“Núi Thanh Thành quả không hổ là một trong bốn danh sơn đạo giáo
Trung Quốc, động tiên thứ năm trong mười động tiên. Vậy mới hiểu tại sao thiên sư Trương Đạo Lăng lại chọn tu đạo tại Thanh Thành, cũng thành
tiên ở đây. Sương sớm như mộng như sa khiến tôi không nén được nỗi xúc
động từ nội tâm, suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn chuyện trước động thiên
sư. Tôi nghĩ đến biết bao sự đổi dời trên thế giới phong vân biến ảo
này, thế nhưng núi Thanh Thành yên tĩnh luôn chẳng màn đến huyên náo
xung quanh chứa đầy tinh túy đạo giáo của dân tộc Trung Hoa chúng ta.
Tất cả ở đây đều khích lệ tôi thật sâu sắc, tôi thầm hứa sẽ càng tăng
cường học hỏi phát huy trên con đường này, nhất định phải keep on going, never give up…”
Bài văn đã được chỉnh sửa kỹ lưỡng, nhưng Vương Càn Khôn do dự chưa
bấm gửi đi. Anh ta đọc thầm lại hết lần này đến lần khác, cân nhắc từng
câu từng chữ. Lấy tư cách đạo sĩ đến đây trao đổi học tập, bài văn của
anh ta có thể nói có ý nghĩa rất quan trọng. Đầu tiên là phải thể hiện
được tố chất đạo sĩ trong thời đại mới, phải có tài văn chương, phải lưu loát. Tiếp theo phải tích cực phát huy, bộc lộ tài năng, làm tấm gương
sáng cho các đạo hữu ở đây noi theo. Lại còn phải suy nghĩ quan hệ hai
bên, không thể đưa núi Thanh Thành lên quá cao. Tất cả đều là danh sơn
đạo giáo, phải thỏa đáng đúng mực. Mặt khác chen vào hai câu tiếng Anh
càng tốt để thể hiện xu hướng và tác phong trao đổi văn hóa toàn cầu…
Vương Càn Khôn tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn ảnh, lúc
điện thoại di động reo lên anh ta cũng không dời mắt đi, chỉ tiện tay
cầm lấy đưa lên tai.
“Alo.”
Bên kia là Tiếng Nhan Phúc Thụy hổn hển lẫn với tiếng động cơ rè rè chói tai vô cùng: “Vương đạo trưởng! Yêu quái! Yêu quái!”
Vương Càn Khôn lười để ý đến Nhan Phúc Thụy cho nên định cúp điện
thoại không hề khách sáo. Nhưng trong khoảnh khắc bấm tắt máy, anh ta
lại đổi ý.
Một đạo sĩ đến từ núi Võ Đang trong lúc học tập ở núi Thanh Thành đã
vô tư giúp đỡ đạo sĩ địa phương thoát khỏi mê tín dị đoan sai lầm. Đây
là chuyện tăng thêm hình tượng của đạo sĩ núi Võ Đang đến cỡ nào? Đồng
thời phản ánh được khía cạnh trong lúc anh trao đổi học tập cũng không
câu nệ phá vỡ lề thói cũ, tích cực hòa nhập vào quần chúng nhân dân,
hăng hái phát huy tài năng….
Sau đó anh ta sẽ trau chuốt lại câu chuyện đã trải qua này, gửi lên
website đạo giáo Trung Hoa, hiệp hội đạo giáo Võ Đang Trung Quốc vân
vân…
Nửa tiếng sau tất cả ước mơ tươi đẹp của Vương Càn Khôn đã bay biến
không còn sót lại chút gì. Anh ta đứng trên khoảng đất trống chất đầy
cây mây, sững sờ nhìn một cửa động trên mặt đất. Đây là cái động được
đào ra từ đống gạch ngói của ngôi miếu đổ nát, có mấy cành mây thô, to
giắt ngoài cửa động. Một hồi lâu, anh ta ngửa đầu nhìn mành hoa giăng
khắp nơi. Tất cả những thứ trên mặt đất cũng là mọc ra… từ cái động….
dưới lòng đất này ư?
Nhan Phúc Thụy đeo một máy cưa nhỏ trên người, tiếng nói run run hơi
hưng phấn. Ông ta liên miên giải thích với Vương Càn Khôn: “Tôi cũng
ngốc, sau khi Thiên Hoàng Các bị nổ tan tành nhưng đống gạch ngói vỡ vụn này vẫn còn chất đống. Trước nay tôi chưa từng nghĩ nên dọn dẹp đi… Sau đó đột nhiên mọc ra nhiều cây mây như vậy, tôi liền chặt, chặt, chặt,
chặt thì rầm một cái!”
