Suỵt, Ngòi Bút Đưa Anh Tới

Chương 41: Giao long

Chải tóc gọn gàng, mặc áo khoác, mang khăn quàng cổ, Đinh Huyên vội vàng từ phòng ngủ chạy ra, ngẩng đầu nhìn đồng hồ —— chín giờ kém năm phút sáng.

Cô nhẹ nhàng thở ra, đứng trước tấm gương ở huyền quan, nhìn lại dáng vẻ của mình lần cuối.

Trong gương chiếu rọi kệ tủ tại phòng khách, một đóa hoa hồng bằng vải màu đỏ nằm đó.

Đinh Huyên ngơ ngác một lúc.

Cô xoay người đi về phía kia, sau khi nhìn chằm chằm đóa hoa một hồi, cô vươn ngón tay —— vừa mới chạm vào đóa hoa, nó đột nhiên vỡ vụn.

Cửa sổ phòng khách để mở, mảnh vụn mau chóng bay theo làn gió nhẹ, xoay tròn trong không trung, dần dần tan biến.

Đinh Huyên lẳng lặng đứng đó, cho đến khi ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xe.

Cô giật mình hoàn hồn, xách túi chạy về huyền quan mang giày.

Ngoài cửa tại ven đường, Đoàn Luật Minh vừa mới đậu xe xong đóng cửa lại, anh xoay người liền đón lấy Đinh Huyên đã bổ nhào vào lòng anh.

“Chào buổi sáng.” Khóe môi anh hiện lên nụ cười, hiếm thấy Đinh Huyên phấn chấn đầy sức sống như vậy.

“Hôm nay chúng ta đi đâu?” Cô ngẩng đầu, trong mắt chiếu rọi ngọn đèn trong suốt của cửa sổ căn hộ đối diện.

“Tạm thời có việc, thế nên cần quay về trường một chuyến.” Đoàn Luật Minh một tay mở cửa xe, ý bảo cô lên xe, “Sau đó đến biệt thự bờ biển thế nào?”

“Bờ biển?”

“Đúng lúc anh có hai ngày nghỉ.” Đoàn Luật Minh vòng qua phía bên kia lên xe, đeo dây an toàn, khởi động xe, “Không phải em muốn ăn barbecue sao? Bên kia có nguyên bộ dụng cụ.”

Đinh Huyên sửng sốt. Barbecue? Đây là xu hướng của nhóm bạn cô hồi tháng trước…vậy mà anh còn nhớ? Đang muốn cảm động một chút, kết quả nghe anh nói tiếp ——

“Có điều thịt nướng vẫn nên ăn ít vừa phải.” Đoàn Luật Minh một tay xoay vô-lăng, nhìn thoáng qua Đinh Huyên, “Anh là bác sĩ.”

Đinh Huyên: “…”

Tới tòa lầu của viện y học, Đoàn Luật Minh đưa cô về văn phòng trước.

Dọc đường đi Đinh Huyên chẳng hề nhìn đường, cô cúi đầu bấm di động, trả lời Đinh Nhược Kỳ, chúc mừng “Liễu diệp nhân tâm” thành công.

“Nhược Kỳ nói dạo này chị ấy nhận được rất nhiều lời mời.”

“Ừm.”

Đinh Huyên dừng một chút, cô nghe ra âm thanh của Đoàn Luật Minh có vẻ đãng trí.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy dáng dấp của Đoàn Luật Minh phản chiếu trên vách thang máy màu bạc, anh cũng đang nhìn chằm chằm vách thang máy, nhìn dáng vẻ của cô phản chiếu trên đó.

“Anh đang làm gì đấy?”

“Nhìn em.” Đoàn Luật Minh không chút do dự trả lời ngay.

Đinh Huyên đỏ mặt, giống như trứng tôm luộc chín.

“Đợi một chút anh phải đến phòng thí nghiệm.” Ra khỏi thang máy, Đoàn Luật Minh vừa nói vừa lấy chìa khóa định mở cửa văn phòng, “Em ở văn phòng đợi anh nhé?”

“Em có thể đi cùng anh không?” Đinh Huyên hỏi.

Đoàn Luật Minh nhìn cô, dừng một chút: “Em thấy máu có choáng không? Có thể sẽ mổ bụng thỏ để thí nghiệm.”

