Yêu quái khác?
Gần mấy chục năm, yêu quái gần như là tuyệt tích nhưng cũng không
phải là không có. Mỗi ngày cả thế giới đều có người kêu gào thấy được
UFO, thủy quái, thuyền ma thì xuất hiện một con yêu quái cũng chẳng có
gì lạ. Huống chi đạo môn lại là tuyến đầu chiến đấu thu phục yêu quái
chứ.
Phan Kỳ Niên động Đào Nguyên nói: Ở thôn Vạn Dương, Viêm Lăng, Hồ Nam của bọn họ vào năm 1970 có một trận đại hạn. Vào tháng bảy, tháng tám
có rất nhiều con nít liên tục bị mất tích. Sau đó có một ông lão thường
uống rượu say ngủ ngoài bờ kênh nửa đêm mơ màng tỉnh giấc thấy có một
người đàn bà ôm lấy một tấm khăn gấm quấn đứa trẻ đi ra ngoài cửa thôn,
đến gốc cây hòe già thì biến mất. Ông lão len lén nói chuyện này cho
trưởng thôn nghe. Trưởng thôn cũng nghi ngờ trong lòng, giữa trưa nắng
dẫn theo mấy người đàn ông lực lưỡng vác rìu đến đốn cây. Mới đốn được
vài nhát đã thấy có máu chảy ra, người cả thôn bàng hoàng sợ hãi chạy
đến động Đào Nguyên mời sư phụ của Phan Kỳ Niên đến. Nghe nói Phan lão
sư phụ đã trấn yểm cây đó, sai người đào rễ cây lên. Giữa rễ cây đều là
những bộ xương trẻ con trắng phếu, trong đó còn có mấy tấm khăn gấm nữa.
Lưu Hạc Tường tiên sinh núi Long Hồ cũng nhắc đến một chuyện có niên
đại gần hơn một chút. Nói là đầu những năm chín mươi ở Quý Khê bọn họ có một cô gái ngồi xe về quê thấy một món lông xù cọ vào tay. Cô ta cúi
đầu nhìn xuống còn tưởng là cổ áo lông của người đàn ông bên cạnh nên
cầm lên đưa cho hắn. Nào biết vừa cầm vào nó rất ấm áp, còn ngọ nguậy,
rõ ràng chính là một cái đuôi. Cô gái hoảng sợ hét ầm lên trên xe, người đàn ông kia liền phóng vụt qua cửa sổ xe chạy trốn. Nghe nói vừa nhảy
ra ngoài đã biến hình thành hồ ly, vèo vèo vài cái đã lủi vào trong lùm
cỏ trên núi biến mất. Sau đó núi Long Hổ phái rất nhiều đạo sĩ lên núi,
còn sử dụng Thiên Hỏa đốt núi rốt cuộc chắn được động của con hồ ly này. Thi thể nó bị thiêu cháy còn dài bằng một con người, từ đó về sau dân
chúng địa phương cũng không dám lên núi nhiều năm, cỏ trên núi cũng đã
cao đến tận bắp đùi.
Tương tự còn có chuyện rau cải trong vườn đột nhiên đều chết héo, chỉ còn lại một gốc duy nhất. Ban đêm người vợ thức dậy ra vườn rau đi
tiểu, đang ngồi đó thì một con chuột chạy vèo qua, bà thấy lá rau kia
vươn dài ra như cánh tay, phiến lá bất chợt quấn con chuột lại, còn nghe thấy được tiếng nhai xương răng rắc. Bà vợ hoảng sợ chạy trối chết,
sáng hôm sau nơm nớp đi xem, từ trên xuống dưới gốc cây cải kia còn vết
máu loang lổ, bên cạnh vứt một tấm da chuột.
