Thả Tui Ra Khỏi Búp Bê Tềnh Dục!

Chương 10

(Mình đang ở….đâu đây?)

(Vì sao lại như bị buộc lên vậy…)

(Đau đầu quá…)

(Chết tiệt… Tiểu Lê em đang ở đâu…Không được, mình phải tỉnh táo lại)

Chuẩn bị một lúc, Đàm Tự Thần mở to mắt, trong đáy mắt vốn bĩnh tĩnh loé vẻ sắc bén.

Y nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đang di chuyển rất nhanh.

Là người rừng?

Thổ dân A và thổ dân B đột nhiên cảm thấy sau lưng lành lạnh, sợ tới tay run run, thả tay ra.

“Bịch!”

Đàm tiên sinh vì thế mà lại hôn mê bất tĩnh.

Thổ dân A, “?”

Thổ dân B, “?”

Quả nhiên là ảo giác, vừa rồi sao lại có cảm giác nguy hiểm thế nhỉ….

A và B vừa mới trở về bộ tộc, các thổ dân khác đều bu vào xem.

“Nhìn xinh đẹp quá!!”

“Đồ ngốc, đây gọi là anh tuấn!”

“Trông có vẻ ngon lắm…”

“Hấp đi!”

“Kho tàu mới chuẩn chứ?!”

“Hay là xiên vào đi thui ăn đi!”

Nhóm thổ dân kích động.

Lúc này, tộc trưởng vẻ mặt y buồn từ trong đám người chậm rãi bước ra, “Các vị nhường đường một chút!”

“Các ngươi bắt được y ở đâu?!” Hắn hỏi A với B.

Thổ dân A nghĩ nghĩ, nói, “Y mắc vào bẫy bắt lợn rừng của chúng ta” (Đàm tiên sinh ở đây địa vị chẳng khác chi con nhợn)

B bổ sung, “>3< tộc trưởng đại nhân, chúng ta bắt y tới hiến cho ngài ~ Ngài đừng thương tâm nữa nghen!!” “Lớn mật!” Tộc trưởng dùng sức dậm chân một cái. “A?” Tộc trưởng căm tức, “Hai tên nhãi các ngươi coi mối tình đầu của ta là cái gì? Đừng tưởng ta chỉ mới hơn 20 đã kế thừa chức vị của ba ta mà coi ta là một tên ngốc!” “Hãy đối xử với vị này như khách, chờ y tỉnh lại! Bộ tộc tuỳ ý bắt người đã dẫn tới trận chiến lần này, dẫn người bên ngoài tới, làm bị thương nhiều người trong bộ tộc như vậy…Còn trộm mất người trong lòng của ta!” Nói tới đây nước mắt hắn lại tí tách chảy xuống. “Bài học lớn như vậy còn chưa đủ hay sao?!!!” A và B sợ hãi, vừa gật đầu lia lịa vừa cõng Đàm Tự Thần về chỗ y sư (thầy thuốc) của bộ tộc. (T_T ô ô ô…Đúng là suy sút mà) Lúc Đàm Tự Thần tỉnh lại, y sư đang bôi thuốc mỡ cho y. “Ngài là?” “Quang quác quang quác!” “Huh?” “Quang quác quang quác quang quác!” Thấy Đàm Tự Thần vẻ mặt nghi hoặc, y sự chạy tới gọi trưởng lão bộ tộc đến. Trưởng lão chậm rì rì giải thích cho y một lúc về chuyện ngộ thương, ý tứ là nếu hết bệnh rồi thì sớm sớm cút đê…Đàm Tự Thần nghe hiểu xong, ngược lại lại không muốn đi. Y hỏi, “…Các người có thấy một người từ trên trời rơi xuống không?” Tiếp theo y mô tả ngoại hình Tạ Lê cho ông ta. Trưởng lão nghĩ nghĩ, đưa y đến trước mặt tộc trưởng, huyên thuyên với tộc trưởng một hồi. Tộc trưởng rơi lệ nhìn y. “Quả là người đồng đạo a. Đáng tiếc cậu ấy đã đi rồi” Đàm Tự Thần như sấm đánh bên tai. Não bộ tự động….Hiểu sai. Sau đó nước mắt y cũng tí tách chảy xuống. Tối, tộc trưởng quân và Tự Thần quân nước mắt lưng tròng uống rượu suốt đêm, dưới ánh trăng gào khóc thảm thiết. … Tạ Lê ánh mắt mờ mịt đứng trước song cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Dưới lầu, khu vực sầm uất đáng giá bạc triệu ồn ào náo động đầy tạp âm, cơ hồ như muốn xé rách bầu không khí. Chỉ là, cậu lại cảm thấy vô cùng trống rỗng, hệt như hết đều thấy cậu, lại không thèm đếm xỉa đến cậu. Dòng xe ngược xuôi tới lui như nước chảy. Nam nhân đáng khinh rời đi đã lâu. Lâu đến mức khiến cậu quên mất đã bao nhiêu ngày trôi qua. Nam nhân đáng khinh…Quên đi, vẫn là không nên gọi y như vậy. Dù sao….Thân thiết gần gũi với người mình thích thì có gì không phải đâu. Tuy rằng cái thích này, ngay cả ánh mắt này của y, đều là, xuyên qua cậu để nhớ về một người khác. Tạ Lê chôn đầu trong đầu gối, cuộn mình lại. Ừm…Người kia, sẽ không ngốc nghếch hồ đồ mà chạy đi tìm dấu vết của người y yêu thật chứ? Đó là bộ tộc ăn thịt người mà. Nhưng mà, ánh mắt nghiêm túc trước khi xuất phát của y, khiến cậu thực sự tin rằng…Y vẫn sẽ đi. Đáng ghét! Cái tên ngu ngốc kia! Không biết rất nguy hiểm ư? Nhỡ đâu, nhỡ đâu không thể trở về được thì sao? Song…Chuyện này thì có liên quan gì đến mình chứ. Chẳng lẽ, mình đã bắt đầu vô thức quan tâm tới tên ngốc kia? Tạ Lê đau đầu xoa gáy. “Hình như mình tiêu đời rồi.” Ở phòng bệnh. Bác sĩ chủ trì của Tạ Lê cuối cùng nhịn không được nói tình hình thực tế cho ma ma Tạ Lê. Vốn nghĩ mình sẽ bị chửi là lang băng sau đó đón nhận đủ loại đánh đập, bác sĩ nhận mệnh ôm đầu. Thế mà qua N giây cũng không có động tĩnh gì. “?” Ma ma Tạ Lê thần thái tự nhiên gọi điện thoại, đến khi cúp điện thoại xong thì nói, “Sao anh không nói sớm” Bác sĩ, “(⊙o⊙)” “Thằng bé nhà tôi có thể chất chiêu linh mà ~ Tuy lần đầu tiên xuất hiện hiện tượng hồn phách rời khỏi cơ thể, cơ mà cũng không có gì kỳ quái” Bác sĩ, “…” “Phốc!” “Bà vì cái lông gì không nói sớm!” “Bởi vì anh không nói sớm a” “Bà không nói sớm nên tôi mới không dám nói sớm đó!” “Cho nên anh sớm nói anh không dám nói thì không phải tôi đã nói sớm rồi à?!” “... #%@!!” “&%@◆!!!!” [Bên dưới tỉnh lược 1000 chữ của cuộc tranh cãi kịch liệt ~⊙▽⊙]