Lạc Điệp Vũ toàn thân vận y phục màu xanh nhạt, dáng người uyển chuyển, làm cho người ta có một loại cảm giác xuất trần. Ánh mắt nàng phát lạnh, nói:
- Vũ Phi Dương, ngươi có tư cách xem vào chuyện của bổn tiểu thư sao?
Vũ Phi Dương ha ha cười nói:
- Đây cũng không phải là có tư cách hay không, tổ phụ của ta lúc trước bái phỏng Lạc gia, cùng lệnh tổ trò chuyện với nhau rất tâm đắc, lúc đó có nhắc tới hôn sự của Điệp Vũ tiểu thư. Lệnh tổ rất xem trọng ta, muốn đem Điệp Vũ tiểu thư gả cho Vũ mỗ.
Lạc Điệp Vũ Xùy~~ một tiếng:
- Ngươi nói chuyện rất thú vị đó, cái gì mà lệnh tổ cùng gia gia ngươi đối ẩm, cái gì mà lệnh tổ xem trọng ngươi, ngươi đem những thứ đó về nhà mà mộng tưởng đi. Những chuyện đó có liên quan tới ta sao?
Vũ Phi Dương lông mày nhướng lên:
- Điệp Vũ tiểu thư quả nhiên thẳng thắng, ha ha, rất tốt, rất tốt. Tính cách như thế, rất hợp với Vũ mỗ.
Vũ Phi Dương này nói bốc nói phét, hiển nhiên là cảm thấy rất hài lòng. Hơn nữa một đám tùy tùng bên người không ngừng phụ họa.
Một tên trong đó cười nói:
- Phi Dương lão đại, chúng ta nói lâu như vậy, Nhậm gia tiểu tử kia, vậy mà không rên một tiếng, cam tâm tình nguyện làm rùa đen rút đầu, thật đáng chê cười.
- Không biết vì sao Lạc tiểu thư lại xem trọng hắn. Không phải là tiểu tử này rất giỏi hoa ngôn xảo ngữ chứ?
- Hắc hắc, việc này không nói cũng biết mà. Bất quá Nhậm thị gia tộc dầu gì cũng là thập đại phú hào, thế nhưng đệ tử trong tộc lại bất tài như thế, thật là làm mất mặt gia tộc.
Những tùy tùng này, ngươi một lời, ta một câu, không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ Nhậm Tinh Hà.
Nhậm Tinh Hà thần kinh có lớn hơn nữa, cũng chịu không nổi mỉa mai bậc này, mấy lần muốn lao tới cùng bọn họ quyết đấu, nhưng đều bị Lạc Điệp Vũ ngăn trở.
Vũ Phi Dương bỗng nhiên vươn người đứng dậy:
- Nhậm Tinh Hà, ngươi dù sao cũng là Nhậm thị đệ tử, lại nhu nhược trốn ở dưới váy nữ nhân hay sao, hôm nay ta không hoàn thủ, ngươi nếu có năng lực thì cứ ra khỏi đây đi?
Lời vừa nói ra, Nhậm Tinh Hà hét lớn một tiếng, lướt qua ban công, trường kiếm run lên, hướng Vũ Phi Dương đâm tới.
Ý đồ của Vũ Phi Dương là muốn chọc giận Nhậm Tinh Hà, sau đó hung hăng đánh một trận, để cho hắn mất mặt trước Lạc Điệp Vũ.
Thân thể cố ý nhường lối, tay áo phất lên bắt lấy trường kiếm. Cánh tay khẽ dùng sức, lòng bàn tay hắn bắn ra một đạo lực lượng chấn lên ngực Nhậm Tinh Hà, khẽ quát một tiếng:
- Lui xuống đi!
Thân hình Nhậm Tinh Hà giống như diều đứt dây bay ngược ra sau.
Nếu từ độ cao ba bốn trượng này rớt xuống, tuy không ngã chết, nhưng gảy mấy cái xương là việc tất yếu.
Ngay lúc này, trong Thính Vũ Lâu bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh giống như tên bắn, khó khăn lắm mới tiếp được Nhậm Tinh Hà.
- Vừa rồi, là ai nói Nhậm thị đệ tử bất tài, ai nói Nhậm thị đệ tử ta là người nhu nhược?
Nhậm Thương Khung uy phong lẫm lẫm, giống như Bạch Hạc lướt vào Thính Vũ Lâu, Nhậm Tinh Hà cũng nhảy tới, hai huynh đệ song song mà đứng.
Vũ Phi Dương thấy Nhậm Thương Khung, cười lạnh một tiếng:
- Nguyên lai là ngươi, nghe nói vài ngày trước có người đánh bại Cao Hồng Tinh, chính là ngươi sao?
Nhậm Thương Khung căn bản không để ý tới Vũ Phi Dương, lạnh lùng hỏi:
- Mới vừa rồi là ai nói những câu kia?