Một đám người moi hết ruột gan, nghĩ đến nát óc mới có thể kể ra
được vài chuyện đếm trên đầu ngón tay có dính dáng đến yêu quái. Tần
Phóng nghe thấy cũng hơi sợ, nhưng Tư Đằng rõ ràng là chẳng có hứng thú
gì. Cuối cùng cô dứt khoát ngắt ngang bọn họ: “Không phải mấy yêu tinh
yêu quái cỏn con này, tôi hỏi chính là yêu quái giống tôi đó.”
Không ai lên tiếng nữa, Tư Đằng cũng không hỏi tới. Cô rời khỏi bàn
tiệc trước, trước khi đi còn ung dung nói một câu: “Các vị đạo trưởng từ từ suy nghĩ, có điều thời gian không nhiều, thời hạn trong vòng ba
ngày, cũng đừng khiến tôi thất vọng.”
Đạo trưởng Mã Khưu Dương nóng nảy: “Nếu như tìm không ra thì cô muốn
thế nào? Sẽ để chất độc phát tác gϊếŧ chết bọn tôi sao? Tiểu thư Tư
Đằng, nếu quả thật cô gây thù chuốc oán với nhiều đạo môn đạo phái như
vậythì cuộc sống của cô cũng sẽ chẳng dễ chịu gì đâu.”
Tư Đằng cười cười chẳng hề gì: “Nếu như tôi còn muốn sống dĩ nhiên
không có gan gây thù với giới đạo môn rồi. Có điều nếu như yêu cầu của
tôi mà các người làm không được thì tôi sống cũng đâu có nghĩa gì. Dứt
khoát chết chung cho rồi, đông người náo nhiệt, xuống dưới còn có thể
bày mấy bàn mạt chược.”
Lời nói này khiến hầu hết đầu tất cả mọi người đều bóc khói. Nhìn vẻ
mặt của cô không phải là nói chơi. Lẽ nào cô thật sự quyết sống mái, tìm được thì cùng nhau sống, không tìm được thì chết chung sao?
Thấy Tư Đằng đã ra đến cửa, dưới tình thế cấp bách giáo sư Bạch Kim
hỏi một câu: “Tiểu thư Tư Đằng tại sao phải nhất định tìm được một yêu
quái khác chứ?”
Tư Đằng quay đầu nhìn anh ta, sóng mắt đong đưa, thản nhiên cười: “Một yêu tinh lẻ loi sống trên đời thấy cô quạnh chứ sao.”
Tư Đằng ra khỏi phòng cũng không phải thật sự phẩy tay áo bỏ đi luôn, cô trở lại phòng nghỉ ngơi cạnh phòng VIP ngồi chờ. Sau đó Tần Phóng đi vào nói: “Chưa đi, đều ở đó.”
Nói xong anh đi đến bức vách ngăn, trên vách treo bức tranh sao chép
Bữa Tối Cuối Cùng của phương Tây, Tần Phóng đỡ lấy bên dưới khung
tranh, ra sức tháo bức tranh xuống.
Sau lưng bức tranh là một mặt kính thường được dùng trong nghiên cứu
thị trường. Cảnh tượng bên kia bữa tiệc hiện ra rõ ràng trước mắt, Tần
Phóng bấm vào công tắc, âm thanh bên kia phòng được phát ra.
Tư Đằng thở dài: “Bây giờ thương gia càng ngày càng ranh ma rồi.
Giữa người với người vẫn phải tạo dựng trên cơ sở lòng tin chứ.”
Đây gọi là được lợi mà còn khoe mẽ. Tần Phóng thật muốn trợn trừng
mắt: “Loại nhà hàng hạng sang này cô cho rằng mấy ông chủ đến đây thật
là chỉ để dùng cơm thôi sao? Tai vách mạch rừng, thăm dò bí mật thương
nghiệp, đều là có cung mới có cầu thôi. Nếu như không vung tiền ra hay
là thân với chủ nhà hàng thì người ta chẳng bao giờ cung cấp loại phòng
này cho cô đâu.”
