Bán Yêu Tư Đằng

Quyển 3 - Chương 4

Đêm đó Nhan Phúc Thụy đã thành công đánh vào nội bộ “kẻ địch”. Ông

không có nhà để về là thật, lại thật thà không biết gì cả, trời sinh đã là nhân tài nằm vùng, bất kỳ ai cũng không nghi ngờ ông.

Sáng sớm hôm sau, ông gửi tin tức nằm vùng đầu tiên cho Tần Phóng: Quan chủ Thương Hồng muốn đến thăm tiểu thư Tư Đằng.

Nói chẳng khác gì không nói, Tần Phóng dở khóc dở cười: Sáng sớm quan chủ Thương Hồng người ta đã gọi điện thoại cho anh rồi. Vả lại quan chủ Thương Hồng đến thăm tất nhiên sẽ đường hoàng đi cửa chính chứ đâu phải leo tường mà cần ông mật báo .

Tư Đằng cũng không qua loa, lễ nghĩa chu đáo gặp mặt quan chủ Thương

Hồng tại phòng khách. Sau một lúc trò chuyện, quan chủ Thương Hồng nói

rõ ý đến đây. Đại ý là hôm qua bọn họ một đêm mất ngủ, cả đêm phát động

đạo hữu hỏi thăm tin tức yêu quái khắp nơi. Phải nói là trời không phụ

lòng người, tuy vẫn còn chưa rõ ràng nhưng cũng đã có một chút manh mối.

Đây là một tin tốt, nhưng Tư Đằng vẫn cười khẩy nói xiên nói xỏ: “Hôm qua còn nói gì mà khó tìm, gì mà gay go. Qua một đêm đã có một chút

manh mối, chuyện này cũng nhanh quá chứ?”

Quan chủ Thương Hồng hơi lúng túng: “Chuyện liên quan đến tính mạng…

tất cả mọi người đều sốt ruột, sợ trễ chất độc sẽ bộc phát. Nhưng chỉ là có manh mối, cũng chưa chắc chắn, nên muốn đến đây báo trước một tiếng

tránh để tiểu thư Tư Đằng hiểu lầm chúng tôi cố ý kéo dài.”

Lời này hợp tình hợp lý, tìm không ra lỗi gì. Tư Đằng cũng không

không làm khó nữa, chỉ nói một câu vừa đấm vừa xoa: “Tôi nghĩ lão quan

chủ cũng không đến nỗi giở trò gì đâu. Nếu không thì cả đám cùng nhau

xuống dưới chơi mạt chược thôi.”

Một câu nói khiến quan chủ Thương Hồng nhấp nha nhấp nhổm, miễn

cưỡng ngồi một lúc nữa rồi cáo từ. Lúc này Tư Đằng lại cười quyến rũ,

bàn tay trắng nõn mảnh mai đưa đến đặt lên mu bàn tay Thương Hồng: “Đừng vội, tôi còn có lời muốn nói.”

Chắc hẳn cả cuộc đời này quan chủ Thương Hồng cũng chưa từng tiếp

xúc với người khác phái như vậy. Tay ông ta như bị điện giật, cả người

kinh hãi khẽ run rẩy, râu mép cũng giật giật. Tần Phóng thật sự không

nhịn được, ở bên cạnh ho vài tiếng.

Tư Đằng vờ như không nghe thấy, nhìn vào mắt Thương Hồng cười dịu

dàng: “Nghe nói lúc đạo trưởng Khưu Sơn trấn gϊếŧ tôi, sư phụ lão quan

chủ – đạo trưởng Lý Chính Nguyên cũng có mặt.”

Thương Hồng không dám nhìn cô, lúng túng nói: “Có… có.”

“Lúc đó tình hình thế nào, lão quan chủ có thể kể lại một lần hay không?”

Thương Hồng giật thót tim: “Khi đó… tiểu thư Tư Đằng không phải cũng ở đó sao?”

