Vịnh Kì phụng chỉ đến Thể Nhân cung gặp Viêm Đế. Sau khi quay lại thì đã qua giờ Thìn. Vịnh Thiện nhìn khuôn mặt xinh đẹp mỏng manh như lụa của hắn trắng bệnh, hơi thở suy yếu, đau lòng đến không biết phải làm thế nào cho phải.
Trần thái y ở lại suốt đêm, bắt mạch, kê đơn, sắc thuốc, uy hắn uống… Nhóm tạp dịch hầu hạ nước ấm và khăn mặt, còn có thái y viện nghe theo sự sai sử mà cũng đến đây, đi qua đi lại thẳng đến khi trời sáng.
Cứ như vậy tỉ mỉ chăm sóc, Vịnh Kì vẫn là liên tiếp hôn mê đến hai ba ngày sau mới tỉnh lại.
Vịnh Thiện Vịnh Lâm chờ đến khi nhìn thấy hắn mở to mắt, tâm như đang bị treo giữa không trung lúc này mới hạ xuống. Nhưng đến khi hỏi Vịnh Kì đã xảy ra chuyện gì ở Thể Nhân cung, Vịnh Kì cũng không chịu tiết lộ tình hình. Chỉ nói chính mình trong gió đêm đi một đoạn đường, chống đỡ không được, đi vào Thể Nhân cung không lâu liền té xỉu.
Về phần Viêm Đế vì sao lại triệu hắn đến Thể Nhân cung, hỏi cái gì, hắn đáp lại như thế nào, hắn chỉ một mực lắc đầu. Không phải nói không biết mà chỉ ậm ừ cho có lệ, ngầm một lòng chờ đợi Viêm Đế hạ chỉ xử tử mình, phóng thích cho Vịnh Thiện.
Những ngày ở chung này, hắn quý trọng từng giây từng phút. Đối với Vịnh Thiện là ngoan ngoãn phục tùng. Có đôi khi Vịnh Thiện lơ đãng đem mặt dựa vào hắn, hắn tưởng phải hôn, liền lỗ mãng mà dâng môi lên.
Vịnh Kì ca ca luôn luôn rụt rè nhã nhặn nay dường như bỗng nhiên thay đổi, Vịnh Lâm đứng ở một bên, lúc đầu ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm, sau lại dần dần cũng quen. Chỉ biết than một tiếng xem ra nhìn người không nên chỉ nhìn tướng mạo.
Cứ thế, một bên phòng thơm ngát ngọt ngào, một bên thì yên lặng đau khổ chờ đợi. Cuối cùng cũng đợi cho đến ngày cuối của năm Khánh Tông thứ hai mươi mốt.
Đại niên ba mươi tới rồi.
Dân chúng nhìn tờ lịch treo trên tường, chỉ còn lại một trang cuối cùng, năm thứ hai mươi mốt Viêm Đế tại vị, cuối cùng cũng chỉ còn một ngày là hết.
Đây là một ngày không thể không coi trọng.
Nếu đổi lại là năm trước, vầng thái dương vừa rạng, mọi người trong cung ngoài cung tất cả sẽ đều bận việc. Người của vũ đài và phường vải đã sớm phải dựng tốt, lụa màu đèn màu cũng phải thay mới toàn bộ. Chỉ là muốn cẩn thận mà quét qua quét lại, dọn dẹp lại dọn dẹp, mỗi người đều phải vội vàng lót chân mà chạy. Thời gian quý giá, tất cả mọi việc đều phải vội vàng làm vào ban ngày mới được. Tới buổi tối, sẽ là thời gian của ca kịch, hoàng thượng muốn thiết yến khen thưởng nhóm thần tử đã vất vả một năm, còn muốn hưởng thụ cả thiên luân chi nhạc (ý là tình cảm cha con), cùng người trong nhà ăn một bữa cơm đoàn viên. Ngày này khắp trong cung sáng rực, cả hoàng tử công chúa, các cấp phi tần, tài nhân, còn cả cung nữ nội thị hầu hạ chăm sóc các hoàng tử công chúa khi còn nhỏ, và ngoại thích đều được triệu tiến cung… Hoàng thượng ngày thường làm gì có thời gian gặp mặt từng người như thế này? Cũng chỉ có cái ngày đại sự này mới có thể ngồi vây quanh lại, người một nhà ngồi xuống nói chuyện hòa thuận vui vẻ.
Nhưng, tất cả đều là chuyện năm trước.
Năm nay, bốn huynh đệ bọn họ đều bị giam trong Nội Trừng viện, ai bồi phụ hoàng mẫu thân ăn bữa cơm đoàn viên?
Sáng sớm thức dậy, ba huynh đệ mới nhớ tới hôm nay là ngày gì. Cũng không hề thấy kinh ngạc, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ trầm mặc không nói.
Lão thiên gia ở cái ngày cuối cùng của năm này coi như là hãnh diện, ban cho ngày nắng, vầng thái dương sáng rõ trên bầu trời. Trời không mây, cả bầu trời mênh mông một màu xanh, nhìn thật là thoải mái ấm áp.
Nhưng bên trong Nội Trừng viện lại yên tĩnh đến mức làm cho trong lòng người ta sợ hãi.
Bởi vì bên trong giam bốn nhân vật không tầm thường – bốn vị hoàng tử. Sát khí quá nặng, nhóm tạp dịch Nội Trừng viện ngay cả đi đường cũng là điểm mũi chân, chỉ sợ không cẩn thận phát ra âm thanh làm cho người khác bực mình.
Vịnh Kì lẳng lặng suy nghĩ, cũng không biết có phải trong cung cũng trang trí giống như năm trước không.
Mẫu thân có còn ở trong Thái tử điện không?
Đã đến lễ mừng năm mới, vì sao phụ hoàng còn chưa thả Vịnh Thiện ra? Phụ hoàng biết rõ là Vịnh Thiện bị oan mà.
Bản thân mình sao vẫn chưa bị phụ hoàng hạ chỉ xử tử?