Tư Đằng đi đến, giơ tay nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt kính. Cuối cùng
ngón tay dài chỉ nhẹ vào Liễu Kim Đính đầu trọc trên mặt kính, nói một
câu thương thay cho họ: “Đám tiểu đạo sĩ ngây thơ không hề có cảnh giác, làm sao đấu lại với yêu quái đã sống hai kiếp như tôi chứ.”
Đinh Đại Thành nhặt đũa lên gắp thức ăn, Liễu Kim Đính nhắc nhở anh ta: “Đừng, mấy món này không chừng có độc đó.”
Đinh Đại Thành nhún nhún vai chẳng hề gì: “Liễu đạo trưởng, tôi cũng
đã trúng độc rồi, có độc cũng ăn, không có độc thì càng phải ăn. Anh còn tiết kiệm tiền cơm cho cô ta sao?”
Nói xong anh ta đưa đũa vào miệng, nhai nhóp nhép tỏ vẻ thưởng thức:
“Đồ ăn khá ngon, chỗ này nhìn sang trọng, quả thật kỹ thuật đầu bếp đúng là tài giỏi.”
Có anh ta dẫn đầu, mọi người cũng kéo nhau bắt đầu ăn uống. Mấy ngày
qua đi đường cực khổ, lại lo lắng trăm bề, ba bữa cơm chỉ ăn qua loa.
Bất ngờ có một bữa ăn ngon lành như vậy thật sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơn đói cồn
cào, họ hoàn toàn ăn không dừng lại được.
Chỉ có tâm tư của giáo sư Bạch Kim vẫn còn ở chủ đề trước: “Quan chủ
Thương Hồng, tôi tin tưởng trên cõi đời này rất hiếm chuyện có một không hai. Lẽ nào yêu quái như Tư Đằng thật sự không có sao?”
Quan chủ Thương Hồng im lặng không nói, cũng là chân nhân Trương
Thiếu Hoa tiếp lời: “Có, tôi tin tưởng là có. Nhưng mà khó tìm, rất khó
tìm.”
“Lời này nghĩa là sao?”
Chân nhân Trương Thiếu Hoa hỏi ngược lại anh ta: “Nếu như tiểu thư Tư Đằng này không nói mình là yêu quái, vô tình cậu gặp phải trên đường
thì cậu có thể nhìn ra cô ta là yêu quái không? Cậu dựa vào cái gì nói
cô ta là yêu quái?”
Giáo sư Bạch Kim nghe thấy ngờ ngợ, dường như nắm bắt được điều gì
đó, lại như hoàn toàn không có manh mối gì. Những người khác cũng bị đề
tài này hấp dẫn, tiếng đũa dần dần yên tĩnh, chỉ có Nhà Ngói dốc sức kéo Nhan Phúc Thụy gắp cho cậu hết món này đến món kia: “Sư phụ, món này,
còn món kia nữa.”
Chân nhân Trương Thiếu Hoa nói: “Có một câu châm ngôn về yêu quái.
‘Loạn thế tranh giành làm yêu, thịnh thế cúi đầu làm người’. Câu này cậu có từng nghe chưa?”
Dĩ nhiên là chưa rồi, thầy giáo chưa từng dạy câu này.
Quan chủ Thương Hồng thở dài, nói với chân nhân Trương Thiếu Hoa:
“Thôi để tôi nói, tôi nói có cái gì không rõ thì các người bổ sung thêm
nhé!”
Yêu quái này thật sự không phải là loại gây họa khắp nơi, gϊếŧ người
như ngóe mà các người thấy trên tivi hay là tiểu thuyết. Tình huống thật sự phức tạp hơn nhiều.
Các người lật mấy quyển sách dã sử trước kia xem thử đi, khi các
triều đại Trung Quốc thay đổi cũng không thiếu chuyện về yêu quái. Nhưng mà để ý thêm chút nữa chúng ta sẽ phát hiện thời loạn thế có nhiều yêu
quái hơn.
