Thanh Xuyên Chi Mãn Hán Toàn Tịch

Chương 7: Món ăn thứ bảy

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày 18 tháng 3 (1), sinh thần 16 tuổi của Khang Hy, trong cung tổ chức thọ yến, địa điểm tại Càn Thanh Cung.

Khang Hy không phải là người hay phô trương nên thọ yến lần này chỉ mời các quan viên trên tam phẩm, hơn nữa tính luôn phi tần trong cung thì tổng cộng không đến một trăm người.

Sáng sớm, trong cung vô cùng náo nhiệt, bố trí bàn tiệc, thϊếp chúc thọ, đại thần đến đưa quà mừng … Bất quá bận nhất vẫn luôn là Ngự Thiện Phòng. Bởi vì quá thiếu người nên Tử Tu cũng bị điều trở về. Đối với việc được chuẩn bị cho thọ yến, Tử Tu vô cùng hưng phấn, càng là sự kiện lớn thì càng là dịp để ngự trù thể hiện kỹ xảo nấu nướng.

Tử Tu được phân vào tổ của sư phụ Trình Lễ, tổ của họ chủ yếu là chuẩn bị bốn món ăn bao gồm: ‘ Vạn Tự San Hô Bạch Thái (2), Thọ Tự Ngũ Hương Thái Hà (3), Vô Tự Diêm Thủy Ngưu Nhục (4), Cương Tự Hồng Du Bách Diệp (5) ’, tổ hợp lại chính là Vạn Thọ Vô Cương.

Bốn món ăn này Tử Tu có thể làm được ba món, riêng món thứ hai thì làm chưa được thuần thục lắm. Trình Lễ phân chia nhiệm vụ là tự ông sẽ làm ba món đầu, riêng món thứ tư thì để Tử Tu làm. Tử Tu gật đầu, sau đó bắt tay vào chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Món Cương Tự Hồng Du Bách Diệp này cách làm cũng không quá khó khăn, khó nhất là làm sao xếp thành hình chữ “Cương” (疆). Chữ “Cương” rất khó viết, nếu không chú ý là cả món ăn đi đứt ngay.

Trước tiên Tử Tu đem mớ xách bò thêm muối nấu chín rồi cắt thành mảnh nhỏ, y cầm mớ xách bò trong tay ước lượng, Trình Lễ thấy thế mới dặn dò: “Khi xắt phải chú ý kỹ xảo, đừng để quá lớn càng không thể quá nhỏ.”

“Con biết, sư phụ.” Tử Tu tự tin nói, sau đó ném mớ xách bò lên, tay phải “xoẹt xoẹt xoẹt” vài đường, ánh đao lóe lên nhiều và nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mắt.

Trình Lễ khẽ nhếch môi, hơn nửa buổi mới hồi phục tinh thần lại.

Tử Tu tự tin vung dao, tao nhã mà thong dong, ánh đao ngừng lại, y đem xách bò để lên đĩa, trên đĩa, xách bò đã được cắt vừa vặn, hoàn toàn không có một miếng nào có kích cỡ khác biệt.

Tử Tu bỏ dao xuống, lại cầm đĩa xách bò lên, Trình Lễ tò mò không biết là Tử Tu lại định làm cái gì thì chỉ thấy cổ tay của Tử Tu khẽ động, xách bò trên đĩa bay lên cao thấp khác nhau, tựa như một con bướm xinh đẹp đang vỗ cánh.

Tử Tu khẽ động cổ tay dùng đĩa đỡ lấy số xách bò rơi xuống, khi toàn bộ số xách bò rơi hết xuống đĩa thì đã tạo thành đúng một chữ “Cương”.

“Hay!” Toàn bộ xung quanh vang lên tiếng khen ngợi hòa cùng tiếng vỗ tay. Tử Tu nhìn lên thì phát hiện ra toàn bộ Ngự Thiện Phòng đều đang quan sát mình khiến y không biết phải làm sao đành phải cười trừ, tiếp tục làm việc của mình.

“Nói cho vi sư, chiêu này của ngươi học được khi nào? Vi sư nhớ lúc trước khi dạy các ngươi thì không ai có thể nắm được yếu quyết, kể cả đại sư huynh của ngươi cũng không học được.” Khó trách Trình Lễ kinh ngạc vì chiêu này trên đời ngoại trừ ông ra thì không ai có thể làm được.

Bây giờ thấy đồ đệ của mình nhẹ nhàng như không mà làm được khiến ông rất khó tin.

Tử Tu ậm ừ đáp: “Con phải luyện tập rất lâu mới miễn cưỡng làm được, hôm nay là lần đầu tiên thành công ạ.” Y đành phải lừa sư phụ, dù sao thì cũng không thể không nói dối.

