Đinh Nhược Kỳ đập nát mọi thứ trong phòng khách có thể đập được. Trên mặt đất là một mớ hỗn độn, khắp nơi đều là mảnh vụn của bình hoa đồ sứ, ghế bị lật ngược, đồ ngọt khay đựng trái cây cái ly khăn giấy trộn lẫn trong chồng thư phủ đầy mặt đất.
Hiểu Toa sợ tới mức đứng nép người bên cửa, trốn sau lưng La Minh nhìn Đinh Nhược Kỳ đã điên loạn: “Cô ấy cô ấy cô ấy phát điên rồi sao?”
“Nhược Kỳ! Cô bình tĩnh một chút!” La Minh định tiến lên khống chế Đinh Nhược Kỳ, nhưng không đến gần được, ngược lại bản thân bị ném trúng cái trán bắt đầu chảy máu.
“Các người ra ngoài hết cho tôi! Đi ra!” Đinh Nhược Kỳ ôm một đống thư ném về phía La Minh, giọng nói đã khàn đi.
“Em đi gọi Á Mẫn tới giúp.” Hiểu Toa xoay người chạy đi, mới ra cửa thì gặp được Đinh Huyên vừa xuống lầu.
“Trời ơi rốt cuộc cô tới rồi!” Hiểu Toa mau chóng kéo cô vào bên trong.
Đinh Huyên vừa ở chỗ của Đoàn Luật Minh, mới sạc pin cho di động, khởi động máy liền thấy được vài cuộc gọi nhỡ của Hiểu Toa, thế là cô muốn xuống lầu xem thử. Nhưng vừa nhìn thấy ——
“Nhược Kỳ!” Trong lúc nóng lòng, suýt nữa Đinh Huyên bị trái thanh long nằm dưới đất làm trượt chân.
Đinh Nhược Kỳ đã lấy ra một chai rượu đỏ chưa khui từ trong tủ bát, khoảnh khắc nhìn thấy Đinh Huyên, động tác muốn ném xuống của cô chợt khựng lại. Cũng vào chính giây này, Đinh Huyên nhào qua ôm lấy cô.
“Chị sao thế?” Đinh Huyên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cô giành lấy chai rượu trong tay chị.
“A Huyên?” Đinh Nhược Kỳ ngẩn ngơ hoàn hồn, “A Huyên?”
“Là em, là em.”
La Minh tiến lên giúp đỡ, cùng Đinh Huyên dìu Đinh Nhược Kỳ ngồi xuống sofa. Hiểu Toa vội vàng lấy tay gạt đi giấy vụn trên sofa, nhỏ giọng nói với Đinh Huyên: “Cô ấy vốn đang đọc thư, đột nhiên khóc lóc. Sau đó La Minh đến bảo cô ấy đã hết thời gian nghỉ ngơi, ngày mai phải làm việc —— cô ấy liền suy sụp.”
“Là thư có vấn đề hay là làm việc có vấn đề?” Đinh Huyên hỏi.
“Không biết…” Hiểu Toa nhún vai.
“Cô đi rót ly nước ấm đem qua đây.” Đinh Huyên căn dặn cô ta.
Nhưng mà Đinh Nhược Kỳ lại bật dậy: “Hiểu Toa, thu dọn hành lý. Tôi muốn về nhà. A Huyên, chúng ta về nhà.” Nói xong cô liền chạy vào phòng ngủ, bắt đầu lấy quần áo từ trong ngăn tủ ra.
“Về nhà? Không quay phim sao?” Hiểu Toa vô cùng lúng túng.
“Đừng nghe lời cô ấy.” La Minh nói thẳng.
“Không được, như vậy không được.” Đinh Huyên xoay người lấy di động gọi điện thoại cho Đoàn Luật Minh. Anh mau chóng đi xuống, vừa thấy tình trạng của Đinh Nhược Kỳ anh nói thẳng gọi điện cho bệnh viện.
