Đinh Huyên chờ khoảng hai tiếng ở phòng tiếp khách.
Tuy rằng trợ lý chỉ nói “một lát”, nhưng đã bốn giờ chiều, giám chế Trương còn chưa xuất hiện.
Bên ngoài cửa sổ sát đất sắc trời mù mịt. Từ lầu hai mươi ba nhìn qua,
thành phố muôn màu mất đi vẻ phồn hoa, tòa cao ốc xa gần đều là màu xám
đen xanh đậm, thỉnh thoảng thấp thoáng hàng cây ven đường trông long
đong mệt mỏi. Ánh đèn bên trong sáng tỏ, phản chiếu trên tấm cửa kính,
mơ hồ chiếu ra hình dáng của Đinh Huyên ——
Cô mặc quần bò, trên người mặc áo phông màu trắng. Buộc tóc đuôi ngựa,
hôm nay lúc ra ngoài vội vàng, tóc mái vốn bị bản thân cắt so lo không
đồng đều hơi xõa ra. Không có chút vẻ gọn gàng khoan khoái của người có
việc làm, cũng không có vẻ tỏa sáng của giới giải trí. Cô rõ ràng mang
theo tác phong sinh viên, có lẽ là vì vẫn còn ở trường.
Năm nay Đinh Huyên hai mươi bốn, vừa mới là năm hai nghiên cứu sinh, học tại học viện nghệ thuật Hoa Đại theo phương hướng đạo diễn sân khấu,
toàn tâm toàn ý muốn gửi luận văn, mục tiêu là vào năm ba nghiên cứu
sinh sẽ chuyển sang học tiến sĩ, đợi sau khi tốt nghiệp trực tiếp ở lại
trường giảng dạy, cuối cùng tới năm bốn mươi tuổi, đổi ảnh đại diện trên weixin thành hoa sen, đổi biệt danh thành “học hải vô nhai” (biển học
vô bờ bến).
Thế nên sự thật là, cô không như những bạn học khác hy vọng làm mưa làm
gió trong ngành điện ảnh truyền hình đầy sóng gió kia. Nhưng mà giáo sư
hướng dẫn Uông Ninh lại là một giáo sư nghệ thuật từng học ở nước ngoài, một lòng muốn đem cô học trò Đinh Huyên mà mình tự hào đẩy đi học hỏi
kinh nghiệm. Dù sao Đinh Huyên trẻ tuổi còn chưa mở mang kiến thức bằng
ni cô. Kết quả xuất hiện một màn như vậy, Đinh Huyên ngồi trong công ty
sản xuất phim truyền hình điện ảnh coi như rất có tiếng này, chờ giám
chế Trương mà giáo sư hướng dẫn giới thiệu đã nhìn trúng đề cương kịch
bản của cô.
Kịch bản của Đinh Huyên… Tuy nói trước mắt chỉ có một đề cương cùng với
kịch bản năm tập đầu, nhưng đây là tâm huyết nửa năm qua của cô. Cô dùng hết sự tưởng tượng của mình, khắc họa kỹ càng một nam chính có trình độ y thuật đứng đầu toàn cầu, tuổi trẻ đầy hứa hẹn ba mươi tuổi từ nước
ngoài trở về giảng dạy, thực ra bối cảnh u ám, yêu lực hùng mạnh, lạnh
nhạt phúc hắc. Đinh Huyên viết ra câu chuyện này, đơn thuần chỉ vì cô
rất thích chuyên ngành của mình. Sau đó không biết tại sao nhìn thấy
đoàn kịch trường gọi gửi bản thảo, cô liền gửi nó đi, không ngờ bị giáo
sư hướng dẫn Uông Ninh phát hiện chặn lại giữa đường, bay tới chỗ giám
chế Trương.
Bốn giờ mười lăm, giám chế Trương mang kiểu tóc Địa Trung Hải* rốt cuộc
xuất hiện, không cần xin lỗi, cũng không khách khí, ông ta ngồi xuống
căn dặn trợ lý châm trà lần nữa, điệu bộ đắn đo thật sự khí thế, hỏi han vài câu thì vào vấn đề chính. “Nói chuyện kịch bản đi.”
