Tối qua lúc về phòng
tôi có hỏi Liễu Nhi, cô bé nói cũng không biết tại sao vương gia đột
nhiên đến tìm tôi. Cô bé còn vui vẻ hỏi, hay là vương gia muốn ngủ với
tôi, bị tôi cốc đầu hai phát, liền tủi thân về phòng đi ngủ. Buổi sáng,
mấy nha hoàn thấy tôi tỉnh táo thì rất ngạc nhiên. Một nha hoàn vội chạy ra cửa, tôi đoán có lẽ là đi bẩm báo cho Tề Nhan biết. Tôi bĩu môi. Tên chồng hờ đó đã sớm biết rồi.
Lúc đi ăn sáng, Liễu Nhi không dìu
nữa, tôi đàng hoàng bước vào phòng ăn, nhìn thấy Lãng công tử ngạc
nhiên, tôi cười cực kì “dịu dàng”:
“A Lãnh, buổi sáng tốt lành!”.
Cậu ta há hốc mồm, rồi quay sang nhìn Tề Nhan đầy thắc mắc. Tôi đặt mông
ngồi xuống chỗ của mình, nhìn Tề Nhan cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Giọng anh ta
nhàn nhạt:
“Vương phi khỏi bệnh rồi”.
Lãnh công tử “à” một tiếng, trầm trồ:
“Doãn thái y thật là có tay nghề!”.
Tôi vui vẻ ăn uống rất tự nhiên, không hề khách sáo. Phúc lợi duy nhất của
việc ở Vương phủ chẳng qua là ăn ngon, mặc đồ tốt. Tôi đâu có ngốc mà bỏ qua. Suốt bữa ăn, Lãng công tử cứ liếc mắt nhìn tôi. Có gì đáng nhìn
chứ? Tôi cũng đâu có dùng tay bốc thức ăn. Cử chỉ vẫn rất ra dáng vương
phi, chẳng qua động tác có hơi nhanh mà thôi.
Ăn xong bữa sáng, tôi định về phòng ngồi thiền thì Tề Nhan thản nhiên nói:
“Nàng đến thư phòng, ta dạy nàng viết chữ”.
Tôi tức giận. Anh ta nhất định là ghi hận tôi lúc nãy nhìn anh ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Tôi xoay người đi về phòng, lười biếng nói:
“Không đi, không thích, không có hứng thú, không cần học”.
Tôi vừa đi được ba bước, giọng Tề Nhan đằng sau nhàn nhạt:
“Người đâu, đem Liễu Nhi ra ngoài đánh mười roi”.
Tôi quay phắt người lại, trên mặt cười đầy vẻ “thục nữ”:
“Đi, lập tức đi, không có lý do gì không đi”.
Trong bụng thầm mắng những kẻ mang họ Tề đều là kẻ tiểu nhân, hách dịch. Lãng công tử hết nhìn tôi lại nhìn Tề Nhan, sau đó ở một bên nén cười.
Tôi hỏi nha hoàn bên cạnh, thư phòng hướng nào, định quay người bước đi. Đi sớm về sớm! Tôi còn bài tập chưa có thực hành đó! Còn chưa nhấc chân,
Tề Nhan đã gọi:
“Nàng đẩy xe cho ta”.
Tôi trợn mắt nhìn
anh ta, tự anh có tay sao không dùng? Nô tài, nha hoàn của anh nhiều như vậy, tại sao tôi phải hầu anh? Tôi đi tới bên cạnh, híp mắt hỏi:
“Tại sao phải là ta đẩy?”.
Tề Nhan ngẩng đầu nhìn tôi:
“Như vậy rất tình cảm”.
Tôi: “…”.
Anh ta nói xong lại đưa mắt nhìn Liễu Nhi rồi nhướn mày với tôi. Được lắm!
Xem như vương gia anh lợi hại! Anh ta không để nha hoàn theo hầu. Tôi
đằng sau đẩy, anh ta ngồi thản nhiên chỉ đường. Đã có lúc tôi định đẩy
mạnh cho anh ta tông đầu vào cột, nhưng nghĩ đến tính mạng Liễu Nhi như
mành chỉ treo chuông, như cá nằm trên thớt, như chuột trong chum, tôi
cắn răng đẩy anh ta đến thư phòng.
Thư phòng của Tề Nhan cũng
không có bậc cửa, đôi đẩy anh ta tới sau bàn, rồi mặc kệ anh ta, mang
ghế ra góc phòng ngồi. Một nha hoàn đi ngang qua, tôi liền gọi lại:
“Tiểu cô nương, trong phủ có hạt dưa không?”.
Nha hoàn kinh ngạc nhìn tôi. Tề Nhan hắng giọng:
“Mang ít điểm tâm lên”.
Thấy nha hoàn kia nhún gối rồi quay đi định lấy điểm tâm thật, tôi vội nói:
“Ấy chớ, ta không thích đồ ngọt. Mang cốc trà lên là được”.
Tề Nhan lại sửa lời tôi:
“Mang một bình trà lên”.
