Gặp Chân Tình Ở Cổ Đại

Chương 73: Rời Đi _5

    Uyên Nghi vào làng nàng dừng lại trước cửa một quán trọ, tiểu nhị thấy khách đến, vội vã chạy ra nở nụ cười tươi hỏi .

_ Công tử mời người vào trong, người muốn dùng bữa hay ở trọ ạ ?

Nghe tiểu nhị hỏi Uyên Nghi khẻ đáp : " ta muốn dùng bữa và ở trọ một đêm, sáng đi sớm " .

Dạ vâng mời công tử đến quầy nhận phòng, tiểu nhị lại hỏi : " công tử có cần gì thêm không ạ ? " .

Suy nghĩ một chút Uyên Nghi nói :  " cho ta chậu nước ấm và vài cái khăn sạch, ta nhờ huynh mua dùm ta bộ y phục mới, đồ ta đã bẫn hết rồi .

_ Dạ ! Công tử cứ lên phòng, tiểu nhân sẽ mang lên cho công tử, cả buổi trưa luôn, người hãy an tâm .

_ Uyên Nghi gật đầu đi đến quầy, ông chủ đưa một tấm thẻ để số năm, cầm thẻ trên tay nàng quay lưng đi lên lầu, hướng về phòng số năm bước vào, để tai nải lên giường nàng ra ngồi trên ghế tại bàn trà, ý muốn đợi tiểu nhị mang đồ vào, một khắc sau tiểu nhị bước vào, trên tay đã đầy đủ những thứ nàng cần, tiểu nhị vui vẻ nói : " mời công tử dùng bữa ngon miệng " .

_ Vâng xin đa tạ huynh !

Tay đưa đến trước mặt tiểu nhị một thỏi vàng nhỏ, nàng cười nói : "ta gửi cho huynh, cảm ơn huynh nhiều " .

Tiểu nhị cầm vàng hắn mừng không thể tả, vội vàng cuối đầu nói : " đa tạ ...đa tạ công tử rất nhiều ạ "

_ Không có gì huynh lui xuống làm việc của mình đi, dứt lời tiểu nhị cuối chào rồi lui ra.

Uyên Nghi chốt cửa cẩn thận, rồi đến ngồi xuống ghế, tay mở áo khoác ngoài ra, cánh tay trái cây chủy thủ vẫn còn cấm ở đó, tay phải nàng cầm chủy thủ giật mạnh, máu theo đó phún ra, nàng cởi bỏ y phục, dùng nước ấm rửa vết thương, rắc dược liệu lên vết thương dùng vãi sạch băng lại, còn lại vết thương ở bả vai, và vết thương trên lưng vì nàng động mạnh quá nhiều nó cũng rách ra và chảy máu, nhưng vì phía sau lưng nàng cũng không thể tự thay được, cũng đành để vậy, lau sạch thân thể thay y phục mới vào .

Uyên Nghi ngồi vào bàn ăn cơm, nàng thật rất đói rồi, ăn uống xong, nàng đem đồ dơ dính máu và chậu nước đầy máu, để ra trước cửa phòng, vì nàng biết lát nữa tiểu nhị sẽ dọn dùm .

Trở vào phòng nàng chốt cửa cẩn thận, chỉ để cửa sổ cho thoáng mát, đi đến bên giường đặt người nằm sắp xuống nệm tránh cho đυ.ng vào vết thương, không bao lâu nàng nhắm mắt ngủ.

Lúc này ở dưới lầu, sau đó hai khắc, một toáng người ngựa đang từ từ tiến vào làng .

Kỳ Lôi khi đã tra được ít nhiều tung tích của Uyên Nghi do gặp được bọn xác thủ, cùng bọn cướp giữa đường, nếu không cũng khó lòng mà định được hướng đi của nàng .

Kỳ Lôi và các y vệ nhìn chung quanh cuối cùng quyết định vào quán này nghĩ chân, hắn không ngờ lại tìm được nàng ở đây.

Vào quán ngồi xuống ghế, tiểu nhị vui vẻ ra chào khách : " tiểu nhân xin kính chào các vị, các vị dùng gì ạ ?" .

Ảnh Dạ nhìn tiểu nhị lên tiếng nói .

_  Cho chủ nhân của ta những món nào ngon nhất quán này, và cho trà thượng hạng nhất đó, lúc này Kỳ Lôi lên tiếng nói tiếp .

Lấy tất cả cho anh em của ta đều dùng, tiểu nhị vui vẻ gật đầu đi vào, ít giây sau đem ra thức ăn cùng trà cho tất cả, để lên bàn rồi lui xuống .

Kỳ Lôi lên tiếng : " các người ăn cho no rồi chúng ta đi tìm tiếp .

_ Dạ chủ nhân! Dứt lời họ cuối đầu liền ăn, riêng Kỳ Lôi hắn không ăn nổi, hắn lo cho nàng, thương củ chưa lành, đã thêm vết thương mới rồi, không biết nàng giờ ở nơi đâu, hắn thở dài lo lắng .

Tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, làm cho Kỳ Lôi quay sang nhìn, tiểu nhị tay ôm một chậu nước, và y phục dính toàn máu đi đến chủ quán, tiểu nhị lắc đầu nói .

_ Ông chủ người xem, vị công tử đó bị thương rất nặng, y phục và cả chậu nước toàn là máu cả, mà hình như bị thương ở lưng ,và cánh tay trái, và cả ở bả vai trái, hèn chi lúc nãy ngài ấy nhờ tôi đi mua hộ y phục mới .

Kỳ Lôi ngồi nghe rất rõ, hắn trong lòng sanh nghi ngờ, hắn muốn làm rõ vấn đề này, Kỳ Lôi đứng lên đi tới bên tiểu nhị lên tiếng nói : "ngươi cho ta mượn xem qua y phục này được không? "

Tiểu nhị quay sang nhìn Kỳ Lôi, tay y vẫn đưa y phục cho hắn xem, mặt dù không hiểu vì lý do gì .

