Sau đêm hôm ấy, Thương Liệt rời khỏi nam quán, không nói đi làm gì mà chỉ để lại một mảnh giấy, bên trên viết:
“Ít nhất ba ngày, nhiều nhất năm ngày, về.”
Huynh đệ họ Diệp nhìn thấy mấy chữ này xong sắc mặt không tốt cho lắm, chẳng nói lời nào đã bỏ đi. May sao bọn họ đều đi hết, Bạch Ninh bấy giờ mới có chút thời gian rỗi rãi để nghiêm túc phân tích tình huống trước mắt cùng tâm trạng bản thân.
Một bên là gã đàn ông có thể làm y động lòng, một bên là thế lực có thể chống lưng cho nam quán, cả hai đều vô cùng hấp dẫn với Bạch Ninh, bất quá lý trí bảo y lựa chọn điều sau, còn tình cảm lại không cho y từ bỏ điều trước.
Nhưng vô luận trước sau đều khó quyết định như nhau.
Phiền não của Bạch Ninh đừng nói thân cận như Cảnh Nhi mà ngay Thượng Kỳ cũng nhìn ra. Hôm nọ hai vị hồng bài thề không đội trời chung của chúng ta lại oan gia ngõ hẹp đυ.ng độ trên đường.
“Sao thế này, núi băng câm điếc kia mới đi có mấy ngày mà ngươi đã mất hết hồn vía, cơm nước chẳng màng ư?” Giọng Thượng Kỳ đậm vẻ trào phúng, tinh thần phơi phới lướt qua người Bạch Ninh.
Bạch Ninh vốn đang lơ đễnh, tóc chưa bới gọn, so với một Thượng Kỳ điểm trang chải chuốt như hoa sen nơi tiên cảnh, y chẳng cần mở miệng đã rơi vào thế hạ phong.
“Có người để nhớ vẫn hơn không có ai để nhớ nhiều lắm chứ.”
Bạch Ninh rống vói theo bóng lưng của Thượng Kỳ nhưng khí thế vẫn thua một bậc. Có người để nhớ, tốt hơn không có ai để nhớ nhiều lắm, câu này không sai, song không dùng cho người như bọn họ. Tại nam quán, ngày tháng của kẻ vô tình so với người hữu tình dễ qua hơn nhiều.
Đạo lý này Bạch Ninh hiểu, Thượng Kỳ càng hiểu, bởi vì đây là bài học Thượng Hương dạy cho mỗi tiểu quan qua tay y huấn luyện. Song dường như người thật sự làm được, chỉ có một Thượng Kỳ mà thôi.
Ủ rũ sống qua mấy ngày thơ thơ thẩn thẩn, cuối cùng người kéo Bạch Ninh ra khỏi tình trạng ngây ngô đương nhiên vẫn là người đã đẩy y vào tình trạng ngây ngô lúc trước.
Nói sao ấy nhỉ, người gỡ chuông phải là người buộc chuông.
Thương Liệt chính là người buộc chuông, hắn đã để lại chín chữ: Ít nhất ba ngày, nhiều nhất năm ngày, về. Vì vậy đến ngày thứ tư, hắn thần không biết quỷ không hay xuất hiện trong Di Lan Uyển, mặt mày phờ phạc phong trần, toàn thân loang lổ những máu là máu, dọa tên tiểu đồng định dọn dẹp thần hồn nát thần tính bỏ chạy mất dép.
Bạch Ninh nghe tin vội đến thì thấy Thương Liệt đã đổi y phục, rửa mặt sạch sẽ, khuôn mặt như tạc từ băng vẫn anh tuấn vô cảm như xưa, tay nâng chung trà khẽ hớp một ngụm.
“Ngươi bị thương?” Bạch Ninh khịt mũi, mùi máu tanh trong không khí vẫn chưa hoàn toàn bay hết.
Thương Liệt nhìn y, ánh mắt bỗng dưng ấm áp hẳn lên, sau đó khẽ lắc đầu, kiệm lời như vàng.
Bạch Ninh nào chịu tin, kéo quần áo hắn ra kiểm tra từ đầu đến chân, thấy chút thương tích cũng không có mới thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng lên lại bắt gặp ánh mắt càng thêm nồng cháy của Thương Liệt.
“Ngừng lại! Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ngươi uống xuân dược hả?” Bị ngắm đến tim nhảy lung tung trong ngực, Bạch Ninh đành chìa tay che mắt hắn lại và ác ý phỏng đoán.
Đôi bàn tay nong nóng đặt lên lưng Bạch Ninh khẽ kéo, cả người Bạch Ninh rơi ngay vào một khuôn ngực vững chãi ấm áp.
“Quả nhiên uống xuân dược rồi.” Bạch Ninh lẩm bẩm nhưng lại vô cùng lưu luyến cảm giác ấm cúng ấy. Y không muốn đứng dậy.
Gò má chợt thấy gì đó ươn ướt lướt qua.
Bị hôn rồi?
Ngỡ ngàng mân mê gò má, Bạch Ninh cúi đầu trầm tư, bỏ lỡ nụ cười khẽ thoáng qua trên mặt Thương Liệt.
Bôn ba lao lực mấy hôm nay, mưa máu gió tanh mấy hôm nay, ngựa không dừng vó đi rồi lại về, tất cả cũng chỉ vì giây phút này đây, giây phút ấm cúng này đây. Trước giờ chưa từng thể nghiệm, một lần đạt được lại khiến cả đời không nỡ buông tay.