“Không đâu.” Đinh Huyên nghĩ nghĩ, “Em từng nhìn thấy tấm ảnh giải phẫu thỏ ở khu trưng bày lầu một.”

Đoàn Luật Minh cong khóe miệng, sau khi mở cửa lấy một chiếc áo blouse trắng trên mắc áo đưa cho Đinh Huyên: “Thử một lần, có lẽ mức độ cao hơn chút.”

Sự thật quả nhiên rất khác với ảnh chụp, vì thế Đoàn Luật Minh trực tiếp gọi điện thoại bảo Tôn Văn khi đến phòng thí nghiệm thì mang thêm một chiếc áo blouse trắng.

“Sao bọn họ còn chưa nghỉ?” Bây giờ Đinh Huyên mới nhớ tới hỏi, “Còn mười ngày nữa là tết âm lịch rồi.”

“Sinh viên khoa học tự nhiên đều như vậy. Thật ra anh không cứng nhắc yêu cầu bọn họ phải ở lại đến lúc nào, nhưng bình thường làm thí nghiệm không thể ngắt ngang giữa chừng.”

“Thế thí nghiệm phải làm bao lâu?”

“Tùy loại hình, ngắn thì một tuần, dài thì một hai tháng. Nếu cần lặp lại xác minh, thời gian càng lâu hơn.” Đoàn Luật Minh cởϊ áσ khoác, thay áo blouse trắng, rồi cầm áo khoác của Đinh Huyên đặt trên sofa treo lên mắc áo, “Sinh viên đã cố gắng như vậy, anh phải làm gương tốt.” Lời này nghe ra hình như có chút thở dài bất đắc dĩ.

“Có thể nào…thật ra bọn họ đã muốn về nhà từ sớm, nhưng lại sợ anh, cho nên kiên trì ở lại trường chịu đựng.”

“…” Đoàn Luật Minh im lặng một chút, “Anh có thể làm bộ không nghe được những lời này không?”

“Được chứ!” Đinh Huyên cười tủm tỉm ôm eo Đoàn Luật Minh. Tuy rằng biểu cảm của anh không rõ ràng, nhưng chẳng biết tại sao, cô cảm thấy giờ phút này thậm chí có thể dùng từ “đáng yêu” để hình dung anh.

Giây tiếp theo, Đinh Huyên đã bị bồng lên ngồi yên trên bàn làm việc. Cô ngẩn người, trông anh giống như xách một bao muối nhẹ nhàng như vậy.

“Lời em nói anh vĩnh viễn sẽ nghiêm túc lắng nghe.” Đoàn Luật Minh hơi híp mắt, đầu ngón tay từ vành tai cô trượt đến chiếc cằm. Anh cúi đầu, khẽ hôn bên má cô, ánh mắt lướt qua băng dán vết thương được chiếc khăn quàng cổ che lấp. Một câu hồ ly từng nói “Cuối cùng cô ta sẽ mang đến nguy hiểm” chợt hiện lên trong đầu anh.

Thực tế chứng minh, Đinh Huyên vẫn đánh giá cao bản thân.

Khoảnh khắc Tôn Văn cầm dao mổ bụng thỏ nhanh nhẹn gọn gàng, nhìn thấy nội tạng còn tươi sống bên trong, Đinh Huyên hơi buồn nôn. Nhất là khi Tôn Văn thậm chí còn bóc mở từng chỗ, máu đầy tay, hết sức tập trung thảo luận với bạn học. Đinh Huyên lập tức lùi lại.

Đoàn Luật Minh dặn dò mấy câu, anh cởi bao tay rửa tay, từ trong ngăn tủ lấy ra một chai dung dịch, đưa cho Đinh Huyên.

“Đây là cái gì?”

“Đường gluco.” Đoàn Luật Minh nhìn cô chậm rãi uống xong, “Em có muốn đến văn phòng không?”

“Em ở đây chờ anh…nhìn anh.”

Vẻ dịu dàng trong ánh mắt Đoàn Luật Minh hiển nhiên khác với khi anh nhìn sinh viên: “Đưa di động cho anh.”

Đinh Huyên không rõ nội tình, lấy ra di động mở khóa đưa cho anh.

Đoàn Luật Minh nhập vào mật mã wifi của phòng thí nghiệm cho cô: “Người nào làm nhanh thì hợp tác với người khác.” Rồi trả di động cho cô.