Đinh Huyên đặt máy tính trên đầu gối, mở tập tin ra, “Lần trước tôi đã gửi năm tập đầu ——”
“Bắt đầu từ đề cương trước.” Giám chế Trương ngắt lời cô, bưng lên tách
trà bằng sứ thanh hoa thổi hơi, hơi nóng bốc lên, “Ý tưởng toàn diện rất tốt. Nhưng tôi có vài ý kiến… nam chính Đoàn Luật Minh là loại yêu quái gì?”
“Là giao long.” Đinh Huyên ngẩng đầu nhìn ông ta.
“Thế đổi thành rồng đi.” Giám chế Trương nói thẳng.
“…Rồng là thần tiên, không phải yêu quái. Lúc trước ngài đọc đề cương
của tôi, không phải là vì có nam chính thuộc loại u ám sao?” Không phải
là tiểu bạch long được phật quang chiếu rọi.
“Được được, thì là giao long. Nhưng mà hình tượng nam chính của cô quá
kiêng khem. Giáo sư mới ba mươi tuổi giảng dạy tại viện y học, hoàn toàn lãnh cảm, bây giờ khán giả nữ yêu cầu cái gì? Mặc quần áo là người, cởϊ qυầи áo chính là cầm thú, đơn giản mà nói, mặt người dạ thú.”
Bàn tay Đinh Huyên đặt trên bàn phím liền khựng lại, cô bình tĩnh nhìn
giám chế Trương, còn đối phương thì dựa vào sofa, hai chân dang rộng,
tiếp tục ba hoa chích chòe.
“Giao long biết động dục không? Thêm vào thời kỳ động dục, rồi thêm mấy
cảnh giường chiếu.” Giám chế Trương gật gù nhìn về phía cô.
“Thời kỳ động dục?” Đinh Huyên sửng sốt.
“Không muốn cũng được,” Giám chế Trương thoáng suy tư, “Tóm lại nam chính phải có cảnh giường chiếu.”
“Tôi…trong kịch bản này không có nữ chính.” Đinh Huyên cố gắng ăn nói bình tĩnh.
“Không có nữ chính. Như thế sao được? Viết thêm nữ chính đi.” Giám chế
Trương vừa nói vừa lấy di động ra bấm số, giọng điệu vốn tỏ vẻ bề trên
trong nháy mắt uyển chuyển rất nhiều, “Chao ôi, cô Lưu, chuyện thương
lượng lần trước —— Nhan Nghiên muốn diễn vai gì? Lần trước tôi…đúng đúng đúng, xem trí nhớ của tôi kìa!” Giám chế Trương tỏ vẻ trí nhớ thật sự
không tốt, vỗ trán khoa trương ra vẻ hối tiếc với di động, “Ý này rất
tốt, Nhan Nghiên hạ bút thành văn, diễn xuất tự nhiên, diễn xuất tự
nhiên!” Ông ta ngẩng đầu, cười đến nỗi khóe mắt nhăn nhíu lại, cuối cùng tắt di động, trong chớp mắt thu lại nụ cười, hất cằm về phía Đinh
Huyên, “Thêm một nữ chính, nghề nghiệp là diễn viên, nữ minh tinh nổi
tiếng.”
“Nữ minh tinh?” Đinh Huyên không biết có nên cười lịch sự hay không.
Trong đầu luẩn quẩn đây là việc giáo sư giới thiệu, hơn nữa bà đã dặn đi dặn lại, đừng để việc tiền bạc gặp rắc rối.
“Đúng, chính là Nhan Nghiên, tạo ra một vai diễn riêng cho cô ấy.” Giám
chế Trương khoát tay, khỏi giải thích, “Yêu cầu của cô ấy đối với vai
diễn sẽ gửi đến hòm thư của cô.”
Đinh Huyên im lặng không nói, sờ cằm nhìn chằm chằm bản đề cương bị mình sửa lung tung.
“Còn nữa, bộ phim này tuy nói là miêu tả một nam chính hùng mạnh u ám, chính tà bất phân. Nhưng kết cục này ——”
“Nam chính sẽ hóa thành tro bụi.” Giọng nói của Đinh Huyên đã không còn nghe ra thuộc về mình.
