Editor: Mẹ Bầu
Quan Tĩnh đã nói với anh khi tan tầm hãy đến nhà trọ của cô, bởi vì cô đích thân xuống bếp chuẩn bị bữa tối một chút muốn cảm ơn anh đã chăm sóc cô suốt thời gian vừa qua. Lý Sấm lái xe chạy về phía nhà trọ của Quan Tĩnh, khóe môi không khỏi gợi lên nụ cười, đồ ăn mà cô nấu liệu anh có thể ăn được sao?
Quả thật anh sợ rằng nếu ăn vào bụng anh sẽ hỏng mất!
Đúng lúc anh đi qua cửa bệnh viện, một chiếc xe màu trắng cũng từ trong chạy ra!
Vì đây không phải là đường chính nên hai chiếc xe không thể chạy song song. Xuyên qua cửa sổ mở bên phía ghế lái xe, Lý Sấm nhìn thấy đối phương là một cô gái, đương nhiên anh lùi xe lại, nhường đối phương đi trước!
Cô gái ngồi trong chiếc xe màu trắng có giá trung bình kia, nhìn Lý Sấm gật gật đầu: "Cảm ơn!"
Lý Sấm cũng lễ độ gật gật đầu... Ơ mà, sao nhìn cô gái này quen quen thế nhỉ, hình như anh đã từng gặp ở nơi nào rồi thì phải!
Lý Sấm cũng cho xe chạy từ từ theo sau chiếc xe màu trắng đang chạy ở phía trước.
Chiếc xe màu trắng luôn luôn đi ở phía trước xe của anh, sau khi chạy thẳng đến phía dưới lầu của khu nhà trọ thì từ từ dừng lại!
Hàn Băng tắt khoá điện của xe, mở cửa xe ra, đôi chân đi giày màu trắng trước sau dẫm xuống nền gạch lát!
"Rầm... chíu... "
Lý Sấm đóng cửa xe, tiến tới gần cô gái nhỏ nhắn đang dùng lược chải lại mái tóc xoã tung ở phía trước, sau đó túm lại thành búi tóc cao: "Em là bạn của Quan Tĩnh, làm bác sĩ có đúng không?"
Hàn Băng nghe tiếng nói liền quay đầu lại, mỉm cười phóng khoáng, chủ động đưa ra bàn tay mảnh khảnh: "Chào anh, em là Hàn Băng, bạn học của Tĩnh Tĩnh!"
Lý Sấm không để cho bàn tay cô phải lơ lửng trong không trung lâu hơn, anh nắm lấy bàn tay cực kỳ mềm mại của cô. Trong nháy mắt, Lý Sấm cảm thấy như có một luồng điện từ bàn tay của anh lan đi khắp toàn thân. Cực kỳ rối loạn, vì vậy anh khẩn trương hít một hơi khí lạnh: "Xin chào, anh là Lý Sấm!"
"Hân hạnh được biết anh!" Cô rút tay mình lại, ánh mắt ngượng ngùng, cúi đầu không kìm nổi khóe miệng hơi mỉm cười!
Lý Sấm cũng trở nên có chút ngượng ngùng, vuốt vuốt mái tóc của mình, chỉ chỉ vào cửa chính của khu nhà trọ: "Đã đến đây, vậy chúng ta cùng lên đi!"
"Được ạ!"
"Leng keng ... leng keng ... "
Không có người ra mở cửa!
Lý Sấm lại nhấn chuông cửa lần nữa, vẫn không thấy người!
Hàn Băng khẩn trương, đi về phía Lý Sấm, gót giầy gõ trên nền gạch lát phát ra tiếng trong trẻo. Âm thanh này nghe thật êm tai, gợi cảm, có thể so sánh với giai điệu của các nốt nhạc tuyệt mỹ nhất trên thế giới: "Liệu có phải Tĩnh Tĩnh còn đang đi trên đường hay không..."
Lý Sấm xoay người, nhìn gương mặt trắng trẻo thuần khiết với lúm đồng tiền, càng làm nổi bật lên ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần của cô, trái tim anh đột nhiên như bị chạm nhẹ, không kìm nổi nên cứ nhìn đi nhìn lại cô mấy lần. Ngày trước khi bọn họ gặp nhau, cô mặc chiếc áo blu trắng to đùng hoàn toàn không sao nhìn ra được vóc dáng của cô. Hoá ra dáng người của cô thật tuyệt vời, nơi cần lồi ra cứ lồi, nơi nên lõm vào cứ lõm, tay chân cũng thật thon thả!
Cô tháo kính xuống mới biết, hoá ra đôi mắt của cô sáng ngời nhìn rất đẹp!
Bị cái nhìn chăm chú của anh, Hàn Băng chợt thấy thật ngượng ngùng, mất tự nhiên. Cô vén vén mấy sợi tóc váo phía sau tai, kỳ thực bên tai cô chỉ có mấy sợi tóc rơi ra, hoàn toàn không cần phải vén lại!