Cũng đúng, gϊếŧ hoàng tử là một lỗi nặng, rất xui. Theo lẽ thì nên để chờ thêm đến mười lăm tháng giêng mới xử mức phạt cao nhất mới đúng.
“Ca ca đang nghĩ gì vậy? Ánh mắt nhìn đến xuất thần.” Thanh âm của Vịnh Thiện truyền đến bên cạnh.
Vịnh Kì lập tức khôi phục tinh thần, hướng hắn khẽ cười cười: “Ta đang suy nghĩ khi nào thì phụ hoàng thả ngươi ra ngoài. Ngày mai chính là mùng một đại niên, dù sao cũng không thể nhốt ngươi ở Nội Trừng viện này mà mừng năm mới được.”
“Thả ta ra ngoài? Sao không phải là thả các ngươi? Ca ca không muốn cùng ta ra ngoài sao?” Vịnh Kì không hề giống như trước đây né tránh. Vịnh Thiện liền thuận thế mà ôm lấy thắt lưng hắn, nghiêng đầu nhìn hắn: “Kỳ thật Nội Trừng viện không tồi, im lặng, an toàn, ca ca lại ngoan. Về sau cũng cứ ngoan như vậy có được không?” Vịnh Thiện đè thấp thanh âm, hôn cổ hắn hai cái.
Vịnh Kì không lên tiếng, khóe môi xinh đẹp cong lên lộ ra một nụ cười yếu ớt. Đang định trả lời, bên ngoài bỗng nhiên có động tĩnh.
Cước bộ hỗn độn dồn dập đến gần hơn, người xem ra không ít. Cách cửa mà tiếng động còn có thể truyền đến, giống như là đang giẫm lên cả lòng người.
“Khuông” một tiếng, cửa mở ra, khoảng bảy tám người tiến vào. Mạnh Kì, Đồ Đông cùng mấy nội thị Thể Nhân cung rất quen mặt, còn có Tuyên Hồng Âm gần đây không có lộ diện, sắc mặt mỗi người đều tái nhợt.
Vịnh Thiện có dự cảm không tốt, đứng lên trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ba vị hoàng tử…” Tuyên Hồng Âm mặc quan phục ngủ phẩm, sải bước lên, cước bộ có chút chậm chạp, gian nan há miệng thở dốc: “Hoàng thượng có chỉ, truyền các hoàng tử lập tức đến Thể Nhân cung diện thánh.”
Nhìn thấy thần sắc của hắn, trong lòng ba người đều mang theo ý sợ hãi mà run lên. Cả ba liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra trong mắt huynh đệ mình có một tia kinh hoàng.
Không dám hỏi một câu dư thừa nào, Vịnh Kì, Vịnh Thiện, Vịnh Lâm đều lập tức lĩnh chỉ, đi theo Tuyên Hồng Âm.
Ra đến bên ngoài Nội Trừng viện, ba huynh đệ mới biết không chỉ có ba người bọn họ, được triệu kiến còn có cả Vịnh Thăng vẫn bị nhốt ở đây.
Vịnh Lâm nhìn thấy ngũ đệ của hắn, cố gắng lại gần mà khịt khịt cái mũi giễu cợt một chút.
Vịnh Thăng chịu sự giáo huấn trong Nội Trừng viện một thời gian đã không còn vẻ lông bông kiêu ngạo như trước kia. Hiện tại quần áo dính đầy bụi, tay buông rũ hai bên hông, mặt cúi gằm, hồ nghi bất an nhìn xung quanh.
Bên ngoài Nội Trừng viện, hai mươi thị vệ Thể Nhân cung đeo bội đao bên hông im lặng chờ đợi. Sắc mặt mỗi người cứng rắn, nhìn không chớp mắt, trận thế như chuẩn bị lâm trận. Thấy bốn vị hoàng tử đến đông đủ, không nói hai lời, nửa bảo hộ nửa giám sát áp giải bọn họ đi về hướng Thể Nhân cung.
Dọc đường đi, không ai lên tiếng, ngay cả Tuyên Hồng Âm cũng không nói một lời, ánh mắt nặng nề nhìn phía trước.
Không khí ngưng trọng, phảng phất trong lòng mỗi người đều như bị một khối đá đè ép.
Cước bộ dồn dập đi tới, ngẩng đầu lên thấy xa xa có rất nhiều người đang tụ tập trước Thể Nhân cung. Đại khái tất cả những ai có tư cách tiến cung đều đang ở đó, mỗi người đều mặc trên mình quan phục mới nhất. Thế nhưng, tất cả đều hiện lên một cỗ thê lương.
Mọi người vốn đang khẽ bàn tán, nhìn thấy Tuyên Hồng Âm dẫn một đám thị vệ cùng bốn vị hoàng tử chán nản đi đến, tất cả nhất thời lặng ngắt như tờ. Ngây người một chút, mới có người nhớ tới nên thỉnh an Thái tử cùng các vị hoàng tử. Còn chưa có ai kịp quỳ xuống, mấy người Vịnh Thiện đã vội vã đi đến cửa đại điện Thể Nhân cung, ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Vào Thể Nhân cung, Vịnh Thiện nhìn quanh thấy Vương Cảnh Kiều cùng mấy vị cựu thần đứng ở cuối hành lang, thần tình đau xót. Hắn hướng ánh nhìn vào trong điện, tầm nhìn bỗng nhiên nhảy dựng.
Nhóm phi tần hơn phân nửa cũng đến đây, đều nhất tề dựa theo cấp độ, phẩm cách cao thấp mà quỳ gối ở tiền điện, mỗi người cúi đầu lẳng lặng chờ đợi bên trong gọi. Vịnh Thiện nhìn qua từ bên này, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng các nàng. Nhưng đằng trước có hai thân mình ăn mặc đẹp đẽ quý phái, dựa theo bóng dáng này, có lẽ là Lệ phi cùng mẫu thân mình – Thục phi.
Vịnh Lâm luôn có tiếng là không sợ trời không sợ đất, lúc này cũng bị không khí trầm trọng làm cho kẻ khác không thể thở dốc này ép tới kinh hãi mà lớn mật, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ca ca, Thể Nhân cung sao lại có nhiều người tụ tập như thế?”
