Gặp Chân Tình Ở Cổ Đại

Chương 63

Khi thấy nàng khó thở Kỳ Lôi lúc này mới luyến tiếc buông tha cánh môi , Uyên Nghi tranh thủ thở .

Sắc mặt nàng ửng hồng, nàng liếc mắt phượng nàng trừng hắn . Kỳ Lôi nhin nàng khẻ cười tươi một cách vô tội .

Hắn cầm lấy chén thuốc còn ấm đưa sang nàng : " nàng uống thuốc đi cho mau khỏe lại "

Uyên Nghi nhìn chén thuốc đen thui, đầu nàng lắc lia lịa khẻ nói :

_ Không ta không uống thứ này đâu, nhìn nó ghê quá, không uống .

Đôi mục quan Kỳ Lôi châu lại khi nghe nàng cự tuyệt không chịu uống thuốc, hắn nhìn nàng có vẻ sợ hãi, tâm tình hắn liền dịu đi , giọng nói thật ôn nhu mắt nhìn nàng :

_ Ngoan ngoãn uống thuốc cho mau khỏi, không khó uống đâu !

Uyên Nghi nghe hắn nói nhưng nàng vẫn không đồng ý, đầu nàng vẫn cứ lắc .

Kỳ Lôi lúc này thật sự không vui, hắn không nói gì , tay cầm lên chén thuốc đưa lên miệng, uống một ngụm vào miệng mình để chén thuốc sang bên, bất ngờ tay hắn vòng ra sau đầu nàng chế trụ sau ót, còn ta kia nâng càm nàng lên, miệng hắn đang ngậm thuốc , bất ngờ cuối xuống hôn lên môi nàng, khẻ mυ'ŧ, cại miệng nàng đưa thuốc vào trong, dùng môi mυ'ŧ lưỡi nàng, ép buộc nàng nuốt tất cả thuốc xuống cổ họng . thấy nàng đã nuốt xuống thuốc khi đó hắn mới ngừng hôn, Uyên Nghi nuốt xuống loại thuốc đó, một vị đắng ngắt làm nàng khẻ rùng mình, nàng không sợ gì, duy nhất chỉ có thuốc đắng là nàng sợ nhất .

" Bốp " .

Năm dấu tay in rõ lên mặt của Kỳ Lôi thấy Uyên Nghi phản ứng mạnh mẽ như vậy , tâm hắn liền chùng lại , hắn nhìn nàng nét mặt giả ngây ngô nói :

_ Sao nàng lại đánh ta như vậy? Ta chỉ đang giúp nàng uống thuốc thôi mà .

Uyên Nghi trợn to mắt phượng nhìn Kỳ Lôi hét :

_ Ngài đang làm cái trò gì vậy hả ? Ta đã nói là không thích uống , nếu ngài thích thì tự mà uống đi , cái thứ đó đắng chết đi được mà bắt ta uống , thật là ngài có bị khùng không ? .

Kỳ Lôi đơ người sau khi nghe Uyên Nghi mắn, nhưng thay vì phải tức giận, nhưng ngược lại hắn lại muốn cười vì nhìn nét mặt giận dữ của nàng thật là đáng yêu quá mất , hắn bất ngờ ôm lấy người kéo nàng vào lòng , cuối xuống hôn lên đôi môi xinh xắn mới vừa chửi người của nàng .

Hắn bá đạo hôn ngấu nghiến , cắи ʍút̼ lấy vị ngọt của riêng nàng , Uyên Nghi bị hôn bất ngờ không kịp phản ứng, đã vậy hắn hôn quá cuồng dã , làm cho Uyên Nghi hơi thở trở nên khó khăn , một lần nữa Uyên Nghi sắp ngất, lúc này Kỳ Lôi mới buông nàng ra và rồi .

Bốp...........bụp........rầm .

Ôi trời ơi! Uyên Nghi tức giận ban thưởng cho hắn một cú đấm , khuyến mãi thêm một cú đá vào bụng, Kỳ Lôi không ngờ Uyên Nghi lại ra tay mạnh như vậy , một cú đá của nàng làm hắn rớt khỏi giường lớn, ngã vào cái ghế , và thế là một cái ghế đã hy sinh oanh liệt .

Các hắc y vệ gác bên ngoài nghe tiếng động lớn liền tông cửa chạy vào cứu giá .

Nhưng hỡi ơi một cảnh trước mắt làm họ ngỡ ngàng , hai y vệ nhìn nhau thầm hỏi " chuyện này là sao vậy ta ? "

" Tam vương gia thì nằm sõng soài ở dưới đất , còn vị tiểu thư kia nét mặt giận dữ ngồi ở trên giường , vậy chẳng lẽ tam vương gia bị cô nương kia đá khỏi giường sao ta " .