“Không thể gọi, ngộ nhỡ bị truyền thông biết được thì hỏng hết.” La Minh nhíu mày.
“Chị ấy chắc là bị điều gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ.” Đinh Huyên lo lắng nhìn Đinh Nhược Kỳ ở trong phòng tiếp tục thu xếp hành lý, “Chờ ngày mai chị ấy tỉnh táo lại em sẽ hỏi.”
“Chờ anh một chút.” Đoàn Luật Minh ra ngoài.
Chưa đến mười phút anh đã lập tức trở về, trong tay cầm một liều thuốc an thần, thừa dịp Đinh Huyên gọi Đinh Nhược Kỳ ra, anh tiêm thẳng cho cô.
Thuốc an thần mau chóng có hiệu quả, Đinh Nhược Kỳ yên tĩnh ngay lập tức, rồi buồn ngủ, được Đinh Huyên đặt lên giường nghỉ ngơi.
“Cần gọi nhân viên phục vụ tới quét dọn không?” Hiểu Toa nâng ghế dậy, mặt đất hỗn loạn.
“Tôi nên tự làm thôi, truyền ra ngoài không hay lắm.” La Minh dập tắt tàn thuốc, đứng lên.
Thấy Đinh Huyên ra khỏi phòng ngủ, Đoàn Luật Minh giúp cô đóng cửa lại: “Các người không biết tại sao cảm xúc của cô ấy kích động như vậy ư?”
“Không biết.” Hiểu Toa do dự một chút, “Trước đó khi cô ấy…bị truyền thông chụp ảnh, cũng khóc thế này, có điều không ném đồ đạc, chỉ uống rượu thôi.”
Đinh Huyên cau mày, rất đau đầu: “Ngày mai tôi sẽ hỏi. Sau này đừng để cô ấy uống rượu.”
Hôm sau, bốn giờ sáng.
Đinh Nhược Kỳ mặt không biểu cảm ngồi trước gương trang điểm có đèn.
“Nhìn xem, cho dù có dấu vết chị Thanh cũng che hết cho em, cam đoan khi lên phim sẽ nõn nà như trứng đã lột vỏ.” Nhân viên trang điểm chị Thanh che giấu khuyết điểm trên má Đinh Nhược Kỳ, sau đó cầm cọ đánh bóng mờ.
Lão La mở cửa phòng hóa trang: “Cô ấy ở trong này.”
“Cám ơn.” Đinh Huyên bước đi vội vàng, cầm bình giữ nhiệt nhét vào trong tay Đinh Nhược Kỳ, “Canh tổ yến ngân nhĩ, chị ăn lấp bụng đi.”
“Bạn trai em đến à?” Đinh Nhược Kỳ không nhúc nhích, giương mắt nhìn em gái. Cô nhớ rõ mọi việc xảy ra ngày hôm qua.
“Ừm.” Đinh Huyên gật đầu, “Nếu cơ thể không thoải mái, anh ấy có thể xem giúp chị.”
“Không cần.” Đinh Nhược Kỳ vặn mở nắp bình.
“Nhược Kỳ,” Đinh Huyên do dự một chút, cầm tay chị, “Hôm qua chị gặp phải chuyện gì sao?”
Đinh Nhược Kỳ nhìn chằm chằm miệng bình giữ nhiệt bốc hơi nóng, mu bàn tay hiện lên gân xanh khi dùng sức.
“Hửm? Chúng ta là chị em. Nói cho em biết được không?” Đinh Huyên nhỏ giọng khuyên nhủ an ủi. Nhưng chị Thanh ở đây nên cô cũng không nói gì nhiều.
“Chị Thanh, chị có thể ra ngoài trước đợi một chút không?” Đinh Nhược Kỳ rốt cuộc cất tiếng.
“Được, thời gian không vội, lát nữa gọi chị.” Chị Thanh mở cửa đi ra ngoài.
