõ vẻ mặt nhưng nhìn cái lưng còng xuống thì đã cảm thấy chú ấy rất chán nản và không biết làm sao.
Hòa Thuận đi tới rồi hỏi: “Chú đang làm gì vậy? không lạnh à còn chạy ra đây hút thuốc?”
Hòa Bình kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn hóa ra là anh cả, sau đó lại cúi đầu hút một hơi rồi mới đứng dậy nói: “Chỗ này yên tĩnh.”
Dù sao cũng là anh em ruột, mặc dù mấy năm nay ai cũng bận rộn nên rất ít khi tâm sự nhưng anh vẫn biết rõ thói quen nhiều năm của chú ấy. Hòa Thuận biết em hai mình không hay hút thuốc lá trừ phi có chuyện phiền lòng lắm thì mới hút. Nhìn thấy tình hình này anh biết hôm nay nhất định Hòa Bình có chuyện, sau đó vỗ vỗ lưng chú ấy rồi nói: “Đi thôi, anh cũng chưa ăn cơm, em cùng anh uống hai chén đi.”
Hòa Bình im lặng đi theo anh ra khỏi vành đai xanh. Hai người đi khỏi tiểu khu, trên đường vào một quán ăn nhỏ tìm vị trí vắng người ngồi vào. Gọi một đĩa thịt xào nấm đông cô, đĩa gà luộc để lạnh, một nồi canh và mấy đĩa rau trộn, sai bồi bàn đưa chai rượu lên. Hòa Thuận mở một chai rượu ra rót cho mình và Hòa Bình mỗi người một chén, cả hai bắt đầu nhậu. Hòa Thuận chưa ăn cơm tối nên vừa ăn thức ăn vừa uống rượu, còn Hòa Bình thì nốc một hơi không ăn gì cả. Đừng thấy Hòa Bình thường xuyên miệng quang quác, điển hình là người nói nhiều, nhưng khi có chuyện thì toàn im lặng thế nên phải chuốc say mới có thể cạy miệng chú ấy được. Hòa Thuận biết tính cách của chú ấy nên không vội hỏi.
Chờ sau khi uống hết hai chai rượu xuống bụng, Hòa Thuận thấy Hòa Bình còn định uống tiếp thì để đũa xuống lấy tay chặn chén của Hòa Bình không để cho chú ấy uống nhiều như thế nữa.
Hòa Bình nhìn anh cả một cái rồi thở dài, dựa vào thành ghế móc thuốc lá ra châm.
Hòa Thuận nói: “Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
Hòa Bình khạc ra một hớp khói rồi mới âm trầm nói: “Làm đàn ông thật khó.”
Hòa Thuận nghe thấy thế cảm thấy hay hay, nói: “Mẹ với vợ chú lại cãi nhau à?”
Hòa Bình nói: “Sao anh biết …” Nói được một nửa thì nghĩ đến anh trai chị dâu ở cùng cha mẹ mấy năm, nhất định gặp nhiều tình huống như thế rồi, thật là bệnh lâu thành y nên không hỏi nữa, cầm ly lên uống một ngụm bia.
Hòa Thuận nói: “Đàn bà đều nhỏ nhen mà, một chút chuyện nhỏ mà cũng đay nghiến không yên, nhà nào chả vậy, chú không cần phiền lòng, quen là được.”
Hòa Bình nhìn Hòa Thuận mà nói: “Lúc trước chưa kết hôn, thấy quan hệ chị dâu và mẹ khá hợp nên cho rằng quan hệ mẹ chồng nàng dâu đơn giản, ai dè đến lượt mình thì lại phức tạp như thế.”
Hòa Thuận gắp thức ăn vào miệng vừa nhai vừa nói: “Chú cho rằng chị dâu chú dễ bảo thế sao? Chỉ trước mặt người khác vậy thôi chứ về phòng cũng làm khổ anh nhiều. Lúc trước anh cũng rất phiền một bên là vợ mình một bên là mẹ mình, biết làm thế nào? Nên đành thích ứng thôi.”
Hòa Bình chán nản nói: “Đâu có dễ thích ứng được, cả ngày lẫn đêm phải dỗ hai bên, còn luôn phải tội cả hai. Nếu không phải vì con thì thật muốn vung tay bỏ chạy.”
Hòa Thuận nuốt thức ăn xuống rồi tiếp lời: “Vậy thì cứ đi, chú vừa đi thì có khi hai người đó liền yên tĩnh.”