Mấy tên tùy tùng lúc nãy mở miệng vũ nhục đệ tử Nhậm thị gia tộc, đều co đầu rụt cổ lại, không dám cùng Nhậm Thương Khung đối nhãn.
Vũ Phi Dương ngạo nghễ nói:
- Là người của ta nói, thì như thế nào? Ngươi có ý kiến gì sao?
- Rất tốt, rất tốt, Nhậm thị đệ tử ta có phải là người nhu nhược hay không, có phải bất tài hay không, hôm nay sẽ cho ngươi lãnh giáo một chút.
Tiếng nói còn chưa dứt, bước chân khẽ động, thân ảnh giống như thiểm điện, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy tàn ảnh. Chỉ nghe tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên.
Trong nháy mắt, năm tên tùy tùng của Vũ Phi Dương đã toàn bộ ngã xuống lầu, nguyên một đám rớt bảy tám cái răng, nằm trên mặt đất khóc lóc thảm thiết.
Nhậm Thương Khung khoan thai mà đứng, chắp tay trước ngực, khinh thường nhìn Vũ Phi Dương.
Vũ Phi Dương sắc mặt phát lạnh:
- Đánh đập đám thuộc hạ thì được gì chứ? Có giỏi thì cũng đem ta đánh xuống đi?
Nhậm Thương Khung nhún vai:
- Đối thủ của ngươi không phải là ta.
- Vậy là ai?
Nhậm Thương Khung nhìn Nhậm Tinh Hà bên cạnh, cười nói:
- Vũ Phi Dương, ngươi nếu là nam nhân, có dám tiếp nhận khiêu chiến của Nhậm thị ta không?
- Khiêu chiến gì?
- Hôm nay một năm về sau, huynh trưởng Nhậm Tinh Hà của ta cùng ngươi ở Thính Vũ Lâu quyết chiến. Đến lúc đó kẻ thua, trước mặt mọi người thừa nhận mình là kẻ nhu nhược, như thế nào?
- Chỉ thừa nhận là kẻ nhu nhược thôi sao? Loại đổ ước này có ý nghĩa gì chứ?
Vũ Phi Dương cười lạnh nói:
- Không bằng thêm chút tiền đặt cược, người thua, liền rời khỏi đội ngũ truy cầu Điệp Vũ tiểu thư, như thế nào?
Lạc Điệp Vũ cả giận nói:
- Vũ Phi Dương, ngươi thật không biết xấu hổ, Lạc Điệp Vũ ta có liên quan gì tới ngươi? Ai truy cầu ta, ta thích ai, thì có liên quan gì tới ngươi chứ?
Vũ Phi Dương nhún vai, cười nhạt nói:
- Điệp Vũ, ta biết rõ ngươi là thiên kim đại tiểu thư, cũng biết ngươi chỉ là nhất thời nhìn lầm người. Vũ mỗ tin tưởng, thời gian lâu dài, ngươi sẽ biết ai là hoàng kim, ai là rác rưởi.
Ánh mắt Nhậm Thương Khung lạnh thấu xương, nhìn qua Nhậm Tinh Hà. Hắn chủ yếu là xem ý tứ của Nhậm Tinh Hà. Nếu như Nhậm Tinh Hà ngay cả dũng khí ứng chiến cũng không có, như vậy kẻ làm đệ đệ như hắn, cũng không có thể tự ý làm chủ được.
Nhậm Tinh Hà hai tay siết chặt, khuôn mặt bất cần đời lần thứ nhất lộ ra vẻ tức giận vô cùng. Hiển nhiên, Vũ Phi Dương đã chạm đến nghịch lân của hắn.
Long có nghịch lân, Lạc Điệp Vũ, là một trong những nghịch lân của Nhậm Tinh Hà!
Huyết khí bốc lên não, Nhậm Tinh Hà nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tốt, Vũ Phi Dương, ta cùng ngươi đánh bạc. Một năm sau, ta nhất định sẽ ở tại đây đánh bại ngươi. Nếu không làm được, Nhậm Tinh Hà ta sẽ thoái ẩn, từ nay về sau không bao giờ xuất hiện ở Vân La Thành!
Vũ Phi Dương cười ha ha:
- Tốt, Nhậm Tinh Hà, ta chấp nhận. Ta sẽ chờ ngươi một năm, nhìn xem một năm sau, ngươi sẽ đánh bại ta như thế nào. Ha ha ha, nếu như nhớ không lầm, ngươi bất quá chỉ là Trúc Cơ đệ tứ trọng, mà ta, hôm nay đã là Trúc cơ đệ thất trọng, một năm sau, ta nhìn ngươi lấy cái gì đánh bại ta!
Nhậm Thương Khung ung dung cười nói:
- Cái này không cần ngươi quan tâm.