Chà, anh cũng biết là tôi định uống một mình, cho anh nhịn khát à? Tề Nhan ngẩng đầu nhìn tôi:
“Lại đây”.
Tôi quay mặt sang một bên giả điếc. Anh ta cũng không nổi giận:
“Nàng không muốn học viết chữ?”.
Tôi quay đầu lại:
“Ta có biết chữ”.
Tề Nhan không chịu từ bỏ:
“Ta dạy nàng vẽ tranh”.
Tôi nhìn anh ta cười khẩy:
“Vẽ tranh ta cũng biết”.
Đối phương lại tiếp tục:
“Nàng không biết cái gì, ta sẽ dạy nàng cái đó!”.
Tôi bước lại gần, khoái trá nói:
“Ta không biết thêu thùa, anh có thể dạy sao?”.
Tề Nhan cười:
“Ta không biết nữ công, ta có thể dạy nàng cái khác…”.
Tôi ngắt lời:
“Ngay cả Liễu Nhi anh cũng không bằng, còn đòi dạy ai”.
Tề Nhan lạnh lùng nhìn tôi. Cuối cùng cũng nổi giận rồi? Đương nhiên, anh
ta sao có thể chấp nhận việc bị so sánh với một bé gái, lại là một nha
hoàn. Vương gia cao cao tại thượng, anh tức giận rồi đuổi tôi về phòng
cấm túc đi!
Đáng tiếc, anh ta không mắc mưu, chỉ mặc kệ tôi, cúi đầu đọc sách. Tôi liếc nhìn quyển sách trong tay Tề Nhan. Là binh pháp? À, anh trai hồ ly nói Tề Nhan từng ra trận gϊếŧ giặc, có lẽ anh ta
thích đọc binh thư. Tề Nhan cảm nhận được ánh mắt tôi thì ngẩng đầu khỏi trang sách:
“Nàng có hứng thú với binh pháp?”.
Tôi gật đầu:
“Có một chút”.
Anh ta liền nở nụ cười. Chà, khoảng cách gần như vậy, tôi mới cẩn thận quan sát anh ta. Gương mặt này cũng đáng tiền đó! Mày, mắt, mũi, miệng,
không chê được chỗ nào. Tề Nhan chống cằm, nghiêng đầu nhìn tôi:
“Có phải nàng cảm thấy bản vương rất soái?”.
Tôi buồn cười. Anh chàng này khẳng định chưa từng đi tán gái. Vụng về như
vậy. Tôi đưa tay nâng cằm anh ta, đánh giá một hồi mới gật đầu:
“Quả nhiên không tệ. Đáng tiếc…”.
Anh ta nheo mắt:
“Đáng tiếc?”.
Tôi buông tay:
“Đáng tiếc anh soái hay xấu, chẳng liên quan gì đến ta”.
Đây là tôi muốn ngầm nói cho anh ta rõ, tôi không có hứng thú với việc làm
vương phi của anh ta. Tôi là tình thế ép buộc, là bất đắc dĩ, không có
cách nào phản kháng! Tề Nhan lại cầm sách lên đọc, không nhìn tôi nói:
“Nàng là vương phi của ta”.
Tôi trong bụng thầm bổ sung thêm một câu: “Tạm thời thôi”.
Nha hoàn mang trà lên rồi yên lặng lui xuống. Tề Nhan bảo tôi cứ tự nhiên,
tôi liền không để ý anh ta nữa. Đi tới góc phòng ngồi thiền. Anh ta cũng không hỏi đến. Lúc tôi đẩy xe đưa anh ta đến phòng ăn trưa, đi ngang
qua một hành lang, Tề Nhan nói:
“Nàng muốn luyện võ, có thể đến tầng hầm cùng ta”.
Tôi ngạc nhiên. Thấy tôi không trả lời, anh ta quay đầu lại:
“Không muốn?”.
Tôi lần đầu tiên thật lòng mỉm cười nhìn Tề Nhan:
“Có muốn!”.
Được Tề Nhan cho phép, mỗi ngày tôi đều cùng anh ta bí mật xuống tầng hầm
luyện võ. Căn phòng xây bằng đá, có vẻ cách âm rất tốt. Binh khí không
nhiều, tôi biết, cao thủ đều không phụ thuộc vào binh khí. Lối vào tầng
hầm này đặt trong phòng Tề Nhan, anh ta đã để xe lăn lại bên trên.
Tề Nhan đứng giữa phòng nhìn tôi:
“Nàng có biết dùng kiếm?”.
Tôi lắc đầu:
“Ta quen dùng dao”.
Anh ta đi đến giá gỗ, quay lại đưa cho tôi một con dao:
“Cho nàng”.
Tôi cầm lấy, cẩn thận xem xét. Dao tốt, cầm rất vừa tay. Chỉ có điều không
ưng ý bằng dao của tổ chức. Bọn tôi quen xài loại dao đặc biệt, thân dao như lưỡi cưa, có xoắn ốc, lúc đâm kẻ địch, vặn một vòng rồi giật mạnh,
lực đủ lớn có thể lôi cả ruột đối phương ra ngoài. Nhưng người ta đã cho đồ, có lý nào còn mở miệng chê, tôi hơi cười:
“Cảm ơn”.