“Thì ra là thế, giỏi, tiếp tục cố gắng đi.” Trình Lễ bán tín bán nghi vỗ vỗ vai Tử Tu, mỉm cười nói.

“Vâng.” Tử Tu tiếp tục cắt xách bò, những người khác mặc dù đã xem qua một lần rồi vẫn không nhịn được mà tiếp tục xem, cho đến tận lần thứ tư thì mới lấy lại tinh thần đi làm chuyện của chính mình.

Trong Ngự Thiện Phòng hừng hực khí thế làm đồ ăn, Càn Thanh Cung bên kia cũng vô cùng náo nhiệt. Quan lại trong triều mang theo gia quyến đến chúc mừng, phi tử trong hậu cung cũng đua nhau khoe sắc, ngay cả cung nữ và thái giám cũng thay vào y phục mới.

Hoàng đế, Hoàng hậu vẫn chưa xuất hiện nên mọi người tụm năm tụm ba không đứng thì ngồi nói chuyện phiếm với nhau. Quan viên thì đàm luận quốc sự, nữ nhân thì bàn luận về cách duy trì mỹ mạo.

Nạp Lan Tính Đức (6) khẽ than thầm, biết vậy thì hắn đã không theo a mã tiến cung. Bản tính của hắn vốn thanh cao, không hứng thú gì với chốn quan trường nơi ngươi lừa ta gạt, nhưng mà hắn không dám trái lệnh a mã, vì thế đành phải ủy khuất bản thân chịu đựng thôi.

Hắn nhàm chán nhìn mọi người nói chuyện phiếm, tự nhiên có cảm giác như bị cô lập vậy, cái thế giới bên đó hắn không thể hòa nhập nổi, cũng chẳng muốn hòa nhập làm gì. Thấy không ai chú ý đến mình, hắn bèn chuồn ra khỏi Càn Thanh Cung đi dạo một mình.

Thiếu niên 15 tuổi phong độ nhẹ nhàng, trong ánh mắt mang theo ưu sầu nói không nên lời. Hắn thiên tư thông minh, chỉ cần nhìn qua là đã không quên, văn võ toàn tài. Thế nhưng mặc dù một thân đầy bản sự, hắn hoàn toàn không muốn dùng vào triều chính.

Một cánh hoa đào nhẹ nhàng rơi xuống,

hắn vươn tay ra nhẹ đỡ lấy, sau đó đặt lên đầu mũi hít nhẹ. Gửi gắm tình cảm vào thơ ca, ngắm cảnh sơn thủy hữu tình mới là những gì hắn mong muốn nhất.

“Đào hoa tu tác vô tình tử, cảm kích đông phong. Xuy lạc kiều hồng, phi nhập song gian bạn áo nông.” (7) Dung Nhược hình như có tâm sự, thì thầm từng chữ từng chữ, bỗng nhiên bật cười. “Ha ha, ta đang buồn rầu chuyện gì đây?”

Hắn xoay người định quay về, lại bởi vì động tác quá nhanh mà không nhận ra bên cạnh có người, bởi vậy liền xảy ra va chạm. Dung Nhược bị đυ.ng trúng eo rất đau. Hắn thấy người mới đυ.ng vào mình là một tiểu thái giám, không khỏi bực bội.

Người trong cung đều không lễ phép vậy à?

“Ôi trời, phải làm sao bây giờ?” Một tiểu thái giám trong đó không vấn an cũng không giải thích mà tỏ ra vô cùng kích động.

Dung Nhược nhìn lại thì thấy hóa ra khi họ va chạm vào nhau đã làm đổ thứ gì đó. Hắn nghĩ bụng thứ đó hỏng rồi, không để ý đến cái eo đau nữa mà tò mò hỏi: “Thứ gì thế?”

Hai tiểu thái giám thấy cách ăn mặc của hắn cũng đoán được vị này là công tử của nhà đại thần nào đó, vì thế òa khóc nói: “Làm sao bây giờ, đây là canh mực (8) chuẩn bị cho thọ yến của Hoàng thượng, bị công tử đυ.ng trúng như vậy rồi, phải làm sao đây?”

Dung Nhược khẽ nhíu mày, nguyên lai là đồ dùng trong thọ yến, thọ yến sắp bắt đầu rồi, vậy phải làm sao bây giờ đây?

“Để cho Ngự Thiện Phòng chuẩn bị thêm một phần nữa không phải là được rồi sao?” Dung Nhược hỏi.

“Công tử, nếu được như vậy thì chúng tôi còn phải ở đây âu sầu sao?” Một tiểu thái giám gần như sắp mếu đáp.

Vì thế Dung Nhược đành nói: “Mang ta đến Ngự Thiện Phòng xem thử.”