“Cho dù thế nào, em đều là hậu thuẫn mạnh nhất của chị. Hiểu không? Chị còn nhớ bố kể hồi năm năm tuổi, ở nhà trẻ có một thằng bé trét kẹo cao su lên tóc em, là chị đi qua đấm đá cậu ta một trận. Bây giờ, nếu có người ức hϊếp chị, em thề em sẽ đánh cho hắn hối hận vì đã sinh ra trên đời này.” Đinh Huyên giơ tay lên nghiêm túc thề thốt.
Khóe môi Đinh Nhược Kỳ rốt cuộc thả lỏng, cười như không cười, vành mắt lại đỏ.
“Chị ——” cô hít mũi, định nói rõ ràng, nhưng nghe được tiếng cửa ở sau lưng.
Chị Thanh mở cửa ra, hết sức phấn khởi gọi bọn họ ra ngoài: “Ông chủ lớn đến thăm!”
Đinh Nhược Kỳ vừa nghe liền nhíu mày: “Sớm như vậy.”
“Nói là buổi sáng phải bắt kịp chuyến bay. Bây giờ đúng lúc còn chưa quay phim, đến thăm hỏi diễn viên.”
Đinh Nhược Kỳ đứng dậy, đặt cái bình lên bàn: “Đợi lát nữa chị quay về nói với em.”
“Được.”
Trên hành lang đã có nhiều người vây quanh. Mà Đinh Huyên là một người ngoài không cần xuất hiện tại loại trường hợp này, thế nên cô muốn tránh đi trước.
Lệ Duy An và anh cả của anh ta Lệ Duy Châu đứng trong đám người vây quanh, chào hỏi, trên mặt là nụ cười đúng mực. Anh ta trông thấy Đinh Huyên vội vàng đi qua đám người.
“Duy An?” Lệ Duy Châu thấy em trai nhìn về một phía sững sờ, anh ta liền nhắc nhở một tiếng.
“À, xin chào.” Lệ Duy An lập tức tươi cười quay đầu lại.
“Chào anh.” Đinh Nhược Kỳ nói.
“Trông sắc mặt cô không tốt lắm. Cơ thể bình phục chưa?” Lệ Duy An hỏi.
“Đã bắt đầu làm việc rồi.”
Giám chế Trương vẫn đi theo sau hai anh em, dựa vào thế người khác bắt tay với Đinh Nhược Kỳ: “Quả nhiên cô và Đinh Huyên là hai chị em.” Ông ta cười đến trên mặt có thêm mấy dấu ngoặc, “Cô Đinh đêm nay rảnh không? Có mấy nhà đầu tư sang đây ăn cơm, tôi chịu trách nhiệm sắp xếp, cô đi cùng nhé?” Ngụ ý là bảo Đinh Nhược Kỳ tiếp rượu.
“Không rảnh.” Đinh Nhược Kỳ cười lạnh lùng, hời hợt chạm vào ngón tay ông ta rồi xoay người bỏ đi.
Giám chế Trương nâng cao giọng: “Tính khí của hai chị em các cô rất tương tự. Trong giới có phép tắc của trong giới.” Giám chế Trương cười, “Đinh Huyên cũng biết tuân theo phép tắc, cô không học theo chị mình à?”
“Cô ấy tiếp ai?” Đinh Nhược Kỳ xoay người nhìn chằm chằm ông ta.
Giám chế Trương cười: “Khưu Bình.” Ông ta ho khan một tiếng, “Đương nhiên người sắp xếp bữa tiệc không phải tôi, là một giám chế khác. Có điều Đinh Huyên vẫn ngoan ngoãn đi theo. Cô ấy có tinh thần hiến thân hơn cô.” Ông ta nhấn mạnh hai chữ “hiến thân”.
“Lời này của ông có ý gì?” Đinh Nhược Kỳ cắn răng. Cô đã sớm biết Khưu Bình là một đạo diễn sắc ma cưỡиɠ ɧϊếp rất nhiều phụ nữ.