Cảm giác này Thương Liệt không biết nên nói thế nào với Bạch Ninh, song hắn dùng hành động biểu đạt, không thể buông tay, vậy đừng cần buông nữa, cứ như vậy mà ôm chặt vào lòng.
Đáng tiếc tên bị ôm kia lại không biết phối hợp, đương nhiên, trách nhiệm hình như nên gán cho tên ôm người ta mới đúng. Xưa nay hắn từng ôm ai đâu mà biết bị ôm sai tư thế khó chịu nhường nào.
“Buông ra, ngươi ôm tới bao giờ nữa hả, chân ta tên hết rồi.”
Ngượng ngùng buông tay, đỡ Bạch Ninh ngồi xuống bên cạnh, bàn tay Thương Liệt se sẽ đấm nhẹ nơi chân ai đó, trạng thái tê rần do đứng một tư thế quá lâu trên chân Bạch Ninh thoáng chốc không còn.
Đi qua đi lại mấy bước thấy thật sự đã hết tê, Bạch Ninh lơ đãng lộ ra vẻ mặt sùng bái như muốn nói “Ngươi lợi hại quá!” làm núi băng nào đó như nhấp được chung rượu nồng trong ngày tuyết lớn, máu bỗng sôi ùng ục, nóng đến nỗi gương mặt băng giá thường ngày cũng ửng lên sắc đỏ nhàn nhạt.
“Mấy ngày nay ngươi đi đâu thế?” Bạch Ninh vờ ngẫu nhiên hỏi, giấu nhẹm nỗi lo trong lòng, tuy người đã bình yên trở về nhưng y vẫn không quên được mùi máu thoảng trong không khí, không phải máu Thương Liệt, vậy tự nhiên là máu của người khác bắn lên.
Thương Liệt không muốn Bạch Ninh biết vì để giải quyết tai họa về sau, mấy hôm nay hắn đã gϊếŧ không ít người, vì vậy luồn tay vào ngực mò mẫm lấy ra một cây trâm vàng, hình dáng vô cùng giản dị, không có hoa văn phức tạp mà chỉ đính một viên ngọc phỉ thúy trong vắt xanh mượt.
“Gia truyền.”
Thương Liệt dùng hai chữ ngắn gọn giải thích lai lịch của trâm rồi nhét thẳng vào tay Bạch Ninh.
“Chu choa, phỉ thúy cực phẩm.” Tiểu bảo đầu nam quán hai mắt sáng như đèn pha, làm sao nhớ nổi ban nãy vừa hỏi chuyện gì, y chỉ lắp lắp hỏi Thương Liệt: “Tặng, tặng ta?”
Thương Liệt gật đầu.
“Đây là vật gia truyền của nhà ngươi?”
Thương Liệt lại gật đầu.
“Chắc là truyền cho con dâu.”
Không để ý giọng điệu đột nhiên thoáng đổi của Bạch Ninh, Thương Liệt vẫn lại gật đầu, song lần này vừa gật một lần đã thấy chân nhói lên, hắn bị Bạch Ninh hung hăng giẫm một phát, trâm vàng cũng bị ném trả.
“Đồ ngốc, đồ đần, mang mà tặng vợ tương lại của ngươi đi.” Bạch Ninh chỉ vào mũi Thương Liệt, to mồm quát.
“Ngươi xem ta là cái gì, Bạch Ninh ta tuy chẳng qua chỉ là tướng công hầu hạ kẻ khác nhưng vẫn mặc quần chứ không phải váy, ngươi, vậy mà ngươi dám xem ta như đàn bà, ngươi đi chết đi!”
Cả ấm trà nóng đổ thẳng xuống đầu Thương Liệt, Bạch Ninh nổi giận đùng đùng bỏ đi, bỏ lại mình Thương Liệt đứng đó với từng lá trà rơi xuống mặt, ánh mắt tràn ngập ngỡ ngàng.
Hắn tặng quà cũng tặng sai sao? Tiểu bảo đầu luôn thấy tiền sáng mắt mà, cớ gì chiêu này lại mất linh nhỉ?
Thương Liệt đầu mày cuối mắt đượm sầu, chằm chằm nhìn trâm vàng một hồi lâu rồi đột nhiên hiểu ra, trâm là vốn để đàn bà cài tóc, chả trách Bạch Ninh lại nổi giận. Nghĩ như vậy, tay Thương Liệt chợt dùng lực, thân trâm bị hắn bẻ cong, đầu trâm vừa khéo chạm vào viên ngọc phỉ thúy, trâm vàng biến thành một chiếc vòng tay hình thù kỳ lạ.
Cứ đinh ninh bản thân đã giải quyết vấn đề một cách ổn thỏa, Thương Liệt dường như quên béng vòng tay cũng là đàn bà đeo thôi. Hơn nữa Bạch Ninh là kỹ nam, trên người thường đeo trang sức nữ nhân, nguyên nhân y giận dỗi tuyệt đối không phải do món quà vốn dành cho nam hay nữ.
Bạch Ninh rời khỏi Di Lan Uyển, đi được nửa đường lại phá ra cười, cười đến chảy cả nước mắt, còn đâu dáng vẻ nổi giận ban nãy.
Thật ra y hoàn toàn không giận, chỉ là… Chỉ là trong giây phút Thương Liệt mang trâm vàng gia truyền đặt vào tay y, y lại rất muốn khóc, và để che giấu, y không thể không vờ nổi trận lôi đình.