Anh xoay người lại, một vòng sinh viên tại bàn thí nghiệm lặng ngắt như tờ nhìn chằm chằm về phía này.

Trong phút chốc đôi mắt Đoàn Luật Minh lạnh xuống, kéo khẩu trang lên mũi.

Mấy cô cậu sinh viên lập tức bận rộn như thường trở lại.

“Kìm cầm máu, kìm cầm máu đâu?”

“Con thỏ này ai nuôi vậy, lớp mỡ dày quá…”

Hướng dẫn sinh viên xong, trước khi đi Đoàn Luật Minh nói câu, “Viết xong báo cáo thì về nhà đi, đừng cứ dây dưa ở trường mãi.”

Tất cả sinh viên nhất thời đều ngớ ra.

Đoàn Luật Minh không nói thêm nữa, dẫn Đinh Huyên ra ngoài.

Tới biệt thự bờ biển thì đã là ba giờ chiều.

Bên này gió hơi lớn, khu biệt thự cơ bản không thấy người nào, chỉ có lác đác vài bảo an đang tản bộ.

Đoàn Luật Minh một tay xách nguyên liệu nấu ăn, một tay ấn vân tay mở cửa. Đinh Huyên ở bên cạnh nhìn xung quanh, “Hồi trước em từng viết một cảnh, bị giám chế nói chi phí quá cao, đổi thành ngâm trong phòng tắm hơi.”

“Nội dung thế nào?”

“Chính là anh ra biển đánh mất một chiếc du thuyền.” Đinh Huyên ậm ờ nói. Hậu quả của cảnh diễn đó là, cô ở trong mưa to tìm được Uông Tiểu Nhân, suýt nữa bị Đoàn Luật Minh làm chết đuối.

Đoàn Luật Minh nghiêm túc suy nghĩ: “Em nói chỉ một chiếc thuyền?”

Đinh Huyên: “…”

“Chờ thời tiết tốt hơn, anh đưa em ra biển.” Anh còn nói.

Lò nướng barbecue được Đoàn Luật Minh đặt ở sân sau, phía sau là phong cảnh rừng cây và sườn núi thấp bé, ngẫu nhiên có một làn gió nhẹ.

Đinh Huyên xếp than đen vào lò nướng xong: “Anh có bật lửa không?”

Đoàn Luật Minh đã cởϊ áσ khoác, căn bản không sợ lạnh, đặt nguyên liệu nấu ăn trên vỉ nướng, anh đi tới, chỉ lướt nhìn về phía rãnh than, than đen bên trong bùm một tiếng nhóm lửa.

Đinh Huyên rất hưng phấn, hoan hô một tiếng, lập tức cầm cái kẹp trở mấy miếng than. Trên đầu hiện lên bóng mờ, trước ngực đột nhiên có thêm một sợi dây chuyền, ở giữa treo một cái bình thủy tinh xinh xắn tinh xảo, bên trong là chất lỏng màu xanh đậm còn đặc hơn nước.

“Đây là cái gì?” Đinh Huyên đứng thẳng người, cảm giác được Đoàn Luật Minh đứng ở đằng sau cô, cài dây chuyền cho cô.

“Bùa hộ mệnh bản thăng cấp.”

Đinh Huyên tò mò sờ cái bình nhỏ lạnh lẽo: “Màu xanh nước biển.”

“Ừm.” Đoàn Luật Minh không giải thích gì nhiều.

Cô xoay người, nhìn ánh mắt anh: “Em muốn…nhìn thấy bộ dạng nguyên thủy của anh.” Cô luôn tưởng tượng, luôn tò mò, giao long của cô rốt cuộc có dáng dấp thế nào.

“Ý em là giao long?”

Đinh Huyên gật đầu, trong mắt mang theo vẻ mong đợi.

Đoàn Luật Minh vươn tay từ trên đỉnh đầu cô theo sợi tóc xõa đến đầu vai, trên sắc mặt điềm tĩnh mang theo chút dịu dàng: “Đợi buổi tối.”

Đinh Huyên chờ đợi, dùng sự kiên nhẫn có chút bất an, cộng thêm bị gây rối bởi sự phỏng đoán và hiếu kỳ, rốt cuộc trải qua buổi chiều, hoàng hôn, cho đến khi tiến vào ban đêm, cho đến khi ánh trăng màu bạc vượt qua đỉnh núi, tia sáng mông lung xuyên qua tầng mây rọi xuống đất.