“Không có ý gì, cô cứ dựa theo thanh danh của Khưu Bình mà tự hiểu.” Giám chế Trương để lại một câu, choàng áo khoác bỏ đi.
Đinh Nhược Kỳ đứng tại chỗ, siết chặt nắm tay. Móng tay bấm vào lòng bàn tay cảm thấy đau đớn.
Cô từng vui đùa dạy bảo Đinh Huyên, khi cần cô nên khom lưng, nên vì năm đấu gạo mà khom lưng.
Mà sự thật nằm ngay trước mặt, cô hiểu rõ, Đinh Nhược Kỳ cô có thể sa đọa, có thể pha tạp, nhưng Đinh Huyên thì không được. Cô tuyệt đối không cho phép Đinh Huyên như vậy.
Đinh Huyên nên là ánh mặt trời hoạt bát sáng chói, đại diện cho cuộc sống mà Đinh Nhược Kỳ cô khao khát.
……
Đinh Huyên tản bộ bên ngoài, muốn chờ sau khi chiếc xe của hai anh em nhà họ Lệ rời khỏi rồi đi vào, lúc này chỉ mới bảy giờ. Cô đi trên con đường nhỏ, nghe được động tĩnh truyền đến từ phía sau rừng trúc.
Trong làn gió truyền đến âm thanh mơ hồ, giống như đang nói: “Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời, biết không…”
Sao nghe như là La Minh?
Đinh Huyên giẫm lên bụi cỏ đi qua, vừa ngẩng đầu, quả thật nhìn thấy La Minh —— vươn tay bóp cổ em gái mình La Dư Vũ. Đinh Huyên sững sờ, bàn chân bước ra một nửa chợt rút về.
“Đinh Huyên?” La Minh trông thấy cô, sắc mặt không hề bất ổn, hắn buông tay cười nói, “Vết thương trên cổ Dư Vũ ngày hôm qua…tôi đang xem giúp cô ấy. Cô ấy không muốn đi bệnh viện.”
“Ồ, thế à.” Đinh Huyên thở phào nhẹ nhõm, hóa ra cô nhìn nhầm rồi.
La Dư Vũ cụp mắt xuống, kéo lên dây kéo của áo khoác, che khuất cần cổ.
“Nhược Kỳ trang điểm xong chưa?” La Minh đi tới.
“Còn chưa, nhà sản xuất qua đây thăm đoàn phim.”
“Vậy tôi đi qua chào hỏi một tiếng.” La Minh nói, “Cùng nhau đi nhé.”
“Em gái ông…” Đinh Huyên quay đầu lại, nhìn thấy La Dư Vũ đã lặng lẽ bỏ đi.
“Không cần lo cho cô ấy, cô ấy cũng phải làm việc.” La Minh nói, có lẽ cảm thấy thái độ của mình không đúng, hắn nói thêm, “Tình tình cô ấy hướng nội, để cô ấy ở một mình đi.”
Đinh Huyên tò mò quay đầu nhìn, cho đến khi rẽ hướng.
Sau khi trở về, La Minh hàn huyên với hai anh em nhà họ Lệ, tiễn bọn họ rời khỏi, còn Đinh Nhược Kỳ thì trở về phòng hóa trang, đang chuẩn bị làm kiểu tóc.
“Hôm nay toàn cảnh đều quay bên trong?” Đinh Huyên đứng bên cạnh cô, nhìn Đinh Nhược Kỳ trong gương.
“Ừm.” Đinh Nhược Kỳ thở sâu một tiếng, vẫn nắm chặt nắm tay, nhưng sắc mặt đã tự nhiên hơn nhiều, “Thật ra ngày hôm qua chị thất thố…là bởi vì anh ta lại liên lạc với chị. Em cũng biết là ai.”
“Là tên bạn trai trước?” Đinh Huyên suy đoán, nhíu mày, “Sao anh ta còn liên lạc với chị?”