Chẳng phải y không muốn khóc, song nếu cứ thế mà khóc lóc trước mặt Thương Liệt thì quá mất mặt, dù sao cũng là một nhân vật có chút tiếng tăm, từng trải sóng gió, nếu chỉ vì nhận một cây trâm vàng mà bật khóc hu hu nhỡ truyền ra ngoại lại chẳng trở thành trò cười đến sái hàm, nhất là Thượng Kỳ, gã chắc chắc giễu cợt chết y mất.
Nghĩ tới Thượng Kỳ, Bạch Ninh vội vã dùng tay áo lau nước mắt, chẳng qua nụ cười trên môi vẫn không cách nào che giấu, dáng vẻ vừa khóc vừa cười lại lấy tay quẹt mũi hệt như chú mèo hoa nhỏ, mắt còn láo liên quan sát bốn phía, chắc chắn không có ai khác mới nhè nhẹ vuốt ngực, vừa thở phào nhẹ nhõm được nửa hơi lại bị nghẹn giữa chừng.
Ban nãy y vừa làm cái gì?! Quẳng trâm vàng vào ngực Thương Liệt! Bạch Ninh lập tức thùm thụp đánh vào ngực, thất sách thất sách quá, đừng nói trâm vàng là món quà đầu tiên Thương Liệt tặng y, chỉ viên ngọc phỉ thúy cùng thân trâm sáng chói kia rõ ràng không lấy không được, tốt xấu cũng đáng không ít tiền đâu, hu hu.
Có hời không giành chẳng ngu cũng khờ, huống hồ món hời này của Thương Liệt, bất chấp nuốt xuống nổi hay không, chỉ cần của Thương Liệt thì Bạch Ninh y sẽ không từ món nào.
Chủ ý đã định, Bạch Ninh chạy thẳng một đường về Di Lan Uyển, vừa chạy vừa rống vào gọi Thương Liệt vẫn ngồi như tượng ở đó: “Lấy trâm vàng ra mau…” Chưa rống hết câu đã thấy thứ trong tay Thương Liệt giờ lại là vòng vàng, Bạch Ninh thoắt cái nghẹn họng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Thương Liệt giơ vòng lên thì bắt gặp Bạch Ninh đang hùng hùng hổ hổ bèn cúi đầu xuống, hai tay kéo nhẹ, một chiếc vòng đang yên đang lành lại biến thành trâm cài. Thương Liệt im lặng đưa trâm vàng qua.
Bạch Ninh bấy giờ mới hoàn hồn, vội vã giật lấy trâm ngắm nghía, vừa ngắm vừa làu bàu: “Đang yên đang lành ngươi bẻ cong nó làm gì, nhỡ hư hỏng chỗ nào xem ta có tha cho ngươi hay không.”
Với những lời lẽ trước sau mâu thuẫn của Bạch Ninh Thương Liệt hoàn toàn mờ mịt, đừng nói vốn hắn không thích nói chuyện mà dù có là thiên hạ đệ nhất miệng lưỡi, giờ phút này đây sợ rằng cũng chả đáp được câu nào.
Bạch Ninh nào buồn bận tâm Thương Liệt đang nghĩ cái gì, kiểm tra xong xuôi trâm vàng yêu quý, y cẩn thận cất nó vào ngực, chuẩn bị rời đi lại bất chợt bị Thương Liệt kéo về, lấy khăn ướt giúp y lau mặt.
Mặt Bạch Ninh thoắt cái đỏ bừng lên, nhất là sau khi lấy gương đồng trên bàn soi thấy bộ mặt mèo con của mình lại càng thấy da sắp bỏng đến nơi. Quá là… mất mặt! Mất mặt với ai chứ mất mặt với Thương Liệt thì dù da mặt có dày đến đâu Bạch Ninh cũng thấy mắc cỡ.
Bạch Ninh sau khi được lau mặt sạch sẽ hai gò má còn thắm hồng hơn trát phấn, khuôn trăng xinh xắn vô ngần phối với làn da non mềm, dù là khúc gỗ như Thương Liệt cũng cầm lòng không đặng mà muốn nâng niu y cả đời, mãi mãi không buông tay.
Lúc này đây, vô thanh thắng hữu thanh.
Tựa như chìm vào một lực hấp dẫn mãnh liệt nào đó, hai gương mặt vô thức kề lại gần nhau, gương mặt băng giá của Thương Liệt cũng phớt lên một màu hồng đáng ngờ.
“Các người đang làm gì?”
Âm thanh phá bĩnh đột nhiên vang lên khiến hai tấm thân đang gần kề trong chớp mắt lại tách ra, cùng nhau hờn dỗi trừng mắt kẻ mới đến.
Diệp Huyền Y đánh thót một cái nhưng nhanh chóng hùng hồn quát: “Diệp đại ca, tên nam kỹ ấy bẩn thỉu lắm, huynh chớ chạm vào hắn.”
Lời này nói đủ khó nghe, Bạch Ninh chưa kịp biểu lộ cảm xúc thì ánh mắt sắc như đao của Thương Liệt đã phóng về phía tên oắt con không biết điều kia. Diệp Huyền Y là tiêu biểu cho mẫu người miệng hùm gan sứa, bị Thương Liệt trợn mắt một phát sắc mặt đã tái mét, cả người run bắn, đương nhiên nói đi cũng phải nói lại, ánh mắt lạnh giá của Thương Liệt không phải ai cũng có khả năng nhìn thẳng vào, nhất là lúc bị chọc giận, đôi mắt hình đao của Thương Liệt có khi còn sắc bén hơn đao thật ấy chứ.
“Huyền Y, đệ không biết giữ mồm gì cả, còn không mau xin lỗi Thương đại ca.”