“Ở thì ở, có điều lão quan chủ cũng biết đó, cùng một sự kiện nhưng

từ miệng một người khác nói ra sẽ khác đi. Tôi muốn nghe thử xem, Lý đạo trưởng kể lại chuyện trấn yêu này với đời sau thế nào.”

Tim Thương Hồng đập kịch liệt, ông liếc nhìn Tư Đằng, thân thể mất tự nhiên dịch ra sau một chút. Bất an liếʍ môi dưới, dừng một chút để ổn

định tinh thần: “Sư phụ tôi kể tình hình khi đó là vậy…”

Ông cố gắng nói theo ký ức chân thật, nhưng xuất phát vì lý do bảo vệ bản thân nên không nhắc đến mình. Chỉ nói “sư phụ tôi”, đạo trưởng Khưu Sơn, bà Hoàng, “sư phụ nói”, những chỗ có thể không nói rõ thì cứ nói

sơ lược cho qua. Tiếng nói run run, trong đầu đấu tranh căng thẳng: Khi

đó tình thế quá mức nguy hiểm, có lẽ Tư Đằng đã hoàn toàn quên mất nhân

vật nhỏ như ông rồi phải không? Không, không, không. Con của Tư Đằng bị

ngộp chết trong lòng ông, làm sao cô có thể quên được?

Kể lại chuyện xưa xong, không khí im lặng bao trùm như cái chết.

Thương Hồng khẩn trương đến mức tay run rẩy, nghĩ thầm có lẽ Tư Đằng sẽ

lập tức xử lý ông ngay thôi. Có thể cô sẽ cười khẩy hỏi ông: Vậy còn

ông, ông đã làm chuyện tốt gì, sao lại không hề kể ra?

Ông vẫn đợi, giống như đã trôi qua một thế kỷ, cuối cùng Tư Đằng cất lời, tiếng nói trầm thấp và mỏi mệt.

Cô nói với Tần Phóng: “Tiễn khách đi.”

Tiễn Thương Hồng đi rồi, Tần Phóng trở lại phòng khách, Tư Đằng vẫn còn duy trì tư thế cũ, ngồi trên ghế không nhúc nhích.

Nhưng kỳ lạ là bây giờ nhìn cô thân thiết như vậy, nhưng lúc mới gặp gỡ lại là một yêu quái dữ tợn đáng sợ. Có điều ở chung đã lâu nên anh

cũng đã quen dần, cho đến hôm nay nghe thấy câu chuyện Thương Hồng kể,

Tần Phóng bỗng có một chút thương hại cô. Anh ngồi với Tư Đằng một hồi,

rất muốn hỏi cô rằng: Cô đã có con rồi sao?

Nhưng nhìn thế nào cô cũng không giống kiểu phụ nữ biết yêu người

khác mà còn sinh con cho họ nữa. Có điều dù tò mò thế nào Tần Phóng vẫn

nhịn xuống. Anh hiểu được chuyện đối nhân xử thế, mấy việc thế này không nên hỏi là tốt nhất.

Ngược lại Tư Đằng lên tiếng trước, giống như hỏi anh lại như tự hỏi

mình: “Tại sao một người phụ nữ biết rõ người đàn ông kia lừa gạt mình

mà vẫn còn muốn ở chung với hắn và muốn sinh con cho hắn?”

Tần Phóng thầm trả lời trong bụng là phụ nữ đang yêu đa phần đều ngu

muội, yêu quái cũng như vậy. Có điều khó nói ra được lời này trước một

người đang thất tình . Anh quyết định trả lời uyển chuyển một chút: “Bởi vì yêu thôi.”

Tư Đằng cười ha ha, cười đến nước mắt đều chảy ra, ngón tay cô lau khóe mắt: “Bởi vì ngu thôi.”

Cô còn nói: “Mệt quá, tôi đi ngủ một lát đây.”

