Atropine Và Tiramisu

Chương 3

Edit: Seni

Đài Đàm không cho Đài Sanh có cơ hội xuống xe mua điểm tâm, một chân nhấn ga thẳng đến trong tiểu khu, Đài Sanh mắt trông mong nhìn cửa hàng đồ ngọt càng lúc càng xa tầm mắt, hốc mắt muốn ứa nước mắt: Anh trai thối, anh trai xấu xa...

Đài Đàm không cho là vậy, tự động xem nhẹ tiếng gào khóc kêu la của Đài Sanh, ắt phải ngăn cản suy nghĩ yêu sớm của Đài Sanh.

Mấy hôm trước mới chuyển nhà đến, trong phòng từng đống thùng, lung tung rối loạn, tứ tung ngang dọc khắp nơi, đẩy cửa ra Đài Sanh há hốc mồm, sụp đổ la thét: “Anh sao lại không có nghĩa khí thế! Vì sao không dọn đồ giúp em!”

Tất cả đồ lộn xộn đều là của cậu! Từng rương từng rương đều là đồ cậu đóng gói hôm trước! Đến một rương thôi cũng không dọn cho cậu!

“Đồ của mày, sao anh phải giúp mày dọn?” Đài Đàm mệt mỏi, mí mắt cũng lười nâng lên, ném rớt giày, lắc mình trở về phòng,bây giờ cái gì cũng đều không hấp dẫn bằng giường.

Đài Sanh dừng một lúc lâu, mới hiểu ra, đi ngang đống thùng giữa nhà, “Không phải hôm qua anh có ca trực chứ?”

Cửa phòng đóng chặt, không có ai trả lời.

Đài Sanh hét lên: “Vậy em có nên cảm ơn anh vì anh vẫn “lết” thân thể mệt mỏi đến trường giải cứu em không?……”

“Còn ồn ào nữa thì cút về trường cho anh!” Trong phòng truyền ra một trận rít gào.

Đài Sanh nhấp miệng: “Hứ……”

Đúng là anh trai khiến người khác vừa yêu vừa hận.

Ngạo mạn, tự đại!

Khó trách ba mươi tuổi còn là xử nam!

——

Đài Đàm không phải người đàn ông tốt gì, Đài Sanh lại là phiên bản thu nhỏ của Đài Đàm, nói về tính cách, không thích đọc sách, khi đi học thì ngày nào cũng phải mời phụ huynh, đi thi Đại học gặp vận phân chó đậu Đại học Y khoa, tốt nghiệp vô tình vào được bệnh viện thành phố, dựa vào đầu óc cao và nhan sắc có giá trị, lăn lộn bảy tám năm, đến bây giờ cũng tạm ổn.

Đối với tình trạng hiện nay của Đài Sanh, Đài Đàm vừa giận vừa buồn cười, quả nhiên là cùng do cha mẹ sinh ra, anh có thể được như hôm nay, hơn một nửa là do vận khí tốt, Đài Sanh lại không được như vậy, nhất định phải dạy nó thật tốt.

Cách dạy dỗ có rất nhiều, chẳng hạn như: Bồi dưỡng tính tự lập và lòng cầu tiến cho trẻ........ Ít nhất Đài Đàm đã tính toán như vậy.

Bạn nhỏ Đài Sanh yên lặng tự lập thu dọn đồ ở phòng khách: “……”

——

Ngủ một giấc đến tận tối, bên ngoài Đài Sanh tự sinh tự diệt, thấy Đài Đàm vò đầu, lộ ra dáng vẻ vừa tỉnh ngủ, bên ngoài vừa chớm tối, gió thổi chầm chậm, trong phòng mở điều hòa, giữa đêm hè yên tĩnh, Đài Sanh phấn khởi nhấc di động lại gần Đài Đàm: “Buổi tối ăn cái gì? Gọi đồ ăn bên ngoài?” Vừa nói vừa lướt điện thoại, lướt đến một trang, giọn nói kích động: “Xem này, điểm tâm Mộc Tử cũng có dịch vụ giao tận nơi! Điểm tâm gọi ở đây đi!”

Đài Đàm nửa ngủ nửa tỉnh: “……” Nhìn Đài Sanh bằng ánh mắt dành cho kẻ thần kinh, một bà chủ thôi mà cũng mê được, có biết phụ nữ có chồng không thể lừa gạt không! Bà chủ!

Nhất định phải bóp chết tư tưởng không lành mạnh của nó từ trong trứng nước.

“Anh, vậy chúng ta gọi đồ ăn ở đâu?”

Đài Đàm nhấp miệng: “…… Sao cũng được.” Sau đó bổ sung: “Anh không thích đồ ngọt.”

Đài Sanh bĩu môi: “Nhưng mà em thích.”

Đài Đàm: “Thích thì tự bỏ tiền.”

Đài Sanh: “…… Hứ.” Ngồi xổm trong góc vẽ vòng tròn, vụиɠ ŧяộʍ nghĩ: Không cho cậu gọi, cậu càng gọi. Chỉ cần không để Đài Đàm biết là được!