Diệp Tử Y thản nhiên bước tới, thờ ơ chắn trước mặt Diệp Huyền Y, Diệp Huyền Y cảm thấy áp lực giảm hẳn mới trộm thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt tìm về chút sức sống, cơ thể cũng không còn run nữa.
“Xin lỗi.” Diệp Huyền Y xin lỗi một cách bất đắc dĩ, đương nhiên, nó xin lỗi với Thương Liệt chứ không phải xin lỗi Bạch Ninh.
Thương Liệt vẫn đang trừng mắt nhưng Bạch Ninh lại chẳng để bụng, y nhanh chóng biến xấu hổ thành vui cười, nói: “Ôi chao, thiệt khéo quá chừng, Thương Liệt vừa về hai vị Diệp công tử cũng theo về luôn.”
“Bạch Ninh tướng công.” Diệp Tử Y hất cằm với Bạch Ninh, thái độ tuy không tràn đầy khinh miệt như đệ đệ nhưng cũng chả được mấy phần tôn trọng, “Bọn ta mấy hôm nay bôn ba vất vả, chưa được ăn uống tử tế, xin tướng công hãy bày giúp bọn ta một bàn tiệc rượu.”
“Đương nhiên đương nhiên, Diệp công tử, xin chờ một chút, tôi đi rồi về ngay.”
Bạch Ninh dù sao vẫn rất biết quan sát, vừa thấy Diệp gia hai vị công tử có chuyện muốn nói với Thương Liệt, không muốn y có mặt ở đó thì y đương nhiên biết ý tránh đi, đến nhà bếp chuẩn bị tự tay làm mấy món nhắm cho Thương Liệt xem như đáp lại Thương Liệt tặng trâm cho y.
Y vừa xoay lưng bỏ đi, Diệp Tử Y đã vội quan sát sắc mặt Thương Liệt, khẽ hờn dỗi nói: “Ngươi đi tiêu diệt ‘Huyết Ảnh’ tại sao không báo với ta một tiếng, ‘Huyết Ảnh’ cao thủ như mây, ngươi một mình tới đó nhỡ không may xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
“Đúng đúng, nếu không nhờ đại ca chạy tới kịp thời đỡ hộ huynh một chưởng, Thương đại ca huynh làm sao có thể bình an trở ra, còn có đệ mấy đêm liền dẫn người của Hồng Diệp sơn trang quét sạch tàn dư của ‘Huyết Ảnh’, bằng không huynh cũng không về được nhanh như vậy.” Ỷ có đại ca chống lưng, giọng Diệp Huyền Y cao lên hẳn, “Đại ca bị thương vì huynh, huynh chả buồn liếc đến nửa con mắt đã chạy về âu yếm tên kỹ nam nhơ nhớp kia, Thương đại ca, huynh đã thay đổi!”
Trước trách cứ của Diệp Huyền, Thương Liệt chỉ trưng ra vẻ mặt “Nhiều chuyện”, song về chuyện Diệp Tử Y đỡ thay mình một chưởng lại mơ hồ mang chút áy náy, hắn khẽ gật đầu ra chiều đã nhận món nợ nhân tình này.
Thật lòng mà nói thái độ của Thương Liệt đủ để làm người khác tức chết chứ chả vừa, nhưng hai huynh đệ nhà họ Diệp quen biết hắn bao nhiêu năm nên sớm quen rồi, họ biết với tính cách trời sinh của Thương Liệt, đừng nói mở miệng, dù chỉ gật đầu cũng không hề dễ dàng.
Diệp Tử Y khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh Thương Liệt và nói: “Vết thương của ta đã không còn gì đáng ngại, chỉ là ở đây…” Gã chỉ vào tim mình, “Bị thương rất nặng, Liệt, dù cho ngươi không thể tiếp nhận tình cảm của ta, ít nhất chúng ta vẫn là bạn bè cùng nhau trưởng thành, không phải huynh đệ nhưng thân hơn cả huynh đệ, ngươi muốn tiêu diệt ‘Huyết Ảnh’ sao lại không báo với ta, lẽ nào Diệp Tử Y ta cả một chuyện cỏn con như vậy cũng không thể giúp ngươi ư?”
Đây rõ ràng không phải vấn đề giúp hay không giúp mà là trên cơ bản Thương Liệt không muốn để Diệp Tử Y nhúng tay vào, bởi vì không muốn dây dưa quá sâu với gã, bởi vì không muốn nợ gã nhân tình. Tuy cuối cùng vẫn không được như ý nhưng Thương Liệt biết rõ, nếu không nhờ Diệp Tử Y ra tay, hắn quả thật không có khả năng trở về trong thời gian ngắn như thế, càng chẳng cần nhắc đến việc có thời gian thầm quay về Thương Gia Bảo lấy trâm vàng.
Trước chất vấn của Diệp Tử Y, Thương Liệt một mực im lặng, mãi đến khi Bạch Ninh dẫn chúng tiểu đồng dọn từng mâm cỗ nóng hổi quay lại hắn mới kéo tiểu bảo đầu vào lòng. Trong lúc Bạch Ninh nhìn hắn một cách khó hiểu, Thương Liệt lôi từ ngực Bạch Ninh ra chiếc trâm vàng, sau đó tự tay vấn tóc cho y rồi cài trâm lên.
“Đây, đây chẳng phải tín vật cho nữ chủ nhân của Thương Gia Bảo ư?”
Lúc Diệp Huyền Y hoảng hốt la lên, ánh mắt của Diệp Tử Y thoáng cái tối sầm.