“Cô có thù oán với nhân vật này à? Sao có thể hóa thành tro bụi? Đổi
thành phim hài, kết hôn, cùng nữ chính sinh mấy đứa con.” Sau một lúc
lâu Đinh Huyên không hề lên tiếng, đây là nhân vật do cô tạo ra, cô coi
trọng kịch bản và nhân vật… Nhưng cuối cùng cô vẫn nhấn nút delete, cắt
bỏ kết cục, nhưng không dựa theo ý đồ của giám chế Trương viết xuống kết hôn sinh con gì đó.
“Giờ nói đến kịch bản năm tập đầu. Thuê đạo cụ cho cảnh diễn rất phí
tiền, đem mấy cảnh du thuyền rời bến đổi thành phòng tắm hơi. Nhất là
cảnh đầu nam chính xuất hiện, xe đưa đón tại sân bay tự bốc cháy? Cô có
biết đến sân bay quay phim phải tốn bao nhiêu đường xét duyệt không? Còn ở chỗ chiếc xe bốc cháy? Quả thực nói đùa —— đổi thành sau khi ra khỏi
sân bay cho tôi, xe taxi Xiali cũ tự bốc cháy.”
Sau khi dựng thẳng màn hình laptop, bàn tay Đinh Huyên không nhúc nhích, nắm tay buông ra chầm chậm.
“Haiz, cô phải biết hiện tại kinh phí sản xuất phim truyền hình rất túng thiếu. Đầu tư năm vạn, ba vạn đã vào túi của diễn viên.” Lúc này giám
chế Trương hình như nhận ra mình sửa chữa quá nhiều, khách khí một câu.
Năm vạn ba vạn trong miệng, đều rớt xuống một chữ “ngàn”.
“…” Đinh Huyên cụp mắt, hồi phục tâm tình của mình, sau đó hít sâu một
hơi, ngẩng đầu lần nữa, “Ngài vừa nói muốn thêm một nữ chính, vậy tôi có thể đem tình tiết đoàn phim đến bệnh viện quay phim đã cắt bỏ lần trước đưa trở về không? Dù sao nam chính là bác sĩ, họ có thể gặp nhau ở bệnh viện.”
“Được được.” Giám chế Trương gật đầu, nhưng hình như cảm thấy mình gật
đầu quá sớm, “Có điều, đoạn nội dung kia vẫn nên sửa lại, dù sao nếu tôi đã bảo cô cắt bỏ thì khẳng định là có chút vấn đề.”
Đinh Huyên tìm về đề cương lần trước nằm trong thư mục bản thảo bỏ đi,
cô cắt rồi dán lại, nhấn nút lưu lại. Màn hình máy tính chợt đen tối
trong nháy mắt.
Sau phút chốc chán nản, trong lòng cô thoáng thở phào nhẹ nhõm. Như vậy cũng tốt.
“Được rồi, hôm nay cứ vậy đi. Cô hãy sửa lại.” Giám chế Trương nhìn đồng hồ, trên mặt mang theo chút tươi cười, “Sắp tan tầm rồi, buổi tối cô có thời gian không? Cùng nhau đi giải trí nhé?”
Đinh Huyên đang nhét laptop vào trong túi đựng màu xanh, động tác khựng
lại, nhưng giọng điệu không hề bất ổn: “Không cần, cám ơn.” Cô ngẩng đầu nhìn giám chế Trương, cong khóe miệng tựa như mỉm cười.
“Có ai từng nói với cô chưa, cô trông rất giống một diễn viên nhỏ hạng
ba?” Giám chế Trương châm một điếu thuốc, chầm chầm hút vào rổi nhả
khói, ánh mắt nhìn Đinh Huyên từ trên xuống dưới, “Hình như cũng họ
Đinh.”
“Không có.” Đinh Huyên cười cười.
