Thâm Thâm

Chương 11

Quỷ Diện Tu La sớm đã quen bị minh chủ gọi như vậy. Hắn vẫn cho rằng tính danh(tên) chỉ là một biệt hiệu, minh chủ muốn gọi hắn thế nào đều được cả, chỉ cần minh chủ thích là được rồi. Hắn ở trước mặt minh chủ không bao giờ dám ngẩng đầu, bởi vì dung mạo xấu nên tự ti mặc cảm, cho nên hắn chưa từng thấy ánh mắt nhu tình lưu chuyển như nước của minh chủ mỗi khi gọi “Xán Dương”. Quỷ Diện Tu La trước sau đều cúi đầu hành lễ, cung kính hỏi: ” minh chủ, có chuyện gì sao?”

” Vong Ưu Thảo bị người khác đánh cắp rồi.”

Quỷ Diện Tu La nghe đến đó liền thở phào nhẹ nhõm: ” Nguyên lai là chuyện này. Thỉnh minh chủ thứ tội, Vong Ưu Thảo là do ta lấy.”

” Cái gì?” Phương Chí không tức giận, trong giọng nói có chút giật mình ” Xán Dương, ngươi nhớ chuyện quá khứ rồi sao?”

” Không có.”

Phương Chí hoảng hốt nói: ” Vậy ngươi đã biết công dụng của Vong Ưu Thảo?”

” Không biết, có phải là lọai thực vật kịch độc?” Quỷ Diện Tu La mơ hồ cảm thấy thái độ hôm nay của minh chủ rất kỳ lạ, minh chủ luôn luôn thản nhiên trấn định vì sao lại hoảng hốt như vậy?

Phương Chí lắc đầu, nhíu nhíu mày, khẽ hé môi muốn nói lại thôi, giống như nội tâm đang giãy dụa trong đau khổ, cuối cùng lý trí đã chiến thắng tình cảm, đem bí mật giấu diếm đã lâu nói ra: ” Vong Ưu Thảo không phải độc dược, định kỳ diệp hành(lá cây) của nó, có thể khiến người đó quên đi những chuyện thống khổ từng trải. Ta không nên tiếp tục giấu ngươi, ngươi không nhớ chuyện trước mười tám tuổi, là do ngươi luôn dùng loại dược do Vong Ưu Thảo chế thành.”

” Vì cái gì?” Quỷ Diện Tu La giật mình hỏi, hắn không cần Vong Ưu Thảo lại liên quan đến mình, cũng không nghĩ minh chủ giấu hắn lâu như thế.

” Bởi vì năm ngươi mười tám tuổi đã trải qua một cơn thống khổ dằn vặt, ngươi kỷ dục khinh sinh ( không quan tâm sự sống). Ta trăm phương ngàn kế tìm được một gốc Vong Ưu Thảo cho ngươi, không ngờ thực sự nổi lên tác dụng. Ngươi cái gì cũng không nhớ rõ, thống khổ sung sướиɠ thân hữu cừu đình, thậm chí tòan bộ tên của ngươi cũng quên đi.” Phương Chí lẳng lặng nhìn Quỷ Diện Tu La, trong mắt dây dưa một nỗi buồn khó hiểu ” Thế là ta nói với ngươi, ngươi gọi là Kỷ Xán Dương, đầu của ngươi bị trọng thương, quên đi quá khứ. Là ta cứu ngươi, lại sợ ngươi hỏi chuyện quá khứ nên lừa ngươi nói ta trước đây không quen ngươi, chỉ biết tên thôi, hơn nữa để đảm bảo ta hầu như khiến tất cả những người biết ngươi biến mất. Tính tình của ngươi vốn hiền hòa rộng rãi, vô tâm truy cứu qua lại, cùng ta bắt đầu cuộc sống mới, giúp ta gây dựng Bắc Thiên Minh.’

” Vậy chuyện khiến ta thống khổ là chỉ dung mạo ta bị hủy sao?”

” Không phải. Sau khi mất đi ký ức gần hai năm sau mới bị cừu gia lập mưu hại thành cái dạng này. Đều do ta không tốt, không bảo vệ ngươi đàng hoàng, lại không dám nhắc quá khứ của ngươi, để ngươi phòng bị.” Phương Chí trấn định, nhưng giữa đôi mắt rõ ràng để lộ ra cơn sóng trong lòng. ” Cừu gia kia cực kỳ ác độc, không chỉ phá hủy dung mạo của ngươi, còn vạch trần vết sẹo trong lòng ngươi. Ta sợ ngươi bệnh cũ tái phát, cứu ngươi xong liền cho ngươi dùng một liều lớn Vong Ưu Thảo, một lần nữa mạnh mẽ phong kín trí nhớ của ngươi. Cừu gia kia bị ta đánh trọng thương, một thân võ công bị phế bỏ, cho dù may mắn không chết, cũng vô lực trở lại quấy rầy. Hiện tại thế lực của Bắc Thiên Minh cực kỳ hưng thịnh, võ công của ngươi cũng đã tốt, chỉ cần Vong Ưu Thảo còn ở đây, ngươi sẽ không bị tổn thương, sẽ không bị thống khổ.”