Thương Liệt không thích nói chuyện, hắn dùng hành động biểu đạt lựa chọn của mình, huynh đệ nhà họ Diệp hiểu rõ ý nghĩa của trâm vàng thì khỏi cần bàn, còn Bạch Ninh lẽ nào chẳng phải người tâm tư nhạy cảm, chẳng mấy chốc y đã rõ ràng dụng ý của Thương Liệt, âm thầm tặng trâm cho y và cài trâm lên tóc y trước mặt mọi người là hai hành động mang ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, sự kiên quyết của cái sau hơn hẳn cái trước, cái trước tượng trưng một phần tình nghĩa, còn cái sau ngoài tình nghĩa còn có hứa hẹn.
Trong niềm vui sướиɠ ấy, Bạch Ninh lại thấy muốn khóc.
Bàn tiệc này Diệp Tử Y rốt cuộc cũng không nuốt trôi, cây trâm vàng sáng chói trên tóc Bạch Ninh cứ đâm thẳng vào mắt của gã, gã định nói gì đó với Thương Liệt song môi chỉ mãi mấp máy lại chẳng thốt được lời nào, cuối cùng đành xoay lưng bỏ đi.
“Đại ca… Đại ca, chờ đệ với…” Diệp Huyền Y oán hận trừng mắt Bạch Ninh rồi vội vã đuổi theo Diệp Tử Y.
Bạch Ninh đắm chìm trong sung sướиɠ chẳng xem oán hận từ một thằng bé non choẹt ra gì, y vui vẻ châm rượu cho Thương Liệt, sau đó ngồi bên cạnh mân mê trâm mãi không thôi, chốc chốc lại quay sang cười với Thương Liệt, cười đến Thương Liệt động tâm, hắn đặt chung rượu xuống, mạnh mẽ kéo Bạch Ninh vào lòng, không nói tiếng nào, cũng không động tay động chân, cứ thế mà ôm chặt lấy Bạch Ninh.
Một núi băng vĩ đại đột nhiên lại có hành động dịu dàng quá đỗi, trong nỗi ngạc nhiên, Bạch Ninh vừa cười vừa thổi đùa vào mặt Thương Liệt, đang trêu ngon trớn, Bạch Ninh chợt phát hiện trên mình vẫn ám mùi dầu mỡ của bếp, thế là đành xấu hổ cố quẫy ra khỏi vòng tay Thương Liệt.
“Buông ra coi, ta đi tắm rửa thay đồ rồi quay lại.”
Thương Liệt lắc đầu một cách kiên định, càng ôm Bạch Ninh chặt hơn ra quyết không buông tay.
“Ngươi không ngại mùi dầu mỡ gay mũi sao?” Kéo tay áo lên ngửi thử, Bạch Ninh lập tức bị hắc đến chun mũi, y đã lâu không xuống bếp nên ban nãy chỉ rửa tay mà quên mất chuyện quần áo bắt mùi càng dữ dội hơn.
Thương Liệt khịt mũi, mùi khói bếp ập ngay vào mũi, tuy có hơi hăng hắc song lại mang đến cảm
giác lạ lẫm vô cùng, hắn mơ hồ nhìn thấy một căn nhà gỗ ba gian, bản thân ngồi đốn củi trong vườn, còn Bạch Ninh tất bật trong bếp, không khí ngập tràn mùi thức ăn thơm ngon. Chỉ tưởng tượng thôi mà tim hắn đã tìm lại được ấm áp lạc mất từ thuở xa xưa.
Thật ra nếu không phải lo lũ sát thủ của Huyết Ảnh phát hiện hắn còn sống sẽ cắn chặt không nhả, với thái độ thờ ơ không màng sự đời của Thương Liệt, hắn làm sao nghĩ đến chuyện nhổ cỏ tận gốc, hắn ra tay chỉ vì không muốn cuộc sống hiện tại bị quấy nhiễu, hoàn cảnh ở nam quán tuy không yên tĩnh như hắn vẫn thích, bởi vì sự tồn tại của Bạch Ninh đã xóa nhòa đi tất cả những thứ làm hắn chướng mắt.
Nơi có tồn tại của Bạch Ninh, hoa đỏ hơn, lá xanh hơn, cả không khí cũng trở nên trong lành một cách lạ kỳ, cảm giác ấy hệt như lần đầu nhìn thấy Bạch Ninh tại nơi “chợ người” hỗn loạn bẩn thỉu. Không rõ vì sao, chỉ nhớ lúc ấy trong cơn mê mang, hắn chợt nghe thấy một giọng nói đang ép giá lũ buôn người, giọng nói dịu dàng mềm mỏng, ngọt đến ngấy cổ ấy cố ra vẻ tinh ranh, mâu thuẫn đến nỗi khiến hắn thấy vui vui trong lòng, để rồi gắng gượng mở mắt ra nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Trong đường nhìn mơ hồ của hắn ẩn hiện một bóng dáng thon nhỏ. Khách quan mà nói dáng người ấy hơi gầy, cũng không cao, bảo đàn ông thôi thì bảo thiếu niên còn hơn, một thân quần áo xinh tươi vô cùng bắt mắt giữa dòng người. Chẳng biết nhìn trong bao lâu, bóng người nhỏ gầy ấy càng lúc càng gần, khuôn mặt cũng mỗi lúc một rõ nét hơn.