Đạo môn chúng ta cho rằng loạn thế nhiều người chết, sinh mạng như cỏ rác, cõi trời đất lan tràn ác khí. Ác khí này chính là môi trường tạo
ra yêu quái. Nhưng đến thời thịnh vượng, mưa thuận gió hòa, an cư lạc
nghiệp, cõi trời đất tràn ngập không khí trong lành, yêu khí cũng bị
kiềm hãm một cách tự nhiên.
Ở đây chúng ta có thể ví dụ như yêu quái thật ra giống với virus.
Thường cách một khoảng thời gian sẽ có một đợt phát sinh. Chu kỳ phát
sinh bị ảnh hưởng của môi trường xung quanh. Môi trường xung quanh thích hợp thì virus sẽ bùng phát. Môi trường xung quanh khó khăn thì nó sẽ
thu mình lại. Giống như bị đóng băng trong thời tiết giá rét, đợi đến
khi trời ấm lại sẽ tiếp tục xuất hiện.
Mới vừa rồi chân nhân Trương Thiếu Hoa nói: Loạn thế tranh giành làm
yêu, thịnh thế cúi đầu làm người. Ý là nói yêu quái chỉ là một cá thể
trong môi trường. Lúc loạn thế thì không hề kiêng dè, lúc thịnh thế sẽ
thu mình lại, trốn chui trốn nhủi trong thế giới loài người, che giấu
hành tung.
Mới vừa rồi những câu chuyện mà chúng ta nói với Tư Đằng, hoặc là mấy yêu quái cỏn con, hoặc là chưa tu hành đủ nên mới lộ ra sơ hở của bản
thân trước mặt người khác. Còn không là loại không tuân thủ quy tắc nhân thế, ra ngoài làm hại dân chúng. Có làm ắt sẽ để lại dấu vết, ngay cả
mắt thường đều không thể gạt được huống chi là Thiên Nhãn cũa đạo gia?
Nhưng Tư Đằng muốn tìm là tìm một yêu quái giống với cô ta. Nói
cách khác chúng ta phải tìm ra một yêu quái đã hóa thân thành người, yêu lực thâm hậu, hơn nữa còn là loại đã trà trộn trong nhân thế không dưới trăm năm.
Khó tìm chính là loại yêu quái ẩn núp nơi thành thị đông đúc ngày nay.
Nếu là một yêu quái làm loạn hại người thì thật sự cũng chẳng khó
tìm. Nó thuộc về loại để lộ hành tung, tiết ra yêu khí. Nhưng đã thái
bình nhiều năm vậy rồi, ngoại trừ mấy yêu quái cỏn con khi nãy chúng ta
nói, các người có nghe thấy yêu quái nặng ký nào ra ngoài làm loạn
không? Tôi xin nói một câu lạc đề, ngày xưa đối phó với yêu quái là tay
đấm chân đá, rút dao rút kiếm. Còn khoa học ngày nay có đầy đủ kỹ thuật
tiên tiến, nào là tia hồng ngoại, tia tử ngoại, sóng siêu âm. Loài
người chỉ mong sao thật sự bắt được một con yêu quái đem vào phòng thí
nghiệm cắm đầy máy móc để mà nghiên cứu. Yêu quái biết được cũng phải
kiêng dè. Mà nếu như yêu quái tuân theo quy tắc không ra ngoài làm loạn
thì có khác gì con người chứ?”
Lời này của quan chủ Thương Hồng chủ yếu là nói cho mấy người như
Bạch Kim nghe. Còn những người từ nhỏ đã am hiểu chuyện này thì không
cần ông đến giảng giải. Bạch Kim nhớ đến trước kia xem phim trên tivi,
đạo trưởng nào đó vừa nhướng mày, khịt mũi đã hét lớn lên “có yêu khí”
là có thể bắt được yêu quái ngoài mười dặm. Trên thực tế lại không
phải như vậy hay sao?