” Minh chủ hai lần cứu ta, lại chăm sóc ta như vậy, đến tột cùng là vì cái gì? Chúng ta lúc đó có quan hệ gì?” Quỷ Diện Tu La cũng kiềm chế không được nỗi băn khoăn trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào minh chủ, hắn lúc này mới phát hiện, cặp mắt của minh chủ quả thực tràn đầy đau thương.

” Ta nghĩ ngươi không muốn, ta nghĩ ngươi quên sẽ tốt hơn.” Phương Chí nỗ lực che giấu.

” Không, ta nghĩ trong lúc đó chúng ta không phải bằng hữu bình thường, hoặc là huynh đệ kết nghĩa, ta mỗi lần nhìn thấy ngươi đều khó thể khống chế niềm vui sướиɠ trong lòng mình. Chỉ cần ở bên ngươi, lắng nghe âm thanh của ngươi, len lén nhìn bóng lưng của ngươi, với ta mà đã rất hạnh phúc. Sau đó ta dần dần bắt đầu hiểu rõ tâm ý của mình.”

” Ngươi không cần phải nói nữa, ta hiểu được. Bởi vì chúng ta trước đó không chỉ là sư huyhn đệ, mà còn là một cặp tình nhân.”

” Cái gì?” Quỷ Diện Tu La quả thực không thể tin tưởng cái lỗ tai của mình, quan hệ với minh chủ hắn đã từng tưởng tượng nhiều tình huống, duy điểm này hắn chưa bao giờ nghĩ đến ” Ngươi nói húng ta là…”

” Ta không biết ngươi đã quên cái gì, còn nhớ rõ đoạn tình kia.” Phương Chí buồn bã.

” Ta hòan tòan thay đổi, ngươi không còn yêu ta phải không?”

” Ta yêu không phải là bề ngòai của ngươi.” Phương Chí thâm tình nhìn vào đôi mắt của Quỷ Diện Tu La ” Ngươi vừa mất trí nhớ, đối ta không còn vẻ ôn nhu trước kia, tình ái của hai nam tử vốn không được thế nhân chấp nhận, ta lúc đó tuy muốn nhưng không bằng quên đi còn tốt. Hơn nữa không lâu sau ngươi ở Giang Nam quen một vũ nương, nói muốn vì nàng chuộc thân, cưới nàng làm vợ. Ta khi đó quyết định sẽ không cùng ngươi dây dưa tình cảm. Sau đó ngươi bị cừu gia hãm hại, tong lúc ngươ dưỡng thương ta đã đến Giang Nam tìm vũ nương kia, nhưng do không biết tính danh dung mạo, đến nay vẫn chưa có kết quả. Ta thẹn trong lòng, cho nên không dám gặp ngươi, tìm cớ lảng tránh ngươi.”

” Ta vẫn nghĩ ngươi thường thường không triệu kiến ta, là do ngươi ghét bỏ dung mạo của ta.” Quỷ Diện Tu La cảm thấy trong lòng nghẹn lại, mừng rỡ vô cùng, vui vẻ mà khóc ” Ta còn cố ý tìm một thiếu niên có dung mạo giống ta, bồi dưỡng thành thế thân của ta, dự định để hắn thay thế ta ở bên ngươi suốt đời.”

” Nguyên lai chúng ta trước sau như một vẫn yêu nhau.” Phương Chí đem Quỷ Diện Tu La ôm vào lòng, hôn lên khóe mắt hắn, ôn nhu nói ” Chỉ cần có ngươi ở bên ta, ta còn cần người khác?”

Hai người cuối cùng đã gỡ bỏ khúc mắc, chăm chú ôm nhau, dây dưa hôn, phảng phất muốn đem áp lực vài chục năm nay trong thời khắc này phóng xuất ra.

Bỗng nhiên Phương Chí hỏi một câu ” Ngươi nói ngươi tìm được một thiếu niên có dung mạo giống ngươi, có hay không là hài tử của ngươi cùng vũ nương kia?”

” Hẳn không phải đâu, có ngươi nói phụ thân của thiếu niên kia là Hàn Hoài Dự. Đúng rồi, Vong Ưu Thảo là ta cho hắn.” Quỷ Diện Tu La thế là đem lai lịch của Hàm Tình cùng ước định trong lúc đó của bọn họ ngắn gọn nói cho Phương Chí.

Phương Chí nghe xong nhíu nhíu mày, thần sắc ngưng trọng nói: ” Ta chung quy vẫn thấy có điểm không hợp lý, ta đã gặp qua Hàn Hòai Dự, cùng dung mạo của ngươi lúc trước không có chỗ nào giống nhau, con hắn lớn lên làm sao giống ngươi? Ta muốn lập tức nhìn thấy hài tử kia, đem sự tình hỏi rõ ràng, tốt nhất là khi Vong Ưu Thảo chưa bị Liễu Mê Đình lấy mất.’

” Ta nếu khôi phục ký ức, thực sự sẽ thống khổ sao? Ta không có Vong Ưu Thảo cũng không đáng lo lắm.”