Cuối đơn còn đặc biệt ghi chú: Nếu bà chủ có thể đích thân giao hàng thì càng tốt ~ [trái tim]

Đài Đàm vào phòng tắm lấy nước lạnh rửa mặt, phòng khách đã được Đài Sanh thu dọn sạch sẽ, tìm chỗ ngồi lướt di động trong khi chờ đồ ăn giao tới.

Đài Đàm có một sở thích không muốn người khác biết: Thích xem chương trình ẩm thực phát sóng trực tiếp.

Là một người đàn ông không biết nấu ăn, mười đầu ngón tay không dính nước mà lại có sở thích này thì đúng là kỳ lạ.

Anh thích nhất chương trình của Vlogger “Mộc Mộc Tử”, cách thức chế biến mỗi tuần đều không giống nhau, tuy rằng xem không hiểu cách làm lắm, nhưng thành phẩm hoàn mỹ, nhìn cảnh đẹp đồ ăn ngon cũng rất hấp dẫn, cách màn hình dường như cũng có thể ngửi được mùi hương. Nghĩ tương lai mình cưới vợ, tự mình xuống bếp làm thử tiết mục này xem sao.

Weibo của “Mộc Mộc Tử” được Đài Đàm thiết lập chế độ theo dõi. Đương nhiên, đây cũng là bí mật không thể nói.

Tuần này là cách làm món cá hồi, Đài Đàm nhìn quần áo trang điểm của Mộc Mộc Tử trên màn hình, tuy rằng không quay đến mặt, nhưng bộ đồng phục thủy thủ kia?!

Chẳng lẽ bây giờ nữ sinh đều thích quần áo kiểu này?

…… Không hiểu nổi thế giới của nữ sinh [ buông tay ].

Đài Sanh tò mò nhất mỗi tuần Đài Đàm đều đeo tai nghe ôm di động lén xem video gì đó, thò qua tới muốn xem, Đài Đàm tránh trái tránh phải, Đài Sanh xùy xùy một tiếng: “Là video hai người thoát y, trần trụi đánh nhau sao?”

Đài Đàm mặt không đỏ tim không đập: “Thích hợp xem để kí©ɧ ŧɧí©ɧ giới tính. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ hooc môn cũng tốt, có điều trẻ con thì xem ít thôi, xem nhiều hại thân.” Để bác sĩ dạy bảo.

Đài Sanh yên lặng nghe anh nói hươu nói vượn. [ mỉm cười ].

——

Giản Mộc Vi mang vài món làm từ nhà đến để an ủi nhân viên, còn chưa ngồi ấm chỗ, A Noãn đã ôm đơn hàng chạy tới tìm cô, dở khóc dở cười: “Bà chủ, em bị khách hàng chỉ đích danh nè.”

Giản Mộc Vi chỉ nhìn một cái, nháy mắt đổi giọng: “Đã nói em không phải bà chủ, em là chủ……” [1]

[1] Nguyên văn: “bà chủ” - “lão bản nương” (còn có nghĩa là vợ ông chủ), “chủ” - “lão bản” (bà chủ/ ông chủ). Để tránh nhầm lẫn, khi A Noãn gọi, mình vẫn sẽ ghi “bà chủ”, nhưng khi cần phân biệt thì sẽ để là “chủ“.

A Noãn: Hình như trọng điểm không phải là điều này thì phải?

Đầu bếp nam duy nhất trong tiệm - Tiểu Đặng cũng chen vào nói: “Đây là vô cớ gây rối, bà chủ em là con gái nhà lành, trời lại tối, chuyện đưa cơm này vẫn nên để nhân viên đi làm!”

A Noãn gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, nếu đối phương là biếи ŧɦái thì sao đây!”

Giản Mộc Vi: “……” Cô vốn dĩ cũng không muốn đi mà……

Bạn nhỏ Đài Sanh đang lẳng lặng chờ đồ ăn vô cớ hắt hơi ba cái, vuốt cái mũi, cười khổ: “Ai nhớ mình đây!”

——

Giản Mộc Vi trong tiệm ngồi một lúc, nghĩ bát đũa trong nhà còn chưa rửa, vội trở về, trước khi đi A Noãn không yên tâm đuổi theo nhắc cô: “Nhớ uống thuốc đúng giờ!”

Trên đường người đến người đi.

Giản Mộc Vi: “…… A.” Rất muốn che mặt.

Ban đêm mùa hè không oi bức như ban ngày, gió đêm khẽ thổi, ve kêu từng trận.

Giản Mộc Vi dẫm lên cái bóng dưới ánh đèn, bước chân vui vẻ, lúc sắp đến dưới lầu chợt thấy hình bóng quen mắt xa xa, bước chân Giản Mộc Vi tạm dừng, nửa giây sau, tim đập nhanh, tinh thần phấn chấn hẳn lên!

“Bác sĩ!” Một giọng nữ kích động vang lên trong không khí yên tĩnh của tiểu khu.