Vịnh Thiện lắc lắc đầu, nháy mắt yêu cầu đệ đệ đừng có nhiều lời.
Vịnh Thiện đang cân nhắc có nên nhân cơ hội này đi qua nói một câu quan trọng với Thục phi hay không. Bỗng nhiên Trần thái y từ sau cửa hông đi ra, thẳng đến trước mặt đám người Vịnh Thiện, trầm giọng nói: “Hoàng thượng có chỉ, Vịnh Kì, Vịnh Lâm, Vịnh Thăng quỳ chờ ở trước cửa điện. Thái tử, mời đi theo cựu thần, Hoàng thượng muốn gặp một mình ngài.”
Vịnh Thiện gật gật đầu, nhấc chân muốn đi.
Phía sau Vịnh Kì kéo lấy tay áo hắn, lôi kéo hắn ra sau một chút. Lần này khí lực của Vịnh Kì lớn bất thường, cư nhiên làm Vịnh Thiện thân bất do kỷ mà bị kéo lui ra sau từng bước. Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn Vịnh Kì, chợt Vịnh Kì đã ghé sát đến bên tai hắn, dùng ngữ khí cực nghiêm trọng nói: “Nhớ kỹ, mặc kệ phụ hoàng hỏi gì, đều chỉ có mình ta chịu tội. Ngươi nếu thay ta che giấu, chính mình chịu tội, ta sẽ không thừa nhận tình cảm của ngươi, lập tức đập đầu chết trên thềm đá này!”
Lời này hắn đã sớm nghĩ đến, quyết tâm cắn răng nói ra, sự lưu loát quyết đoán hiếm thấy trong cuộc đời. Vừa nói xong, không đợi Vịnh Thiện tỏ thái độ gì, nhẹ nhàng đẩy Vịnh Thiện hướng phía Trần thái y, buông tay ra, thấp giọng nói: “Đệ đệ, ngươi bảo trọng.” Liếc mắt thật sâu ngóng nhìn Vịnh Thiện một cái, lui mặt qua một bên.
Vịnh Thiện trong tâm buồn vui lẫn lộn, môi giật giật. Trần thái y không chờ được nữa, một phen kéo hắn vào bên trong, tới chỗ không người buông rèm xuống, thấp giọng nói: “Điện hạ, ngài phải có sự chuẩn bị. Hoàng thượng, người… không còn nhiều thời gian.”
Vịnh Thiện bỗng nhiên chấn động.
Phụ hoàng bệnh nặng.
Hắn sớm đã biết bệnh tình của phụ hoàng đang dần dần nặng thêm, trong lòng đã có chuẩn bị. Thế nhưng mới từ Nội Trừng viện đi ra, chợt nghe tin dữ ấy từ Trần thái y, đầu hắn như bị chích một cái, đau đến giật thót cả người, tất cả các mạch máu đều co rút lại.
Hắn đi theo Trần thái y, ngơ ngẩn nhấc chân, sải bước vào cửa.
Nhất thời, nhiệt khí quen thuộc ngay tức khắc truyền đến, tràn đầy giống như hơi thở của phụ hoàng trong trí nhớ.
Trên long sàng phía trước, Viêm Đế lẳng lặng nằm thẳng, trên người đắp một tấm chăn gấm dày, sắc mặt không hề vàng vọt mà lại phủ một tầng huyết sắc làm người khác bất an.
“Hoàng thượng… Thái tử đến rồi… Hoàng thượng…” Trần thái y đến trước giường nhẹ nhàng hô một tiếng, âm cuối hơi nức nở, vội vàng cố nén im bặt.
“Ân…” Viêm Đế yếu ớt mở mắt ra: “Vịnh Thiện đã đến?” Miễn cưỡng quay đầu.
Vịnh Thiện chạy nhanh tới quỳ trên đầu giường, ngửa đầu nói: “Phụ hoàng, nhi thần đến đây. Phụ hoàng hãy dưỡng bệnh, mấy ngày nay nhi thần đã khiến người mệt nhọc, cho nên mới…” Hắn nghẹn ngào đến không thể nói tiếp.
“Phụ hoàng ngươi không còn nhiều thời gian, không cần nói mấy cái loại câu nói bãi bôi này (câu nói không thực lòng).” Viêm Đế miễn cưỡng nói một câu, tựa hồ như hô hấp không thông, mặt càng ngày càng hồng. Thở hổn hển một lát, mới từ trong chăn vươn bàn tay khô gầy ra.
Vịnh Thiện nhanh tay cầm lấy, cảm thấy tay phụ hoàng không còn hữu lực như trước nữa, trong lòng khổ sở vô cùng.
Viêm Đế hít một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Vịnh Thiện, lão phụ hoàng của ngươi phải đi rồi.”
Viêm Đế nhẹ nhàng thở dài một tiếng, giống như dội một thùng nước lạnh vào mạch máu Vịnh Thiện.
Vịnh Thiện tiến đến phía trước, vốn đang tận lực suy nghĩ nên đối đáp với vị phụ hoàng này như thế nào. Làm sao để bảo toàn ca ca, bảo toàn mẫu thân. Làm sao để phụ hoàng khai ân, tất cả đều bình an.
Hắn đăm chiêu suy nghĩ, đã vô tình nắm tay phụ hoàng chặt đến xanh tím.
Giờ khắc này, hắn hiểu rằng mọi thứ hắn suy tính đều là không cần thiết, phụ hoàng đã lo lắng cho hắn cả rồi. Thế nhưng… phụ hoàng của hắn… hắn sắp mất đi phụ hoàng của hắn rồi…
Nháy mắt, một loại cảm giác bi thương hắn chưa bao giờ biết đến chìm ngập lục phủ ngũ tạng.
