Thanh Xuyên Chi Mãn Hán Toàn Tịch

Chương 26: Món ăn thứ hai mươi sáu

Ngày hôm sau, cho đến khi mặt trời lên cao ba cây sào Tử Tu mới dần dần tỉnh lại. Tử Tu khó chịu cử động thân thể thì thấy toàn thân bủn rủn không còn chút sức lực nào, đã vậy cái nơi nào đó còn rất đau.

Ý thức dần dần khôi phục, Tử Tu mở mắt ra, một bờ ngực đập vào ngay trước mắt, là Khang Hy!

Tử Tu: “…!!!”

Khang Hy: “Tỉnh?”

“Thiếu… Thiếu gia, ta… cái kia… tối hôm qua…” Tử Tu đỏ mặt quay đầu đi không dám nhìn mặt Khang Hy.

“À, tối hôm qua ngươi rất nhiệt tình, ta rất thích!” Khang Hy cười nói rồi buông cánh tay ôm Tử Tu ra mà nâng cằm Tử Tu lên hôn một cái.

Tử Tu hoàn toàn nói không nên lời, đầu óc loạn cào cào, hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại cùng Khang Hy lên giường. Quá trình cả đêm hôm qua mơ mơ hồ hồ nhưng nếu nói đã quên hết thì không có khả năng, Tử Tu thậm chí còn nhớ rất rõ mình ôm chặt Khang Hy mà kêu to...

Thật không thể tin nổi… Tử Tu không biết tại sao lúc đó mình lại to gan như thế, lại mất tự chủ như thế.

Thấy Tử Tu vẫn cuộn mình không nhúc nhích, Khang Hy kéo Tử Tu xoay người lại hỏi: “Sao thế? Còn xấu hổ?” Thân thể hai người lại dán sát vào, dễ dàng cảm nhận được thân nhiệt ấm áp của đối phương trực tiếp truyền qua da.

Nhìn gương mặt tuấn tú của Khang Hy, Tử Tu vội né ra một chút nhưng Khang Hy lại bật cười nắm tay Tử Tu hôn lấy. Tử Tu hơi co người, cảm thấy rất mất tự nhiên.

“Tử Tu, không phải ngươi nói thích ta sao? Ta cũng thích ngươi, cứ như thế này thì có gì không tốt?” Khang Hy nhéo mũi Tử Tu hỏi.

“Cũng … cũng không phải có gì không tốt, chỉ là cảm thấy rất kỳ cục…. thiếu gia, ta là nam, không thể sinh con…” Tử Tu nghĩ đến hậu cung phi tử thành đàn của Khang Hy, trong lòng ẩn ẩn khó chịu.

Loại cảm giác này rất kỳ lạ, Tử Tu biết mình không thương Khang Hy, ít nhất không phải cái loại tình yêu giữa nam nữ. Nhưng từ sau khi phát sinh quan hệ

với Khang Hy thì Tử Tu lại cảm thấy mình và Khang Hy thân mật không ít. Như vậy sau này sẽ ra sao? Tử Tu không biết, hẳn là bản thân không có khả năng trở thành phi tần của Khang Hy rồi. Sau này y phải tìm một người kết hôn, mà Khang Hy thì lại càng nạp thêm nhiều phi tử… Như vậy thì tối hôm qua có là gì? Dù y có thích thì cũng có là gì?

Nghĩ đến đây, Tử Tu càng thêm hỗn loạn.

Tử Tu chưa từng yêu, nhưng điều này không có nghĩa là cái gì Tử Tu cũng không biết. Tử Tu nghĩ nếu như mình là một nữ tử thì chắc là sẽ rất vui sướиɠ, nhưng bản thân lại là nam nhân, điều này đã định trước y và Khang Hy hoàn toàn không thể có kết quả.

Khang Hy kéo mặt của Tử Tu lại nói: “Ta không biết ngươi lại băn khoăn nhiều như thế. Tử Tu, xem ra ngươi thật sự yêu thương ta, ha ha, ta rất vui vẻ.”