Tần Phóng cảm thấy chuyện hôm nay Thương Hồng kể nhất định không hề

tầm thường. Từ lúc biết Tư Đằng cho đến nay, đây là lần đầu tiên cô nói

muốn ngủ một lát.

Trước kia cô từng nói yêu quái không cần ăn cơm cũng không cần ngủ mà.

Đám người Thẩm Ngân Đăng ở lại phòng chờ Thương Hồng, vừa thấy ông về đã vội chạy ra đón: “Nói chuyện sao rồi?”

Quan chủ Thương Hồng tức giận nhìn cô ta một cái: “Tư Đằng khôn khéo

như vậy, tôi chỉ nói là có manh mối thôi cô ta đã nghi ngờ rồi. Nếu nói

giống như kế hoạch của cô là đã tìm được rồi, cô cảm thấy cô ta sẽ tin

sao? Nếu như không phải cô ta khinh thường chúng ta không dám giở trò

thì chúng ta đã sớm bại lộ rồi.”

Thẩm Ngân Đăng không nói gì, mọi người tụm năm tụm ba ngồi xuống, đều hơi thấp thỏm bất an. Giáo sư Bạch Kim nói: “Tôi đã nghĩ cả đêm, luôn

cảm thấy rằng… Không tốt lắm. Chuyện này nhất định phải cô chết tôi sống mới được sao?”

Lời này đã nói trúng tâm tư củakhông ít người. Đạo trưởng Mã Khưu

Dương gật đầu lia lịa: “Chúng tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Hiện tại chúng tôi và Tư Đằng không có thù sâu oán nặng gì. Nhưng nếu làm như vậy thì

sẽ khác. Nếu như chúng ta muốn gϊếŧ hại cô ta trước, chuyện này…”

Tối hôm qua Thẩm Ngân Đăng nước mắt ràn rụa, họ nhất thời mềm lòng

thêm phần bị kích động nên đáp ứng. Nhưng sau đó đắn đo suy nghĩ lại,

nếu thật sự làm như vậy chính là đứng chung một con thuyền với Thẩm Ngân Đăng. Tuy là đạo hữu với nhau, nhưng cuối cùng tình cảm cũng hời hợt,

đáng giá sao?

Phan Kỳ Niên cũng phụ họa theo: “Đúng đó, đúng đó. Chuyện lớn hóa

nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Lỡ như gây ra chuyện đến mức không thể thu

dọn được sẽ liên lụy đến người bên cạnh.”

Trong tiếng bàn luận, Thẩm Ngân Đăng đột nhiên cười khẩy. Ánh mắt cô

ta như mũi khoan nhìn chằm chằm vào từng người một, đến khi tất cả mọi

người im tiếng cô ta mới nói: “Đối với đạo môn chúng ta mà nói, hàng yêu trừ ma không phải giống như là ăn ngủ bình thường hay sao? Kể từ lúc

nào mà chuyện gϊếŧ yêu quái đều phải chần chừ do dự như vậy chứ hả?

Chuyện lớn hóa nhỏ à? Giảng hòa với yêu quái để kiếm tiền sao? Các vị

đạo trưởng nói ra lời như thế có còn nhớ được mình là người hành đạo

không?”

Đinh Đại Thành nghe lời nói này thấy chói tai: “Thẩm tiểu thư, tôi

tin tưởng lời cô nói, chất độc xuất phát từ bản thân Tư Đằng, muốn giải

độc hoặc là Tư Đằng đích thân giải, hoặc là cô ta chết thì độc sẽ tự

giải. Nhưng cô đừng trách người phương Bắc chúng tôi nói chuyện thẳng

thắn. Hiện tại tài năng của động Ma Cô của cô quả thật là chả ra sao.

Tôi thật sự không tin được cô có khả năng gϊếŧ được Tư Đằng. Nếu như cô ta không chết thì mấy người chúng tôi phải làm sao? Chôn chung với cô

hết à?”