Từ tòa nhà đi ra, trời đổ mưa. Cây ngô đồng cao lớn lặng im trong mưa,
mà tiếng xe trên đường rất ồn ào náo nhiệt. Trong cơn mưa bụi nghiêng
ngả, đèn xanh đèn đỏ trên ngã tư đường cùng với đèn neon của cửa tiệm
đầu phố đều mang theo một lớp sương mù mông lung. Người qua đường cầm
chiếc ô màu sắc khác nhau, những ai không có ô thì tụ tập tại cửa trung
tâm thương mại.
Đinh Huyên mím môi, ngẩng đầu nhìn giọt mưa trên không trung màu xám rơi xuống không ngừng, cô ôm ba lô vào trong lòng, chạy về phía lối vào của trạm xe điện ngầm cách đó không xa.
Đằng trước trung tâm thương mại, trên màn hình LED chiếu quảng cáo đồng
hồ của diễn viên Tư Nam trẻ tuổi vừa nhận giải Ảnh đế. Vừa chấm dứt
quảng cáo, hình ảnh đứng lại vài giây, đột nhiên xen vào một tin nóng —— xe đưa đón tại sân bay quốc tế Ninh Nam tự bốc cháy, khiến một người
chết năm người bị thương.
Đinh Huyên chạy đến lối vào trạm xe điện ngầm, bước xuống thang cuốn, ngẩng đầu lên chỉ vội liếc thấy tin tức kia.
Sau khi qua ba trạm, trong xe cuối cùng không còn chen chúc. Đinh Huyên
tìm được chỗ ngồi, bên cạnh là hai nhân viên văn phòng vừa mới tan tầm
cầm di động vừa xem vừa trò chuyện.
“Xe đưa đón tại sân bay tự bốc cháy? Thành phố Ninh Nam của chúng ta đứng đầu trong bảng tìm kiếm.”
“Thật hay giả đó?” Người kia sáp lại gần xem tin tức.
Trên cửa sổ đối diện màu đen mơ hồ phản chiếu tóc mái của Đinh Huyên đã
bị cơn mưa làm ướt đẫm. Trong tiếng ma sát của xe điện ngầm, cô nhìn
bóng dáng lắc lư trên cửa sổ, đột nhiên sự thất vọng uất ức đã đè nén
giờ đây chầm chậm dâng lên trong lòng. Cô mở ba lô muốn lấy khăn giấy,
lại nhìn thấy trên di động hiện lên “Đinh Uyển gọi đến”.
Đinh Huyên nhìn chằm chằm di động nửa giây, đồng thời bấm nút nhận cuộc
gọi, tâm tình vốn sa sút hình như biến mất trong giây lát.
“Hi, người đẹp!” Cô vực dậy tinh thần, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của mình đối diện cửa kính có chút buồn cười.
“Ồ, nghe giọng em vui quá nhỉ, đang ở đâu đó?” Đối phương hỏi.
“Trên xe điện ngầm,” Đinh Huyên để ý giọng cô hơi là lạ, “Sao giọng chị lạ như vậy?”
“À ừ, bị cảm.” Đinh Uyển ấp úng.
“Đinh Nhược —— đồng chí Đinh Uyển, sức khỏe là tiền vốn của cách mạng đó.” Đinh Huyên tỏ vẻ dạy dỗ.
“Sao lại nói chuyện như vậy với chị hả?” Đinh Uyển lập tức lấy ra khí phách thân là chị cả.
Đinh Uyển, người chị song sinh của Đinh Huyên, hai người sinh kém nhau
mười phút hai mươi sáu giây. Nhìn theo ảnh chụp, từ nhỏ đến lớn chiều
cao cân nặng tướng mạo của hai người luôn giống nhau. Có điều cho dù bộ
dạng như đúc, nhưng chưa từng xảy ra hiểu lầm nào. Bởi vì hồi bé bố mẹ
đã ly hôn. Đinh Uyển theo mẹ trưởng thành ở thành phố khác, còn Đinh
Huyên thì ở lại với bố. Cho đến ba năm về trước, hai cô mới liên lạc lần nữa, nhưng cơ hội gặp mặt cũng không nhiều.
