Bán Yêu Tư Đằng

Quyển 2 - Chương 10

Sau khi nói chuyện điện thoại với bà Hoàng xong, cảm xúc của mọi

người gần như đã hơi lệch đi. Thời đại đổi khác, trước đây chưa từng có

loại yêu quái nào có ý niệm muốn thanh toán không đội trời chung với con người. Tuy là bị hạ độc nhưng người đồng cảm với Tư Đằng vẫn chiếm đa

số.

Mọi người bàn bạc nói Tư Đằng cũng không đáng hận đến vậy. Bản tính

ban đầu của một con người đều bị ảnh hưởng qua thế giới quan và cách đối nhân xử thế của môi trường xung quanh. Tính cách Tư Đằng bị bóp méo như vậy là do ảnh hưởng quá lớn từ Khưu Sơn, thêm vào chuyện tình yêu lại

gây ra phản tác dụng. Con người trưởng thành trong hoàn cảnh như thế

đáng ra sẽ trở thành một kẻ hung thần ác sát trong xã hội, nhưng cô còn

có thể lịch sự nhã nhặn nói chuyện với bạn quả thật chính là kỳ tích

rồi.

Có điều cũng sống trong môi trường như vậy, nhưng tình cảnh Nhan Phúc Thụy lại hơi lúng túng. Ai ai cũng mang vẻ mặt ghét bỏ, nhìn ông giống

như nhìn thấy Khưu Sơn. Nhan Phúc Thụy ấm ức muốn chết, trong lòng ông

cũng cảm thấy Khưu Sơn làm sai. Nhưng mình là đồ đệ của Khưu Sơn, không

thể nào hùng hổ lên án ông ta giống như người khác được.

Đồng thời bị cô lập còn có Thẩm Ngân Đăng, lúc giải Đằng Sát chỗ cô

chỉ nộp giấy trắng. Tuy ngoài miệng họ không nói nhưng trong lòng đều

nhớ kỹ. Họ nhao nhao bàn tán nói: “Hèn chi bây giờ tốt mã giẻ cùi như

vậy, hóa ra thái sư phụ chết sớm, hậu nhân hoàn toàn không được chân

truyền. Không biết cũng đâu có xấu mặt gì, đừng không biết mà ra vẻ mình biết vậy chứ.”

Thẩm Ngân Đăng kiêu ngạo làm sao nhịn được cơn giận này, đêm đó cô ta liền thu dọn hành lý bỏ đi ngay. Lúc quan chủ Thương Hồng nhận được tin chạy đến thì người đã mất dạng từ lâu, gọi điện thoại thì di động tắt

máy. Nghiễm nhiên là ra vẻ cả đời này không qua lại với nhau nữa. Quan

chủ Thương Hồng giậm chân thở dài, nói đây không phải là càn quấy sao,

trong người Thẩm tiểu thư còn có độc, mang chính mạng mình ra đùa giỡn

sao được chứ.

Hồng Môn Yến của Tư Đằng được đặt tại một nhà hàng hạng sang gần núi

Thanh Thành. Họ dùng cơm bên cạnh một mặt hồ trải dài, có lan can bao

quanh hồ, đối diện là núi Thanh Thành yên tĩnh. Nghe nói đến lúc đó còn

sắp xếp hai cô gái mặc váy vải in hoa xanh, cầm cây dù giấy ngồi trên

một chiếc thuyền con trôi lênh đênh trên mặt hồ. Nếu như ngày trời mưa

thì chính là “Mưa phùn gió rít vẫn làm ngơ.” (1). Nếu như là trời nắng

thì chính là “Ánh nước long lanh trời trong vắt” (2).

(1) Câu cuối cùng trong bài thơ Ngư Ca Tử Kỳ 1 của dân gian Trung Quốc do Nguyễn Chí Viễn dịch.

(2) Câu đầu tiên trong bài thơ Ẩm Hồ Thượng Sơ Tình Hậu Vũ thời Tống (tạm dịch “Uống rượu bên hồ khi mưa vừa tạnh”).

Bà chủ cố gắng giới thiệu với Tần Phóng: “Tuyệt vời lắm nhé, dùng cơm ở chỗ chúng tôi không đơn giản chỉ là ăn cơm thôi đâu, mà còn là hưởng

thụ tinh thần nữa.”

Tinh thần mấy đạo trưởng kia chắc là rất khẩn trương, thôi để hưởng thụ món ăn tinh thần một chút cũng tốt.