Khang Hy vui vẻ nhưng Tử Tu thì lại hoàn toàn không vui, trước không nói sau này sẽ thế nào, chỉ nói đến hiện tại thôi thì bây giờ y đang khó chịu muốn chết. Toàn thân vô lực, tứ chi bủn rủn, cộng thêm cái nơi khó có thể mở miệng trướng đau không thôi. Tử Tu đoán hai ngày tới thế nào mình cũng không thể xuống giường được.

Từ trước tới nay Tử Tu không hề biết thể lực của Khang Hy lại tốt như vậy.

Tử Tu nằm bẹp trên giường đến chạng vạng, trong khoảng thời gian này Lương Cửu Công có đi vào một lần để giúp Khang Hy rửa mặt. Khi Lương Cửu Công nhìn thấy Tử Tu thì chỉ ái muội cười cười, không nói gì cả. Điểm tâm và bữa trưa đều được Khang Hy đích thân mang vào, mục đích tất nhiên là muốn đút cho Tử Tu, Tử Tu nào dám để cho Khang Hy vất vả, vội vàng ôm chén tự mình ăn.

Khang Hy nói với Tử Tu là Tiền lão bản đã bị đưa đến quan phủ và bị phạt hai mươi đại bản, lại trừ một năm thu nhập của gã ta để đóng thuế mới thả ra. Nghe ngữ khí của Khang Hy thì tựa hồ là cảm thấy bị phạt khá nhẹ, bất quá bị ăn hai mươi đại bản thì cũng đủ để một người trưởng thành trong một thời gian ngắn không thể xuống giường.

Lại qua một ngày, Tử Tu đã khá hơn rất nhiều, Tử Tu cũng đồng thời nhận ra kể từ khi mình và Khang Hy phát sinh quan hệ thể xác thì Khang Hy càng lúc càng đối xử với Tử Tu ân cần hơn. Khang Hy thường hỏi Tử Tu thích ăn cái gì, sau đó cho Lương Cửu Công ra ngoài mua, Khang Hy cũng hỏi Tử Tu sau này thích đi đâu chơi, sau đó cho Lương Cửu Công đi chuẩn bị, thậm chí Khang Hy còn cho người may cho Tử Tu mấy bộ áo mới, tất nhiên vẫn là Lương Cửu Công đi sắp xếp.

Tử Tu cảm thấy thụ sủng nhược kinh, mỗi ngày đều ngây người mà trôi qua, vẫn cảm thấy không chân thật.

Đến ngày thứ bam Khang Hy phải khởi hành trở về, lần này họ đi ra không ít ngày, nếu không quay về thì rất có thể sẽ gặp phiền phức. Trong hai ngày Tử Tu nghỉ ngơi, Khang Hy cũng vội vàng phê duyệt hết những tấu chương đưa đến, chỗ tấu chương này đều là đã trải qua sàng lọc nên không nhiều lắm.

Bất quá đại đa số tấu chương đều nhắc tới một sự kiện: Trung Thu đã đến gần, thỉnh Hoàng thượng hồi cung chủ trì đại cục.

Trước mắt là đầu tháng tám, tính ra thì còn cách Trung Thu tới nửa tháng nữa. Bất quá hoàng gia làm việc luôn luôn phiền toái, công đoạn chuẩn bị cũng phải hao tốn mấy ngày trời.

Trên đường về, Khang Hy và Tử Tu vẫn cùng nhau ngồi trong xe ngựa như cũ, Khang Hy sợ chỗ kia của Tử Tu còn chưa ổn nên cố tình chuẩn bị một cái đệm thật mềm cho Tử Tu. May mà Minh Phong đánh xe rất ổn, trên đường đi cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Khang Hy cảm thấy bản thân mình rất kỳ quái, không biết như thế nào nhưng hắn nhìn Tử Tu thì đã muốn ôm ôm hôn hôn một cái, không ở trên xe ngựa cũng một đường ôm Tử Tu, Tử Tu phản kháng không hiệu quả, bị Khang Hy ăn không ít đậu hũ.