Có lẽ là tâm linh cảm ứng, hai chị em không hẹn mà cùng chọn chuyên
ngành nghệ thuật, Đinh Uyển hiện giờ là một diễn viên còn đang phấn đấu
trên con đường thành danh gian khổ, nghệ danh Đinh Nhược Kỳ. Nhưng cô
từng sửa tuổi mình nhỏ lại ba tuổi, cho nên…đối với bên ngoài, cô không
có em gái song sinh, chỉ có một người chị lớn hơn ba tuổi. Nhược Kỳ hiếm khi giới thiệu xuất thân gia đình của mình với bên ngoài, càng ít khi
nhắc tới “người chị” Đinh Huyên của cô. Một là Đinh Huyên vốn là người
không khoa trương, hai là… khuôn mặt của Đinh Nhược Kỳ từng chỉnh sửa
chút ít, nếu như bị người ta phát hiện người chị của cô thực ra là em
gái song sinh, vả lại nếu bộ dạng hai người không giống nhau, có thể
không ai tin vào lời giải thích hai cô là song sinh khác trứng.
“Trên xe điện ngầm? Em đi giao kịch bản à? Hôm nay nhà sản xuất nói thế
nào? Có phải rất thuận lợi không? Ký hợp đồng chưa?” Đinh Nhược Kỳ lập
tức phán đoán, tung câu hỏi liên tục.
“Ừm…cứ vậy thôi.” Đinh Huyên cố gắng muốn tỏ ra thoải mái, nhưng cô thật sự cười không nổi.
“Sao thế?” Đinh Nhược Kỳ rất nhạy cảm, “Địa Trung Hải còn bảo em gì nữa?”
Lắng nghe Đinh Nhược Kỳ hình dung đầu hói của giám chế Trương là Địa
Trung Hải, Đinh Huyên không nhịn được mà cười một chút, rồi thở dài:
“Còn không cứ vậy sao, sửa tới sửa lui. Bảo em đổi cảnh du thuyền thành
phòng tắm hơi thì thôi đi. Còn phải cho nam chính thêm một thời kỳ động
dục… Em hết chỗ nói rồi, đã là yêu quái lợi hại như vậy, sao còn có đặc
tính của động vật?”
Đinh Nhược Kỳ ở đầu dây bên kia cười ha ha.
“Còn bảo em thêm một nữ chính.” Đinh Huyên hạ giọng, “Làm theo yêu cầu
của Nhan Nghiên. Cô ta muốn đóng một vai nữ minh tinh, cho nên giám chế
Trương bảo em để nữ chính làm nữ minh tinh trong kịch bản.”
Đinh Nhược Kỳ ngừng cười: “Nhan Nghiên? Gần đây cô ta rất nổi trội trong đám tiểu hoa. Thật là có chút tiếng tăm liền tung hoành.” Đinh Nhược Kỳ rất khinh thường, lại hỏi tiếp, “Còn vai của chị thì sao? Em không cắt
bỏ chứ? Nếu cô ta nhờ nội bộ được chọn nữ một, thì vai của chị đưa lên
làm nữ hai.”
“Vai của chị dù có làm gì em cũng không bỏ.” Đinh Huyên ngẩng đầu nhìn
thấy xe điện ngầm tới một trạm, trong lòng hơi khó hiểu, “Nếu có thể
quay thật thì tốt rồi.”
Trước đó Đinh Huyên có viết một vai nữ trong kịch bản, đi theo lối thông minh đáng yêu, cũng là vai nữ duy nhất có nhiều cảnh, cuối cùng không
bị gϊếŧ chết. Có điều kết cục cũng không tốt hơn là mấy…là người thực
vật. Loại giả thuyết này đủ khiến người ta ghi lòng tạc dạ, nhớ mãi
không quên, hơn nữa là chuẩn bị cho Đinh Nhược Kỳ. Với vị trí hiện giờ
của Đinh Nhược Kỳ, tuy rằng còn chưa đủ cao, nhưng diễn vai phụ trong bộ phim này của Đinh Huyên thì đủ tư cách. Đinh Nhược Kỳ vẫn luôn hy vọng
mình có thể diễn xuất trong tác phẩm của em gái, chỉ cần là kịch bản của Đinh Huyên, cô nhất định sẽ đi thử vai. Nhưng hiện giờ xem ra, có quay
hay không là vấn đề rất lớn.
