Quyển 1 - Chương 10: Vô tình nhục nhã
Sau khi phát tiết xong, hắn buồn bực thở dốc trên người cô.Đáng chết, hắn lại không khống chế được mình lần nữa.
Không thể phủ nhận hắn rất thích thân thể cô, bất kể bọn họ đã hoan ái bao
nhiêu lần, cô vẫn khít chặt như lần đầu tiên, khiến hắn thoải mái không
dứt!
Nhưng sự yêu thích của hắn với cô cũng chỉ giữ lại ở trên giường, không hơn.
Mà hắn cũng không muốn làm người đàn ông lăng nhăng, nếu hắn đã quyết định kết hôn, thì nhất định sẽ không tiếp tục lưu luyến ở bên ngoài.
Sự tàn khốc của anh cuối cùng cũng ngừng lại, trán nhăn giãn ra, nước mắt
trong mắt lại càng không ngăn được chảy xuôi, nơi bí mật truyền đến đau
đớn tê liệt, cho dù không nhìn, cô cũng có thể cảm thấy nơi đó nhất định đang chảy máu!
Trải qua chuyện thân mật này, anh có thể thay đổi suy nghĩ lúc trước không? Vũ Tình căng thẳng và đợi chờ tuyên án!
Trong lòng không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện anh sẽ tiếp tục giữ cô bên cạnh!
Chỉ một giây sau, Vũ Tình nhận được đáp án tan nát cõi lòng!
Anh đứng dậy rất nhanh, giống như cô có bệnh truyền nhiễm!
Giờ phút này cơ thể cô như một đống hỗn độn, trên thân thể tuyết trắng, nơi nơi hiện ra vết tím sâu khác biệt. Bàn tay trên gương mặt nhỏ nhắn, lại càng trắng bệch như tờ giấy.
Mà anh đâu? Cả quá trình hoan ái, ngay cả quần anh cũng không cởi, đứng lên rồi chỉ cần kéo khoá là ok!
Nhìn dáng vẻ anh chỉnh tề nhẹ nhàng khoan khoái, giống như người vừa hưởng thụ sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ kia, căn bản không phải anh.
Đôi mắt sâu như nước liếc người trên giường một cái, nhìn thấy cô thê thảm
như thế, trong hai mắt không hề có tia áy náy, chỉ có giễu cợt.
Hắn quỳ xuống trên giường, đến cạnh người cô. Vươn tay hung hăng giữ cằm cô, để cô nhìn mình.
Vũ Tình sợ, trong mắt đã không còn kiên định lúc trước, chỉ khϊếp đảm.
“Đừng, đừng!” Cô cầu xin như hét lên, cô thật sự rất sợ lại đến một lần
nữa!
“Ha ha, nói như vậy bây giờ cô thỏa mãn rồi?” Vẻ mặt của anh rất lạnh lùng, trong giọng nói tràn ngập cảnh cáo:
“Cô đã thỏa mãn rồi, thì về sau đừng quấn lấy tôi nữa! Chúng ta hợp được, tan được!”
Lần này Vũ Tình không mở miệng cầu xin, trong mắt cũng không còn lưu luyến.
Sau khi hắn nói xong, rút ra từ trong ví hai tờ tiền giá trị lớn ném vào
mặt cô. “Chỗ tiền này chắc là đủ để chơi cô một lần, lần sau cô còn muốn bán, xin đi tìm người khác, vì tôi sẽ không mua!” Nói xong, hắn xoay
người rời đi. (đáng chết, băm băm vằm vằm, cho vào máy xay nhỏ)
Vũ Tình nằm trên giường, hai tờ giấy tùy ý dán trên mặt, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của cô.
Chỉ thấy tiền giấy bị nước mắt thấm đẫm, càng dán chặt vào hai má cô.
Cô thật sự hối hận, vì sao vừa rồi lại xúc động như thế, chẳng lẽ cô đã quên trong bụng mình còn có cục cưng sao?
Thôi, quên đi, cô không thể lấy sinh mạng của cục cưng ra nói đùa!
Cô đã không phải người mẹ tốt, cô từng nhẫn tâm gϊếŧ chết hai đứa con của cô, nước mắt từ khóe mắt cô càng trào ra nhiều hơn…..
Cô vì người nhà của cô, trả cả tuổi thanh xuân, thân thể, tự tôn cũng không cảm thấy uất ức.
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy uất ức là, vì người nhà, cô phải bỏ đi sinh mệnh của hai đứa trẻ kia.