Hai y vệ hình như hiểu ra vấn đề họ nhìn nhau ngầm cười , lúc này một giọng nói đầy sự lạnh lùng vang lên :

_ Các người nhìn đủ chưa? Đi ra ngoài hết cho ta , không có lệnh không cho phép các người vào đây , có hiểu không ? .

Hai hắc y vệ giật mình rung rẫy cuối đầu hành lễ với Kỳ Lôi rồi liền quay lưng chạy mất .

Kỳ Lôi nét mặt tỏa ra sự tức giận, ánh mắt nhìn Uyên Nghi như muốn thiêu cháy nàng ngay tức khắc , hắn nghiến răng nói :

_ Nàng đánh đủ rồi, giờ thì mau uống thuốc đi , nàng đừng để ta nổi giận thì người chịu thiệt chỉ là nàng mà thôi .

Uyên Nghi nghe hắn nói không những nàng không sợ , nàng đứng lên trên giường , hai tay chống eo , ánh mắt nhìn hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói lớn :

_ Ta nói là không uống đó , ngài muốn làm gì ta thì làm đi , ta thách ngài đó ! .

_ Nàng giỏi lắm !

Nói dứt lời Kỳ Lôi vương cánh tay muốn nắm Uyên Nghi kéo xuống , nhưng nàng ta nhanh hơn liền né được, nàng phóng qua bên, rồi nhảy xuống giường , Kỳ Lôi phóng theo , trong phòng lúc này là một cảnh náo nhiệt , người chạy , kẻ rượt .

Uyên Nghi nhanh như sóc nhảy hết chỗ này , lại sang cái ghế kia , nhưng mãi lo chạy mà Uyên Nghi không chú ý cái cột nhà và thế là...." Rầm " phần lưng bị thương bị đập mạnh vào cột .

Một cơn đau nhói làm Uyên Nghi hoa cả mắt, cả gương mặt chuyển tái xanh vì cơn đau hành hạ, Kỳ Lôi liền nhảy tới ôm cả người nàng vào trong lòng, hắn xót xa nhìn nàng đau đớn , bàn tay hắn vuốt nhẹ lên mặt nàng , miệng khẻ nói :

Nàng đau lắm đúng không ? ngoan để ta bế nàng lên giường , rồi xem vết thương của nàng thế nào, dứt lời hai cánh tay hắn ôm nhẹ nhàng cả người nàng đặt ngồi lên giường .

Kỳ Lôi quay lưng nàng sang xem xét vết thương , mắt nhìn thấy chỗ bị thương, giờ máu chảy ra ướt hết cả nữa lưng của nàng , Kỳ Lôi hành động thật cẩn thận và thật nhẹ tránh làm nàng lại bị đau , đôi mắt Kỳ Lôi lúc này ngấn lệ , hắn vì đau xót nàng mà rơi nước mắt .

Vì lúc này Kỳ Lôi đang ngồi phía sau lưng Uyên Nghi nên những giọt nước mắt này nàng không nhìn thấy được .

Không bao lâu Kỳ Lôi đã thay xong băng sạch mới cho nàng , Uyên Nghi vì đau quá nàng cũng ngoan ngoãn để yên cho hắn làm gì thì làm , thay xong Kỳ Lôi cầm chén thuốc đưa đến trước mặt nàng giọng nhẹ nhàng lên tiếng :

Nàng ngoan ngoãn uống thuốc đi, uống xong ta cho nàng viên kẹo ngọt ngậm cho đỡ đắng .

Uyên Nghi nghe có kẹo nàng mới an tâm mà uống , tay cầm chén thuốc , tay kia bịt lấy mũi mình , rồi đưa chén vào miệng uống một hơi hết sạch .

Hắn cười tươi khẻ nhìn nàng uống mà khổ đến vậy hắn cười nói : " đây kẹo của nàng " tay Uyên Nghi khẻ vuốt trước ngực, tránh bị nôn thuốc trở ra, miệng nàng nói với hắn :

_ Ngài cho ta xin ít nước trước đã , thuốc đắng quá .

Kỳ Lôi nghe nàng nói, hắn nhanh chân đi đến bàn lấy một tách trà đưa đến cho nàng, Uyên Nghi nhận lấy và uống một ngụm cho đở đắng , rồi liền bỏ viên kẹo vào miệng ngậm .

Thấy nàng vui vẻ vì được kẹo lòng hắn cười thích thú, Kỳ Lôi yêu thương nhìn nàng hỏi :

_ Nàng có thấy đở đau hơn không ? Uyên Nghi khẻ gật nhẹ đầu nói : " trừ vết thương ở lưng, còn những chỗ khác không vấn đề gì " .