Ông ta miêu tả sinh động như thật, còn diễn tả bằng hành động. Đột nhiên nói đến đây, Vương Càn Khôn sợ đến mức sởn gai ốc.
“Rầm một cái, gạch ngói đều rơi xuống, tôi nhìn thấy một cái động lớn như vậy. Đây! Đây! Là cái động này.”
Ông vừa nói vừa kéo tay áo Vương Càn Khôn: “Vương đạo trưởng, Vương
đạo trưởng, cậu xuống đây, cậu đi vào xem trong động có gì đây này. Tôi
chỉ cho cậu xem!”
Vương Càn Khôn suýt nữa sợ đến tè ra quần. Đã hơn nửa đêm, trên gương mặt người trước mặt này rõ ràng viết mấy chữ tâm thần phân liệt, mang
theo vẻ mặt hung hăng muốn chôn người sống kéo anh ta vào hầm ngầm kỳ
lạ. Đổi lại là bạn, bạn có dám vào không?
Kéo hai lần vẫn không kéo được Vương Càn Khôn, Nhan Phúc Thụy sốt
ruột. Nỗi sốt ruột càng khiến cho ông thêm động lực, ông lấy máy cưa đeo trên người ra: “Cậu xem.”
Hành động hơi quá đà, không biết sao lại bấm nhầm nút công tắc. Vương Càn Khôn vừa nhìn thấy rõ ràng trên lưỡi cưa điện loang lỗ vết máu, máy cưa khởi động kêu rè rè. Đầu óc Vương Càn Khôn nổ ầm một tiếng: Mẹ bà
nó, trên cưa điện còn có vết máu, nhất định là ông ta đã gϊếŧ thằng bé
tên là Nhà Ngói kia trước rồi giờ đến lượt gϊếŧ mình mà. Núi Thanh Thành này đã sinh ra tên cuồng sátbằngcưa điện Đức Châu rồi.
Trước cảnh sống chết anh ta cũng chẳng quan tâm đến việc duy trì hình tượng đạo sĩ núi Võ Đang, òa một tiếng quay đầu bỏ chạy. Nhan Phúc Thụy vừa mới tắt công tắc cưa điện, quay đầu lại đã phát hiện Vương Càn Khôn chạy còn nhanh hơn cả sói. Nhất thời ông ta quýnh lên: Ông còn trông
cậy Vương đạo trưởng giúp ông hàng yêu phục ma mà. Cậu đừng chạy nữa,
tôi còn có lời muốn nói.
Nhan Phúc Thụy vội đuổi theo, máy cưa rất nặng ghì nghiêng nửa người
ông. Nhan Phúc Thụy đành phải ôm cưa điện vào lòng: “Vương đạo trưởng
cậu đừng chạy, có gì thì nói ra đi.”
Giữa lúc cấp bách Vương Càn Khôn quay đầu lại nhìn một cái. Dưới ánh
trăng mờ tối, Nhan Phúc Thụy đằng đằng sát khí ôm một máy cưa điện sáng
loáng chạy lướt gió. Vương Càn Khôn thiếu điều rơi nước mắt tầm tã như
mưa: Kiếp số, kiếp số, thiên sư ở trên cao, con chỉ đến núi Thanh Thành
trao đổi học tập thôi mà.
May mà trời không tuyệt đường người, lúc sắp đến chân núi cách đó
không xa có một chiếc xe đang chạy đến. Hai bóng đèn xe màu vàng sáng
choang soi thẳng đến phía trước, Vương Càn Khôn đứng giữa đường liều
mạng quơ tay, kêu khàn cả giọng: “Dừng xe! Dừng xe!”
Hoặc là nói cõi đời này vẫn còn người tốt, tốc độ xe từ từ chậm đi, lúc đến trước mặt anh ta đã thật sự ngừng lại.
Cửa xe mở ra một anh chàng cao lớn bước xuống, khoảng chừng hai mươi
bảy hai mươi tám tuổi mặc một chiếc áo khoác màu đen không cổ, trong mắt thấp thoáng nét cười. Khắp người tỏa ra một thái độ không sao cả. Anh
bạn trẻ à, tính cảnh giác của anh quá thấp rồi. Anh cho là đạo sĩ đi nhờ xe thôi ư, làm không tốt sẽ xảy ra án mạng đó!
Vương Càn Không đang định xông qua đẩy anh ta vào trong xe, Nhan Phúc Thụy đã ở phía sau kêu gọi.