Đó là một khuôn mặt búp bê xinh xắn vô ngần, đáng tiếc nét thuần khiết lại bị son phấn phủ lên, song vẻ sống động trong đôi mắt kia dù lớp trang điểm dày thế nào cũng khó lòng che giấu. Ánh mắt chăm chú của hắn dường như khiến thiếu niên chú ý, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cũng đảo đến hắn, bốn mắt chạm nhau, Thương Liệt cảm giác ồn ào bên tai chợt lặng hẳn, bầu trời dường như trở nên cao hơn, xanh hơn. Thế nhưng biểu hiện sau đó của Bạch Ninh lại khiến hắn vô cùng thất vọng, ưỡn ẹo nũng nịu, lả lướt không xương, song… Đối mắt ấy, vẫn trong veo chẳng mảy may đổi thay.
Về sau, tại phòng củi trong nam quán, hắn nghe thấy tiếng đàn của Bạch Ninh, này thì trầm bổng du dương, này thì nuối tiếc như than như khóc, tiếng đàn, hay tiếng của con tim, Thương Liệt nghe mãi nghe mãi, lại nhớ về đôi mắt ấy, để rồi cảm thấy cả nơi phòng củi lụp xụp bỗng chốc sạch sẽ thoải mái hẳn lên.
Một nơi như nam quán hoàn toàn xa lạ với Thương Liệt, song vì tồn tại của Bạch Ninh mà hắn dù lành thương cũng không hề nghĩ đến chuyện bỏ đi, từng cử chỉ, từng hành động của tiểu bảo đầu đều thu hút đôi mắt của hắn. Thấy tiểu bảo đầu gặp nạn, hắn cầm lòng không đặng ra tay giúp đỡ một phen, với Thương Liệt mà nói, đây chính là việc không tưởng nhất từ ngày hắn chào đời tới nay.
“Tính tình của Liệt Nhi sợ rằng đành cô đơn cả đời mà thôi.” Mẫu thân lúc còn sống thường xoa đầu hắn và ưu tư nói.
Thương Liệt còn bé chỉ biết lẳng lặng lắng nghe, dường như chẳng biết cô đơn cả đời có gì không tốt. Nhưng sức khỏe mẫu thân yếu lắm, hắn không muốn để người quá bận lòng vì hắn nên đành bị động chấp nhận xem Diệp Tử Y như bằng hữu.
“Trên thế gian này nhất định sẽ có một người khiến con quan tâm… Liệt Nhi, giả sử có ngày gặp được người ấy, con quyết phải giữ lấy thật chặt, quyết không thể đánh mất…”
Mẫu thân cuối cùng không qua khỏi mùa đông năm ấy, trước khi lâm chung, người vẫn siết chặt vạt áo hắn mà dặn dò, Thương Liệt chỉ biết gật đầu trong nỗi chết lặng, vô luận hắn thờ ơ nhường nào thì việc mất đi người thân vẫn khiến hắn sa sút tinh thần một khoảng thời gian.
Người để quan tâm, có thể ư?
Câu hỏi này trước khi gặp Bạch Ninh Thương Liệt không có đáp án. Sau khi quen biết Bạch Ninh hắn mới vỡ lẽ, thì ra trên đời thật sự có một người, không cần lý do, không cần làm gì cũng có thể thu hút hắn.
Cảm giác nọ, hình như là quan tâm.
Trên đời này không có người nào hoàn toàn vô tình vô tâm, dù cho là người trời sinh như Thương Liệt cũng có tử huyệt, tử huyệt này chính là Bạch Ninh. Giả sử bọn họ chưa từng gặp gỡ, Thương Liệt e rằng vẫn mãi là tòa núi băng trong thế giới của chính hắn, thế nhưng vận mệnh đã để hai người gặp nhau, Bạch Ninh, dòng suối thanh khiết lạc giữa hồng trần nhơ nhuốc ấy, định sẵn sẽ bị núi băng Thương Liệt chiếm giữ, để rồi trở thành ôn tuyền sưởi ấm con tim của núi băng.
Tuy theo tình hình trước mắt mà nói, hình như Bạch Ninh mới là người kéo Thương Liệt ra khỏi thế giới băng giá của hắn, lôi hắn vào chốn nam quán hỗn tạp giữa trần thế, song… Nếu núi băng đã không để ý, vấn đề ai chiếm được ai hình như cũng chẳng quan trọng lắm nhỉ.
Quan trọng chính là Thương Liệt đã tiếp nhận Bạch Ninh, còn Bạch Ninh vẫn chưa đáp lại Thương Liệt. Bởi lẽ dù mùi khói dầu trên người Bạch Ninh có nồng hơn nữa Thương Liệt cũng sẽ không buông tay, hắn khư khư đòi hỏi Bạch Ninh cũng phải tiếp nhận hắn.
Tréo ngoe thay, Bạch Ninh làm sao biết được Thương Liệt lại nghĩ như vậy, dù y có giỏi đoán lòng người chăng nữa cũng khó lòng hoàn toàn nắm rõ tâm tư của một Thương Liệt biểu tình băng giá ngàn năm không đổi. Ánh mắt của gã đàn ông nhìn y mỗi lúc một nồng cháy, nồng cháy đến nỗi y cả người nóng lên, giãy giụa cũng yếu dần.
“Ngươi, tên khốn nạn nhà ngươi muốn làm cái gì?”
Lời oán nhỏ như tiếng muỗi vo ve. Hậu quả của việc giãy giụa đã để tiểu bảo đầu phát giác, gã đàn ông băng giá ấy vậy mà cũng có du͙© vọиɠ, y nhịn không được cười trộm. Bản tính cao ngạo của hồng bài trỗi dậy, Bạch Ninh bất chợt nảy lên suy nghĩ: Không biết tên núi băng trên giường mặt còn băng giá như vậy không nhỉ?