Vịnh Thiện cảm thấy hắn dù đã lớn, cũng vẫn chỉ là một đứa nhỏ không thể mất đi phụ thân. Không thể kiềm chế thương tâm được, hắn nắm lấy tay Viêm Đế, cất tiếng khóc lớn: “Phụ hoàng! Phụ hoàng! Người đừng nói như vậy! Người sẽ sống lâu trăm tuổi, vạn thọ vô cương. Nhi thần bất hiếu tày trời, làm cho phụ hoàng sinh khí. Người cứ việc xử trí nhi thần là được rồi…”
“Đừng khóc, đừng khóc.” Viêm Đế bất đắc dĩ thấp giọng nói: “Trẫm còn có lời cần nói với ngươi, nếu không nói, sẽ không kịp.”
Trần thái y mắt đã sớm đỏ, tiến lên hạ thanh âm khuyên nhủ: “Điện hạ hãy nghe lời Hoàng thượng, ngài nhẫn nại một chút đi.”
Vịnh Thiện đau khổ dừng khóc.
Viêm Đế hơi thở mỏng manh nói: “Sau khi trẫm băng hà, ngươi phải dốc lòng lôi kéo các lão thần, cố gắng an ủi bằng chức quan to. Họ đều lớn tuổi rồi, không nên ngại ban phát ân điển, không nên để mất lòng người.”
“Vâng…”
“Vịnh Kì sau này cũng không cần trở về đất phong. Trẫm đã lập di chiếu cho nó quản lý nội vụ hoàng tộc, giữ lại trong cung. Nó là con cả, theo lý nên dẫn đầu lễ tang, làm tấm gương cho các huynh đệ. Trẫm muốn Vịnh Kì… ở trong cung chịu tang trẫm mười năm, vì trẫm cầu phúc, không được gần nữ sắc. Cứ coi như là bán hòa thượng đi.”
Vịnh Thiện ngẩng đầu nhìn Viêm Đế, trong lòng vừa thán phục, vừa cảm động.
Không thể ngờ phụ hoàng lại xử trí như vậy, người rõ ràng là vì suy nghĩ cho huynh đệ bọn họ. Tuy rằng hơi kì quái một chút, nhưng lại đề cập đến “hiếu”, lại xuất từ lời của Tiên hoàng, tuyệt sẽ không có tên đại thần nào dám cả gan chỉ trích.
Viêm Đế làm như vậy, mười phần là muốn thành toàn cho hai đứa con.
Vịnh Thiện nghĩ đến sự bất hiếu của mình, hối hận không thôi: “Dạ, tạ ơn phụ hoàng, nhi thần… nhi thần…”
“Vịnh Kì ở Nam Lâm còn có một vị Vương phi, nghe nói là hiền lành, đáng tiếc là không có khả năng sinh con. Nếu nó phải chịu tang lâu như vậy, không nên làm lỡ dở đời con gái nhà người ta. Ngươi sau này tự mình phải cấp cho nàng một mối nhân duyên, ban thưởng nhiều đồ cưới, không được để nhà chồng vì là tái giá mà khi dễ nàng.”
“Dạ.”
“Ai…” Viêm Đế con ngươi vô thần chậm rãi giật mình, nhìn Vịnh Thiện: “Phụ hoàng vốn tính toán sẽ chỉ định cho ngươi một mối lương duyên thật tốt, nhìn thấy ngươi thành gia lập nghiệp sinh con đẻ cái, rồi sẽ đem cái giang sơn tươi đẹp này giao cho ngươi. Không ngờ lại không đợi được đến lúc ngươi hai mươi tuổi. Thái tử, ngươi mới chỉ có mười sáu tuổi, trẫm cứ thế mà buông tay đem gánh nặng này để lên vai ngươi, tâm không đành lòng. Hoàng đế phải che chở cho người trong thiên hạ, nhưng không có kẻ nào có thể che chở cho Hoàng đế. Tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi. Từ nay về sau, ngươi nếu gặp phải khó khăn, thì không còn có lão phụ hoàng hồ đồ ngu xuẩn không cảm hóa như ta che ở phía trước ngươi nữa. Trẫm hiện tại có lẽ là lần cuối cùng che chở cho ngươi…”
Viêm Đế chưa nói xong, Vịnh Thiện tâm như bị vặn xoắn lại, nước mắt tràn mi.
Hắn biết Viêm Đế còn có lời muốn nói, không dám lên tiếng, nhẫn nại giấu tiếng khóc trong cổ họng, đến mức đầu óc mụ mị một trận.
“Nhạc Lăng là lão thần, vốn có nhiều học trò, lại dám mạo phạm thẳng thừng can gián. Hắn nếu còn làm Lễ bộ Thượng thư, sớm hay muộn sẽ xoi mói ngươi cùng Vịnh Kì. Rồi hắn sẽ tại chính điện mà làm ầm lên, lúc đó ngươi còn đâu thể diện? Trẫm đã hạ chỉ, cho hắn cáo lão hồi hương, vị trí Thượng thư tạm thời để trống. Đợi khi ngươi đăng cơ, hãy đề bạt Trương Diệu lên, người này khôn khéo láu cá, chiêm tử cũng ít, không dám quản chuyện hậu cung của hoàng tộc.”
“Dạ, phụ hoàng suy nghĩ thật thấu đáo.”
“Vịnh Lâm cũng ở lại hoàng cung. Nó là đệ đệ sinh đôi của ngươi, đời này đã cùng ngươi đồng tâm đồng lòng. Chờ nó có kinh nghiệm và bình tĩnh hơn một chút, cho nó quản lí binh quyền. Nó có thể trở thành cánh tay đắc lực của ngươi.”
Viêm Đế nói xong, lại ho khan một hồi, cơ hồ giống như là muốn ho ra cả tâm phế. Vịnh Thiện tiến lên vỗ vỗ một hồi, Viêm Đế mới miễn cưỡng ngừng ho, thở phì phò, gian nan hỏi: “Ngươi… Ngươi trong lòng còn có khúc mắc gì? Nói ra hết đi…” Thanh âm đã muốn không rõ.
Vịnh Thiện chịu đựng bi thương, một lần nữa quỳ xuống cúi đầu nói: “Phụ hoàng vì nhi thần đã tính toán thật chu đáo, nhi thần cảm động đến rơi nước mắt. Chỉ là… chỉ là phụ hoàng tính toán sẽ an trí cho mẫu thân cùng Lệ phi như thế nào?”