Nhan Phúc Thụy nhận được cú điện thoại xác định cuối cùng của Tần

Phóng liền chạy đến phòng các vị đạo trưởng thông báo. Dường như tích

cực chạy tới chạy lui như vậy mới có thể bù đắp được một chút lỗi lầm

của đạo trưởng Khưu Sơn. Đạo môn và đạo động, đạo phố chia ra ở trước và sau đạo quan, lúc đi qua con đường nhỏ trong núi đến sân trước thông

báo bỗng có người đứng phía sau gọi ông: “Nhan đạo trưởng.”

Hóa ra là Thẩm Ngân Đăng, Nhan Phúc Thụy vô cùng ngạc nhiên hỏi cô ta: “Thẩm tiểu thư, không phải cô đã đi rồi sao?”

Thẩm Ngân Đăng mặt tỉnh bơ, cũng không trả lời chỉ hỏi ông: “Bữa cơm đó là lúc nào và ở đâu?”

Nhan Phúc Thụy vội vàng nói tin đó cho cô ta biết, lại khuyên cô ta:

“Thẩm tiểu thư, quan chủ Thương Hồng nói là muốn bao xe cho mọi người đi chung để có thể kịp thời giúp đỡ lẫn nhau.”

Thẩm Ngân Đăng không nói được, cũng không nói là không được, chỉ cau

mày không biết đang suy nghĩ gì. Nhan Phúc Thụy đành phải im lặng chờ

đợi. Trong lúc vô tình thấy trang sức trên người cô, ông thầm nói hèn

chi trong tên cô ta có một chữ “Ngân”, Thẩm tiểu thư này thật thích đeo

trang sức bạc.

Lỗ tai thì đeo đôi bông tai hoa kim chung rũ xuống, trên cổ thì đeo

một chiếc vòng bạc cát tường treo lủng lẳng tấm lá bạc. Bên cạnh tấm lá

bạc là treo mấy con bọ cánh cam rung rinh. Trên cổ tay đeo một chiếc

vòng tay lông vũ phượng hoàng. Lại nghĩ đến khi giải Đằng Sát cho Vương

Càn Khôn, pháp khí của cô ta chính là một cây đèn hoa bằng bạc cũ kỹ…

“Tôi hỏi ông, trước đó ông nói bên cạnh Tư Đằng có một người đàn ông tên là Tần Phóng, người đó có phải yêu quái không?”

“Không phải.” – Nhan Phúc Thụy lắc đầu – “Cậu ta là người bình

thường, rất tốt bụng, rất săn sóc cho Nhà Ngói chúng ta…. Trước đây tôi

còn suy đoán, nói không chừng là bị ép làm chân chạy vặt cho yêu quái

đó.”

“Tư Đằng tin cậu ta không?”

Nhan Phúc Thụy nhíu mày: “Rất tin à… đi đâu cũng dẫn theo cậu ta.”

Thẩm Ngân Đăng không tin: “Tư Đằng chẳng giống là một yêu quái tin

người tẹo nào. Tần Phóng này không có chỗ gì đặc biệt sao? Tìm bừa một

con chó con mèo cũng trở thành tâm phúc của cô ta ư? Ai mà tin chứ.”

Chỗ gì đặc biệt?

Nhan Phúc Thụy trầm tư suy nghĩ, Tần Phóng có chỗ nào đặc biệt không? Thiện tâm? Dân chúng đều thiện tâm mà. Có tiền? Có tiền cũng không xem

là quá đặc biệt…

Một hồi lâu ông dè dặt hỏi một câu: “Dáng vẻ đẹp trai có được tính là đặc biệt không?”

Thẩm Ngân Đăng nhìn chằm chằm ông hồi lâu, thản nhiên cười: “Tính chứ, dĩ nhiên là tính rồi.”

Nói xong cô ta liền quay người bỏ đi. Nhan Phúc Thụy đứng ngây ra cả

buổi cho đến khi bóng lưng cô ta biến mất sau khúc rẽ mới nhớ ra việc

chính: “Thẩm tiểu thư, cuối cùng là cô có đi chung với bọn tôi không

vậy?”

Nhan Phúc Thụy gọi điện đến nói, một nhóm mười người bao gồm Trương

Thiếu Hoa núi Thanh Thành, Thương Hồng và Vương Càn Khôn núi Võ Đang, Mã Khưu Dương núi Long Hổ, Lưu Hạc Tường núi Tề Vân, Phan Kỳ Niên động Đào Nguyên, Liễu Kim Đính động Không Động, Đinh Đại Thành ở Thiên Tân, Bạch Kim ở Nam Kinh và ông cùng nhau đến đây. Còn Thẩm Ngân Đăng động Ma Cô

không đi cùng bọn ông nhưng cũng sẽ gặp mặt đúng hẹn.

