Ngoài cửa sổ từng trận mưa phùn bay, se lạnh.
Một thiên kim tiểu thư vô cùng xinh đẹp, ưu nhã từ từ đi đến bên cửa sổ, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy bất mãn và bi thương.
Nàng tâm tình không tốt, bởi vì phụ thân nàng trên đường đi thu nợ gặp phải sơn tặc.
“Tiểu thư, tiểu thư! Không xong rồi!”
Nữ tỳ thϊếp thân từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên với nàng vội vội vàng vàng chạy tới.
“Nguyệt Quang, thế nào? Có phải có tin tức của cha ta hay không?”
“Tiểu thư, điều tra ra rồi! Lão gia là bị sơn tặc Cuồng Phong Vũ bắt đi! Bọn chúng nói có thể thả người, bất quá có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Bọn chúng nói muốn một người...... Thay thế lão gia ở lại sơn trại, nếu không, mệnh lão gia sẽ không bảo đảm!”
“Bọn chúng không lấy tiền sao?”
“Không lấy.”
“Vậy...... Bọn chúng muốn ai?”
“Bọn chúng nói tiểu thư là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, cho nên...... Cho nên......” Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Quang lộ ra lo lắng cùng chần chờ.
“Cho nên như thế nào?”
“Bọn chúng muốn tiểu thư làm áp trại phu nhân của Lão đại chúng.”
“Cái gì?!”
“A! Tiểu thư......” Nguyệt Quang kinh hô, chỉ thấy tiểu thư chân đã nhũn ra té xỉu trên đất......
Áp trại tiểu nha hoàn1. Nước mắt của nữ nhân ta luôn luôn không để trong mắt cũng chưa bao giờ có bất kỳ cảm giác cho đến khi gặp nàng, mỗi một giọt lệ của nàng như thiêu đốt trong lòng ta....