Hắn không nói đến “xử trí”, chỉ nói là “an trí”, giữa hai chữ là biểu thị sự cầu xin Viêm Đế khai ân.
Viêm Đế lôi tay Vịnh Thiện, chủ ý muốn gắt gao nắm chặt, nhưng lại không có khí lực, hơi thở ngắn khó chịu nói: “Thục phi cùng Lệ phi, trẫm đã có ý chỉ, đây là mệnh số, ngươi không cần hỏi đến….”
Nói đến đây, thanh âm đã nhẹ bẫng. Viêm Đế tự biết thời gian đã hết, ánh mắt không còn lạnh lùng như ngày xưa, mà tha thiết nhìn người thừa kế cho kỳ vọng cao lớn của mình, càng thêm nắm chặt, cố gắng đem thanh âm nói qua kẽ răng: “Thánh nhân bất nhân, nhưng bồi dưỡng vạn vật, có công mà không kể công. Vịnh Thiện, muốn làm Hoàng đế tốt, ngươi phải bảo vệ người trong thiên hạ. Dù cho có thể người trong thiên hạ sẽ không hiểu được tâm tư của ngươi. Vĩnh viễn sẽ đòi hỏi ngươi nhiều, sợ sệt ngươi nhiều, đố kị ngươi nhiều, yêu thương ngươi ít. Trẫm đã thử thách Vịnh Kì, nó nhân từ nhu nhược, nhưng lại có thể vì ngươi mà kiên cường cứng rắn. Nó đối với ngươi là thành tâm yêu thương, đây là do trời ban thưởng cho ngươi. Trẫm… không phải người vô tình, không… cướp đoạt vật mà ông trời ban thường cho con trẫm… Các ngươi… các ngươi tự giải quyết cho tốt…” Đột nhiên dừng lại, hào quang trước mắt tan rã.
Một đời thánh chủ kiên cường, như vậy mất đi.
Vịnh Thiện sửng sốt một lát, mới hiểu được phụ hoàng đã đi. Hắn nắm bàn tay không còn chút khí lực của phụ thân, gào khóc.
Trần thái y tiến lên xem mạch cho Viêm Đế, lão nước mắt rơi thành hàng, ra hiệu cho Ngô Tài đang giữ cửa mặt đã sớm trắng bệch đi lại, nức nở nói: “Đi… Đi ra bên ngoài nói cho Vương thái phó và Ngô Kiến Tăng tướng quân, Hoàng thượng đã… đã long ngự thượng tân (nói ngắn gọn là chết), mời bọn họ lập tức vâng lệnh đọc di chiếu của Tiên hoàng…”
Ngô Tài lau lệ ưng thuận, xoay người đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, không biết phi tần bên ngoài nào phản ứng trước, oa lên một tiếng, tiếp theo mỗi người lên tiếng, tin tức nháy mắt truyền đi. Chẳng những tiền điện, ngay cả chúng thần bên ngoài Thể Nhân cung cũng quỳ xuống đất khóc rống.
Tiếng khóc ai oán cắt qua chân trời, tràn ngập cả hoàng cung.
Viêm Đế đã mất, Vịnh Thiện chính là chân chính đứng đầu thiên hạ, việc quốc gia đại sự ngàn vạn, lúc này tuyệt không thể khóc. Trần thái y là tâm phúc thái y của Viêm Đế, đã sớm biết bệnh tình của Viêm Đế nên sớm có chuẩn bị trong lòng. Khóc một lát đã tỉnh táo lại, triệu hai tên nội thị đến, phái bọn họ nâng Vịnh Thiện đang quỳ trên mặt đất lên, khuyên nhủ chân thành: “Điện hạ, hiện tại không phải là thời điểm để khóc. Mời ngài ra bên ngoài nghe di chiếu của Hoàng thượng.”
Vịnh Thiện được hai tên nội thị đỡ ra ngoài, bên ngoài điện tiếng khóc làm hắn đinh tai nhức óc.
Vịnh Lâm mấy ngày hôm trước còn ở Nội Trừng viện càu nhàu, đã từng lải nhải phụ hoàng có phải là già rồi hay không, phụ hoàng có phải là hồ đồ rồi hay không? Không nghĩ tới mới được phóng xuất khỏi Nội Trừng viện, ngay cả mặt phụ hoàng cũng chưa được gặp, chợt nghe thấy Vương thái phó mặt đầy lệ tuyên cáo Hoàng thượng long ngự thương tân. Hắn nhất thời cảm thấy như sấm đánh giữa trời quang, đầu óc oanh một tiếng lờ mờ.
Đần độn, căn bản là giống như nằm mê.
Chờ nhóm tần phi khóc lóc đứng lên, Vịnh Lâm mới tỉnh ngộ đây là sự thật, cũng nằm trên mặt đất giống Vịnh Kì, Vịnh Thăng, gào khóc.
Lúc đang khóc đến tối cả mặt mũi, Túc vệ Đại tướng quân Ngô Kiến Tăng mới được điều vào cung mang theo hai gã thị vệ đi vào trong điện. Hắn tới trước mặt một loạt các tần phi, hướng Thục phi cùng Lệ phi khom người thi lễ: “Hai vị nương nương, tất cả đã được chuẩn bị xong.” Vung tay lên, tên nội thị đi theo hắn tiến lên hai bước, hai tay cầm hai cái khay vuông, trên đó bày hai chén rượu nhỏ. Hai chén rượu đầy hơn nửa, không phải rượu bình thường, trộn lẫn ánh sáng trọng màu lục thật đáng sợ.
Phi tử chôn cùng!
Nhìn tình hình này, đám cung nhân vừa thấy đều hiểu được. Nhóm tần phi phía sau nhất thời rùng mình, toàn bộ cả kinh đến quên cả khóc, câm như hến.
Thể Nhân cung đang cực ầm ĩ chợt yên lặng, không khí cô tịch đến đáng sợ.