Vũ Phi Dương trừng mắt nhìn Nhậm Thương Khung:
- Tiểu tử, ngươi hôm nay đánh người của ta, món nợ này tính toán như thế nào?
- Muốn tính toán sao, Vân La thịnh hội sắp tới, ngươi có bổn sự gì, chi bằng đến lúc đó giải quyết đi.
- Tốt, Nhậm Thương Khung, ở Vân La thịnh hội, chỉ mong ngươi không làm ta thất vọng.
Vũ Phi Dương nói xong, tay áo phất lên, sau đó đi ra ngoài.
Cũng không phải Vũ Phi Dương dễ nói chuyện, mà là hắn vừa rồi nhìn thấy thân thủ của Nhậm Thương Khung, biết hôm nay nếu như ngạnh chiến, chỉ sợ không phải là đối thủ, ở trước mặt Điệp Vũ không khỏi mất thể diện.
Bằng không mà nói, hắn há có thể bỏ qua như vậy?
Lạc Điệp Vũ thấy Vũ Phi Dương rời khỏi, tức giận mắng một câu:
- Tự kỷ điên cuồng.
Quay đầu lại trừng mắt nhìn Nhậm Thương Khung:
- Thương Khung tiểu tử, ngươi ngược lại rất tốt a, một câu nói liền đem ca ca ngươi đẩy đến bờ vực.
Ngữ khí của nàng tuy giận dữ, nhưng lại không có ý trách cứ. Cho thấy Lạc Điệp Vũ là người yêu ai yêu cả đường đi, đối với Nhậm Thương Khung cũng rất quan tâm, không lớn tiếng bao giờ.
Nhậm Thương Khung cười hắc hắc nói:
- Cái này gọi là tìm đường sống trong chổ chết. Nam nhân mà, nên đối với bản thân khắc khe một chút. Ta cũng là nghĩ cho ca ca mà thôi.
Lạc Điệp Vũ hừ nói:
- Vậy ngươi cũng có thể đem thời gian kéo dài một chút mà. Một năm, một năm có thể làm được chuyện gì? Năm ba năm còn có khả năng.
Nhậm Tinh Hà bỗng nhiên nói:
- Điệp Vũ, nàng chớ trách đệ đệ. Ta vừa rồi cũng nghĩ thông suốt. Nếu ta ngay cả thực lực đánh bại Vũ Phi Dương cũng không có, như thế nào có thể khiến cho người nhà nàng đồng ý hôn sự của chúng ta? Cho dù nàng kiên trì, không tiếc cùng trưởng bối trở mặt, nhưng ở trong nội tâm ta sẽ như thế nào? Phương thức tốt nhất, chính là đánh bại Vũ Phi Dương, để cho người nhà nàng nhìn thấy tiềm lực của ta.
Lạc Điệp Vũ vừa vui vừa vội, vui vì Nhậm Tinh Hà khéo hiểu lòng người.
Vội là vì thời gian quá ngắn, thời gian một năm, nàng căn bản không biết Nhậm Tinh Hà sẽ dùng cách nào đánh thắng Vũ Phi Dương.
Khuôn mặt chợt đỏ bừng, dậm chân một cái, gắt giọng:
- Một năm sau cùng Vũ Phi Dương quyết đấu, ngươi cảm thấy ta có thể yên tâm sao?
- Lạc tiểu thư, trong thế giới võ giả, có một sự việc vĩnh viễn không thể thiếu, chính là kỳ tích.
Nhậm Thương Khung cười tủm tỉm nói:
- Theo ta nghĩ, nếu như ca ca ta thực sự yêu ngươi, huynh ấy nhất định sẽ biến chuyện này thành động lực, sáng tạo ra kỳ tích. Cũng chỉ có loại kỳ tích này, mới có thể làm cho quan hệ của các ngươi càng thêm khắc cốt minh tâm, đúng không?
- Hừ, ngươi nói hay quá nhỉ. Kỳ tích, loại chuyện này, không phải chỉ cần nói là sẽ xuất hiện.
Nhậm Tinh Hà nhếch miệng cười nói:
- Điệp Vũ, nàng không thể xem thường đệ đệ của ta, hai tháng trước, hắn chỉ là võ đạo Trúc Cơ đệ tam trọng, hiện tại, hắn đã là võ đạo Trúc Cơ tầng thứ bảy, ngay cả Vũ Phi Dương cũng không dám cùng hắn đối chiến. Cái này không phải là kỳ tích hay sao?
Lạc Điệp Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc, nàng là người thông tuệ. Đối với Nhậm Thương Khung cũng không xa lạ, biết hắn tu vi bình thường, vậy mà chỉ mới mấy tháng lại thay đổi lớn như vậy, trước đó vài ngày còn đánh bại cả Cao Hồng Tinh!
Kỳ tích, người thiếu niên trước mắt này, không phải là kỳ tích đang sống sờ sờ đó sao?