“Ai biết…” Đinh Nhược Kỳ nhìn chằm chằm bóng đèn chói mắt, “Bọn họ đều đáng chết.” Đáng chết… Khưu Bình đáng chết, hắn ta đã chết rồi. Mà tên anh trai trên danh nghĩa kia của Đinh Nhược Kỳ, cũng nên chết đi.
“A Huyên,” cô đột nhiên đứng lên, ôm chặt Đinh Huyên, dùng hết sức lực của mình. Âm thanh của cô thốt ra từ hàm răng cắn chặt, “Chị thề…chị nhất định phải làm được. Sẽ có một ngày không ai dám ức hϊếp chúng ta. Không ai cả.”
Đinh Huyên không hiểu lắm, nhưng vẫn ôm chặt cô an ủi.
Bảy giờ rưỡi, khách sạn.
Đoàn Luật Minh mở cửa phòng ngủ đi về phía phòng tắm. Hồ ly nằm sấp trên sofa, mở to mắt, giống như phát hiện chuyện gì ghê gớm, trong nháy mắt nó biến thành hình người, “Ô!”
Đoàn Luật Minh dừng bước nhìn sang Cửu Vĩ.
Cửu Vĩ tỏ vẻ đầy hứng thú: “Đôi mắt anh biến thành màu xanh rồi —— nửa đêm ra ngoài đánh nhau à?” Dựa theo hiểu biết của anh ta, chỉ có mấy lần ngẫu nhiên nhìn thấy ánh mắt của Đoàn Luật Minh biến thành màu xanh, đều là thời điểm khi anh đối mặt với kẻ địch mạnh, “thú tính quá độ”.
“Không có.” Đoàn Luật Minh vào phòng tắm, vặn mở vòi nước.
Mà ở trong gương, quả thật chiếu ra con ngươi của anh mang theo chút màu xanh.
Đoàn Luật Minh phớt lờ, lấy nước lạnh tạt lên mặt. Chờ đến khi anh cạo râu xong đối diện tấm gương mặc quần áo, ánh mắt đã khôi phục trạng thái bình thường.
“Tôi đi ra ngoài!” Hồ ly hô lớn một tiếng, đóng cửa lại vang lên tiếng phịch. Hôm nay anh ta có một việc lớn.
Đoàn Luật Minh không ăn bữa sáng, mặc áo khoác cũng ra ngoài.
……
La Minh từ đoàn phim đi ra, vừa hút thuốc vừa quẹo vào một con đường ít du khách, đi về phía khách sạn.
Đột nhiên trước mắt là một bóng đen, hắn bị đẩy thẳng đến bức tường, nhất thời gió lạnh tiến vào cổ họng làm hắn bị sặc, ho khan dữ dội.
“Đừng giả vờ, ngươi hoàn toàn không yếu ớt như vậy.” Đoàn Luật Minh lạnh lùng nhìn hắn.
La Minh lau miệng, phun ra bã thuốc trong miệng: “Tôi vốn không có năng lực gì. Ngài cần gì như vậy?”
“Phải không?” Đoàn Luật Minh thờ ơ, “Vậy tại sao ta không nhìn ra nguyên hình của ngươi?”
“…Tôi làm sao biết được.” La Minh ngẩng đầu, “Chuyện này ngài nên hỏi chính mình.”
“Nếu,” Đoàn Luật Minh thản nhiên cất tiếng, “Ngươi động đến một ngón tay của Đinh Huyên… Ngươi cũng biết ta sẽ làm gì.”
“Tôi tuyệt đối không dám.” La Minh vừa dựa vào tường, nuốt nước bọt.
Một phía khác, hai tiếng sau, cái ao trong rừng cây.
La Dư Vũ ở chỗ nước sâu nhất chậm rãi giãn đuôi ra. Cái đuôi của cô ta thoắt hiện thoắt ẩn trong bèo rong.
Cửu Vĩ đứng cạnh cái ao, phía sau là Đại Phong.