Cảm giác được thay đổi của cơ thể trước đương nhiên vẫn là chính núi băng, trước khi Bạch Ninh chú ý, đôi mắt Thương Liệt đã lóe lên một cách đáng ngờ, nếu chẳng phải Bạch Ninh tự dưng bật cười ha hả chắc cũng sẽ nghe ra tiếng thở loạn nhịp của hắn, song Thương Liệt đã vội vàng khống chế bản thân, sức tự chủ của núi băng đương nhiên không cần bàn cãi, vì vậy Bạch Ninh rốt cuộc không phát hiện ra điểm khác thường ấy.
Khát khao muốn hung hăng ném tiểu bảo đầu đang cười hi hi trong lòng lên giường, trước đánh một trận vào mông, sau lột sạch quần áo, sau nữa thì… Hình ảnh diễm lệ không ngừng hiện lên trong đầu hại Thương Liệt suýt chút cầm lòng không đặng, song… Càng là người lạnh nhạt càng dễ chết tâm, trước khi Bạch Ninh thừa nhận, hắn quyết không tiến thêm bước nữa.
Được và mất, được, là phải có tất cả.
Thân là chủ nhân của Thương Gia Bảo, gã đàn ông từng một người một ngựa sát phạt tổ chức sát thủ Huyết Ảnh đáng sợ nhất trên giang hồ, dưới gương mặt băng giá kia là sự tự tin gần như kiêu hãnh cùng với du͙© vọиɠ độc chiếm mãnh liệt.
Đương nhiên Thương Liệt không hề nghĩ tới khả năng Bạch Ninh từ chối, từ giây phút hắn lấy trâm vàng gia truyền trao cho Bạch Ninh, cả người lẫn tâm của tiểu bảo đầu đã thuộc về hắn, chỉ còn vấn đề thời gian mà thôi.
Bạch Ninh rõ ràng không nhận ra, lúc nhận trâm từ tay Thương Liệt, cũng chính là lúc y ký vào khế bán thân vô thời hạn, bởi lẽ tiểu bảo đầu của chúng ta vẫn hăng hái muốn kiểm chứng ý tưởng vừa nảy ra trong đầu. Một tay Bạch Ninh nhẹ nhàng luồn qua cổ Thương Liệt, một tay vờn trước ngực hắn, thắt lưng lả lơi đưa đẩy để thân thể chạm vào nơi mẫn cảm của gã đàn ông đang ôm mình trong lòng, như hữu ý, lại tựa vô tình.
“Đừng. Đùa. Với. Lửa!”
Vòng tay của Thương Liệt siết chặt lấy Bạch Ninh, cắn răng thốt ra câu nói mất bình tĩnh nhất từ khi quen biết tiểu bảo đầu. Hắn gằn từng chữ, giọng điệu gượng gạo là lạ nhưng vẫn mang cảm giác đe dọa vô cùng.
Bạch Ninh lập gió chiều nào theo chiều nấy, y mỉm cười rụt tay lại, kéo tay áo che đi bàn tay vừa phạm tội.
Thương Liệt không chấp, tiếp tục ôm Bạch Ninh, tiếp tục hưởng thụ hương thơm nhẹ dịu trong lòng… À nhầm, là mùi dầu mỡ gay mũi trong lòng mới phải.
“Ê, ngươi định ôm tới chừng nào hả, ôm không làm được cái quái gì, chi bằng chúng ta làm gì khác nhé?”
An phận chưa được nửa nén hương, Bạch Ninh lại bắt đầu dụ dỗ Thương Liệt, ánh mắt hớp hồn chớp mãi chớp mãi, chớp tới sắp căng cơ mới đổi về được một ánh mắt cảnh cáo của Thương Liệt.
Chả vui gì hết, núi băng rốt cuộc muốn làm gì đây. Bạch Ninh ủ rũ. Bảo hắn không lãng mạn, nhưng hắn lại biết tặng trâm cho người ta vui, bảo hắn hiểu chuyện tình cảm, hắn lại đậu hủ tặng không còn chả buồn ăn.
“Thương Liệt, ngươi ôm chặt như vậy không nóng sao? Ta cởϊ áσ ngoài cho ngươi nha.” Bạch Ninh không ngừng cố gắng nhích qua nhích lại, liếc mắt đưa tình không có hiệu quá y bèn chuyển sang dùng lời ngon tiếng ngọt. Dụ hắn cởϊ áσ ngoài trước rồi tới áo trong, đợi khi hai người đều khỏa thân, y không tin tên kia vẫn giữ được dáng vẻ lầm lì ấy không.
Đề nghị thì hay nhưng hiện tại chưa phải lúc, Thương Liệt vẫn ngồi im như chết. Bạch Ninh lại thất bại.
“Giờ ngươi cởi hay không, không cởi ta cưỡng bức ngươi.” Tiểu bảo đầu nhe nanh múa vuốt, giận muốn tắc thở.
Thương Liệt suýt sặc. Hắn đánh giá tiểu bảo đầu trong lòng, chẳng phải hắn xem thường y nhưng mà vóc dáng bé tẹo thế kia thì cưỡng được ai?
Qua hành động cùng vẻ mặt của Thương Liệt, Bạch Ninh cảm thấy bị bản thân bị xem thường một cách quá đáng, y giận dỗi cắn môi, gò má ửng hồng, hôm nay không dụ được núi băng này lên giường thì Bạch Ninh y không thèm làm hồng bài của nam quán nữa, tuyên bố rửa tay bỏ nghề cho rồi.