Lệ phi cùng Thục phi đã sớm biết ý chỉ của Viêm Đế. Hôm nay bỗng nhiên từ nơi giam lỏng được đưa đến Thể Nhân cung, cũng đã sớm đoán được là lần này có đi không có về.
Hai người được sủng ái nhất trong cung, cả hai đứa con đều từng được sắc phong làm thái tử, chính mình cũng chút nữa là đi lên ngai vàng Hoàng hậu. Trong số các nữ nhân trong thiên hạ cũng coi như là người nổi bật. Hiện tại giờ chết đã cận kề, không muốn bôi nhọ chính mình cùng con trai, trước khi qua đây cũng đã thay chính trang chỉ mặc dịp long trọng, trang điểm qua. Hai vị quý phi, một người thì thong dong tao nhã, một người thì đẹp lộng lẫy.
Thấy Ngô Kiến Tăng mời mình uống rượu độc, Lệ phi cùng Thục phi từ trên mặt đất khẩn thiết đứng lên. Hai nàng không hề nhìn ly rượu độc, trái ngược lại đều khôn ngoan sắc sảo liếc lẫn nhau, lại cảm thấy hơi buồn cười.
Hai nàng giống như là kiếp trước có cừu oán, cứ chạm mặt là lại ngươi tranh ta đoạt. Chỉ vì tranh địa vị cao thấp mà không tiếc đem con ruột ném vào thị phi. Uổng phí không biết bao nhiêu tâm cơ, cuối cùng lại đến bước đường cùng chết một ngày.
Trời xanh trêu người… Sao lại dữ dội nhường vậy.
Nội thị bưng khay vuông, hướng trước mặt hai người lần lượt đưa lên, hai chén độc dược đầy xuất hiện dưới mí mắt.
“Hai vị nương nương, thỉnh.”
Thục phi vừa rồi đã nhìn thấy Vịnh Lâm, Vịnh Thiện bị Tuyên Hồng Âm dẫn vào.
Biết hai đứa con không còn gì đáng ngại, ngôi vị hoàng đế của Vịnh Thiện nhất định là có thể bảo vệ. Chính mình cũng coi như là công đức viên mãn. Lệ phi cũng sẽ cùng mình ra đi, từ nay về sau, hậu cung không có một cây châm mang độc, rốt cuộc cũng không gây thương tổn cho đứa con của mình.
Đến bước này, còn có gì luẩn quẩn trong lòng nữa?
Thục phi cười, ôn nhu nói với Lệ phi: “Muội muội, Hoàng thượng đang đợi tỷ muội chúng ta, đừng để người chờ lâu.”
Lệ phi phong độ không hề thua kém, cũng nhẹ nhàng cười: “Tiền nhân trồng cây, hậu nhân hái quả. Hoàng thượng đã thay ta an trí tốt cho các đứa con. Hóa ra không có chuyện gì là không thể buông. Tỷ tỷ, nhờ có tỷ ở trong cung chăm sóc muội hai mươi năm. Chúng ta cùng nhau cạn chén này, cùng nhau đuổi theo Hoàng thượng đi.”
Hai người nhìn nhau thật sâu một cái, đều tự nâng ly rượu giữa cái khay vuông lên.
Vịnh Kì cùng Vịnh Lâm quỳ trên mặt đất, bất thình lình bị cả một màn này làm cho ngây ngẩn cả người, trong đầu chỉ có ba chữ “không dám tin”. Bọn hắn vô luận thế nào cũng không chịu thừa nhận sự thật đang phát sinh trước mắt.
Thấy Thục phi cùng Lệ phi thực sự nâng chén, hai người quá sợ hãi, kéo căng phổi hô to.
“Không!”
“Mẫu thân!”
Hai người như điên lên xông lên phía trước.
Ngô Kiến Tăng thấy tình hình không ổn, lạnh lùng vung tay lên. Xung quanh không biết từ bao giờ đã có một vòng thị vệ vây quanh, đằng đằng sát khí, bên hông mỗi người đeo một bội đao, ngăn cách Vịnh Kì Vịnh Lâm xông về phía Thục phi Lệ phi.
Vịnh Lâm tức giận dâng cao, vung quyền đánh lên, một quyền đem tên thị vệ đang ngăn trước mặt lui lại sau hai bước. Hắn muốn vọt tới chỗ trước mặt Thục phi mà ném đi ly rượu độc. Bọn thị vệ vốn đã được huấn luyện, lại có người đi lên lấp lỗ hổng, ngăn đón như trước.
“Cút ngay! Các ngươi cút hết ngay cho ta!” Vịnh Lâm giống như kẻ điên đánh loạn xạ, quay đầu hướng bên kia điên cuồng hét lên: “Mẫu thân, người đừng sợ! Nhi tử đến cứu người!”
Những tên thị vệ này không phải là những kẻ trong cung, bọn họ đều là thân binh của vị tướng quân sát nhân Ngô Kiến Tăng từ trên chiến trường Bắc Xuyên đến đây. Thiết huyết cùng tâm địa thủ đoạn độc ác, trừ bỏ Ngô tướng quân cùng Hoàng thượng, mệnh lệnh của ai cũng không nghe. Viêm Đế cố ý đổi thị vệ mới, chính là để bảo đảm sau khi mình chết sẽ không có ai làm trái di mệnh, người sớm đã có mật chỉ, muốn bọn thị vệ không cần kiêng kị dòng máu hoàng tộc, bất cứ ai náo loạn đều bắt lại.
Vịnh Lâm tuy rằng có thể đánh, nhưng hai đấm khó địch bốn tay, đánh ngã một tên, lập tức có ba bốn tên khác lại đến.
Bọn họ liều chết đè Vịnh Lâm, lập tức lấy dây thừng trói lại.
Vịnh Kì ngay cả một tên cũng đánh không lại, bị chế trụ hai cổ tay không thể di chuyển. Hắn mắt thấy Lệ phi bưng rượu độc trong tay, gấp đến độ mắt mờ đi, trước mắt tối sầm ngất xỉu, lại yếu ớt tỉnh lại, bi thảm khóc ròng nói: “Mẫu thân! Mẫu thân! Không nên mẫu thân! Phụ hoàng, người vì sao nhẫn tâm như vậy?” Cổ họng sặc một hơi, ngã lại trên mặt đất.