Xem chừng hai ngày sẽ đến, buổi tối Tần Phóng mang thực đơn cho Tư

Đằng xem. Thông thường thì đạo sĩ ở đạo quan khác với ở ngoài, không cần phải ăn chay. Có điều để cẩn thận vẫn nên chọn tiệc chay. Nhìn thấy

từng món gà chay, vịt chay, ngỗng chay sợ Tư Đằng không vui, Tần Phóng

liền giải thích sở dĩ đặt như vậy là vì tôn trọng các vị đạo trưởng.

Tìm không ra lỗi gì, tất cả đều tiến triển thuận lợi. Lúc bình thường Tư Đằng chả hề quan tâm đến Tần Phóng, hiếm khi hôm nay tâm trạng tốt,

cô đóng thực đơn lại hỏi anh: “Vị hôn thê cậu tìm được chưa?”

Tần Phóng im lặng một chút.

Mấy ngày qua mỗi ngày anh đều nói điện thoại với Đơn Chí Cương nghe

tin tức một lần. Nhưng thứ nhất, Đơn Chí Cương không phải thám tử chuyên nghiệp, thứ hai là phía An Mạn xem ra quả thật che giấu rất nhiều, tiến độ cứ chậm rì rì không có tiến triển.

Nhìn mặt đoán ý, Tư Đằng cũng biết không có tiến triển gì nên khá khinh thường nói một câu: “Tìm người có gì khó khăn đâu.”

Có gì khó khăn đâu à? Thật đúng là nói dễ hơn làm, Tần Phóng tức vô

cùng nhưng vẫn nở nụ cười. Đột nhiên một ý nghĩ nảy sinh trong đầu, ý

nghĩ này khiến anh hơi khẩn trương, anh nhìn chằm chằm Tư Đằng nói: “Có

bản lĩnh thì cô tìm đi.”

Tư Đằng chả hề nhướng mi mắt: “Kế khích tướng hả? Vô dụng với tôi thôi.”

Quả là yêu quái tinh ranh, Tần Phóng hơi thất vọng. Anh mệt mỏi muốn

cầm thực đơn đi, nào ngờ Tư Đằng gọi anh lại: “Dù sao tối nay tâm trạng

tốt, cậu nói thử tôi nghe xem.”

Tần Phóng không kịp hiểu ra: “Nói cái gì?”

“Ngày hôm đó cậu và vị hôn thê cậu gặp chuyện không may là đã

cóchuyện gì xảy ra. Tốt nhất là nói luôn chuyện xảy ra trước đó một hai

ngày. Gặp được những ai và đã nói những gì…”

Từ trước đến nay hồi tưởng lại chẳng phải việc dễ dàng gì. An Mạn

nhất định có bí mật giấu giếm nhưng chuyện biến chuyển quá đột ngột,

tối hôm đó anh ngủ, trước khi ngủ và lúc thức dậy quả thật người đã ở

hai thế giới.

Tư Đằng nghe rất nghiêm túc, ngoại trừ thỉnh thoảng ngắt lời anh để

xác nhận một vài chi tiết thì phần lớn thời gian đều lắng nghe anh nói.

Sau khi nghe xong cô hỏi anh: “Cho nên sau đó cậu vẫn sai người điều tra An Mạn à? Sao cậu không điều tra một người khác?”

Tần Phóng thấy kỳ lạ: “Một người khác? Ai?”

“Cái tên tự xưng là ông chủ Mã buôn bán tại trấn Cảnh Đức Giang Tây đó.”

Chuyện này liên quan gì đến ông chủ Mã chứ? Tần Phóng hơi có chút dở

khóc dở cười: “Hắn chỉ là một du khách chúng tôi tình cờ gặp trên đường

thôi mà.”

Tư Đằng nhìn anh: “Vậy sao? Thật sự là vậy sao?”

Ánh mắt cô lạnh lùng, dần dần Tần Phóng không cười nổi nữa, thậm chí

trong lòng dâng lên một nỗi bất an: “Tư Đằng, sao cô lại hoài nghi hắn?”

“Hắn đã nói sai một câu.”

“Nói gì?”

“Hắn nói rằng hắn ở phòng số 188 khách sạn Kim Mã.”