Vẻ xấu hổ của cô khiến Lý Sấm nhận ra mình đã chăm chú nhìn người ta quá lâu. Anh ngượng ngùng nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Anh nghĩ chắc chắn bây giờ cô ấy vẫn chưa tan tầm đâu, công việc của Đài truyền hình thường không được đúng giờ!"
"Vâng!" Hàn Băng gật gật đầu!
"Chi bằng, chúng ta tới chỗ đình hóng mát ở bên kia chờ cô ấy một chút, sau đó anh gọi lại điện thoại cho cô ấy!" Tay cầm di động, anh chỉ chỉ vào đình hóng mát hình bát giác được thiết kế theo phong cách cổ điển nằm cách đó không xa!
"Vâng, được ạ!"
Hai người vai kề vai đi tới chỗ thoáng mát, một luồng gió nhẹ phất qua làm tà váy màu vàng nhạt của cô bay bay rơi vào trên quần tây của anh, nhất thời tạo thành một hình ảnh thân mật, làn váy quấn quít với quần tây ...
Lý Sấm bấm số điện thoại của Quan Tĩnh, nhưng trả lời của Quan Tĩnh lại là ...
Quan Tĩnh vẫn chưa về nhà, anh gọi điện thoại cho thím Vương, nói với bà buổi tối hãy đến!
Còn cô thì sao? Đang trốn ở chỗ của Lý Giai!
********************************
Đột nhiên Quan Tĩnh cho Lý Sấm và Hàn Băng cùng leo cây, nhưng đồng thời cũng đã thúc đẩy một cuộc nhân duyên cho hai người!
Rõ ràng Quan Tĩnh đã nói là đến nhà cô ăn cơm, kết quả chủ nhân lại để cho khách leo cây. Làm một người lịch sự, anh không thể để cho cô gái nhỏ kia để bụng đói mà cứ thế về nhà một mình được.
Cho dù
thế nào, anh cũng phải mời người ta ăn một bữa cơm đã chứ!
Vậy là anh đã bao phòng để hai người cùng dùng bữa tối tại một nhà hàng có phong cảnh tao nhã!
Từ những câu chuyện phiếm ăn ý, bọn họ thấy mình có rất nhiều chủ đề, ý tưởng giống nhau, quả thật càng ngày thêm hăng say!
Lúc này cô tán gẫu sang chuyện thiên nhiên, mặt mày hớn hở, càng thu hút ánh nhìn của anh!
Lúc này thật sự Lý Sấm đã bị cô gái trước mắt làm cho mê muội, thậm chí còn mê muội hơn cả với Quan Tĩnh. Quả thật con người Hàn Băng cũng giống như tên của cô. Nếu như chỉ mới tiếp xúc với cô không lâu, sẽ có cảm giác cô giống như một khối băng. Nhưng nếu tiếp tục kiên trì thêm một lúc nữa thì tựa như khối băng gặp phải nhiệt độ trên 0 độ C trở lên, cô sẽ từ từ bị tan ra, trở thành một vũng nước.
Lý Sấm cảm thấy cô đã bị chính mình làm cho tan chảy, ngược lại cô cũng cảm thấy như thế!
Ánh mắt anh nhìn cô, càng ngày càng trở nên nóng rực, khiến việc nói chuyện với cô càng trở nên lý thú, không thể không dừng lại được! Trái tim cô dường như đang từng hồi dậy sóng, suy nghĩ trở nên hỗn loạn, đến độ cô không nhớ là mình vừa mới nói tới đâu nữa. . .
Lý Sấm lập tức nắm lấy tay của cô, ra sức nắm chặt.
"Em... anh...” Cô rút tay của mình lại vẻ đầy bất an!
Đối với Quan Tĩnh, từ trước đến nay Lý Sấm luôn khách khí, ít khi biểu hiện vẻ vô lại ra mặt, nhưng với Hàn Băng thì anh lại khác, nhất định không chịu buông tay người ta ra: "Băng Băng ... "
"A!" Cô cảm thấy không quen tai!"Người nhà em thường có thói quen gọi em là tiểu Băng!"
"Chỉ có một mình anh mới được phép gọi em như vậy thôi, có thể không?" Anh nâng cao bàn tay của cô, đặt lên khóe miệng mình!
Gương mặt đơn thuần của Hàn Băng trở nên đỏ rực. Từ khi trưởng thành đến nay, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác vô lực như thế này. Rốt cuộc cô cũng đã cảm nhận được nhịp tim của mình đang đập loạn lên hơn cả con nai nhỏ. "Được!"
Lý Sấm tỉ mẩn mải gặm cắn ngón tay người ta, mãi sau mới sực nhớ tới một chuyện, liền hỏi lại: "Em vẫn chưa có bạn trai, đúng không?"
Hàn Băng có chút tức giận: "Nếu như có bạn trai, tôi lại có thể để cho anh hôn như vậy sao? Lý Sấm, có lẽ anh hiểu lầm rồi, tôi là một cô gái rất đơn thuần, không thích chơi đùa với chuyện tình một đêm hoặc là tán gẫu với nhau những chuyện về hai con thuyền đâu... Nếu như anh chỉ muốn tùy tiện buông lời vui đùa một chút, vậy xin lỗi, thứ cho tôi không thể ngồi cùng anh được."