Thẩm Ngân Đăng gằn từng chữ khiến lời lẽ vững như bàn thạch của Đinh

Đại Thành ùn ùn sụp đổ: “Lúc trước vì đốn ngã Khưu Sơn, Tư Đằng đã lén

giao dịch với người đạo môn, vâng lệnh trông chừng cô ta là Thẩm Thúy

Kiều bà cố ngoại tôi. Cuối cùng tuy bà đã chết nhưng bà biết rõ phải

dùng cách nào để gϊếŧ Tư Đằng hơn ai hết. Tùy các người có tin tôi hay

không. Nếu như không tin thì các người cứ nghe theo lời Tư Đằng đi tìm

yêu quái khắp thế giới đi. Cuối cùng không tìm ra được thì cứ chịu chôn

chung với cô ta.”

Lời nói đó khiến tất cả mọi người đều im lặng, cuối cùng chân nhân

Trương Thiếu Hoa thở dài một tiếng: “Thôi, tất cả mọi người cũng không

có lựa chọn, cứ theo Thẩm tiểu thư đi. Một khi chuyện thành công, giải

được Đằng Sát, trừ được yêu quái, phá được lời nguyền coi như là một

công ba việc. Lỡ như thất bại cũng tốt hơn là ngồi chờ chết. Số mệnh sai khiến, nó đã định sẵn vậy hết rồi, đừng cãi nữa.”

Ông ta còn nói: “Lắm thầy nhiều ma, chuyện này chỉ mấy người chúng ta biết là được được rồi, cứ nghe theo lời Thẩm tiểu thư nói, tự mình đi

chuẩn bị đi.”

Tối hôm đó Nhan Phúc Thụy gọi điện cho Tần Phóng, nói là bây giờ đám

người quan chủ Thương Hồng đang bàn chuyện, không cho ông và Vương Càn

Khôn tham gia. Ông lại không có máy nghe trộm, kề sát cửa cả buổi cũng

không nghe được gì. Sau đó có người quét dọn phòng kháchđứng phía sau vỗ đầu ông một cái khiến ông sợ mất mật…

Dù sao trọng điểm chính là tâm sự công việc khó khăn, Tần Phóng nghe

xong vỗ trán thở dài, thật không rõ tại sao Tư Đằng lại muốn Nhan Phúc

Thụy đi nằm vùng. Cuối cùng lúc sắp cúp điện thoại, Nhan Phúc Thụy bỗng

nhớ đến gì đó: “Đúng rồi, tôi nghe thấy bọn họ nhắc đến Miêu Trại nhiều

lần, hình như nói … Thiên Hộ Miêu Trại .”

Thiên Hộ Miêu Trại? Sao nghe tên thấy giống trong tiểu thuyết kiếm

hiệp quá vậy? Tần Phóng cầm điện thoại tra trên Baidu thử xem, hóa ra là có thật. Thiên Hộ Miêu Trại Tây Giang thuộc châu tự trị dân tộc Miêu,

dân tộc Động tại tỉnh Quý Châu, là một khu thắng cảnh du lịch nổi tiếng, vé vào cửa đã tăng vùn vụt lên đến một trăm đồng.

Một đám đạo môn tinh anh đi đến Thiên Hộ Miêu Trại xa xôi để làm gì?

Tần Phóng tìm Tư Đằng kể lại chuyện này, Tư Đằng nói: “Thiên Hộ Miêu

Trại không nhất định chỉ có ở Tây Giang. Kiềm Đông Nam là nơi tập trung

cư ngụ của dân tộc Miêu, hơn một nghìn hộ, cũng có thể gọi là Thiên Hộ

Miêu Trại. Tây Giang là đã được khai phá rồi, những miêu trại lớn chưa

được khai phá cũng không ít. Có lẽ tôi biết được họ muốn đi đâu… Cậu

tra bản đồ trên mạng cho tôi xem thử đi.”