“Đi cũng không được gì đâu. Thôi vậy, để nô tài mang công tử đi xem.” Hai tiểu thái giám thương lượng với nhau rồi một người mang Dung Nhược đi, một người ở lại thu dọn.

Dung Nhược cảm thấy thật phiền toái, quả nhiên không nên vào cung, không phải đã gặp rắc rối rồi đấy thôi?

Hai người nhanh chóng đến Ngự Thiện Phòng, bên trong đã bớt bận rộn hơn vì cơ bản đã chuẩn bị xong, đồ ăn đã sẵn sàng chỉ chờ khai tịch.

Tiểu thái giám vừa đi vào trong phòng liền hô lên: “Không xong rồi, canh mực không còn nữa.”

Tất cả ngự trù đều giật mình, Trình Lễ hỏi: “Sao lại như thế?”

“Thật sự xin lỗi, do ta không cẩn thận làm đổ canh nên mới đến đây thỉnh các vị chuẩn bị thêm một phần.” Dung Nhược chủ động thừa nhận sai lầm, chúng ngự trù vốn định mở miệng quát tháo nhưng thấy Dung Nhược tuấn tú phi phàm, khí chất như lan, tất cả những lời mắng chửi đến bên môi lại nuốt ngược trở về.

“Chuẩn bị thêm một phần chắc chắn là không kịp, mọi người suy nghĩ xem nên làm món gì để thay vào?” Trình Lễ nhíu mày, cảm thấy rất lo lắng.

“Đại nhân, làm món giống như cũ được không? Nếu Hoàng thượng hỏi đến thì phải làm sao?” Lập tức có ngự trù đưa ra ý kiến, họ đều chỉ là công cụ của người khác, nếu như chủ tử không hài lòng thì cái đầu của họ đều không giữ được, họ đều không muốn vác họa vào thân.

“Đúng thế, đại nhân, vả lại họa là do vị công tử này gây ra, theo lý thì phải để hắn gánh vác trách nhiệm.” Một ngự trù khác lên tiếng.

Thế là mọi người rào rào phụ họa.

“Sao… sao có thể làm vậy?” Trình Lễ do dự, tuy rằng cũng cảm thấy mọi người nói có lý nhưng nếu như để vị công tử này một mình gánh vác…thì e là không nổi.

Dung Nhược mỉm cười: “Không sao, Dung Nhược sẽ tự mình chịu trách nhiệm, để tránh liên lụy đến chư vị.”

Hắn nói xong xoay người bước đi, bóng dáng thon dài mang theo vẻ cô đơn. Hắn biết không thể trách những người này vô tình, ai cũng sợ Hoàng đế trách tội. Việc này nói nhỏ cũng nhỏ mà nói lớn cũng lớn, một mình hắn gánh vác trách nhiệm, may ra Hoàng thượng sẽ nể mặt a mã mà tha cho hắn một lần.

“Xin đợi đã.” Bỗng nhiên có người lên tiếng, thanh âm không lớn nhưng quả thật hắn nghe thấy thanh âm kia lại tiếp tục vang lên: “Xin đợi đã, ta có biện pháp.”

Dung Nhược vui sướиɠ quay đầu thì thấy có một thiếu niên đứng đằng sau, dùng ánh mắt chân thành nhìn hắn.

“Ta có một biện pháp, công tử có muốn thử không?” Thiếu niên kia chính là Tử Tu, y thấy Dung Nhược bỏ đi bèn gọi lại.

“Tử Tu, ngươi có cách nào? Nấu một phần canh mực khác hẳn là không kịp.” Trình Lễ không muốn để đồ đệ của mình bị liên lụy, vội vàng lên tiếng ngăn cản.

“Sư phụ, người yên tâm, con nói có biện pháp là có biện pháp. Trước đó chúng ta nấu canh mực là canh cung đình, bây giờ chúng ta làm canh mực dùng trong gia đình, sẽ không tốn thời gian đâu.” Tử Tu cam đoan. “Bất quá phải nhờ mọi người hỗ trợ chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng.”

Nghe Tử Tu nói vậy, tất cả mọi người đều hưng trí, canh mực dùng trong gia đình bình thường, họ chưa từng nghe qua.

“Được, bọn ta sẽ giúp ngươi một tay.” Có ngự trù lên tiếng, những người khác cũng tỏ vẻ sẽ giúp đỡ.

Tử Tu mỉm cười với Dung Nhược: “Công tử cứ đi về trước, không sao đâu.”

Dung Nhược đáp: “Ta sẽ đợi các người làm xong rồi mới đi, tên ta là Nạp Lan Dung Nhược, cám ơn ngươi.”

“Không cần khách khí, tên ta là Lâm Tử Tu.” Tử Tu nói xong thì quay trở về vị trí của mình, y vừa chỉ huy mọi người chuẩn bị nguyên liệu vừa giảng giải cách thao tác cho họ.