Lệ phi nghe được tiếng kêu khóc của đứa con, tim như bị đao cắt, hai mắt đẫm lệ nhìn thấy hắn, đôi môi run rẩy, lẩm bẩm nói: “Vịnh Kì, con ta…” Nàng biết hôm nay chính là tử biệt, di chiếu của tiên hoàng, bất luận là kẻ nào cũng không thể thay đổi. Nàng dù bi thương cũng đành phải kìm xuống, nói không chừng lại làm hại đứa con vất vả lắm mới bảo vệ được, cách một bức tường người, cất cao thanh âm nói: “Vịnh Kì, hảo hài tử, không nên khổ sở. Mẫu thân cùng phụ hoàng con đã có hai mươi năm vợ chồng, khó có thể chia lìa. Phụ hoàng con đi, mẫu thân không thể vui vẻ sống một mình, chẳng bằng đi cùng phụ hoàng con. Đây là mẫu thân cam tâm tình nguyện, con nếu muốn hiếu kính ta, thì không nên ngăn cản. Hảo hài tử, mẫu thân đi cùng phụ hoàng,về sau con… con bất kì việc gì hãy dựa vào chính mình!” Dứt lời, ngửa đầu uống cạn.
Thục phi thấy nàng dũng cảm như thế, trong lòng cũng tự khâm phục.
Hai người đều làm mẹ, nàng làm tất cả vì Vịnh Kì như thế, chính mình càng nên giúp đỡ cho hai đứa con sinh đôi. Nếu không Vịnh Lâm lại nháo lần nữa, thật sự bị khép tội danh là làm trái di chiếu của Tiên hoàng, sao biết Viêm Đế không có cái hình phạt nghiêm khắc khác ở phía sau? Lập tức ngửa đầu, cũng thống khoái mà uống cạn chén.
Trơ mắt nhìn thấy hai vị nương nương cùng từng được Tiên hoàng sủng ái uống xong rượu độc, toàn bộ điện chợt yên lặng tới trâm rơi cũng có thể nghe được.
Vịnh Kì Vịnh Lâm vốn đang gào khóc kêu thét, nhất thời đều câm lặng, ngây ngốc nhìn mẫu thân mình.
“Mẫu thân!” Vịnh Thiện đang được người hầu bên trong dìu ra, vừa vặn thấy một màn này, ngây người một lát. Đột nhiên bộc phát ra tiếng thét kinh hoàng, nhào tới: “Không! Không!”
Mới bước lên hai bước, bỗng nhiên hai đầu gối mềm nhũn, khí lực cả người như bị rút sạch, ngã mạnh trên mặt đất.
“Thái tử điện hạ! ” Ngô Tài thét to một tiếng.
Mấy nội thị chạy nhanh lên đỡ.
Trần thái y đang từ cửa hông đi ra, chấn động, vội vàng đi lên thăm dò mạch đập của Vịnh Thiện, gấp đến độ nói cũng không rõ ràng: “Điện hạ… Điện hạ… người không cần gấp, cấp hỏa công tâm, sẽ rất thương tổn. Không cần gấp… xin hãy nghe theo di chiếu của Tiên hoàng… Vương thái phó đâu? Vương Cảnh Kiều tại sao không đến? Di chiếu của Tiên hoàng đâu?” Trần thái y gầm lên ngẩng đầu tìm kiếm xung quanh.
Bỗng nhiên, ngoài cửa một tiếng quát to khan khan vang lên: “Di chiếu của tiên hoàng đến!”
Nhận được tin, lập tức Vương Cảnh Kiều – người giữ di chiếu của Tiên hoàng nhanh chóng chạy tới. Vừa thở dốc, vừa cẩn thận như đang cầm bảo vật trên quý nhất trên đời, hai tay cầm di chiếu, chậm rãi đi vào.
Mọi người nhất thời nghiêm trang, quỳ xuống dập đầu, hô to vạn tuế.
Vương Cảnh Kiều mở ra cuộn vải màu vàng rực rỡ, từng chữ từng chữ, ngưng thần nín thở đọc lên: “Thục phi Lệ phi, hầu hạ trẫm hai mươi năm, nay muốn đi theo trẫm vu ngầm (chôn cùng), ý này thật tốt đẹp, tình này thật đáng thương. Tuy nhiên, người sống mà chôn theo, trẫm thật không đành lòng. Lệnh cho Vương Cảnh Kiều phải ở Điện An lăng xây Định An miếu, cho hai vị nương nương có chỗ an cư, cạo đầu đi tu. Trọn đời không được ly khai Định An miếu, ngày đêm cầu nguyện, vì trẫm cùng tạo phúc cho con cháu. Lăng miếu an tĩnh, chúng hoàng tử hoàng tôn không được mừng lễ cúng bái, không được tự tiện thăm viếng quấy rầy. Khâm thử.”
Phần di chiếu này, là Viêm Đế chỉ rõ phải nhìn thấy Thục phi Lệ phi tự sát bằng uống “rượu độc”, thực sự ăn năn chi tâm mới có thể ban bố. Nếu là muốn thừa dịp Viêm Đế đã chết, tập hợp nhóm các hoàng tử cùng nhau chống lại, thì lệnh cho Ngô Kiến Tăng treo cổ ngay tại chỗ.
Vô cùng may mắn Thục phi Lệ phi lại nhận thức được, đem ly rượu mà Viêm Đế thưởng cho các nàng mạnh mẽ thống khoái mà uống. Vương Cảnh Kiều mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem phần di chiếu cứu mạng cuối cùng này đọc ra.
Vương Cảnh Kiều từng lời từng chữ đọc ra rõ ràng, lời nói như đang rơi xuống đất, Thể Nhân cung to như vậy ngay cả tiếng hít thở cũng đều ngừng.