“Cần chị…giúp không?” Đinh Nhược Kỳ thử hỏi. Hiện giờ cô cũng có thể
tính tạm là gương mặt quen thuộc đối với quần chúng trong đám diễn viên
hạng ba hạng bốn không biết tên.
“Không cần.” Đinh Huyên lập tức từ chối, cô cười, “Đừng lo cho em. Mới
ra nghề, từ từ sẽ ổn thôi.” Cô đã gặp qua người đại diện của Đinh Nhược
Kỳ. Thái độ của chị ta viết rất rõ ràng, Đinh Huyên không thể tạo nên
ảnh hưởng gì cho Đinh Nhược Kỳ.
“Đinh Huyên à,” Đinh Nhược Kỳ khựng lại một chút, “Em có biết vì sao quân tử không vì năm đấu gạo mà khom lưng không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì chỉ cần ba đấu là có thể khom lưng rồi ha ha.” Tuy rằng thời
gian gặp lại chỉ ba năm, nhưng giữa song sinh thật sự tồn tại tâm linh
cảm ứng, Đinh Nhược Kỳ rất hiểu em gái mình. Cô trông điềm tĩnh dễ gần,
nhưng nội tâm quật cường cố chấp. Thích biên kịch thì học ngành này,
nhưng lại không muốn hùa theo bợ đỡ luồn cúi, chỉ một lòng nghiên cứu
học thuật. Đinh Nhược Kỳ hiểu rõ, nếu cô không nhắc nhở em gái mình phải luồn cúi trước hiện thực, Đinh Huyên rất có thể cuối cùng sẽ vì không
muốn sửa kịch bản mà bị công ty truyền hình điện ảnh đóng băng. Mà sự
thật là, hai cô cũng không xuất thân từ gia đình giàu sang, nếu Đinh
Huyên rõ ràng muốn kịch bản mình quay thành phim, thì không thể nào vĩnh viễn trốn trong ngà voi.
Đinh Huyên từ từ cười theo. Cô hiểu chị đang khéo léo biểu đạt ý tứ.
Thế nên, tuy rằng là do cô viết, dụng tâm mô tả nam chính, hay là…vì ba đấu gạo mà khom lưng thôi.
“Chị có việc không nói chuyện nữa.” Đinh Nhược Kỳ nói, im lặng một lúc, “Đinh Huyên à, thực ra chị không bị cảm.”
“Thế tại sao ——”
“Chị vừa mới sửa cằm!” Đinh Nhược Kỳ hét to một tiếng, mau chóng cúp máy.
Đinh Huyên nghe tiếng đô đô bên kia mà ngẩn người.
Cô cũng không có tư cách gì xen vào cuộc sống của Đinh Nhược Kỳ, chưa
từng có. Theo quan hệ thực tế, hai cô thật sự có thể coi là người xa lạ, còn phải cảm ơn cuộc sống để hai cô có thể liên lạc vào ba năm trước.
Mà cho dù là ba năm trước, hai người cũng đã hai mươi mốt, quỹ đạo cuộc
sống hoàn toàn khác nhau.
Đinh Huyên mở tin nhắn: chăm sóc bản thân cho tốt. Đối với em, chị là xinh đẹp nhất.
Cô nghĩ nghĩ, bỏ đi câu sau rồi gửi đi.
Thật lâu sau, Đinh Nhược Kỳ trả lời một chữ: được.
…
Xe điện ngầm rốt cuộc dừng lại. Tại trạm xe cũng có mưa bay vào, người
qua đường đi lên đi xuống cầu thang đều mang theo chiếc ô nhỏ nước.
Đinh Huyên đeo ba lô cà thẻ đi ra trạm xe. Mưa đã tạnh, nhưng cô vừa
bước ra thì đã bị cơn gió lạnh đối diện thổi trúng liền rùng mình một
cái.
Lạnh quá.
Đinh Huyên buộc chặt quần áo, ngẩng đầu nhìn mây đen u ám cuồn cuộn trên bầu trời, trên con đường đi rơi rụng vô số cánh hoa hồng nhạt ướt sũng, con đường đi về phía trường.