Nhưng hai người đều ăn ý không đề cập qua chuyện kia nữa, tựa hồ như đó là điều cấm kỵ. Có thể nhìn ra được Khang Hy rất thích Tử Tu, cái cảm giác thích này đối với Khang Hy mà nói là lần đầu tiên. Nhưng đúng như Tử Tu đã nói, Tử Tu là nam, Khang Hy không có khả năng đem Tử Tu nhét vào hậu cung được.

Xe ngựa cứ lộc cộc chạy suốt một ngày, đến chạng vạng thì tới được sơn trang nghỉ mát. Lại quay về đây, Tử Tu cảm thấy dường như đã trải qua mấy đời. Rõ ràng chỉ mới qua có mấy ngày nhưng Tử Tu lại thấy như đã qua mấy tháng. Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, thậm chí còn đảo lộn hết nhân sinh quan của Tử Tu.

Quay về phòng của mình, Tử Tu vừa nằm xuống liền ngủ say, chẳng

biết được bao lâu thì bị một trận tiếng đập cửa đánh thức. Tử Tu mơ mơ màng màng đi ra mở cửa thì nhận ra đó là sư phụ của mình.

Trình Lễ cầm theo một cái hộp thức ăn trong tay, thì ra là mang thức ăn đến cho Tử Tu.

Tử Tu vô cùng cảm động, sư phụ lại biết mình chưa ăn cơm nên cố ý đưa đến cho mình.

“Sư phụ, phiền người rồi!”

Tử Tu ngượng ngùng nói.

“Đứa nhỏ ngốc, ra ngoài một chuyến mệt mỏi lắm phải không, mau đến ăn chút gì đi!” Trình Lễ đặt hộp thức ăn lên bàn, lấy thức ăn bên trong ra, Tử Tu nhận ra đều là những món mà mình thích ăn.

“Sư phụ, sao người biết con chưa ăn gì?” Tử Tu vừa ăn vừa hỏi.

“À, ngươi vừa về đến nơi lại không tới Ngự Thiện phòng, lại không có người mang thức ăn cho thì ngươi đi đâu mà ăn?”

“Ha ha.” Tử Tu cười ngây ngô, bất quá nghĩ cũng đúng, mình không phải là Khang Hy sau khi về thì lập tức có người đến hầu hạ. “Sư phụ, cám ơn người!”

“Thầy trò còn khách sáo cái gì?” Trình Lễ làm ra vẻ tức giận hỏi.

Tử Tu lắc đầu, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Trình Lễ mẫn cảm phát hiện ra thái độ của Tử Tu rất khác thường, xem ra đứa đồ đệ đầu gỗ này của ông đang có tâm sự. Nghĩ đến việc Tử Tu đi ra ngoài cùng Khang Hy thì Trình Lễ đã đoán được bảy tám phần nguyên nhân là từ đâu.

Tử Tu bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Sư phụ, người có người trong lòng không?” Tới đây đã lâu, Tử Tu chưa bao giờ nghe ai nhắc đến sư nương của mình, mà bản thân Tử Tu lại không phải là người hay nhiều chuyện nên cũng không chủ động đi hỏi.

Nhưng bây giờ Tử Tu đã có người mà mình thích nên Tử Tu muốn biết khi người ta thích nhau thì sẽ như thế nào.

Trình Lễ ngạc nhiên hỏi: “Sao tự dưng lại hỏi chuyện này?”

“Con chỉ tùy tiện hỏi thôi, nếu sư phụ không muốn thì cũng không cần nói.” Tử Tu cười cười.

“Nếu ta không nói thì ngươi có thể chịu được mà không chạy đi hỏi người khác à?” Trình Lễ cũng cười, nói tiếp: “Cả đời này của sư phụ ngươi chỉ yêu thương sư nương của ngươi, chỉ tiếc sư nương ngươi đi quá sớm. Ai, vậy mà cũng đã được mười năm rồi!”

Tử Tu vừa nghe thì liền bị hấp dẫn mà tò mò hỏi: “Sư phụ, khi người yêu thích sư nương thì có cảm giác như thế nào? Có phải chỉ cần nhìn thấy người đó thì đã rất vui vẻ, thời thời khắc khắc đều muốn được ở bên người đó?”