Phương Chí lại nói: ” Về Vong Ưu Thảo thì không cần khẩn cấp, ta sợ chính là đằng sau việc này có kẻ thao túng, dụng ý hại ngươi. Thử nghĩ xem nếu như hài tử có dung mạo giống ngươi là hài tử của ngươi, hắn bị lừa dối bị lợi dụng, sau này biết chân tướng, hắn sẽ ra sao? Chết cũng không sợ, như thế cũng có thể xem là giải thoát, ta rất hiểu rõ cảm xúc khi trừng mắt nhìn thân nhân ái nhân chết mà bản thân vô pháp cứu giúp, đó là lọai thống khổ nhất thế gian này. Ta khổ như vậy đã chục năm, ta không muốn ngươi giẫm lên vết xe đổ.”

Trong nhà trọ, kẻ chờ Hàm Tình không phải Liễu Mê Đình.

Hàm Tình lúc đầu không phát hiện, vóc người cùng thanh âm của người nọ đều y như trong trí nhớ của cậu, thế nhưng người nọ nhìn cậu bằng nhãn thần đáng sợ, tự dưng nhớ đến một người.

” Ngươi không phải Liễu Mê Đình.” Hàm Tình nói xong câu này xách hộp gỗ chứ Vong Ưu Thảo muốn ly khai, cậu nghĩ Quỷ Diện Tu La sẽ không đi xa.

Thân hình người nọ thoáng cái che ở cửa, cười nói: ” Ngươi sao biết ta không phải Liễu Mê Đình? Cho dù ta không phải, ta cũng có thể giúp ngươi mang Vong Ưu Thảo đi.”

” Ngoại trừ Liễu Mê Đình, ta không tin ai khác.”

” Hahahahaha… Một năm không gặp, cái tiểu tiện nhân ngươi ăn nói cũng kiên cường hơnh nhiều.” Thanh âm người nọ đột nhiên thay đổi, tay bóc đi diện cụ trên mặt, cư nhiên là Thủy Vân Gian đương nhiệm lão bản Hoa Tự Cẩm.

Thân thể của Hàm Tình vô ý thức run lên, cũng cố lấy dũng khí nhìn thẳng Hoa Tự Cẩm. ” Nếu là Hoa lão bản, Vong Ưu Thảo xin ngài mang về, đặt lên phần thượng của Hoa thúc thúc.”

Hoa Tự Cẩm đoạt lấy hộp gỗ, cười lạnh: ” Vong Ưu Thảo là do ta tự muốn lấy, ngươi cũng phải theo ta trở về.”

” Không thể được. Ta cùng Quỷ Diện Tu La đã lập thỏa thuận, hắn cho ta Vong Ưu Thảo, ta đã phát thệ trọn đời trọn kiếp sẽ ở bên cạnh Bắc Thiên Minh Minh chủ.”

Hoa Tự Cẩm khinh bỉ nói: ” Ngươi là cái thứ gì? Chỉ là một nam xướng bị người ta cưỡi mà thôi! Cũng đòi cùng người khác thỏa hiệp? Còn dám nói “không” trước mặt ta?”

” Ta là người, tuy rằng thân phận thấp hèn, nhưng hiểu được bốn chữ trung hiếu tín nghĩa. Chuyện ta đã đáp ứng, phát ra lời thề tuyệt không đổi ý.”

” Hảo! Hảo! Xem ra Quỷ Diện Tu La đã điều giáo ngươi rất tốt a?” Hoa Tự Cẩm mắt lộ hung quang ” đừng tưởng có Bắc Thiên Minh làm chỗ dựa, ta sẽ không dám động ngươi.”Lời còn chưa dứt đã ra tay đánh về phía Hàm Tình.

Vừa ra tay, Hoa Tự Cẩm mới biết chính mình đã hòan tòan sai. Hàm Tình cư nhiên học võ công? Hơn nữa thân pháp nhẹ nhàng, chiêu thức xảo diệu, tuyệt đối học từ chỉ điểm của cao nhân, chẳng lẽ Qủy Diện Tu La dạy hắn?

Chỉ là Hàm Tình không kinh nghiệm lâm địch, công lực còn thấp, võ công của Hoa Tự Cẩm tuy không phải hay nhưng cũng có thể ứng phó kịp thời. Hoa Tự Cẩm muốn bắt Hàm Tình cũng không dễ, Hàm Tình muốn ly khai gian phòng cũng là việc khó, hai người ở trong phòng bay qua bay lại (???? =)) tự nhiên dùng từ hài hước ^^”)

Trong khoảng thời gian hai người đăng giằng co quyết liệt, ai cũng không để ý đến bên cửa sổ có một thân ảnh lặng yên. Người nọ nhìn đúng thời cơ, mãnh liệt hạ thủ, một chưởng hung hăng đánh vào trên lưng Hàm Tình. Hàm Tình chưa kịp phòng bị, nên đã trúng thẳng một chưởng, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng giống như bị rời đi, khí tức cuồn cuộn, một ngụm tiên huyết phun ra, nhất thời ngất đi.

Chú thích:

* lăng la: lăng là lọai lụa mỏng có hoa, la là một thứ sệt bằng tơ mỏng