Tần Phóng ngu ngơ: “Câu này có gì không đúng sao? Đó là khu Tạng,

người Hán rất ít, mọi người hiếm khi gặp được nhau nên quả thật cũng sẽ

nhiệt tình hơn bình thường một chút…”

Tư Đằng ngắt lời anh: “Nếu như là cậu ở bên ngoài gặp được một người

bạn hợp ý xa lạ, cậu muốn giữ liên lạc với anh ta thì cậu sẽ làm sao?”

Tần Phóng chần chờ một chút: “Lưu số điện thoại di động…”

“Đúng vậy. Cậu sẽ nói thẳng số phòng sao? Cậu cũng nói khi đó cậu

hoàn toàn không muốn nói chuyện với hắn. Dân làm ăn rất giỏi nhìn mặt

đoán ý, cần gì phải nhiệt tình với kẻ thờ ơ với mình chứ? Huống chi khi

đi ra ngoài, dân làm ăn sẽ luôn cẩn thận với nơi ở của mình, sao vừa mới gặp đã báo số phòng mình hả?”

Hành động nói số phòng này trước đây Tần Phóng thật sự cảm thấy không có gì. Sau khi Tư Đằng nói trắng ra anh mới phát giác dường như có chút không ổn.

“Nếu như thật sự từ trước đến nay cậu chưa từng gặp hắn, như vậy lời

của hắn không phải là nói cho cậu nghe… Lúc đó sắc mặt An Mạn có tốt

không?”

Đúng vậy, Tần Phóng nhớ đến khi đó ông chủ Mã còn ân cần hỏi An Mạn:

“Em gái sắc mặt không tốt là do say xe hay là phản ứng cao nguyên vậy?”

Hiện tại nhớ đến mới cảm thấy ông chủ Mã này nói có hàm ý khác. Bởi vì An Mạn nhìn thấy hắn nên sắc mặt mới không tốt sao?

“Đêm hôm đó cậu nói cậu ngủ rất say, An Mạn dìu cậu xuống lầu, đưa

vào xe cậu cũng không có ấn tượng, thật ra là cậu bị bỏ thuốc ngủ. Trước khi các người sắp ngủ không phải là có nói chuyện với nhau về thuốc ngủ hay sao. An Mạn bỏ thuốc ngủ cậu, sau đó đi đến khách sạn Kim Mã gặp

ông chủ kia. Tôi không biết trong khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì, nhưng khi cô ta trở về liền vội vã muốn đi, hoặc là nói muốn chạy

trốn.”

“Tai nạn xe cộ xảy ra trên đường các người chạy trốn, nói cách khác

là người của ông chủ Mã kia đuổi theo. Vừa đến đã ra tay gϊếŧ người, nói rõ là An Mạn đã làm chuyện quá khích, không chừng cô ta đã gϊếŧ ông chủ Mã kia rồi. Tốt nhất là cậu nên gọi điện thoại đến khách sạn Kim Mã hỏi xem đã xảy ra chuyện gì đi.”

“Còn nữa, người đó chưa chắc là họ Mã.”

Nói xong cô nhấc bình trà trên bàn châm trà. Trà cô uống tối nay là

trà hoa hồng hay là hoa lài? Tần Phóng thất thần không phân biệt được

hai mùi này. Anh chỉ cảm thấy trong đầu mình là một đống hỗn độn, ngơ

ngác nhìn chiếc bình nghiêng nghiêng đổ ra dòng nước trà. Trong tai

ngoại trừ tiếng gió thổi và tiếng nước trà ra, còn có tiếng chuông gió

treo cao dưới mái hiên như đang giảng bát nhã cho anh. Leng keng, leng

keng, leng leng keng, …

Tư Đằng rót đầy hai tách trà, đưa một tách cho anh, một tách cho

mình. Tách cô khẽ cụng vào tách anh, lấy trà thay rượu, tiếng sứ giòn

vang: “Cạn.”

Một tay cô đưa tách trà lên môi, một tay khác nhẹ che ở bên ngoài, sóng mắt tỏa sáng kỳ lạ, trên mặt như có vẻ đắc ý.

Cô nói: “Có duyên gặp gỡ, đi chung một đường, tôi mong cậu sớm ngày

tìm được vị hôn thê của cậu. Bất kể là cô ta tốt hay không, dù sao cũng

nên giải hết những ngu muội, làm một kẻ mắt tinh tai thính nhìn nhận rõ

người khác. Đồng thời cũng chúc mừng chính mình, năm việc… đã hoàn thành được ba.”