Tề Nhan cũng cười:
“Có muốn đấu với bản vương không?”.
Cái anh chàng này, lúc nào lên mặt lại xưng “bản vương”. Thật là trẻ con!
Tôi xoay dao, tung lên không trung, mắt không nhìn, đưa tay bắt lấy. Ý
cười trên mặt Tề Nhan càng sâu. Vẻ mặt tươi cười đó khiến tôi ngứa ngáy, tôi điểm mũi chân, xông thẳng về phía anh ta.
Tề Nhan chân không di chuyển, chỉ nhẹ nhàng lắc mình né tránh. Sao? Xem thường tôi như
vậy? Tôi quét ngang chân, muốn cho anh ta què giả thành què thật. Đối
phương nhanh nhẹn nhảy lên, lại đáp xuống ngay vị trí cũ, đứng bất động. Tôi lùi lại, dùng ngón nghề khi học môn “Kĩ năng sát thủ”, bước chân di chuyển theo cách đặc thù, lấy tiếng vang tạo ảo ảnh, bước theo vòng
tròn. Tề Nhan hơi kinh ngạc, sau đó lập tức bình tĩnh, tập trung phòng
thủ.
Tôi nhắm vào điểm yếu trên người anh ta đánh tới, Tề Nhan
chộp cánh tay tôi. Hừ, tốc độ kẻ này quả thực nhanh hơn tôi. Đáng tiếc,
cơ thể này còn kém trước kia. Tôi lật cổ tay, muốn nhằm vào cổ họng anh
ta. Thấy tôi đổi chiêu, Tề Nhan cũng không lúng túng, nghiêng đầu sang
bên tránh đòn, tay lại muốn bắt lấy tay tôi. Đừng có mong giở lại chiêu
cũ với tôi. Tay trái tôi cản lại, ép tay Tề Nhan lên ngực anh ta. Tay
phải vẫn cầm dao, không buông tha cho cổ họng anh ta. Cái này hình như
là thói quen xấu của kiếp trước. Lúc ra tay, đều chọn cắt cổ, một kích
tất sát! Mục tiêu của tôi trước kia hầu hết đều là đàn ông, có những kẻ
có võ hoặc có vệ sĩ bảo vệ, không thể dây dưa. Muốn hoàn thành nhiệm vụ, phải nhanh chóng kết liễu đối phương. Cổ họng là nơi dễ ra tay nhất.
Tề Nhan dùng hai ngón tay kẹp dao của tôi. Mũi dao chỉ cách cuống họng anh ta chưa đến một thốn. Tôi còn định đổi chiêu đánh tiếp, Tề Nhan đã
buông tay, hơi cau mày:
“Sao nàng có thể ra tay tàn độc như vậy? Đòn nào cũng đều muốn lấy mạng đối thủ?”.
Tôi lạnh lùng cười:
“Anh đánh nhau với kẻ địch lại muốn “đánh yêu” chắc?”.
Anh ta im lặng không đáp. Một lát lại hỏi:
“Nàng có cha, có huynh, là đại tiểu thư của Tướng phủ. Cuộc sống không tốt ư? Sao lại học cách dùng dao gϊếŧ người?”.
Tôi không trả lời. Anh ta làm sao biết, tôi vốn chẳng có cha mẹ, anh em gì
sất. Ba tuổi đã được huấn luyện dùng dao, dùng độc, trong đầu chỉ có hai ý nghĩ: làm thế nào để gϊếŧ kẻ địch và làm thế nào để không bị gϊếŧ
chết? Cuộc sống của tôi có tốt không ấy à? Thế nào là tốt? Thế nào lại
là không tốt? Tôi vốn chưa từng được lựa chọn. Lần duy nhất tôi có thể
chủ động làm theo ý mình, có lẽ là lần quyết định chết đi kia.
Có lẽ ánh mắt tôi đột nhiên khác lạ, Tề Nhan khó nhọc gọi:
“Oánh nhi?”.
Tôi cười mỉa mai. Dù anh có gọi thân thiết như vậy, cũng chẳng phải là gọi
tôi. Trương Oánh kia chẳng phải vì không muốn gả cho anh mới chọn cách
nhảy ao tự vẫn? Nên mới có chuyện tôi mượn xác hoàn hồn.
Tôi quay lưng bỏ đi:
“Hôm nay tới đây thôi”.
Tôi cũng không rõ mình bị làm sao. Đang yên đang lành lại bi thương cái
quái gì. Đều tại anh ta nói nhảm khiến tôi nghĩ ngợi linh tinh. Trên
đời, còn vô khối người thảm hơn tôi. Ăn không đủ no, mặc chẳng đủ ấm.
Tôi không chỉ lành lặn, khỏe mạnh, còn được sống thêm một kiếp. Có gì
đáng than thân trách phận? Tôi bước ra khỏi phòng Tề Nhan, ngẩng đầu
nhìn trời. Nơi này có lẽ không thích hợp với tôi. Người trong tầng hầm
kia cũng vậy.