Đài Đàm đang chuẩn bị đi đến thùng rác vứt rác dừng chân lại, bệnh nghề nghiệp, nghe thấy hai chữ “Bác sĩ” liền theo phản xạ có điều kiện xoay đầu lại, thấy một cô gái chạy về phía anh.

Đài Đàm cau mày, cho rằng xảy ra chuyện gì, định vứt rác chạy ra giúp.

Nào biết đâu rằng rác còn chưa vứt xong, Giản Mộc Vi đã chạy đến trước mặt Đài Đàm, sau đó.....

Giơ tay lắc lắc, chào hỏi: “Hi, bác sĩ ~”

Tâm tình kích động như có nai con chạy qua!

Bác sĩ đẹp trai thật sự ở trong tiểu khu này!

Đài Đàm: “…… Chúng ta có quen nhau sao?” Nhấp miệng, không đúng…… Anh dọn tới đây chưa lâu, sao có người biết anh là bác sĩ……

“Bác sĩ, anh nhận ra tôi ư?” Giản Mộc Vi một giây rơi xuống đáy cốc, kinh hãi, khóc không ra nước mắt.

Đài Đàm lắc đầu.

Giản Mộc Vi cắn môi dưới: “Tôi là người hôm qua mới khám bệnh ở chỗ anh……”

Đài Đàm cười mỉa, ha, lại là người ngưỡng mộ nhan sắc của anh.

“Xin lỗi, không nhớ rõ.”

Mỗi ngày nhiều người bệnh như vậy, nhiều lắm cũng chỉ nói được mấy câu với một người bệnh, sao có thể nhớ rõ?

Giản Mộc Vi rũ vai, hình như bác sĩ đẹp trai không có ý định nói chuyện với cô, thấy bác sĩ đẹp trai chuẩn bị vòng qua cô đi vứt rác, cô sốt ruột, đánh liều ra đòn sát thủ: “Tôi là người bệnh tâm thần kia!”

Tuy rằng rất không muốn thừa nhận chuyện này.

Đài Đàm nào biết cô sẽ nói vậy, sửng sốt: “……”

Dùng ánh mắt dành cho người bệnh tâm thần nhìn Giản Mộc Vi, vừa bực mình vừa buồn cười: “Chờ chút. Chắc chị nhận nhầm người rồi, tôi không phải……” bác sĩ thần kinh, từ từ…… Chờ chút! Đài Đàm nhíu mày, dường như nghĩ tới điều gì đó: “Áo.... thủy thủ?”

Lúc này đổi thành Giản Mộc Vi ngây ngẩn cả người: “Ừ?”

Không trách trí nhớ của Đài Đàm, lại đột nhiên nghĩ tới cô gái hôm qua bác sĩ Lưu hỏi anh.

Áo thủy thủ.

Không khác với hình tượng trong video hôm qua của Mộc Mộc Tử lắm. Xem ra con gái đều thích đồ thủy thủ.

Nghĩ lại, anh lặng lẽ đánh giá cô gái trước mặt. Trong ngàn vạn bệnh nhân của anh chỉ có độc một vị này.

Chính xác thì, với ký ức hôm qua chỉ còn lại áo thủy thủ. Bây giờ nhìn lại, dáng dấp cũng không tệ lắm, là kiểu con gái thanh thuần đáng yêu.

Cô có mái tóc dài đến eo, tết thành hai bím tóc rũ xuống vài, lông mày cong cong tinh tế, không phải mày rậm, miệng thì giống như người đẹp được miêu tả trong sách: môi anh đào, khi cười rộ lên, trên má phải có một lúm đồng tiền.

Đặc biệt nhất vẫn là cách ăn mặc và trang điểm của cô.

Nếu bảo Đài Đàm dùng vài câu để hình dung cô thì hẳn là: Mùa hè tươi mới, áo kiểu tươi vui, ngọt ngào trẻ con, chân váy xếp li....

Giản Mộc Vi không biết bác sĩ đẹp trai đang trộm đánh giá mình, ánh mắt ngay từ đầu đã ngượng ngùng không dám nhìn thẳng, liếc xung quanh, liền chú ý tới túi rác trong tay bác sĩ đẹp trai. Trong đó có một túi có logo cô vô cùng quen thuộc, giống như phát hiện châu lục mới: “Anh cũng thích điểm tâm Mộc Tử?”

Đài Đàm cúi đầu nhìn túi rác trong tay, bên trong là túi điểm tâm Đài Sanh tự ý đặt, mới rồi còn mắng nó một trận, Giản Mộc Vi hỏi như vậy, Đài Đàm quả thực ghét bỏ, lập tức phủ nhận: “Không……”

“Điểm tâm ăn rất ngon đúng không ~ Tôi cũng rất thích ăn ~” Giọng nói ngọt ngào mềm mại mang theo vài phần sùng bái kích động.

Đài Đàm nói được một nửa, ngẩng đầu, vừa lúc đối diện hai tròng mắt sáng như sao của Giản Mộc Vi, trong nháy mắt có chút hoảng hốt.

Nuốt nửa câu sau muốn nói xuống, cứng ngắc gật đầu, “Ừ……”