Tay cầm y phục dính đầy máu, hắn lật mặt trái của áo, phía cổ áo như tìm gì đó, chợt đôi mục quan dừng lại ngay dưới cổ áo, nét mặt hiện lên nét vui mừng.

Kỳ Lôi nhìn sang Ảnh Dạ nói : " đưa bức họa qua đây ! "

Như hiểu ý, Ảnh Dạ đứng lên hai tay đưa bức họa cho hắn .

Kỳ Lôi nhận lấy đi đến trước chủ quán, hắn mở bức họa nhìn chủ quán hỏi : " ông có thấy vị công tử này qua đây không ? " .

Chủ quán từ tốn nhìn vào bức họa ông liền nhận ra ngay, ông mở miệng nói .

_ Có vị công tử này đang ở đây, và người tiểu nhị nãy giờ nói bị thương là công tử đó đấy, mà ngài là gì của công tử đó vậy ? .

Kỳ lôi hiện tại nghe nói nàng có ở đây, hắn mừng không thể tả được, nhưng nhìn xuống y phục nàng mặc dính đầy máu đỏ tươi, lòng ngực hắn như sắp vỡ nát, gương mặt không còn giữ được bình tĩnh hắn hỏi chủ quán .

Vậy công tử ấy ở phòng nào? .

Chủ quán nhìn Kỳ Lôi ái ngại không nói, Kỳ Lôi lặp lại lần nữa .

_ Ở phòng nào ông hãy nói ngay đi ? .

Chủ quán nhìn vẽ mặt nổi giận của hắn mà cả người đều run rẩy, ông chậm chạp lên tiếng : " quy định là không thể nói được những việc của khách hàng mong ngài hiểu cho tôi " .

Gương mặt Kỳ Lôi giờ đây tỏa ra đầy khí lạnh bức người, hắn nhìn sang các y vệ ra lệnh .

_ Bao vây quán này, mời hết khách ra về cho ta ! .

Nhận được lệnh các y vệ lớn tiếng nói .

_ Dạ tuân lệnh chủ nhân !

Ít giây sao khách đều được mời ra về hết, giờ đây quán chỉ có người của Kỳ Lôi, hắn lại từ tốn nói với chủ quán .

_ Công tử đó là nữ giả nam nhân, nàng là nương tử của ta, nàng giận ta nên giả nam bỏ đi chơi, không ngờ trên đường đi gặp phải bọn cướp nên mới bị thương, bây giờ ông có thể nói được chưa? .

Chủ quán trợn mắt kinh ngạc nhìn Kỳ Lôi, ông lắp bắp nói : " phòng số năm thưa ngài " .

Vừa nghe xong Kỳ Lôi liền nhanh chân đi lên lầu đứng trước cửa phòng, bàn tay đưa lên ý định đẩy cửa, nhưng hắn không ngờ cửa đã bị nàng khóa từ bên trong, nhanh trí hắn đi qua phòng kế bên trèo ra cửa sổ rồi lại trèo vào cửa sổ phòng của nàng bằng cách trèo, chân bước thật nhẹ nhàng hắn không tạo ra một tiếng động dù là nhỏ nhất .

Bước đến bên bàn, mắt thấy thức ăn còn dỡ dang, liếc mắt nhìn chung quanh, rồi lại nhìn sàn nhà vết máu văng tung tóe khắp nơi, phía góc phòng có một cây chủy thủ còn dính máu nằm ở đó, chắc lúc nàng rút nó ra máu mới nhiều như vậy .

Bước chân tiến đến bên giường mắt Kỳ Lôi nhìn thấy Uyên Nghi nằm trên đó với tư thế nằm sắp, vết thương trên lưng vẫn đang ra máu, và cả bên tay trái vết thương cũng chưa dừng chảy máu, hắn ngồi xuống giường hắn nhìn kỹ mặt nàng, gương mặt đã tái xanh vì mất máu, ngay trước vai vết thương cũng không ngừng chảy máu , vì nàng đang nằm đè lên vết thương .

Đôi mắt nàng nhắm nghiền, gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi, Kỳ Lôi không kìm lòng được tay hắn đưa lên vuốt nhẹ mặt nàng, hôn lên cánh môi mềm mại của nàng, giờ đây hắn đã quyết định không để nàng rời xa hắn một lần nào nữa, dùng ngón tay điểm huyệt đạo của nàng, không cho nàng cơ hội trốn nữa, đi ra mở cửa phòng, hắn quay lại đeo tai nải của nàng lên vai hắn, rồi cuối xuống ôm bế cả người nàng vào lòng, bước chân vững chắc hắn ôm nàng đi xuống lầu với sự kinh ngạc của chủ quán .

Kỳ Lôi dừng chân nói với Ảnh Dạ : "ngươi đưa cho chủ quán hai mươi lượng vàng xem như bù lỗ cho ông ấy ngày hôm nay, và chuẩn bị xe ngựa hồi phủ! " .

Nói xong hắn ôm Uyên Nghi ra xe ngựa, trả tiền xong cả đoàn người ngựa rời đi còn chủ quán thì trong lòng vui như mở hội .

Chỉ có mình Uyên Nghi lúc này vẫn ngủ say,  nàng không hề hay biết mình đã bị đưa trở lại phủ đại tướng quân .

Ôm nàng trong lòng hắn vô cùng yêu thương, cứ chút lại hôn môi nàng, rồi lại kiểm tra trán, hắn sợ nàng sẽ bị sốt, cứ ôm như vậy đến khi xe về đến phủ đại tướng quân .