"Không, không, em không nên hiểu lầm, anh hoàn toàn không có ý định muốn tùy tiện vui đùa một chút với em, mà anh cũng không phải loại người như vậy. Thật xin lỗi, lúc trước anh đối với em có chút ý loạn tình mê, nghĩ muốn chiếm giữ, sau đó mới nhớ ra chuyện em đã có bạn trai hay chưa!" Lý Sấm vội vàng giải thích. Trời ạ, ngoại trừ Quan Tĩnh, vất vả lắm anh mới gặp được một người khác giới, lại cảm thấy cô giống như một nữ sinh, ngàn vạn lần anh không thể bỏ qua được!
Sự tỏ tình thẳng thắn của anh làm Hàn Băng buồn cười: "Vậy anh còn thích Quan Tĩnh nữa không? Nếu như anh còn thích Quan Tĩnh như đã nói, bây giờ em sẽ không ở đây quấy rầy anh nữa!"
Lý Sấm dùng sức một chút, chỉ thấy Hàn Băng giống như một vũ công, rời khỏi chỗ ngồi xoay tròn một vòng, một giây sau liền rơi xuống trên đùi Lý Sấm!
"Ối!..." Cô kêu lên một tiếng!
Anh không cho cô có cơ hội ở đó mà kêu loạn, trực tiếp chiếm ngay lấy đôi môi hồng phấn của cô!
"A!..." Cô trợn tròn đôi mắt, trong ánh mắt tràn ngập sự khϊếp sợ lẫn không thể tin nổi!
Anh cũng không thèm quan tâm, bắt đầu trằn trọc hôn cô! Trời ạ, môi của cô thật mềm, hôn lên thật thoải mái! Hơn nữa, vốn dĩ anh lại trung thành với sinh mạng của mình, nên cảm thấy dường như bọn họ đã ở chung một chỗ từ mấy trăm năm trước vậy!
Cô... Cô chưa từng bị người khác hôn thế này đâu đấy! Đầu lưỡi của anh còn chui vào trong miệng của cô nữa chứ... Có phải... đây chính là hôn lưỡi như người ta vẫn thường nói đó không? Hừm...thật sự rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
Cô vẫn cho rằng cách hôn như vậy rất mất vệ sinh... chẳng phải vi khuẩn trong miệng người khác sẽ chạy sang miệng của mình hay sao! Hơn nữa ... nếu xui xẻo thì còn có thể ngửi thấy mùi hôi miệng của đối phương nữa... Lúc đó không phải là còn bết bát hơn, ghê tởm hơn sao?
Rốt cuộc cho tới lúc này cô đã hiểu rất rõ, những băn khoăn kia của cô là hoàn toàn dư thừa. Bởi vì miệng anh không bị hôi, ngược lại mùi vị lại còn rất nhẹ nhàng khoan khoái, nước miếng cũng rất ngon! Ừ phải rồi, cô cũng thử học theo anh xem thế nào nhỉ... Cái lưỡi của cô cũng thăm dò vào trong miệng, quét qua hàm răng của anh.
Ô ô, hàm răng của anh cực kỳ đều đặn, đương nhiên là vì không có chiếc răng nào bị sâu hết!
Cực kỳ yên tâm, cô bằng lòng để cho anh hôn, cũng nguyện ý hôn anh!
Thật lâu, đến khi Lý Sấm cảm thấy bụng dưới của mình có cảm giác rất chật vật thì anh không thể không dừng lại nụ hôn này! Hơi thở vẫn chưa ổn định lại, anh chằm chằm nhìn cô, khẽ vuốt ve đôi má có
lúm đồng tiền của cô: "Hiện giờ em còn cho rằng anh thích Quan Tĩnh nữa không?"
Hàn Băng giãy giụa trượt từ trên đùi xuống, sắc mặt đỏ bừng tránh né cái nhìn của anh: "Anh thật đáng ghét ..."
"Ha ha ..." Anh phát ra tiếng cười khoái trá, cánh tay dài đưa ra kéo cô về phía trong ngực của mình. Lần này, cô ngồi dựa lưng vào ngực của anh...
Đôi môi mỏng của Lý Sấm, hôn dọc theo vành tai của cô: "Sau cái hôn vừa rồi, em đã là bạn gái của anh rồi đấy nhé!"
"Thật quá nhanh chóng, kiểu như thế này hình như không tốt lắm thì phải!" Cô không an lòng lắm! Bọn họ... bọn họ mới biết nhau có mấy giờ thôi mà!
"Không sao, so với những người vừa thấy mặt đã lên giường, chúng ta đã chậm hơn họ nhiều lắm rồi đấy!"
"Đồ quỷ hiếu sắc ...” cô xoay người ra sức đánh anh một cái, sau đó bỏ chạy. Bữa cơm này dường như cô đã bị bồi thường lớn, ngay cả người cũng phải mang ra để đền cho người ta nữa!