Hòa Bình nói: “Làm thế sao được? Chỉ cần trở về thì càng ồn ào hơn, trừ phi bỏ đi biệt tăm không về nữa.”
Hòa Thuận khuyên bảo chú ấy: “Thì lừa bịp một tí là qua ấy mà.”
Hòa Bình nói: “Có thể lừa được thì đã tốt, chỉ sợ mình muốn lừa nhưng người ta không để cho mình lừa, nhất định phải phân rõ đúng sai thì làm thế nào? Anh không thể mãi không tỏ thái độ được đúng không? Muốn tỏ thái độ thì phải chọn, rốt cục phải về phía mẹ hay vợ?”
Hòa Thuận nhấp một hớp bia cười hỏi Hòa Bình: “Thế chú muốn đứng bên nào?”
Hòa Bình nói: “Bình tâm mà nói, mặc dù vợ hơi nhiều chuyện nhưng cũng biết điều. Hơn nữa bây giờ thời đại phát triển nhanh như thế, có rất nhiều quan điểm không chỉ khác nhau giữa mẹ chồng và nàng dâu mà còn khác nhau giữa người già và thanh niên. Có lúc em rất khó nói, thật ra mẹ mình có nhiều quan điểm rất lạc hậu, đích xác không tốt cho em bé.”
Hòa Thuận nói: “Chuyện nhà thì không phân được đúng sai. Chú bênh vợ thì nhất định mẹ sẽ không vui, bà ấy cũng già rồi chúng ta còn hiếu thảo được mấy năm? Vợ mình là của mình, còn nhiều thời gian nên cứ để cô ấy chịu đựng đã, sau này sẽ bồi thường cô ấy sau, là được còn gì?”
Hòa Bình nói: “Không thể nói như thế được, vợ là của mình nên phải yêu thương. tương lai cùng mình cả đời là vợ mình mà.”
Hòa Thuận cau mày nói: “Ai bảo chú không thương vợ? Thương vợ thì cứ thương vợ, hiếu thảo với mẹ là hiếu thảo với mẹ, hai cái đó khác hẳn nhau.”
Hòa Bình nói: “Sao có thể khác nhau chứ? Thường xuyên quấn vào nhau không tách rời được. Lúc hai người cãi nhau thì anh bênh ai? Bênh mẹ thì thiệt thòi vợ, bênh vợ thì mẹ làm sao? Anh còn nhớ một lần bởi vì mẹ cho con em mυ'ŧ sữa bột không đúng, hại nó phải đi soi dạ dày không. Em bênh em dâu anh nói mẹ một câu thế mà mẹ cư xử thế nào? Lúc ấy bỏ gánh chạy từ bệnh viện về nhà, nghe chị dâu nói sau khi mẹ về thì đập nát ly rượu của bố mình. Sáng hôm sau còn chưa hết giận, nhưng chuyện này không thể không về phía vợ mà, đúng không?”
Hòa Thuận uống nốt rượu trong chén rồi chép miệng nói: “Dù sao cũng phải ra dáng đàn ông, không thể có danh tiếng con bất hiếu được.”
Hòa Bình lắc đầu: “Anh cứ nghĩ thế mãi thì nhất định chị dâu có ý kiến đấy.”
Hòa Thuận thở dài một hơi rồi nói: “Anh tốt với cô ấy gấp đôi còn không được sao?”
Hòa Bình lại lắc đầu một cái, anh định đi theo anh trai ra ngoài giãi bày tâm sự, tháo gỡ vướng mắc, cuối cùng chả giải quyết được vấn đề gì, ngược lại còn lôi cả vấn đề của anh cả ra. Hơn nữa anh cảm thấy vấn đề của anh cả mặc dù không quyết liệt như của mình, nhưng trong thực tế còn nặng nề nan giải hơn mình nhiều. Vấn đề của anh cùng lắm là Văn Quân trở mặt với mẹ, hai người dọn ra ngoài ở cũng được. Mặc dù lúc đó anh cũng khó xử, cần rất nhiều thời gian và rất nhiều tinh lực để hàn gắn rạn nứt với bố mẹ nhưng sẽ giải quyết được, sẽ không có ảnh hưởng mang tính chuyển ngoặt tới cuộc đời anh. Mà vấn đề của anh cả, nếu như cứ để nó phát triển chỉ sợ hậu quả nghiêm trọng hơn rất nhiều. Nhưng anh không biết khuyên nhủ anh cả thế nào vì bây giờ anh còn lo thân mình chưa xong, không biết nên đối mặt với một ngày mới thế nào đây.