Nhắc đến Nhan Phúc Thụy, tuy có lúc ông làm việc thiếu suy nghĩ nhưng đến cùng cũng không phải là kẻ ngu. Lúc đuổi theo ông đã hiểu được manh mối, thấy Vương Càn Khôn cản xe ông cũng không đuổi đến cùng, chỉ đứng
dưới chân núi la lên:
- “Vương đạo sĩ à, cậu hiểu lầm rồi. Tôi thật sự muốn cho cậu xem đồ
thôi. Nó ở trong động, cậu đi xuống nhìn sẽ biết ngay mà. Đây là chuyện
của đạo môn chúng ta, đừng nên hù dọa đến dân chúng bình thường. Chuyện
này rất quan trọng, cậu nhất định phải đến xem thử. Tôi tin tưởng nếu
lão đạo trưởng Lý Chính Nguyên còn sống cũng sẽ bảo cậu đi xem thôi.”
…
Sau khi Vương Càn Khôn tỉnh hồn lại cũng biết là mình suy nghĩ nhiều
thần hồn nát thần tính. Tạm thời không quan tâm đến việc đánh mất mặt
mũi đạo sĩ núi Võ Đang, câu nói của Nhan Phúc Thụy cũng đúng, chuyện của giới đạo môn đừng dọa đến người khác.
Anh ta lúng túng không thôi, không biết nên làm sao để giải quyết êm
đẹp chuyện này. Tần Phóng nhìn Nhan Phúc Thụy ở đằng xa một cái rồi lại
nhìn Vương Càn Khôn, trái lại cho anh ta một lối thoát: “Đây là đạo
trưởng… nửa đêm đốn củi hả?”
Vương Càn Khôn cười ha ha: “Đốn củi… ha ha… đốn củi…”
Anh ta vừa nói vừa giả bộ vái chào xin thông cảm rồi quay trở lại,
vừa mới đi được hai bước phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói phụ nữ:
“Tiểu đạo trưởng.”
Tiểu đạo trưởng ư?
Vương Càn Không quay đầu lại theo bản năng. Lúc này mới phát hiện cửa xe phía sau từ từ mở ra, có người vịn cửa xe bước xuống. Trong khoảnh
khắc thấy rõ người đó, Vương Càn Khôn có một ảo giác xuyên không.
Tuy anh ta chính là đạo sĩ, nhưng không có nghĩa thú tiêu khiển hằng
ngày của anh ta là Đạo Đức Kinh hay là Nam Hoa Chân Kinh. Anh ta cũng
xem không ít phim trên tivi, nhìn cách cô gái này ăn bận khiến anh ta
nhớ đến một thành phố cách đây mười dặm có nhiều người nước ngoài. Đó là Thượng Hải.
Cô mang một đôi giày cao gót đính đá pha lê, gót giày rất cao rất
nhọn. Trong phút chốc giẫm lên mặt đất, cô để lộ ra cặp đùi trắng nõn
cong cong tao nhã. Gần như là trong khoảnh khắc đó Vương Càn Khôn phát
hiện thứ cô mặc chính là sườn xám. Không phải là chiếc sườn xám nhung
dày thu đông mà là loại sườn xám tơ tằm mỏng manh. Sợi tơ vô cùng mảnh
mai mềm mại, vạt áo nhẹ nhàng bay phất phơ trên bắp chân dưới đầu gối.
Khoác bên ngoài sườn xám là một chiếc áo lông chồn màu sắc sáng đẹp.
Nếu như Vương Càn Khôn có hiểu biết thì sẽ biết được đây chính là lông
chồn tía mềm mại giá trị hoàng kim. Thế hệ trước thường nói “Gió thổi áo lông càng ấm áp, tuyết rơi áo lông tuyết tự tan” chính là tinh phẩm
lông chồn tía vô cùng nhẹ nhàng mềm mại này. Nghe nói lông chồn con mới
là thật sự thượng hạng, có thể quấn lại nhét vào trong một chiếc tách
nhỏ.
Tóc của cô vấn lên, nhưng nhìn không thấy cài bất cứ cây trâm nào.
Búi tóc hơi lỏng, độ phồng vừa phải, sợi tóc xoăn rủ xuống hai bên cũng
tựa như đã được tính toán kỹ lưỡng độ dài và góc độ, đẹp không chê vào
đâu được. Với kiểu tóc này, toàn bộ nhà tạo mẫu tóc trên thế giới cũng
không thể đấu lại Tư Đằng. Tần Phóng đã tận mắt chứng kiến tóc của Tư
Đằng có thể tự mình vấn thành búi tóc.
Buông thẳng xoăn nhẹ, với bất cứ kiểu tóc phức tạp nào tóc của cô đều như có sinh mệnh sẽ tự chia lọn xen kẽ đan vào nhau. Tần Phóng gần như
nhìn đến ngu ngơ, có điều nghĩ lại nguyên thân của cô là cây mây. Dù
cách đan của loài người có phức tạp hơn nữa cũng không bằng dây mây tự
nhiên đan vào nhau. Yêu quái quả nhiên có tài năng, nếu Tư Đằng chịu
sống an ổn, mở một tiệm làm tóc gì đó chắc chắn là ngày nào cũng đếm
tiền không xuể, khách đến nườm nượp.