Bạch Ninh nhe răng cắn vào điểm gồ lên trên cổ Thương Liệt. Nghe thấy Thương Liệt đột nhiên hít vào một hơi, Bạch Ninh đắc ý bắt đầu vừa liếʍ vừa cắn, hết mυ'ŧ lại thổi, hai tay hư hỏng vạch áo hắn ra, theo hầu kết mà lần xuống nơi ngực, mục tiêu rõ ràng, động tác nhanh chuẩn. Những cú lườm sót lại của Thương Liệt giờ đây trở nên vô cùng mê người.
“Chát!”
Một tiếng chát đánh tan bầu không khí xuân sắc mê ly, Bạch Ninh ôm mông nhảy dựng lên, vừa xoa lấy xoa để vừa rống vào mặt Thương Liệt: “Tên đầu gỗ nhà ngươi, ngu ngốc, đần độn… Ta biết rồi, nhất định ngươi không được… Không được…”
Hai chữ “không được” này ghẹo cho Thương Liệt vô cùng không vui, hắn túm lấy Bạch Ninh đè xuống đùi, nhắm chuẩn ngay mông mà chan chát giáng thêm một trận, đánh cho Bạch Ninh nước mắt giàn giụa mới chịu ngừng tay, im lặng kéo tiểu bảo đầu vào lòng.
Bạch Ninh mới ăn đòn xong làm sao chịu để hắn ôm, y cố sức gạt tay hắn ra, nén giận quát: “Sao ngươi lại đánh người ta… Sao lại đánh người ta…”
Thật ra Bạch Ninh xưa nay không dễ rơi lệ, chẳng qua từ ngày trở thành hồng bài, người trong nam quán ngoài Trịnh bảo đầu ai lại không nhường y ba phần, dù là đại gia có tiền có thế cũng phải nịnh hót chiều chuộng, làm sao còn ai dám động vào đầu ngón tay của y. Trận đòn như roi vọt này của Thương Liệt chẳng những làm đau y mà còn khiến y vô cùng uất ức.
Gã đàn ông này mới gài trâm lên tóc của y, mới bảo rằng thích y, xoay đi xoay lại đã đánh vào mông y, thiệt tủi thân, tủi thân quá mà.
Tuy đã trở thành bảo đầu nhưng dưới lớp son phấn kia vẫn là một Bạch Ninh tính khí trẻ con, bình thường che giấu rất khéo nhưng chẳng hiểu sao trước mặt Thương Liệt lại vô thức để lộ.
Nhìn Bạch Ninh ra vẻ tủi thân, Thương Liệt chỉ đành nâng niu kéo tiểu bảo đầu vào lòng, nhẹ nhàng xoa mông cho y. Thủ pháp đặc biệt của Thương Gia Bảo không chỉ dùng cho nối xương nắn gân mà còn vô cùng hiệu quả trong việc làm tan máu bầm. Tiểu bảo đầu hậm hực rút trâm đâm vào chân hắn mười mấy nhát liền.
“Ngươi, là của ta.”
Thương Liệt không biết làm sao nói rõ suy nghĩ của mình với Bạch Ninh, hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ thốt ra bốn chữ.
“Nhưng ngươi có cần ta đâu.” Vẫn đang tủi thân, Bạch Ninh làm gì có tâm trạng phỏng đoán suy nghĩ của Thương Liệt, cứ thế mà nghĩ chệch hẳn ý nghĩa bốn chữ khó lắm mới nói từ miệng ai kia.
“Cần.”
“Cần.”
“Cần.”
Thương Liệt chỉ vào mặt Bạch Ninh, chỉ vào môi Bạch Ninh, lại chỉ vào tim Bạch Ninh, mỗi lần chỉ là mỗi chữ “Cần” kiên định, bàn tay cuối cùng dừng lại nơi tim Bạch Ninh, mải mê cảm nhận nhịp đập của nó chẳng nỡ buông tay.
Bạch Ninh bấy giờ mới vỡ lẽ, mặt y đỏ lên, hai mắt rưng rưng nhưng môi lại cười tươi rói, bất mãn làu bàu: “Tham lam quá mà, mới cho vài lượng bạc đã muốn lấy cả trái tim người ta.”
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng nhịp đập mỗi lúc một dồn dập trong ngực đã bán đứng tiểu bảo đầu, nói lên tâm trạng chân thật nhất của y. Trong mắt Thương Liệt thoáng hiện lên niềm hạnh phúc mơ hồ, hắn chỉ vào chiếc trâm hung khí trong tay tiểu bảo đầu – Trâm vàng kia chính là bảo bối gia truyền chỉ tặng cho con dâu, không tặng cho con gái của nhà họ Thương.
Bạch Ninh muộn màng phát hiện, thì ra mình vừa nhận lấy một tờ khế bán thân vĩnh viễn.
“Ta, ta không thèm nữa đấy, không được sao?” Bạch Ninh hờn dỗi muốn nhét trâm vàng vào tay Thương Liệt, thế nhưng… Nghĩ đi nghĩ lại lại thấy không nỡ bèn chậm chạp rụt tay về, cài lại trâm lên đầu rồi hất cằm tuyên bố: “Ngươi là của ta, của ngươi cũng là của ta, muốn trái tim của ta ư, có giỏi tự đến lấy nhá.”
Té ra Bạch Ninh vẫn chưa quên tờ giấy bán thân Thương Liệt ký cho y, tuy nó đã bị Thương Liệt vò thành bột nhưng vẫn không thể thay đổi một sự thật: Thương Liệt thuộc về Bạch Ninh.
“…” Thương Liệt nhất thời nghẹn họng. Hắn biết tiểu bảo đầu nhà hắn khá tinh ranh nhưng tại sao lại cứ tinh ranh không đúng lúc thế này?