“Được, bước đầu tiên, tiếng còi.” Cửu Vĩ cầm cái còi đeo trên cổ thổi một tiếng, tiếp tục nhìn chằm chằm sổ tay huấn luyện cá heo biểu diễn trong tay đã trộm từ công viên hải dương, “Bước thứ hai, huấn luyện —— Đại Phong, đưa dưa hấu cho cô ta. Chúng ta luyện tập đội dưa hấu một chút.”
Đại Phong rất nghe lời lấy chân đẩy một trái dưa hấu lớn trước mặt đến trong nước.
Dưa hấu rơi tõm một cái, lập tức chìm xuống đáy.
“…” Cửu Vĩ rơi vào trầm tư. Cho nên hình ảnh ở trên đây, những con cá heo đội trên đầu không phải dưa hấu, là bóng cao su tạo hình dưa hấu ư?
“Chúng ta thử lại lần nữa, còn một trái khác đâu?” Cửu Vĩ quay đầu lại, phát hiện hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng trái dưa hấu dự bị.
Đại Phong lập tức ưỡn bụng lên, lấy cánh vỗ bụng.
“Hở…” Cửu Vĩ nhíu mày, “Đại Phong, mày phải có tinh thần chuyên nghiệp chứ, không thể ăn đạo cụ.”
Đại Phong mở to mắt, nghiêng đầu, giả vờ nghe không hiểu.
“Quên đi,” Cửu Vĩ cầm còi lại thổi tiếng nữa, tuyên bố, “Buổi huấn luyện đầu tiên kết thúc!” Nói xong anh ta nhấc chân bỏ đi, hoàn toàn mặc kệ người cá ở trong nước phía sau. Cho đến khi trong đầu anh ta đột nhiên xuất hiện một giọng nữ không quá chân thật.
Âm thanh này tựa như từ trong u tối lặng lẽ trượt tới, lại tựa như sương mù lượn lờ dâng cao, tràn ngập trong bầu không khí, mang theo sức hấp dẫn vô thức —— “Ngươi muốn tiếp cận ta, tại sao không nói thẳng chứ?”
Cửu Vĩ đột ngột dừng bước, xoay người lại.
La Dư Vũ ở trong tầm mắt anh ta, dần dần bốc hơi chìm vào trong nước. Mặt nước mau chóng khôi phục lại một mảnh yên tĩnh.
Đại Phong vỗ cánh, chẳng hiểu tại sao Cửu Vĩ đột nhiên không đi.
Cửu Vĩ đi từng bước trở về, đứng bên cạnh cái ao, nhìn chăm chú mặt nước gợn sóng phản chiếu bóng dáng của anh ta, cùng với trời xanh mây trắng.
Người cá đột nhiên nhào tới, nhằm thẳng cổ họng của anh ta, mang theo một đợt bọt nước. Nhưng Cửu Vĩ bản tính nhạy bén, mau chóng vươn tay bóp cổ cô ta, kéo thẳng lên bờ đập mạnh lên thân cây. Trên mặt cô ta vẫn nhỏ nước, bọt nước chảy xuống nhỏ giọt trên tay anh ta. Đại Phong ở bên cạnh hung hăn kêu một tiếng chói tai, con mắt màu đỏ nhìn chằm chằm người cá.
Cửu Vĩ mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của cô ta, trong đầu vang lên giọng nói nhỏ nhẹ kia: “Ngươi là con hồ ly trắng kia?”
Cô ta dường như không cảm thấy đau đớn, vẻ mặt hoàn toàn không thay đổi. Mà trên cổ cô ta đã ứ lại một vết tím bầm khác —— hiển nhiên không phải là dấu vết ngày hôm qua do Đoàn Luật Minh lưu lại, mà là vết thương mới. Ánh mắt Cửu Vĩ tối sầm, anh ta buông tay ra, xoay người bỏ đi, âm thanh lạnh lùng: “Đại Phong, chúng ta đi.”
Phía sau, người cá lại bắt đầu ca hát.
Tiếng hát kia tựa như mang theo tiếng vọng của thủy triều, dường như đã từng quen biết.