Người hiện đại ăn mặc chú ý phong cách cá tính, mặc đồ cổ điển cũng
không có gì lạ, chắc hẳn cũng có người có sở thích ăn mặc giống cô.
Nhưng kỳ lạ chính là người khác mặc thì chỉ như là đang mặc quần áo
thôi, chỉ có cô mặc lại khiến cảnh tượng xung quanh đều lay động mờ ảo.
Giống như vừa đưa tay đã quay ngược thời gian, vừa nhấc chân đã bước vào thời đại trước.
Khoan đã, khoan đã. Vương Càn Khôn tỉnh tảo lại từ trong hoảng hốt. Mới vừa rồi cô gọi anh ta là gì? Tiểu đạo trưởng ư?
Nhìn dáng vẻ cô phải nhỏ hơn mình bốn năm tuổi, tại sao lại gọi anh ta là tiểu đạo trưởng?
Nơi sâu trong mắt Tư Đằng dần dần dâng lên ánh sáng khác lạ. Cô mỉm
cười nhìn Vương Càn Khôn: “Khi nãy hình như nghe có người nhắc đến… đạo
trưởng Lý Chính Nguyên.”
Vươn Càn Khôn đáp không chút nghĩ ngợi: “Là thái sư phụ của tôi.”
Lời vừa ra khỏi miệng mới tỉnh mộng lại. Dù cô gái này nói cô ta là
yêu quái cũng không khiến anh ta kinh ngạc bằng vấn đề này: “Cô biết
thái sư phụ của tôi à?”
“Năm xưa từng thăm viếng Võ Đang, thấy được chữ viết của lão đạo
trưởng trên cửa núi. Trên đó viết “Tuân đạo quý đức, thiên nhân hợp
nhất”. Nét bút mạnh mẽ, khí thế trùng điệp không dứt, lão đạo trưởng
thật sự là một tay viết chữ đẹp.”
Núi Võ Đang có chữ thái sư phụ viết ư? Núi Võ Đang ba bước một chữ,
năm bước một bài, Vương Càn Khôn hoàn toàn không chú ý đến. Có điều cô
nói có thì chắc là có thật. Vương Càn Khôn chưa từng gặp Lý Chính
Nguyên, cũng chưa từng chiêm ngưỡng bút tích của thái sư phụ. Nhưng có
người khen thái sự phụ mình thật sự khiến anh ta sung sướиɠ còn hơn cả
khen mình nữa. Vương Càn Khôn cười không khép miệng được: “Nữ cư sĩ quá
khen. Thái sư phụ tôi quả thật là… rất có thành tựu trên phương diện thư pháp.”
Tần Phóng không bỏ sót vẻ mỉa mai vụt thoáng qua nơi đáy mắt Tư Đằng.
Sau khi Vương Càn Khôn đi, anh hỏi Tư Đằng: “Ông Lý Chính Nguyên này thật ra chữ viết như thế nào?”
“Mấy năm trước nhận được một phong thư ông ta đưa đến trước mặt.”
Ánh mắt Tư Đằng dần chuyển sâu xa như đang cố gắng nhớ đến điều gì:
“Những năm trước người ta làm việc đều chú ý lễ nghĩa, mắng chửi người
khác cũng mắng rất văn nhã. Tôi đã đứng đối diện còn giả vờ giả vịt đưa
cho tôi một bài hịch văn. Vừa mở ra đã thấy hơn cả nghìn chữ, nói tôi
nào là khinh nhờn thần linh, phản đạo nghịch lý; Là loài đỉa hút máu, bọ gậy gây hại cho người; Thật sự khiến Thương Hiệt (1) hộc máu, thầy giáo treo cổ.”
(1) Thương Hiệt: ông tổ sáng tạo ra chữ viết thời chiến quốc.
Yêu quái có văn hóa này cũng rất có lực sát thương. Tần Phóng hơi
buồn cười, lại có chút bận tâm không rõ. Tư Đằng gàn dở là người có thù
tất báo, vị đạo trưởng mới vừa rồi nếu có quan hệ thân thiết với Lý
Chính Nguyên chắc chắn sẽ thảm rồi. Cũng không biết sau vụ hịch văn kia
giữa Tư Đằng và Lý Chính Nguyên có xảy ra xung đột hay không.
“Sau đó thì sao? Viết lại cho ông ta một lá thư à?”
“Không có, tôi nhìn lướt qua rồi nói cho ông ta biết tôi không biết chữ.”