(*) Các bạn có thể tham khảo về Thiên Hộ Miêu Trại tại Tây Giang qua bài viết quảng cáo du lịch sau: https://vietnamese.cri.cn/721/2013/11/06/1s192336.htm

Tần Phóng tìm bản đồ Kiềm Đông Nam phóng lớn ra cho Tư Đằng xem. Đầu

ngón tay Tư Đằng chỉ vào phía dưới Tây Giang: “Nơi này, sát với Dung

Giang.”

Tần Phóng hơi ngạc nhiên: “Cô từng đến rồi à?”

“Chưa đến, nhưng đã từng nghe qua. Quê của Thẩm Thúy Kiều, địa bàn động Ma Cô.”

Tần Phóng giật mình: “Buổi sáng quan chủ Thương Hồng nói chuyện tìm

yêu quái đã có manh mối. Bây giờ nhắc đến Thiên Hộ Miêu Trại có phải là

gián tiếp nói với chúng ta yêu quái muốn tìm ở Thiên Hộ Miêu Trại

không?”

Tư Đằng nói: “Đúng vậy. Nếu không bọn họ đến Thiên Hộ Miêu Trại làm

gì? Du lịch à? Có điều là tìm được ở địa bàn của Thẩm Ngân Đăng cũng hơi quá trùng hợp rồi.”

Quả thật quá trùng hợp, huống chi Thẩm Ngân Đăng và Tư Đằng còn có

mối thù cũ, Tần Phóng không nén được nhắc nhở cô: “Cô cẩn thận một

chút.”

Những lời này không biết tại sao lại chạm nọc của cô: “Cẩn thận cái gì? Tôi cần gì phải cẩn thận hả?”

Đây không phải đã rõ ràng rồi sao. Thật đúng là tấm lòng thành của

mình bị người ta xem là lòng lang dạ sói. Tần Phóng tức giận giải thích

với cô: “Thẩm Ngân Đăng có thù oán với cô phải không? Đó là địa bàn của

cô ta, nói không chừng là muốn dụ cô qua đó để thu phục cô thôi. Trong

chuyện này có âm mưu, cẩn thận một chút cũng đúng mà.”

Tư Đằng cười khẩy: “Tôi cần gì phải cẩn thận. Nếu như Thẩm Ngân Đăng

muốn đặt bẫy trên đường thì phải vác cuốc đào hố đúng không. Giở trò sau lưng à? Bàn về vai vế, âm mưu còn phải kêu tôi một tiếng là bà tổ đó.”

Tần Phóng vừa bực mình vừa buồn cười. Ông trời đúng là không có mắt,

cô huênh hoang như vậy sao trên trời không bổ một tia sét nào đánh vào

đầu cô đi?

Anh không nhịn được vẫn thốt ra lời giấu trong lòng: “Tư Đằng, tôi

thật sự không nghĩ ra tuýp đàn ông thế nào mới được loại người như cô

yêu nhỉ.

“Chẳng yêu ai cả. Từ trước đến này tôi chưa hề yêu tên đàn ông nào.”

“Thế cô sinh con cho ai vậy hả?”

Lời này vừa thốt ra, Tần Phóng thầm kêu hỏng bét. Xuất phát từ đạo

đức cơ bản nhất, anh cảm thấy không nên nói chuyện như vậy với một người đã mất con. Chẳng khác gì cắt lên vết sẹo của người ta. Thậm chí anh đã tưởng tượng ra phản ứng tiếp theo của Tư Đằng. Giận tím mặt hoặc là mắt tối sầm lại, vẻ mặt đau thương.

Nhưng hoàn toàn chẳng có gì cả, cô từ từ rót một tách trà cho mình,

đưa lên môi hớp một ngụm nhỏ, vẻ mặt tự nhiên: “Khi đó có lẽ là mắt tôi

bị mù thôi.”