Không đến một khắc sau thì canh mực đã được nấu xong, hơn nữa sắc hương vị hoàn toàn không kém với canh cung đình.

Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, có người nói: “Cuối cùng cũng xong rồi.”

“Đúng vậy, phải cám ơn Tử Tu huynh đệ.”

“Tử Tu, sao ngươi lại biết cách nấu này?”

Mọi người nhao nhao hỏi, Tử Tu thì chỉ mỉm cười nhìn họ. Cách đó không xa, Dung Nhược cũng mỉm cười nhìn Tử Tu, là nhờ tiểu ngự trù này giúp hắn. Dung Nhược nghĩ bụng mình nhất định phải làm chút gì đó để tỏ vẻ cảm kịch.

Trong khi mọi người đang nhiệt liệt thảo luận thì bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm lanh lảnh. “Thọ yến bắt đầu, truyền món ăn.”

“Mọi người nhanh chân mang đồ ăn ra.” Trình Lễ vội ra lệnh, chúng ngự trù lại bắt đầu bận rộn mang thức ăn đưa ra cho các tiểu thái giám.

Dung Nhược biết không thể nói chuyện được với Tử Tu, hơn nữa thọ yến đã bắt đầu, hắn phải nhanh chóng quay lại. Đối với sự giúp đỡ của Tử Tu, sớm muộn gì hắn cũng sẽ báo đáp.

———————–

Tác giả có lời muốn nói: Dung Nhược xuất trướng rồi, tung bông đê~~ Tuổi của Dung Nhược nhỏ hơn Khang Hy một chút, đang suy nghĩ xem có nên đào hố cho hai người này không, cười gian.

Ru: Tên mấy món ăn trong chương này bạn không dịch ra vì sẽ làm mất đi ý nghĩa ghép chữ của nó cũng như dịch tuốt ra tiếng Việt mình luôn thì nghe… dở vô cùng =)) Còn zìa câu cuối của mợ tác giả thì mình dịch nguyên văn đó, không hiểu mợ tính đào thêm thành chiện tềnh tay 3 hay là tính viết truyện mới giữa 2 người đó nữa = = Cơ mà bạn Ru có thể khẳng định bộ này là 1×1 nhé ^^

———————-- 18/3: Ở đây tác giả để ngày sinh của Khang Hy theo âm lịch, còn trong lịch dương thì Khang Hy sinh ngày 4/5/1654, mất 20/12/1722.

- Vạn Tự San Hô Bạch Thái: Đại khái có thể hiểu là nó được làm từ cải trắng xếp thành hình có chữ Vạn(万)

đi, còn hình thì bạn search cả tiếng Hán lẫn Việt rồi mà không ra kiểu có chữ hết= =

- Thọ Tự Ngũ Hương Thái Hà: Đại khái là món tôm ướp ngũ vị hương thôi == nhưng được xếp theo hình chữ Thọ

(寿)

- Vô Tự Diêm Thủy Ngưu Nhục: là món bò hầm thôi à >” ông sư phụ chơi ác, cho em Tu xếp cái chữ khó nhất =3=

-

Nạp Lan Tính Đức:tên nguyên là

Thành Đức, tự

Dung Nhược, hiệu Lăng già sơn nhân) (1655–1685) là một từ nhân

người Mãn Châu. Được biết đến như là một tài năng văn chương, tài hoa nhưng yểu mệnh, được tôn là “Thanh sơ đệ nhất từ nhân” (Đệ nhất từ nhân đầu đời Thanh) và có nhiều tác phẩm để lại thắm đẫm nổi sầu bi, lụy khổ.

Với sắc đẹp lẫn tài năng của mình, mỹ nam tử Nạp Lan Dung Nhược là nguồn cảm hứng cho rất nhiều tác phẩm cả ngôn tình lẫn đam mỹ đó, chủ yếu là đam =))

- Thái tang tử (Ðào hoa tu tác vô tình tử)-Nạp Lan Tính ĐứcÐào hoa tu tác vô tình tử,Cảm kích đông phong,Xuy lạc kiều hồng,

Phi nhập song gian bạn áo nông.

Thuỳ lân tân khổ đông dương sấu?

Dã vị xuân dung,

Bất cập phù dung,

Nhất phiến u tình lãnh xứ nùng.

Dịch nghĩa

Hoa đào thẹn nỗi phải lìa đời một cách vô tình

Nên cảm kích gió đông

Đã thổi tung sắc hồng kiều diễm

Len lỏi qua song cửa làm bạn với ta đang buồn ảo não…

Ai thương xót nỗi đắng cay của người ốm yếu phía đông dương?

Lại còn uể oải khi xuân về

Không sánh được với hoa phù dung

Một khối u tình nồng giữa trời lành lạnh.

- Canh mực cung đình