Thiên Mục Cùng

Quyển 2 - Chương 23: Kết thúc

Thiên Phong luôn trắng như tuyết, vạn năm như một ngâm mình trong tuyết lạnh, hôm nay lại là hiếm có một ngày trời trong nắng đẹp.

Trên đỉnh núi cao cao vạn trượng thế nhưng lại có một người thanh niên đang đứng, hắn cẩn thận vì một gốc đào duy nhất nơi này gỡ đi từng đám tuyết sương nặng trĩu, ánh mặt trời dừng lại trên khuôn mặt hắn, có chút tịch mịch, rồi lại có chút vui sướиɠ.

“Ly Lâu, hôm nay thời tiết thực không tồi! Nghe nói Kim Ô đã một lần nữa thoát trứng ra đời, bất quá tiểu điểu kia cũng thật sự nhỏ, còn phải mấy ngàn năm nữa mới có thể bay lượn trở lại!”

Trên Thiên Phong chỉ có một mình hắn cùng một gốc đào không hề nói một lời, rõ ràng không ai trả lời, nhưng hắn vẫn nói đến thực hưng phấn, giống như bên dưới cây đào, có một người đang ngồi lẳng lặng lắng nghe.

Mặt trời mọc rồi lại lặn, hắn đã sớm quen thuộc cảm giác cô độc không có lấy một tiếng động ở nơi này, nháy mắt một cái, đã là trăm năm.

“Đế Quân phạt ta ở đây ngồi ba ngàn năm, may mắn có ngươi bồi ta, nếu không ta chắc sẽ buồn chết ở đây mất!” Hắn đẩy ra một đám tuyết ở nơi cao nhất trên cành, đột nhiên kinh hỉ kêu lên, “Di?! Ly Lâu! Ngươi ra nụ rồi!!” Quả nhiên ở dưới sương tuyết là một nụ hoa nhỏ xinh đang hơi hơi nhô ra, kiên cường ngẩng đầu khiêu chiến với gió lạnh.

“Tiểu nụ hoa cũng thật đáng yêu! Ly Lâu! Ngươi nên trổ nụ nhiều một chút mới đúng!”

Cho dù không có đáp lại, thanh niên vẫn ngả lên trên cành cây vui vẻ cười tươi, chăm chú nhìn nụ hoa đào nho nhỏ chưa hề có nửa điểm dấu hiệu sẽ nở rộ kia đến nửa ngày.

Nhìn đến khi thấy mệt mỏi, hắn lại liền cứ thế dựa vào thân đào mà ngáp một cái

rồi ngủ mất.

Trong lúc bóng đêm dần dần buông xuống, gió mát nhẹ phất qua đám cành đào, nụ hoa đào kia không biết từ khi nào đã nở rộ, màu hoa đỏ sẫm, đẹp đến say lòng người, trong lúc bất tri bất giác, không ngờ cả cây đào đã nở đầy hoa.

Mùi hoa đào lưu luyến thơm phức trong mũi, tuyết bay hồng đào hoà lẫn vào nhau, thật sự là kỳ cảnh khó gặp trên đỉnh Thiên Phong tịch liêu vạn năm này, đáng tiếc người thanh niên trên cây thật sự đang ngủ rất sâu, hoàn toàn không hề biết bất cứ chuyện gì......

“Ngươi còn muốn ở trên người ta nằm úp sấp bao lâu nữa?”

Thanh âm trầm thấp vang lên, đánh thức Khai Dương đang ngủ.

Khai Dương xoa xoa đôi mắt, đến khi mở ra, liền nhìn thấy một khuôn mặt mộc nạp mà lại cực kì quen thuộc.

Hắn thế nhưng hoàn toàn không có phi thường kích động, chỉ là vươn tay, nhẹ nhàng mà chạm vào người kia: “Lại là giấc mộng này......” Hắn không ngừng mơ thấy nam nhân này, mỗi lần, khi hắn kinh hỉ vui mừng mà chạm vào người kia, chỉ trong nháy mắt, nam nhân đang cười sẽ lại hóa thành khô mộc hóa bụi, sụp đổ rơi xuống.

Lần này chạm vào, người kia lại ngoài ý muốn không có vụn vỡ, Khai Dương không khỏi có điểm vui sướиɠ: “Thật khó nha, là hảo mộng đâu!”

Nam nhân hoàn toàn không nói gì chỉ nhìn im lặng

nhìn hắn, trong con ngươi đen bóng là tràn ngập thương tiếc.

Khai Dương véo véo da mặt của người kia, không ngờ lại cảm nhận được da mặt nam nhân thậm chí còn cực kì co dãn: “Di? Nằm mơ mà cũng có độ ấm sao?”

Nam nhân đi lên từng bước, đem Khai Dương từ trên cây ôm xuống, cũng đưa hắn gắt gao ôm vào trong lòng.

Cái ôm này cảm giác rất thật, chân thật đến mức hoàn toàn không giống như đang mơ.

“Ly Lâu?...... Thật là ngươi sao?” Chính hắn vẫn không thể tin được, chờ đợi trăm năm, đau đớn giãy dụa giữa mộng ảo và hiện thực khiến hắn thực sự hoang mang, không dám tin tưởng chính đôi mắt của mình, “Nhưng làm thế nào mới biết được đây không phải ta lại nằm mơ?”

Nam nhân cười khẽ nói: “Chỉ có một biện pháp......” Ngón tay vén lên sợi tóc rơi xuống trên mặt Khai Dương, nhẹ nhàng cúi đầu, thật sâu hôn vị Tinh Quân rõ ràng gần ngay trong gang tấc, rồi lại khiến hắn phải mong nhớ đêm ngày. Tinh Quân của hắn.Toàn văn hoàn