Anh ta nghĩ lại nếu như một yêu quái không hại người, trên người nó
sẽ không có loại ác khí này thì làm sao nhìn ra yêu khí được chứ? Bà
Hoàng Thúy Lan từng kể chuyện Hoàng Ngọc thu phục yêu quái. Những con
yêu quái kia sống nơi núi rừng hoang dã, nếu như tuân giữ khuôn phép
không tham ăn đậu hũ, mận khô, bánh rau cải của bà thì làm sao bị Hoàng Ngọc thu phục được?
Quả nhiên là khó tìm, đúng là khó tìm. Nhưng cõi đời này nếu quả thật có người tìm ra được yêu quái thì chắc chắn chỉ có thể là đám đạo
sĩ bọn họ. Hèn chi Tư Đằng tìm đến họ, vì sợ họ không cố hết sức nên
thậm chí cô đã lấy độc ra khống chế họ.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều im lặng. Nhà Ngói vừa nhai
nhóp nhép trái cây, vừa lắng nghe người lớn nói chuyện . Tuy cậu không
hiểu hết mọi chuyện nhưng cũng có một điều vô cùng lo lắng: “Sư phụ, mọi người phải giúp một con yêu quái tìm bạn của nó sao? Yêu quái này đã
lợi hại thế rồi, nếu tìm thêm một người nữa thì chúng ta có đánh bại
được cô ta không?”
Điều này cũng là điều Tần Phóng muốn hỏi.
“Tư Đằng, cô muốn tìm một yêu quái khác thật sự là bởi vì cô đơn sao? Hay là… cô đang tìm kiếm liên minh?”
Tư Đằng không để ý đến anh, cô quay lại ngồi trước gương trang điểm,
lại nhặt cọ lên dặm thêm lớp phấn mắt màu vàng kim: “Không phải nói là
vì cô quạnh…”
Lời còn chưa nói hết đã đột ngột dừng lại, cô sững sờ nhìn chằm chằm
mình trong gương. Trong phút chốc tiếng nói bỗng trở nên kỳ lạ, cô khẽ
gọi anh: “Tần Phóng.”
Tần Phóng giật thót tim, vậy mà lại hiểu ra ngay: Chiếc kính trang điểm của Tư Đằng là dựa vào bức tường một phòng khác.
Có người làm một thì có người làm hai. Bọ ngựa bắt ve làm sao biết không có chim sẻ rình sau chứ?
Tần Phóng siết chặt nắm tay, sau giây lát sửng sốt thì gần như là
tông cửa xông ra ngoài. Có lẽ là anh đa nghi nhưng xác nhận lại một
chút vẫn tốt hơn. Trong tích tắc mở cửa ra, anh thấy cửa phòng bên cạnh cũng mở ra, một cô gái thân hình duyên dáng lao ra, nhanh chóng chạy
xuống lầu.
Hóa ra thật sự có người. Tần Phóng khẩn trương, đuổi theo theo bản
năng. Thấy cô gái kia cũng đã đi xuống thang lầu, anh chẳng mảy may nghĩ ngợi liền lập tức bay thẳng đến. Hai người gần như đồng thời ngã xuống, rốt cuộc lăn xuống thang lầu. Tần Phóng rớt xuống trước, đầu đập trên
nền đất vô cùng đau đớn, trong lúc mơ màng đầu óc trống rỗng. Ngày sau
đó bên tai anh như có tiếng lật sách, trang sách được lật vang lên tiếng loạt soạt, xào xạc.
Bỗng nhiên anh tỉnh táo lại, trong tầm mắt thấy được gương mặt cô gái kia hoảng loạn vùng vẫy bò dậy.
Tần Phóng hoàn toàn ngỡ ngàng, anh cứ ngơ ngác nhìn cô ta bò dậy,
nhìn cô ta hoảng hốt bỏ đi và nhìn bóng lưng cô ta biến mất tại cổng nhà hàng như thế.
Trần Uyển, cô gái này lại là Trần Uyển.