Cơn gió tại sân sau đã lặng im, như là tiến vào giấc ngủ, nhè nhẹ lướt qua mặt cỏ. Nằm ngoài hàng rào là khóm cây nhân tạo, ngẫu nhiên truyền đến âm thanh chuyển động, tựa như có thú dữ thức tỉnh, chần chừ tại lãnh địa của mình.

Đinh Huyên đứng dưới ánh trăng, trong hơi thở tỏa ra làn khí trắng nhàn nhạt, nhìn thấy con vật to lớn trước mắt gần như hòa thành một thể với bóng đêm.

Toàn thân giao long bao trùm vẩy màu đen sẫm, thỉnh thoảng ánh lên tia sáng xanh lam, nó im lặng phủ phục trên mặt đất, cơ thể co lại, hiển nhiên sân sau hơi nhỏ đối với nó. Bộ dáng của nó gần giống như tư tưởng của Đinh Huyên, nhưng thể tích nằm ngoài dự đoán của cô, cái đầu không kém con rồng bao nhiêu, nhưng phối hợp với vảy xanh đen, trông hung mãnh hơn rồng rất nhiều. Đinh Huyên rất chấn động, cô thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh tượng nó cưỡi mây lướt gió.

Nó mở to mắt, nhưng hoàn toàn không hề sắc bén, mà mí mắt dài mảnh có phần trầm tĩnh. Đinh Huyên biết, nó luôn nhìn về cô.

Cô ngồi xổm xuống trước mặt nó, bàn tay đặt trên đầu nó, xúc cảm lành lạnh trơn bóng, mép vẩy sắc bén khiến cô ý thức được một khi bất cẩn sẽ cắt trúng ngón tay. Mà cảm giác quen thuộc này… Đinh Huyên nhất thời hiểu ra, dây chuyền hồi trước của cô là vảy của anh, thế nên hôm nay anh lại cho cô một cái bình nhỏ, bên trong chứa cái gì, không cần nói cũng biết.

Cô hình như có thể đọc hiểu ý nghĩa trong ánh mắt nó, cô nhẹ nhàng tựa đầu sát cạnh giao long: “Em không sợ…bộ dáng của anh nằm trong tưởng tượng của em…”

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua. Trong rừng cây vang lên tiếng nhánh cây rớt xuống đất, âm thanh vô cùng rõ ràng. Đinh Huyên nhắm mắt lại, nhưng đột nhiên một trận cuồng phong nổi lên, trong nháy mắt lòng bàn chân cô bay lên không trung.

Khi hoàn hồn trở lại, l*иg ngực cô phập phồng dữ dội, cố hết sức trấn tĩnh hoảng hốt ban nãy.

Đoàn Luật Minh đã khôi phục lại hình người đỡ cô một cách vững vàng, để hai chân cô vắt bên hông anh.

Đinh Huyên ôm cổ anh, nhịp tim vẫn đập rất nhanh, lần đầu tiên từ góc nhìn cao hơn anh một nửa để nhìn anh. Trong ánh trăng, một lớp ánh bạc mạ trên ngũ quan của anh, hoàn mỹ tựa như không hề tồn tại ở trần gian. Trong mắt anh tựa như chiếu rọi cả ngân hà.

Đoàn Luật Minh hơi nghiêng đầu, dừng một lúc, rồi dùng răng xé ra băng dán vết thương trên cổ cô. Nơi đó đã lành lại, chỉ để lại dấu vết mờ nhạt.

Hô hấp của anh tại cần cổ, cùng với cảm giác hơi đau đớn do sự xé rách mang đến khiến cô theo bản năng cắn chặt môi, nhưng không phát ra âm thanh nào.

Cô cúi đầu, dùng đầu ngón tay miêu tả bờ môi anh, rồi lấy môi mình bao phủ lên.

……

Trong phòng, trên sofa, một chiếc di động màu trắng nằm trên gối dựa rung liên tục.

Ngay sau đó màn hình chợt lóe lên, biểu thị ba cuộc gọi nhỡ, rồi liền tự động tắt nguồn bởi vì gần hết pin.