Một hồi lâu sau, Thục Phi cùng Lệ phi nhìn nhìn lẫn nhau, cuối cùng hiểu được.
Đúng là tìm được đường sống trong chỗ chết!
Các nàng quỳ phục xuống, đầu để kim chuyên, run giọng nói: “Chúng thần thϊếp ta ơn hoàng thượng… ”
Nói xong một câu, khí lực chống đỡ dường như đã dùng hết, bỗng dưng cả người như nhũn ra, cơ hồ ngồi phịch trên mặt đất.
“Mẫu thân!”
“Mẫu thân!”
Vịnh Lâm cùng Vịnh Kì được bọn thị vệ buông ra, ngã ngược ra sau, ôm mẫu thân của mình mà khóc rống.
Phút chốc trong lúc đó, từ sinh đến tử, từ tử đến sinh, tất cả dường như chỉ là một giấc mộng.
Vịnh Thiện vẫn đang kinh ngạc trừng mắt, ngay cả thở cũng không. Nghe xong câu nói này thật đúng là ân chỉ “cuối cùng” phụ hoàng lưu lại, cuối cùng thở ra một hơi.
Nhớ tới những dụng tâm đau khổ của phụ hoàng, ngày hôm nay phụ hoàng đã mất, trong lòng lại là bi thương một trận.
Đang được nhóm nội thị lảo đảo nâng lên, Vương Cảnh Kiều lại nói: “Các vị thỉnh tạm thời không đứng dậy. Tiên hoàng có lưu lại hai phần di chiếu, vừa rồi đã đọc một phần, còn lại một phần nữa.”
Mọi người lại đồng loạt quỳ xuống.
Vương Cảnh Kiều lại mở ra một cuộn vải vàng rực rỡ khác, ngưng thần thì thầm: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Thái tử Vịnh Thiện, nhân từ dũng cảm, rất có chí hướng về tổ phụ. Sau khi trẫm chết, truyền ngôi vị hoàng đế cho Vịnh Thiện, chúng thần phải trung thành phò tá, không được có chi tâm. Khâm thử!”
Đây là chiếu thư truyền ngôi.
Đối với việc này, đại bộ phận mọi người trong điện đều đã dự kiến được. Lệ phi ở trước quỷ môn quan đã thay đổi, tâm tư tranh giành đã phai nhạt. Thục phi, Vịnh Lâm, Vịnh Kì lại cực kì ủng hộ Vịnh Thiện, lập tức dập đầu nói: “Lĩnh chỉ!”
Ngô Kiến Tăng thấy đại cục đã định, dẫn thị vệ tùy thân quỳ xuống, hô to nói: “Chúng thần lĩnh chỉ!”
Các tần phi, cung nhân, nội quan, ai dám không lên tiếng, chạy nhanh đến lĩnh chỉ, mỗi người hô to vạn tuế.
Tâm Vịnh Thăng giống như bị móng vuốt mèo quấy nhiễu, đủ loại ảo não. Hắn nhìn trước ngó sau, mình vừa vào Nội Trừng viện vài ngày, hiện tại tất cả quan viên đều đang ở Thể Nhân cung, thế nhưng người nhà mẹ đẻ hắn đều không có trong hàng ngũ quan viên.
Rốt cuộc lại bị Viêm Đế giống như cái gai trong mắt mà nhổ đi, loại bỏ toàn bộ.
Tới giờ phút này nếu không lĩnh chỉ, chẳng phải lập tức sẽ cấp cho Vịnh Thiện một cái cớ mà xử lý hắn sao?
Vịnh Thăng đột nhiên phát lạnh, khϊếp đảm, cúi đầu, cũng ngượng ngùng hô một tiếng: “Nhi thần lĩnh chỉ…”
Tiếng hô như lay động cả điện, Vịnh Thiện được nhóm nội thị nâng dậy từ trên mặt đất.
Cúi đầu nhìn lại, dưới chân mình chính là mẫu thân, ca ca, đệ đệ, thần tử… Tất cả đều quỳ, cúi đầu, không dám ngẩng đầu.
Trong đầu hắn loạn, không nói được một lời. Hắn dùng ánh mắt đen láy xem xét hết thảy, nghĩ thầm tất cả đều là lời hứa của Viêm Đế.
“Trẫm là thiên tử, nhưng trẫm thật sự cũng muốn làm phụ thân được yêu quý nhất thiên hạ.”
“Thái độ làm quân vương, quan trọng nhất chính là chữ “nhẫn”, chịu đựng đau đớn, nắm rõ đại cục. Không động thì thôi, một khi động thì phải làm cho sấm vang gió thét, không để cho bất luận là kẻ nào có cơ hội nghịch chuyển càn khôn.”
“Đợi không được đến khi ngươi hai mươi tuổi…”
“Trẫm cứ như vậy buông đem hết thảy gánh nặng đặt lên vai ngươi, thật không đành lòng.”
“Vịnh Kì, là trời ban thưởng cho ngươi.”
“Trẫm không phải người vô tình, không cướp đoạt bảo vật mà trời ban thưởng cho con trẫm…”
Vịnh Thiện nhớ lại từng câu từng chữ phụ hoàng lưu lại cho hắn. Thương cảm không thể kiềm chế, ánh mắt thật sâu, ngừng lại trên lưng của Vịnh Kì đang ôn thuần mà khom lưng cúi thấp.
Hắn rốt cuộc hiểu được.
Phụ hoàng lưu lại cho hắn, trân quý nhất không phải là đế vị, mà là vị ca ca mà hắn đang ôn nhu nhìn chăm chú này.
Vịnh Kì, là trời ban cho hắn, là lễ vật động lòng người nhất trong cả cuộc đời đế vương cô tịch của hắn, cũng là người thương yêu hắn nhất mà phụ hoàng lưu cho hắn, là người hắn sẽ lo lắng chăm sóc cả đời này.
Từ nay về sau, hắn đã không còn là thái tử, mà xác thực chính là thiên hạ chí tôn, đứng đầu bốn bể.
Vịnh Kì, sẽ làm bạn hắn cả đời