Trình Lễ cười gật đầu, lập tức hỏi: “Tử Tu à, sao ngươi rõ ràng như vậy? Đừng nói ngươi có người trong lòng rồi đấy? Không thể tin được ngươi mới ra ngoài có vài ngày đã tìm được người yêu thích. Mau nói cho sư phụ, là cô nương nhà ai?”

Tử Tu đỏ mặt đáp: “Làm gì có người trong lòng nào, con chỉ nghe người ta nói như vậy. Sư phụ, người nói cho con nghe một chút chuyện của người và sư nương đi.”

Trình Lễ cũng không vạch trần Tử Tu mà tiếp tục kể: “Sư nương của ngươi sinh ra trong trù sư thế gia, tay nghề của sư phụ được nàng chỉ dẫn rất nhiều. Khi chúng ta thành thân, ta còn là một tiểu trù sư làm việc trong tửu lâu thôi. Sau đó nhờ có nhạc phụ dẫn dắt mới tiến cung. Khi mới tiến cung, ta chỉ được hỗ trợ nhóm lửa, rồi sau lại làm trợ thủ cho nhạc phụ chứ không may mắn như ngươi, vừa vào cung đã trở thành ngự trù.”

Tử Tu cười nói: “Đây không phải là nhờ có sư phụ sao?”

“Chỉ tiếc sư nương ngươi mệnh bạc, ta vừa trở thành ngự trù thì nàng đã ra đi. Từ khi nàng đi theo ta không sống tốt được mấy ngày.” Trình Lễ khe khẽ thở dài, tựa hồ đang nhớ lại thê tử đã mất.

“Sư phụ, nếu như sư nương là nam nhân…vậy người còn yêu thích sư nương không?” Tử Tu nhỏ giọng hỏi.

“Nam? Sư nương ngươi sao lại là nam nhân?” Trình Lễ kỳ quái hỏi lại.

Tử Tu vội lắc đầu nói: “Con không có ý nói sư nương là nam, ý của con là… nếu sư nương là nam, cũng tốt với người như vậy thì người vẫn sẽ yêu thích sư nương chứ?”

Trình Lễ suy ngẫm một lúc rồi gật đầu: “ Vẫn, sư nương của ngươi chính là sư nương của ngươi, mặc kệ là nam hay nữ, trên đời này nàng là người duy nhất không ai có thể thay thế được.”

Tử Tu nhẹ nhàng thở ra, nói như vậy, nam nhân quả thực có thể thích nam nhân. Tử Tu lại nghĩ đến Khang Hy, Khang Hy cũng nói thích mình, như vậy bọn họ có phải hay không vẫn có thể ở bên nhau?

“Tử Tu, sao lại hỏi vậy? Lẽ nào ngươi lại yêu thích nam nhân?” Trình Lễ vừa hỏi một câu thì Tử Tu giật mình hoảng sợ thiếu chút nữa làm rơi đũa, vội lắp bắp đáp: “Không… không có, con chỉ hỏi thử… chỉ muốn hỏi thử thôi!”

“Ừ, tuy nói thích một người không cần phân biệt là nam hay nữ, nhưng nam thích nam thì dù sao vẫn là số ít. Nhưng đương nhiên nếu như ngươi thật sự yêu thích nam nhân thì sư phụ cũng không nói gì đâu.” Trình Lễ vỗ vai Tử Tu cười nói.

“A… ha ha ha, đúng thế đúng thế!” Tử Tu lộn xộn đáp.

Nhưng Tử Tu đâu thể nào giấu được Trình Lễ, Trình Lễ vừa nghe Tử Tu hỏi thì đã lờ mờ đoán ra, nhưng ông không dám khẳng định, lại càng không dám suy xét nữa, sợ rằng bản thân lại biết phải điều gì không nên biết.

Ngày thứ ba, Khang Hy liền khởi hành hồi cung, đội ngũ chậm rãi đi khoảng năm ngày, rốt cục vào mùng tám tháng tám đã về đến Hoàng cung. Vừa về cung thì mọi người lập tức bận rộn lu bù, ngay cả Tử Tu cũng vậy, tất cả đều tập trung chuẩn bị cho tiệc Trung Thu.