Hắn nhìn Uyên Nghi nói nhỏ : " vậy ta an tâm rồi , thôi ta đở nàng nằm xuống nghĩ ngơi, ta đi qua chỗ vương huynh có chút chuyện bàn, nàng ngủ ngon nhé " .

Dứt lời hắn đứng lên đở Uyên Nghi nằm xuống, đắp chăn lên cho nàng cẩn thận, cuối người hôn lên trán nàng một cái, rồi quay người đi ra khỏi sương phòng, còn nàng cũng an phận liền nhắm mắt ngủ .

Tước Thiên từ trong cung trở lại, chân bước vào sương phòng hắn vội đi đến bên giường nhìn ngắm nương tử đang ngủ say, vóc dáng nàng thật đẹp trong mắt hắn, mái tóc nàng đen dài xõa trên lưng, làn da trắng mịn, môi hồng mềm mại tự nhiên không thoa son, chiếc mũi cao xinh xắn rất hài hòa với gương mặt , nhưng duy có tướng ngủ của nàng thì ôi thật là bá đạo, và đầy gợi cảm, chân nàng dang rộng, tư thế như đang ôm gối, hai cánh tay dang rộng, còn ôm cả cái chăn vào người, y phục của nương tử bị nàng không biết dùng cách gì mà vén lên cao, áo thì mở rộng hơn nữa người phía trên, lộ ra đôi gò bồng trắng mịn, còn nữa thân dưới của nàng thì lộ ra cả thảm cỏ mượt mà .

Tước Thiên nhìn mà cả người máu huyết sôi trào, tình hình hiện tại nàng mới sinh non, và tối hôm qua vì chiều hắn mà nàng phải chịu đựng dù bị thương, nếu không giờ này hắn sẽ ăn sạch nàng không bỏ xót rồi .

Cố gắng dằn lại du͙© vọиɠ của mình, Tước Thiên ngẫm nghĩ " cũng mai mỗi khi rời khỏi phòng, mình điều thả màn xuống che nàng lại, nếu không thì thật là nguy mất " .

Tước Thiên thay ra bộ quan phục , mặc vào y phục thường ngày nhẹ nhàng, cùng lúc đó tiếng gõ cửa vang lên, Kỳ Lôi lên tiếng :

_ Vương huynh đệ vào được không ?

_ Ừ đệ vào đi, dứt lời Kỳ Lôi mở nhẹ cửa bước vào, Tước Thiên nhìn biểu đệ nói : " đệ ngồi đi, có chuyện gì vậy biểu đệ? " .

Từ trong túi áo Kỳ Lôi lấy ra một hủ nhỏ đưa đến trước Tước Thiên dặn dò : " đây là thứ thuốc huynh cần chỉ cần hai viên dược này, uống vào thì bọn chúng không thể nào giấu được chuyện gì cả, vương huynh bây giờ có thể giải quyết bọn chúng được rồi đó, và cả tên nội gián kia nữa .

Đôi mục quan của Tước Thiên chợt châu lại, hắn nhìn vào cái bình nhỏ này, ánh mắt lộ ra sự câm hận với bọn khốn khϊếp kia, trong phút này Tước Thiên lại nghĩ đến đứa con bé nhỏ của mình , bị bọn chúng xát hại, giờ đây đã đến lúc đòi lại công bằng cho hài nhi và nương tử của hắn rồi .

Kỳ Lôi nhìn vương huynh thất thần Kỳ Lôi khẻ gọi : " vương huynh!... vương huynh ! .

Nghe tiếng gọi Tước Thiên liền bừng tỉnh hắn nhìn biểu đệ lên tiếng nói :

_ Biểu đệ có đi với ta vào nhà lao không? Kỳ Lôi khẻ lắc đầu đáp : " không đệ đi đường xa nên giờ mệt quá, đệ xin phép về sương phòng nghỉ ngơi .

_ Ừ vậy đệ về nghĩ đi, huynh vào nhà lao chơi với bọn chúng đây .

Dứt lời cả hai cùng bước đi ra khỏi sương phòng .

Kỳ Lôi thì đi về hướng sương phòng của mình, còn Tước Thiên vẫn đứng tại chỗ trước hai hắc y vệ hắn nhìn hai y vệ nói :

_ Thanh Phong, Thanh Uy các người đứng gác ở đây, còn Đặng Minh và Khắc Trí theo ta vào nhà lao, chúng ta vào chơi với hai tên kia một chút nào .

Dặn dò xong Tước Thiên cùng hai hắc y vệ lướt gió thi triển khinh công hướng nhà lao mà đi đến .

Chương trước Chương sau